HẠNH PHÚC TÁI SINH

Nhữ Dương vương đang ở trong phòng điều dưỡng thân mình, đem chén dược đập mạnh xuống đất:

Cút, cút ra ngoài cho bản vương.

Đêm động phòng lại nháo ra loại chuyện như vậy, lúc Bình Nhất Chỉ đến vương phủ bắt mạch, từng nói với Nhữ Dương vương.

Hắn vốn máu huyết không thông, lại dùng quá nhiều hương liệu trợ hứng cho nên mới xảy ra hiện tượng chảy máu mũi.

Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng lại bị người đâm sai huyệt đạo, thiếu chút nữa viếng thăm tổ tiên.

Bình Nhất Chỉ đề nghị hắn tu thân dưỡng tính, trong hai năm này tốt nhất nên giảm bớt chuyện giao hoan.

Cũng không phải nói không thể ân ái này nọ, mà phải tận lực giảm bớt, nếu để tình trạng này xảy ra làn nữa, tánh mạng của Nhữ Dương vương Dương cũng khó bảo toàn.

Đáng chết.

Nhữ Dương vương đấm một quyền lên giường, tuy biết Bình Nhất Chỉ sẽ không ăn nói lung tung hàm hồ.

Nhưng thiếu chút nữa chuyện này bị người khác biết được, lại xảy ra vào đêm tân hôn.

Nhữ Dương vương phẫn nộ vô cùng, hắn cũng không phải là tiểu hài tử chưa từng thấy nữ nhân bao giờ, sao có thể xúc động mất lý trí?

Tâm tình của hắn rất không tốt, không chịu dùng chén dược, Minh Yên thu thập mảnh vụng, hồi bẩm:

- Vương phi đã không có gì trở ngại, vương phi sai người đến truyền lời, qua hai ngày nữa sẽ đến thăm vương gia.

Sắc mặt Nhữ Dương vương ngưng trọng, rong đuổi trên thân thể Trinh Nương quả thật đem lại cho hắn hưởng thụ cực hạn.

Nhưng có hưởng thụ nhiều hơn nữa cũng không quan trọng bằng tính mạng.

Nhữ Dương vương nhớ lại tư thái của Trinh Nương dáng người yêu mị giống như ma nữ...

Hán đưa tay đấm mạnh vào đầu, có phải hắn đã quên cái gì không?

- Vương gia?

Minh Yên là người mà Nhữ Dương vương tín nhiệm coi trọng nhất, mà hắn lại coi trọng Vân Nhi nha hoàn bên người vương phi.

- Là thái phi điện hạ để vương phi dưỡng bệnh.

Lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Nhữ Dương vương, thấy Nhữ Dương vương có một phần tình ý với vương phi, Minh Yên tiếp tục nói:

- Vương phi bị mất máu cho nên thân mình mới suy yếu, điều dưỡng hai ngày sẽ không có việc gì.

Bình Nhất Chỉ cũng đã nói với Nhữ Dương vương, nữ tử luôn khôi phục nhanh hơn nam tử.

Chảy máu...Chảy máu...Nhữ Dương vương bắt lấy cánh tay của Minh Yên:

- Chảy máu?

- Vương phi điện hạ chảy máu nhiễm đỏ cả nguyên khăn, đệm chăn cũng bị nhiễm đỏ.

Vương phi nũng nịu mềm mại như vậy lại là lần đầu bị phá thân, làm sao chịu nổi vương gia rong ruổi?

Tất nhiên là bị Vương gia thô bạo thương tổn cho nên mới có thể đổ máu không ngừng.

Vương phi có thể khiến vương gia không thể khống chế được, tất nhiên là người có bản lĩnh.

Hắn theo vương gia nhiều năm như vậy, lại chưa bao giờ thấy vương gia mất kiềm chế với ai như thế.

- Vương gia?

Sắc mặt Nhữ Dương vương xám trắng, cánh tay vô lực rũ xuống:

- Ngươi đi ra ngoài đi, bản vương muốn ở một mình.

Minh Yên nói:

- Nô tài canh giữ bên ngoài, vương gia có gì phân phó hãy gọi nô tài một tiếng.

Hắn nhẹ chân nhẹ tay rời đi, tay Nhữ Dương vương che lại đôi mắt, hắn nghĩ tới đêm đó.

Khi đó chỉ là hoài nghi, khi rảnh rỗi nghĩ tới hắn cũng tự hỏi có phải hắn đã nghĩ sai rồi.

Có lẽ bởi vì Trinh Nương quá tốt đẹp cho nên hắn mới không có cảm giác.

"Vương gia bị người đâm sai huyệt vị."

Lời này của Bình Nhất Chỉ chỉ nói với một mình Nhữ Dương vương, lúc ấy bên người hắn chỉ có một mình Trinh Nương.

Nếu Trinh Nương muốn khiến hắn hôn mê mà đâm sai huyệt đạo, dẫn tới chuyện máu tươi nhiễm đỏ nguyên khăn, ai còn có thể nói nàng không trinh?

Nhữ Dương vương không muốn tin chuyện Trinh Nương không còn trinh tiết.

