HẠNH PHÚC TÁI SINH

Edit: Yul Yuuki

An Ninh công chúa hỏi:

Ngươi không thích Trinh Nương?

Yên Nhiên trầm tư một lúc, rồi nói:

Thích không nổi, ta hơi sợ nàng, muốn cách nàng càng xa càng tốt, không cần gặp mặt nàng, nhưng nàng là tiểu di của ta, một khi đại di chết bệnh, nàng có khả năng sẽ gả vào Nhữ Dương vương phủ, cho dù đại di muốn ngăn cản cũng vô dụng. Một là Nhữ Dương vương điện hạ coi trọng nàng, hai là ngoại tổ phụ không thể mất đi thân gia như Nhữ Dương vương phủ. Lúc này Trinh đã là đích nữ, chuyện tỷ vong muội kế xưa nay đều có, nàng...Sẽ là Nhữ Dương vương phi, ta biết năng lực của nàng, lẽ ra không nên đắc tội nàng, phải cùng nàng giao hảo, hoặc là...

- Lừa gạt nàng tín nhiệm, âm thầm hại nàng?

An Ninh công chúa cười hỏi:

Có phải Yên Nhiên nghĩ như thế?

Yên Nhiên dừng một chút, nói:

Không phải, ta không giỏi đến mức có thể lừa được nàng tín nhiệm sau đó thiết kế hãm hại nàng, làm vậy chỉ sợ ta không thể không thích nàng, mà ngay cả hận nàng cũng không làm được.

Nàng không phải là Trinh Nương, Yên Nhiên không thể làm ra chuyện vô tình như Trinh Nương được, An Ninh công chúa hỏi:

Là ngươi sợ một khi nàng trở thành chính phi sẽ trả thù ngươi, là ngươi sợ chính mình không đủ thông minh liên lụy đến phụ mẫu, hoặc là liên lụy đến biểu ca của ngươi, đúng không?

Thân thể Yên Nhiên run rẩy, nhếch môi không chịu nói, tay của An Ninh công chúa vỗ vỗ vai nàng, rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:

Nha đầu ngốc, thật là khờ, ngươi...Tâm tư quá nặng, cũng quá coi trọng Mạnh Trinh Nương, dù nàng trở thành kế phi, thì có thể tôn vinh như Nhàn Nương?

Yên Nhiên vẫn không lên tiếng, mày nhíu chặt, Trinh Nương lợi hại thế nào, nàng so với bất luận kẻ nào đều biết rõ ràng.

Trinh Nương chưa bao giờ làm sai việc gì, trong trí nhớ của Yên Nhiên mỗi lần nàng hạ một quyết định đều chính xác vô cùng.

Người từng bị nàng cảm động, bị nàng hàng phục, người từng khinh miệt nàng, đều hướng về phía nàng, nhận lỗi với nàng.

Người từng thương tổn nàng, sẽ thê thảm vô cùng. Người từng phản bội nàng, sẽ sống không bằng chết. Trinh nương là nữ nhân được trời xanh ưu ái.

An Ninh công chúa thấy bộ dạng Yên Nhiên như vậy, tâm càng mềm mại, bất đắc dĩ nói:

Không hiểu mẫu thân ngươi dạy ngươi thế nào, tiểu thư hầu phủ ỷ thế hiếp người cũng chưa học được, thật là...

- Không phải bên ngoài đều nói ta kiêu căng tùy hứng, còn không phải là ỷ thế hiếp người?

Trước kia Yên Nhiên làm không ít chuyện kiêu căng tùy hứng, vì Trinh Nương nàng còn xé bỏ bức họa của chất nữ Thừa tướng, quấy rầy yến hội ngắm hoa, đắc tội rất nhiều người.

Thanh danh của An Bình hầu phủ đại tiểu thư ở kinh thành cũng không dễ nghe.

Có những người nịnh bợ nàng, nịnh hót nàng, nhưng nàng nhìn không vừa mắt, người được nàng coi trọng lại không nhìn nàng.

Yên Nhiên nói xem ta là ỷ thế hiếp người? Hay Là kiêu căng tùy hứng?

- Người không giống.

Yên Nhiên mở miệng phủ định:

Sao người có thể giống ta được?

- Như thế nào không giống, ngươi có gặp tiểu thư phủ nào thề cả đời không gả? Ngươi có gặp nữ tử nào có thể quan minh chính đại dưỡng vô số thiến niên tuấn mỹ? Ngươi có gặp ai dám ở kinh thành phóng ngựa giơ roi, đánh luôn tể tướng? Ngươi có gặp ai dám xông vào hoàng cung, bất kính với bệ hạ? Có gặp ai, dám chém giết trượng phu sắp bái đường thành thân với mình? Chuyện này còn không phải là vi phạm thế tục? Chẳng lẽ những chuyện kia không phải ta làm?

Trong mắt Yên Nhiên có chút hoang mang:

Người là An Ninh công chúa, là người bệ hạ thương yêu nhất.

An Ninh công chúa ho khan, Yên Nhiên đưa trà cho nàng, An Ninh công chúa uống nước trà, nói:

Ngươi đi mở cửa sổ phía đông ra đi, nói cho ta biết ngươi nhìn thấy cái gì.

Yên Nhiên nghe lệnh đến phía đông, mở cửa sổ, nhìn ra ngoài:

- Là hoàng cung, ta nhìn thấy hoàng cung...Không đúng...Là...

- Là mặt sau hoàng cung, nơi đó là bốn bức tường hoang vắng, ta sinh ra ở trong lãnh cung.

An Ninh công chúa, người không phải...Hoàng hậu nương nương...

Yên Nhiên không thể tin quay đầu nhìn nàng, An Ninh công chúa là nữ nhi của hoàng hậu nương nương, An Ninh công chúa tự giễu nói:

Ta không phải là thân sinh nữ nhi của mẫu hậu, thân mẫu của ta vì muốn ta có được xuất thân tốt, lấy mệnh ra đổi, hoàng hậu nương nương đã từng mưu hại sủng phi của phụ hoàng là Thục phi, nàng đã chết, Thục phi xuống đài, thân sinh nhi tử của Thục phi lúc sở sinh thân thể bị trúng kịch độc, ốm đau hơn mười năm, năm trước...Hắn rốt cục cũng được giải thoát, ta...Người duy nhất chịu ân huệ, trở thành nữ nhi của mẫu hậu, thành công chúa Đại Minh tôn quý nhất, được yêu thương nhất.

Yên Nhiên nắm chặt cửa sổ, thì thào tự nói:

Ỷ thế hiếp người...Cậy thế...

- Yên Nhiên ngươi rất có linh tính, ngộ tính cũng tốt, chỉ thiếu người đánh thức ngươi, mẫu thân ngươi các nàng rất thương ngươi, việc này không tốt, rất không tốt.

Hoàng hậu nương nương thương người sao?

An Ninh công chúa nở nụ cười:

Từ nhỏ ta đã biết tất cả, vẫn chôn dấu trong lòng, đối với mẫu hậu là hiếu thuận kính cẩn, lấy lòng phụ hoàng, ta là công chúa được yêu thương nhất, dù là thân sinh nữ nhi của mẫu hậu cũng không được sủng ái bằng ta, phụ hoàng rất thích ta, ngươi nói xem, mẫu hậu có thương ta không?

Nàng...Nàng sẽ không hại người?

Vì nàng không có cơ hội, ta dựa vào phụ hoàng, tám tuổi ta giúp đỡ mẫu hậu loại bỏ hài tử trong bụng Mai chiêu nghi, thuận tiện vu oan Tề phi, Mai chiêu nghi...là nữ tử lạnh lùng thanh cao...ta có thể loại bỏ được nàng là dựa vào mẫu hậu, ngươi nói xem, vì sao ta lại cam tâm tình nguyện nghe mẫu hậu bài bố? Bởi vì ta chưa đủ thực lực, phải học cách dựa thế, thuận tiện cũng nắm được nhược điểm của nàng, ta vì mẫu hậu làm rất nhiều chuyện, phụ hoàng càng sủng ái ta, mẫu hậu càng không thể rời bỏ ta, có phải là thân sinh hay không, còn quan trọng sao?

Yên Nhiên trầm tư, An Ninh công chúa nâng tay chỉ vào hoàng cung, nói:

Ta có gan chém giết người lừa gạt ta, một là vì hắn đáng chết, hai là phụ hoàng muốn mượn việc này đả kích đảng Đông Lâm, ba là đại hoàng huynh đã khiến phụ hoàng cảm thấy nguy cơ, vì vậy sau khi ta giết người, vẫn bình yên vô sự mà rời đi, cho nên đại hoàng huynh từng ở rất gần vương vị lại bị giam cầm, Hiền phi từng cầm chiếu thư phế hậu trong tay lại bị hủy bởi ngọn lửa, Hiền phi thiếu chút nữa trở thành kế hậu, sau đó phải tự sát bỏ mình, ta biến mất ba năm, vì phụ hoàng làm rất nhiều chuyện mà hắn không thể làm, rút roi đánh tể tướng, là vì hắn nói những lời không nên nói...

Yên Nhiên nhìn chằm chằm mặt đất, chỉ cần An Ninh công chúa vẫn có thể mượn thế lực của bệ hạ, thì nàng có thể sống kiêu ngạo tùy hứng hơn bất cứ ai, kiếp trước nàng giúp Trinh Nương, sau đó Trinh Nương cũng sẽ giúp nàng, Trinh Nương là người nổi danh tri ân báo đáp.

Bệ hạ cũng sẽ có một ngày long về đại hải (chết), người không vì chuyện sau này mà an bài sao?

- Ngươi có thể hỏi ta câu này, ta thật cao hứng, Yên Nhiên, ngươi cảm thấy ta nên bảo vệ vị hoàng tử kia?

Yên Nhiên nghĩ đến người thắng cuối cùng là cửu hoàng tử, ý niệm trong đầu lóe lên, Yên Nhiên nhớ đương kim bệ hạ ở kiếp trước trị vì thêm hai mươi năm mới chết.

Yên Nhiên trở lại bên người An Ninh công chúa, nghênh tiếp ánh mắt của nàng, nói:

Nếu ta là người, một người cũng không tuyển, lúc này còn quá sớm.

An Ninh công chúa cười lớn, nói:

Biểu ca ngươi phá giải ván cờ Linh Lung, ngươi có biết chuyện này có ý nghĩa gì không?

An Ninh công chúa nhìn Yên Nhiên, Yên Nhiên cũng không muốn lừa gạt nàng:

Là Linh Ẩn tự? Vạn Pháp Quan?

- Quả nhiên là nha đầu thông minh, trên đời này có thần tiên nghịch thiên tu hành, ta rời kinh còn có nhiệm vụ chính là tìm kiếm Linh Ẩn tự cùng Vạn Pháp Quan, ta nhiều lần tốn công, đi đến Phong Lĩnh sơn nhưng tay không mà về, ta không tìm được, nhưng hiện tại không giống như trước, Triệu Duệ Kỳ đã phá giải ván cờ Linh Lung, chắc chắn Linh Ẩn tự đã biết, tu hành cần chặt đứt trần duyên, Kỳ Si đại sư sẽ hiện thân cho hắn nhiều ưu việt, đến lúc đó cầu được một Thiên Chân Kinh hoặc là đan dược, phụ hoàng nhất định sẽ rất vui mừng.

Yên Nhiên cũng có chút vui sướng:

Nói như vậy biểu ca...

- Hắn có cơ duyên lớn, sau này chuyện gì cũng phải nhìn hắn, trước khi Triệu Duệ Kỳ gặp được Kỳ Si đại sư, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không để kẻ nào thương tổn hắn, phụ hoàng muốn trường sinh, biểu ca ngươi cũng có thể dựa vào thế lực của phụ hoàng.

Yên Nhiên tươi cười vui vẻ, khiến An Ninh công chúa dở khóc dở cười, chọc trán nàng:

Nha đầu ngốc, ưu việt là biểu ca ngươi, ngươi cũng không nhất định sẽ gả vào Nhữ Dương vương phủ, ngươi cao hứng làm gì? Sao khi làm thế tử phi, biểu ca ngươi còn có thể giống như bây giờ, vẫn thương ngươi như vậy?

Không cần hắn che chở, ta là Lý Yên Nhiên, ta cao hứng, hắn có lợi, ta rất cao hứng.

Hai má Yên Nhiên ửng hồng, không giống như trước nữa, không phải sao? Biểu ca có hoàng đế chiếu khán, có chổ dựa vững chắc là Linh Ẩn tự.

Dù Trinh nương tính kế thì thế nào? Nàng cũng không mượn được thế lực lớn nhất trong thiên hạ, "Ăn hiếp" biểu ca không được.

Kiếp trước Triệu Duệ Giác đại chiến thành danh, phía sau hắn có bao nhiêu người trả giá, tay ca ca bị chặt đứt, toàn quân bị diệt, một tướng công thành vạn xương khô.

Nếu Triệu Duệ Giác không có thế lực hộ thuẫn, không có người duy trì, không hiểu dựa thế, sẽ phai mờ giống như người khác.

An Ninh công chúa có chút cảm động, Yên Nhiên rất thuần túy, giống như thủy tinh trong sáng trong suốt, người được nàng để ở trong lòng là người may mắn.

Chả trách Nhàn Nương lại bảo hộ nàng, chỉ là loại bảo hộ này, sau khi các nàng mất, Yên Nhiên sẽ bị người có tâm tư lợi dụng.

An Ninh công chúa đột nhiên đứng dậy, nắm tay Yên Nhiên, kéo đến tấm bình phong:

Mở ra.

- Dạ.

Bình phong được mở ra, An Ninh công chúa cùng Yên Nhiên đứng ở gần cầu thang, An Ninh công chúa nói với Yên Nhiên:

Ngươi nhìn phía dưới.

Yên Nhiên dạ một tiếng, liền nhìn xuống, thấy các vị tiểu thư khuê các tụm năm tụm bảy ngồi nói chuyện.

Bên người Trinh Nương không có một bóng người, dù người nàng đã từng giúp là Tề tam tiểu thư cũng không ở bên người nàng.

Dù Trinh Nương bình tĩnh hơn nữa, cũng có chút buồn bã mất mát, một mình ngồi yên.

Dù được ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu, thì thứ nữ vẫn là thứ nữ, trừ ngoại tổ phụ của ngươi coi trọng nàng, thì lúc ngươi cho các nàng thấy thái độ của Nhàn Nương cùng Nhu Nương, sau lưng nàng không có thế lực gì nữa, dù Nhữ Dương vương...Sợ là đã bị đại di ngươi đuổi ra kinh thành, lúc này không rảnh bận tâm Trinh Nương, cho dù có biện pháp, Nhữ Dương vương cũng sẽ không ở trước mặt mọi người mà giúp đỡ Trinh Nương, hắn là người để ý thanh danh, chính phi còn sống, lại nhớ thương muội muội, mà Nhàn Nương còn có ân với hắn, thay lòng đổi dạ...Nhữ Dương vương gánh không nổi.

- Lúc này nàng càng đáng thương, một khi nàng làm kế phi, Nhữ Dương vương sủng ái tôn vinh nàng sẽ khiến nàng cảm kích, bởi vì nàng là người biết cảm ơn.

Này nọ đều là ở kiếp trước nàng được mọi người tung hô, là người tri ân báo đáp.

An Ninh công chúa trào phúng nói:

Hiên nay nàng nay còn chưa trèo lên địa vị cao, chính là quân cờ trong tay người khác, ngươi là đại tiểu thư của hầu phủ, được Nhữ Dương vương phi yêu thích, bản công chúa cũng rất thích ngươi, muốn khó xử nàng, ngươi không cần giống như vừa rồi, phải tự mình động thủ, sai hai người làm việc, nàng có khổ cũng nói không nên lời, không phải ngươi nói nàng là người biết ơn sao? Đến lúc đó ngươi giúp nàng một phen, nhìn xem sau này nàng sẽ báo đáp ngươi thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc