HẠNH PHÚC TÁI SINH

Trên bãi săn, hồng nhan cũng chỉ làm đẹp, vì bệ hạ xuất ra ngọc Như Ý, đám hoàng tử anh dũng tranh đầu.

Yên Nhiên cùng Văn tiểu thư tỷ thí, cũng chỉ như một đóa hoa nhỏ trên cành hoa, cũng không gây động tĩnh gì lớn.

Những người có mặt ở bãi săn, ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào đám hoàng tử.

Tuy triều thần huân quý cũng săn bắn, nhưng bọn họ cũng đang cân nhắc xem vị hoàng tử nào ưu tú xuất sắc nhất.

Phỏng đoán tâm tư của hoàng thượng, ủng hộ lập công, không phải ai cũng có thể thờ ơ.

Yên Nhiên cưỡi ngựa quanh bãi săn, tùy ý lượm nhặt hai con tiểu bạch thỏ.

Muốn có được ngọc Như Ý không thể lấy nhiều thủ thắng, nếu có người săn được lão hổ hay dã hùng.

Dù người khác cho săn một trăm con tiểu bạch thỏ cũng không thắng được.

Vì vậy tiểu bạch thỏ bị những người đó xem nhẹ, dù bị bắn, thì bọn họ cũng lười nhặt lên.

Yên Nhiên không cần dùng cung tiễn, tìm được vài con tiểu bạch thỏ bị bỏ lại, nhổ mũi tên trên người chúng nó.

Tuy mỗi mũi tên đều có kí hiệu, Yên Nhiên coi như không thấy, vứt đi mũi tên, Yên Nhiên mang theo đám tiểu bạch thỏ thảnh thơi trở lại doanh trại.

Nàng không quan tâm ai giành được ngọc Như Ý, dù gì cũng là một trong đám hoàng tử mà thôi.

Yên Nhiên chỉ cầu biểu ca có thể bình an, hắn đuổi theo thất hoàng tử, tự nhiên nàng lại cảm thấy lo lắng.

Sau đó lại nhớ đến thị vệ bên người thất hoàng tử cũng không ít, không có chuyện gì phải mạo hiểm.

Cho dù Thất hoàng tử có nguy hiểm, biểu ca sẽ không vì hắn mà không để ý đến sinh tử.

Trinh Nương có thể liều mạng cứu tính mạng của nhi tử, đó là tình mẫu tử.

Thất hoàng tử cùng biểu ca gặp nhau có một làn, nếu gặp phải dã hùng, biểu ca sẽ không vì cứu thất hoàng tử mà không để ý tính mạng.

Đám người trở về doanh trại cư trú càng ngày càng nhiều, bệ hạ sai người bắt đầu đếm số lượng con mồi.

Yên Nhiên có chút xao động, đến bây giờ mà biểu ca còn chưa có trở về, nàng nắm thật chặt dây cương.

Trong lòng lo lắng, liên tiếp nhìn ra cửa doanh trại, lời tán thưởng liên tục truyền đến bên tai, nàng coi như mắt điếc tai ngơ.

- Các khanh đều đã về đông đủ?

- Hòi bệ hạ, Thất hoàng tử chưa trở về doanh.

- Thất hoàng tử chưa từng hồi doanh?

Mới vừa rồi vẻ mặt hoàng đế còn ôn hòa, lúc này sắc mặt ngưng trọng:

Ngươi nói thất hoàng tử? Hắn không có trốn tránh ở đâu sao?

Bẩm bệ hạ, thần từng nhìn thấy thất hoàng tử cưỡi ngựa chạy theo hướng Tây Bắc.

Hoàng đế nhìn quanh bốn phía, muốn tìm bóng dánh của nhi tử ở nơi nào đó, nhưng cuối cùng vẫn khiến hắn thất vọng.

Cánh tay run rẩy, thần sắc thân thiết lo lắng, dù địa vị có cao tới đâu thì hắn cũng chỉ là một người phụ thân đau tiếc nhi tử.

Có một người hiểu tấm lòng của hoàng đế, hắn chính là Nhữ Dương vương.

Khác với hoàng thượng, Nhữ Dương vương càng nóng nẩy hơn, lúc này hắn mới ý thức được Triệu Duệ Kỳ là nhi tử duy nhất của hắn.

Một khi Triệu Duệ Kỳ có chuyện không hay xảy ra, sẽ không còn người nào kế thừa tước vị của hắn, quanh vinh của hắn.

Trước khi rời khỏi kinh thành, hắn đã thề son sắt với Nhàn Nương cam đoan với nàng nhi tử sẽ không gặp nguy hiểm.

Hiện tại nhi tử đi theo thất hoàng tử không thấy tung tích, hắn biết ăn nói thế nào với Nhàn Nương?

Nhữ Dương vương giống như kiến bò trên chảo lửa, nôn nóng bất an.

- Người đâu, mau tìm cho trẫm, có lật tung đất nơi này cũng phải tìm ra thất hoàng tử.

- Tuân chỉ.

Trên bãi săn người người giục ngựa chạy đi tiếng ngựa hí vang vọng khắp nơi.

Hoàng thượng đã phái người tìm thất hoàng tử, nhưng đến lúc ánh chiều tà, doanh trại đèn đuốc sáng lên vẫn không tìm thấy thất hoàng tử.

Thần sắc hoàng thượng càng bất an, Nhữ Dương vương cũng càng ngày càng lo lắng.

Nếu không có An Bình hầu ngăn chặn, hắn sẽ tự đi tìm Triệu Duệ Kỳ.

- Ngươi không biết, Kỳ nhi đối với bản vương có ý nghĩa như thế nào.

- Ta cũng là người có nhi tử, sao có thể không biết?

An Bình hầu cố gắng trấn an Nhữ Dương vương:

- Thất hoàng tử cũng không thấy bóng dáng, ta nghĩ không chừng bọn hắn ở chung một chỗ, hoàng thượng đối với thất hoàng tử thế nào, ngươi còn nhìn không ra?

Nhữ Dương vương vốn rất chướng mắt An Bình hầu, nhưng lúc hắn lo lắng, cũng chỉ có An Bình hàu an ủi hắn, Nhữ Dương vương thở dài:

- Hoàng thượng càng coi trọng thất hoàng tử, bản vương càng lo lắng.

- Ta sẽ tận lực nhờ người quen thuộc tìm kiếm thế tử điện hạ, phó thống lĩnh bảo hộ hoàng thượng đến bãi săn đã từng cùng ta chinh chiến, hắn đối với địa hình địa thế ở bãi săn rất quen thuộc, nếu có tin tức sẽ lập tức thông báo với ta.

Nhữ Dương vương là chủ soái cầm binh, sau khi hồi kinh vì không muốn hoàng thượng nghi kỵ, nên xa cách với đám thuộc hạ tướng lĩnh.

Không thân cận giống như phó tướng cùng An Bình hầu, mà An Bình hầu lại là người hào sảng hiếu khách, có thể hỗ trợ tuyệt đối sẽ không chối từ.

ở trong quân đội rất được nhiều người yêu quý, hắn cũng không phải là cái loại liệt hầu vì tước vị mà khinh thị người khác.

Trước kia Nhữ Dương vương luôn nghĩ An Bình hầu kết giao với giáo úy là tự hạ thấp thân phận.

Nhưng lúc cần dùng đến, Nhữ Dương vương mới hiểu rõ người làm được việc lại là nhân vật tiểu tốt.

Hán đi cầu thị vệ thống lĩnh, sẽ không có người để ý tới hắn, nếu muốn thăng tiến mọi người sẽ cố gắng tìm kiếm thất hoàng tử.

Nhữ Dương vương đánh giá An Bình hầu cao một phần, sau đó nhìn thấy giáo úy tới gần An Bình hầu thì thầm hai câu.

sắc mặt An Bình hầu đại biến, lại hòa nhã vỗ vỗ bả vai giáo úy, Nhữ Dương vương nghe hắn nói:

- Đa tạ ngươi, ngày khác chúng ta cùng nhau uống rượu.

Giáo úy khiêm tốn nói vài câu rồi rời đi, Nhữ Dương vương lo lắng hỏi:

- Có phải là tin tức của Kỳ nhi?

- Hắn mới vừa nóL.Thế tử điện hạ có thể cùng thất hoàng tử cùng ngã xuống đoạn nhai.

-Nơi nào?

Trong giọng nói của Nhữ Dương vương mang theo chút hy vọng, An Bình hầu trả lời:

- Được xưng là đoạn nhai, trừ hướng Tây Bắc thì có thể là chồ nào nữa?

Nhữ Dương vương nắm chặt nắm đấm:

- Đáng chết, sao Kỳ khi lại chạy tới đó?

Vì thất hoàng tử...Đáng chết...

An Bình hầu ưu sầu, thở dài nói:

Hoàng Thượng chắc cũng nhận được tin tức rồi, thất hoàng tử sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đoạn nhai, hy vọng bọn hắn có thể bình an...Vương gia, ta cáo từ trước.

An Bình hầu nhanh chóng rời đi, Nhữ Dương vương hỏi:

-  Ngươi đi làm cái gì?

- Gặp nữ nhi của ta.

An Bình hầu cũng không quay đầu lại, Triệu Duệ Kỳ gặp chuyện không may, sao Yên Nhiên có thể không thương tâm? An Bình hầu sợ Yên Nhiên đi đoạn nhai.

Trăng lên cao, không khí ở bãi săn vô cùng khẩn trương, sau khi hoàng thượng biết tung tích của thất hoàng tử.

Yên lặng một lúc lâu cũng không lên tiếng, đoạn nhai...Đoạn nhai ở bãi săn này được gọi là Quỷ Môn Quan.

Bên dưới đoạn nhai vô số cự thạch mọc lên như nấm, phía Tây Bắc bãi săn là sào huyệt của dã thú, thường xuyên có hổ báo lui tới.

Thất hoàng tử cùng Nhữ Dương vương thế tử ngã xuống vách núi đen mọi người nhận được tin này trong lòng luôn tự hiểu bọn họ dữ nhiều lành ít.

Cũng không có người ra đề nghị phương pháp giải cứu, mà đều chuẩn bị lo hậu sự cho thất hoàng tử.

Người lên tiếng đề nghị chuẩn bị hậu sự bị hoàng đế phẫn nộ lôi xuống chém đầu.

Hoàng đế hạ mệnh lệnh toàn lực nghĩ cách cứu viện thất hoàng tử, phái rất nhiều người đi đoạn nhai tìm thất hoàng tử cùng Nhữ Dương vương thế tử.

- Bệ hạ, khởi bẩm bệ hạ, Văn tiểu thư cưỡi ngựa rời khỏi doanh trại, chạy đến hướng Tây Bắc đoạn nhai.

- Nàng đi làm cái gì?

- Nghe nói là vì nàng có tình thâm ý trọng với Nhữ Dương vương thế tử điện hạ, thần ngăn cản nàng không được, nếu không cho nàng rời đi...Nàng liền đặt đao lên cổ.

Hoàng đế thở dài:

- Nữ nhi của Văn ái khanh cũng là người cương cường, noi theo Thần Hiền Võ hoàng hậu tìm phu.

- Chỉ là trẫm không biết Văn gia cùng Nhữ Dương vương phủ kết thân khi nào?

Nhữ Dương vương cùng Văn Ngự Sử đồng thời quỳ xuống đất, Nhữ Dương vương nói:

Thần không có kết thân gia với Văn đại nhân, thỉnh hoàng thượng minh giám.

Hoàng Thượng lạnh nhạt nhìn lướt qua hai người, trong lòng Nhữ Dương vương tràm xuống.

Lời Nhàn Nương nói vẫn còn vang vọng bên tai hắn, Nhữ Dương vương thế tử tuyệt đối không thể thú nữ nhi của Ngự Sử.

Mà vị Văn tiểu thư này nhìn thì hiền thục đoan trang, nhưng lại làm ra chuyện thế này, thật sự không thể khiến Nhữ Dương vương nhìn thuận mắt.

Dù bọn chúng có đính ước, cho dù đã thành thân, thì Văn thị cũng không thể bỏ lại tất cả đi tìm phu.

Lo liệu vương phủ giáo dưỡng nhi nữ cũng là trách nhiệm của Nhữ Dương vương thế tử phi.

Nào có chuyện trong mắt trong đầu chỉ có Triệu Duệ Kỳ mà không còn gì khác, Nhữ Dương vương hoàn toàn chặt đứt ý niệm sính Văn gia tiểu thư làm nhi tức.

Tương lai sau này của vương phủ tuyệt đối không thể giao cho Văn thị.

Ở trước mặt Nhữ Dương vương giống như xuất hiện lại tình cảnh Nhàn Nương đưa tiễn hắn xuất chinh.

Nàng mỉm cười nói với hắn không cần lo lắng vương phủ, không cần lo lắng cho mẫu thân nhi tử, hãy yên tâm ở trên chiến trường giết địch lập công.

Trước kia Nhữ Dương vương cảm thấy Nhàn Nương bạc lạnh, trừ vinh hoa phú quý thì nàng chẳng quan tâm gì đến hắn.

Nhưng lúc này Nhữ Dương vương đã hiểu rõ Nhàn Nương, nàng không muốn hắn phân tâm, vì gia trạch mà ưu tư.

Đối với chuyện Triệu Duệ Kỳ đang sống chết không rõ, sao Nhữ Dương vương có thể không lo lắng.

Trượng phu ở trên chiến trường chém giết, Nhàn Nương cũng rất để ý. Chỉ sợ nàng vì lo lắng cho hắn, mà lưu lại kinh thành.

Không chỉ lo liệu gia vụ, phụng dưỡng mẫu thân, còn khiến bệ hạ an tâm, nhận binh tướng thì gia quyến sẽ làm con tin không được rời khỏi kinh thành.

Hoàng thượng tiếp tục hỏi:

Trừ chuyện nàng nói sẽ đi tìm Nhữ Dương vương thế tử, còn nói cái gì khác không?

- Bẩm hoàng thượng, Văn tiểu thư để lại một bao thư, hơn nữa thỉnh thần chuyển giao cho người.

- Mang lên.

Hoàng đế nhìn thư:

- Thi từ hay, hay cho câu tình thế nào cũng chung đôi, cùng sinh cùng tử, hôm nay trẫm đã lĩnh giáo tài nữ tài học đệ nhất kỉnh thành, lĩnh giáo sự trung trinh của nàng.

Trên trán Nhữ Dương vương mồ hôi nhỏ giọt, ánh mắt hoàng thượng lạnh như băng liếc nhìn khiến tim hắn đập nhanh, Văn đại nhân vội vã thỉnh tội:

- Thần giáo dưỡng nữ nhi không nghiêm, khẩn càu bệ hạ tha lỗi.

Hoàng thượng đưa thư đến trước mặt Văn đại nhân:

- Tuy hai phủ các ngươi chưa từng kết thân, Văn thị lại bắt chước bừa, học không đâu vào đàu, nàng có thể so với Hiền hoàng hậu sao? Nếu Nhữ Dương vương thế tử bình an trở về, nàng...

- Bệ hạ, An Bình hàu càu kiến.

Hoàng đế nói:

- Tuyên.

An Bình hàu đi vào, hành lễ nói:

- Thẫn bái kiến bệ hạ.

- Ngươi có chuyện gì?

Hoàng Thượng đã từng gặp Triệu Duệ Kỳ cùng Yên Nhiên, lúc ấy còn có tâm tác thành cho bọn họ.

Nhìn bọn họ hắn lại nhớ đến tình cảnh lúc xưa của mình, vì được người âu yếm đáp ứng mà vui mừng...

Đó là phần kí ức sâu thẳm trong trí nhớ của hoàng đế, không đợi An Bình nói đã hỏi tiếp:

- Nữ nhi ngươi ở nơi nào?

Biểu ca biểu muội có tình có ý, không giống Văn thị, nữ nhi của An Bình hầu phải lo lắng cho Triệu Duệ Kỳ mới đúng, cho nên hoàng đế mới hỏi như vậy.

- Bẩm bệ hạ, thần nữ đang ở trong lều trại, nàng chưa từng bước ra ngoài nửa bước.

Trước khi An Bình hầu đến đây đã nghe chuyện Văn Thục Hoa để lại thư rồi trốn đi.

Nàng là muốn ăn cả ngã về không, sao Yên Nhiên có thể học theo nàng? Khi hắn chạy đến chổ Yên Nhiên thì thấy nữ nhi đang thút thít đỏ bừng mắt.

Nếu nàng không lo lắng cho Triệu Duệ Kỳ mới lạ đó, An Bình hầu nói với hoàng thượng:

- Mặc dù đoạn nhai có dây thừng cũng khó lòng đi xuống, thần biết một con đường, có thể tìm thất hoàng tử cùng Nhữ Dương vương thể tử nhanh nhất.

- Nói mau.

Hoàng thượng sốt ruột thúc giục, biết nhi tử có khả năng ngã xuống dưới, hoàng thượng cũng biết rất khó tìm kiếm, nghe nói phía dưới đoạn nhai có rất nhiều tảng đá đổ chắn đường.

Lợi dụng thủy triều, có thể di dời cự thạch.

An Bình hầu nói chậm rãi, hoàng thượng, cùng đám triều thần liên tục gật đầu.

Yên Nhiên quỳ gối trước nguyệt (trăng), chắp tay cầu khẩn:

Biểu ca, ngươi nhất định phải đợi cứu viện, không cần cô phụ ta đã nghĩ ra biện pháp, biểu ca...Kiên trì, ngươi nhất định sẽ đợi được cứu trợ.

Bình luận

Truyện đang đọc