Nhưng sự thật bày ra trước mặt, chẳng lẽ hắn vẫn chưa hiểu biết hết Trinh Nương?

Biểu hiện của Trinh Nương đều là giả dối? Hắn đã bị Uyển Như đùa giỡn một lần, lúc này lại bị Trinh Nương đùa giỡn tiếp?

Nhữ Dương vương bị tổn thương lòng tự tôn, đối với Trinh Nương có sự hoài nghi, cũng muốn tìm cớ chứng minh tất cả đều tại hắn suy nghĩ quá nhiều.

Trinh Nương là thuần thiện tốt đẹp, nhưng như vậy đâu đủ chứng minh nàng còn trinh tiết.

Nhữ Dương vương không thể nghĩ ra, rốt cuộc Trinh Nương có còn là xử nữ hay không? Chuyện này giống như một cái gai đâm chọc vào trong lòng.

Lúc này hắn cũng không còn sức lực để đứng dậy, càng không có sức lực đi chất vấn điều tra Trinh Nương.

Phải đợi đến lúc hắn dưỡng tốt thương thế, Nhữ Dương vương nhắm chặt mắt.

ở nơi Nhàn Nương từng ở, trong lòng hắn cảm thấy an tâm, năm đó hắn quyền thế không bằng hoàng tử Nam Chiếu.

Bộ dạng cũng không bằng hắn, nhưng Nhàn Nương lại lựa chọn hắn, sự hối hận khắc sâu ở trong lòng hắn.

Hắn vẫn luôn tưởng niệm Nhàn Nương, chỉ có Nhàn Nương mới không lừa hắn.

Trước kia hắn đã bỏ lỡ Nhàn Nương, hiện nay càng tưởng niệm nhớ nhung nàng.

Trước kia hắn chán ghét nơi Nhàn Nương trú ngụ, hiện nay lại chuyển thành thưởng thức.

Nhàn Nương mặc y phục đẹp đẽ quý giá, trước kia hắn hèn mọn xem nàng là người xa hoa lãng phí ái mộ hư vinh.

Nhưng lúc này lại cảm thấy chỉ có hoa phục mỹ lệ mới xứng với Nhàn Nương.

Trước kia bên người Nhàn Nương luôn ngồi đầy nữ quyến, khi đó Nhữ Dương vương chán ghét Nhàn Nương thích người nịnh bợ a dua.

Hiện nay Nhữ Dương vương biết vòng xã giao mệnh phụ có bao nhiêu quan trọng.

Trước kia hắn luôn ghét bỏ Nhàn Nương nịnh bợ quan viên đại thần kết giao với đám nương nương trong cung.

Nhưng nhìn thấy vương phủ ngày càng giảm bớt thu vào, hắn rốt cục cũng rõ ràng Nhàn Nương sống cũng không dễ dàng.

Từ khi Yên Nhiên gả vào vương phủ, thương nhân mậu dịch đều thông thuận, không hổ là nhi tức do Nhàn Nương dạy dỗ.

Làm việc giống như Nhàn Nương rất khôn khéo giỏi giang, lúc nhi tử Triệu Duệ Kỳ đến thỉnh an Nhữ Dương vương.

Hắn có thể nhìn ra nhi tử ẩn chứa bóng dáng của Nhàn Nương, con đường làm quan của Triệu Duệ Kỳ vô cùng sáng lạng.

Thanh niên trai tráng ngũ quan tuấn lãng, cùng thê tử là cầm sắt cùng minh.

Này nọ tất cả đều khiến hắn hâm mộ, hắn cũng từng giống như Triệu Duệ Kỳ, lúc trước vì sao không chịu quý trọng?

Nhữ Dương vương cùng Trinh Nương tách nhau dưỡng bệnh, cứ như vậy ngày ngày trôi qua.

Sau nửa tháng có một ngày, sáng sớm sương phủ đám cỏ trên mặt đất, Yên Nhiên cầm bảo kiếm trên tay nhìn Triệu Duệ Kỳ hừ nói:

- Biểu ca, xem kiếm.

Triệu Duệ Kỳ nghiêng người, hai thanh bảo kiếm đụng vào nhau phát ra thanh âm thanh thúy.

Kinh động chim chóc trên cây bay đi hết, rốt cuộc Triệu Duệ Kỳ vẫn là nam tử, dù Yên Nhiên có chiêu kiếm tinh diệu, thì nàng cũng chỉ biết có một bộ kiếm pháp.

Sau khi Triệu Duệ Kỳ tập võ, ngày ngày chưa từng buông bỏ, dù không bằng vồ tướng, nhưng kiếm pháp của hắn cũng không hề thua kém.

Cùng biểu muội so chiêu, hắn chỉ phòng thủ không tấn công nhiều, hoặc là hơi chật vật né tránh.

Lúc bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Yên Nhiên là đắc ý kiêu ngạo, mà trong mắt hắn tràn đầy sủng nịch.

Hai người bọn họ múa kiếm lộ ra số vô chiêu thức giống nhau, nhưng vẫn có thể dung hợp cùng một chỗ.

Yên Nhiên thanh kiếm là mũi nhọn, còn Triệu Duệ Kỳ là bao dung, bao dung tất cả mũi nhọn vội vàng xao động của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc