HẠNH PHÚC TÁI SINH

Nam hài sờ soạng mặt mình:

- Này, ngươi đợi đã, đợi ta với...

Xe ngựa vẫn không dừng lại, hắn đuổi theo một lúc, mệt quá thở hổn hển dừng lại:

Sao lại bị nhìn thấu? Lần trước bị Phó Tuấn Khanh nhìn ra, lần này... ngươi là ai a.

Chu Tiểu Thất cầm bánh xốp cắn một miếng:

- Cay, cay, cay.

Hắn không thể ăn cay, nước mắt nước mũi chảy ra, chảy dài trên khuôn mặt dơ bẩn, lấy tay quệt quệt, lộ ra da thịt trắng noãn, bên cạnh có hai người xuất hiện:

- Điện hạ.

- Cay quá, cay quá, ta muốn uống nước.

Người tới đưa bình da, nhẹ giọng khuyên:

- Nếu người còn không trở về, bệ hạ sẽ lo lắng.

Uống nước xong, Chu Tiểu Thất nhìn bánh xốp trong tay:

- Nàng là tiểu thư gia nào? Nhìn nàng so với ta cùng lắm chỉ lớn hơn hai tuổi, lại dám giáo huấn ta...Hừ, nể tình nàng cho ta bánh xốp, ta sẽ không trách tội nàng, nhưng ta nhất định phải hỏi rõ, rốt cuộc làm sao nàng phát hiện ra, lần trước Phó Tuấn Khanh nói cổ ta không đúng, lần này đâu...Không phải các ngươi đều nói là không có vấn đề gì sao?

- Thuộc hạ nhìn ấn ký trên xe ngựa...Là An Bình hầu phủ.

-AnBình hầu?

Chu Tiểu Thất luyến tiếc không ném bánh xốp đi, mà gói lại bỏ vào trong ngực:

- Hồi cung.

-Dạ

Chu Tiểu Thất rửa mặt chải đầu khôi phục lại dung mạo phấn điêu mài ngọc, đem khối bánh xốp vứt lên bàn.

Hai tay nâng hai má, đôi mắt đen bóng lóe sáng:

- Bản điện hạ quả thật rất nhàm chán, quả thật không có gì chơi, vè sau ta sẽ đi tìm ngươi chơi.

Trở lại An Bình hầu phủ, Yên Nhiên tự đem điểm tâm cho mẫu thân, thấy phụ thân bầu bạn bên người mẫu thân.

Yên Nhiên đem điểm tâm giao cho đại nha hoàn của Nhu Nương là Uyên Ương, rồi lặng lẽ rời đi, Uyên Ương mang điểm tâm vào:

Là Đại tiểu thư hiếu kính phu nhân, lúc nô tỳ tiếp nhận vẫn còn ấm, nhìn bên ngoài hộp là điểm tâm của Đạo Hương thôn, Đại tiểu thư thật là cẩn thận, biết khẩu vị của phu nhân.

Đặt điểm tâm lên bàn, trong lòng Nhu Nương ấm áp, không phải nàng kén chọn một vài khối điểm tâm, mà quan trọng là tâm ý của Yên Nhiên.

An Bình hầu nhìn vẻ mặt thê tử dịu dàng lo lắng, nói:

- Không hổ là nữ nhi của chúng ta, biết hiếu thuận.

Nhu Nương tươi cười phai nhạt:

- Có thể thế nào, nàng cũng phải lập gia thất,ý tứ của đại tỷ...Ta thật sự luyến tiếc Yên Nhiên không muốn gả nàng vào vương phủ, nhưng Yên Nhiên cùng Kỳ nhỉ ràng buộc quá sâu, lại luyến tiếc không thể chặt đứt phần tìnhý khó có này, đại tỷ nói cũng có mấy phần đạo lý, ta nên tin tưởng Yên Nhiên có thể xử lý tốt gia sự trong vương phủ, nếu muốn vì Yên Nhiên tìm người tốt như Kỳ nhi, thật quá khó.

- Phu nhân không cân lo lắng, Nhữ Dương vương phủ tôn quý, nhưng nếu muốn thú Yên Nhiên, cũng không dễ dàng, chỉ có trăm phương nghìn kế mới có thể thú được nhi tức, thì bọn hắn mới không bạc đãi Yên Nhiên.

An Bình hàu có chủ ý, Nhữ Dương vương xảy ra chuyện ở Hoài Châu, hắn đều biết rõ ràng.

An Bình hàu gữi cho nhị đệ thư tín, thống lĩnh Hoài Châu sẽ khiến Nhữ Dương vương hiểu rõ, An Bình hầu phủ quan trọng cỡ nào.

Yên Nhiên tắm rữa tẩy đi một thân mệt mỏi, mặc y phục vải bông tựa vào đệm mềm đọc sách.

Phía sau là nha hoàn cẩm sắt đang dùng khăn nhỏ vuốt tóc nàng cho khô, nói:

- Mới vừa rồi vị kia...

- Ta chỉ giáo huấn hắn, nếu người tốt người xấu chỉ cần bố thí điểm tâm sẽ phân biệt được, thì trên đời sẽ không có nhiều phân tranh như vậy, khó nhất chính là nắm bắt nhân tâm.

Yên Nhiên lật một trang sách:

Nếu người có ác ý đem dược vật bỏ vào điểm tâm, hắn ăn sẽ bị trúng độc, dù bên cạnh có người canh chừng, thì cũng khó lòng phòng bị, tiểu hài đồng không hiểu biết, vì ngây thơ mà bị hại chết, thương tâm vẫn là phụ mẫu hắn.

           

- Nô tỳ không nhìn ra sơ hở của hắn.

- Cho dù che dấu tốt, vẫn sẽ không giống loại người như vậy, đôi mắt của hắn rất rõ ràng, cũng quá cơ trí, vừa nhìn liền biết là từ nhỏ đã được sủng ái, không biết đời người hiểm ác.

Hắn giống như nàng ở kiếp trước, vì vậy Yên Nhiên mới có thể nhiều lời nói vài câu.

Yên Nhiên không muốn bàn luận việc này nữa, dưỡng ra nhi tử như vậy nếu bị chuyện ngoài ý muốn, phụ mẫu của hắn sẽ rất đau lòng:

- Các ngươi đi xuống đi, ta muốn xem sách.

-Dạ.

Cẩm Sắt lui ra, Yên Nhiên đóng sách lại, kiếp này nàng nhất định phải sinh thật nhiều đứa nhỏ, đau bọn hắn, cùng bọn hắn chơi đùa, giáo dưỡng bọn hắn...

Quốc sư hồi kinh...Biểu ca càng có cơ hội đậu tiến sĩ, điểm tiền tam danh là Hoàng Thượng.

(Yul:điểm tiền tam danh là ba cấp bậc đỗ đạt cao nhất trong khoa cử: thám hoa, bảng nhãn, trạng nguyên)

Người đời vẫn không biết chỗ Linh Ẩn tự, điều này lại trở thành bùa hộ mệnh cho biểu ca.

Không còn giống như kiếp trước, Yên Nhiên đối với kiếp này có một chút...

Bên trong cung điện hoa mỹ, bức rèm che rủ xuống đất, bên trong rèm che bay ra một ly trà, trúng người đang quỳ dưới đất, kèm theo một tiếng quát chói tai:

- Phế vật, bản cung nuôi không các ngươi, một đám phế vật.

- Nô tài đáng chết.

- Cút ngay.

Người nọ cúi đầu rời khỏi cung điện, phía sau bức rèm che truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi:

- Cơ hội tốt nhưvậy...Đám phế vật.

- Chủ tử, vẫn còn cơ hội, người đừng gấp.

Hắn sẽ không nghe lời bản cung nói, tính tình cơ trí cổ quái, bệ hạ lại sủng ái yêu chiều hắn, sao có được cơ hội như ngày hôm nay? Không từ mà biệt, bản cung sai người hỏi thăm rõ ràng như vậy mà tên tiểu tử này lại phế đi biết bao nhiêu tâm tư? Thật vất vả mới tìm được dược liệu tốt...Thế nhưng để hắn tránh được.

Ngồi trên nhuyễn tháp là một nữ tử quyến rũ động lòng người, thất vọng nói:

- Quên đi, lại đi hỏi thăm xem, khi nào thì hấn lại giả dạng ăn mày đi xin điểm tâm, có bệ hạ đau hắn sủng hắn, liền giả làm khất cái, thật là mất hết mặt mũi hoàng gia, đúng là loại có nương sinh không có nương giáo.

- Chỉ cần cửu điện hạ không chịu thua kém, sau này chủ tử cũng có thể dựa vào, bệ hạ chỉ là thương tiếc hắn tuổi nhỏ mà mất nương nên mới cưng chiều một ít, nô tỳ nhìn thấy thất điện hạ là mệnh bạc, không chừng một ngày nào đó liền...Thất điện hạ coi người như thân mẫu mà đối đãi, có hắn đứng mũi chịu sào cho cửu điện hạ, nhất định cửu điện hạ sẽ bình an.

- Ngươi không hiểu, hắn rất thông minh, chỉ cân giáo hắn một làn hắn sẽ nhớ rõ, khiến bệ hạyêu thích, huống hồ Như phL.Như phi là tâm can của bệ hạ, không ai có thể sánh bàng, lúc trước ngay cả hoàng hậu nương nương cũng phải lui qua một bên, nếu không phải NhưphL.Lúc đó bản cung chỉ là tài tử không được sủng mà thôi.

- Dạo này Tiểu cửu xa lạ với ta, hơn phân nửa nguyên nhân cũng là tại ta buộc hắn đọc sách, không đau hắn.

Ôi, bản cung cũng khổ tâm, hắn lại không hiểu, Tiểu cửu là miếng thịt trên người ta rơi xuống, sao bản cung có thể không đau hắn? Có thất điện hạ...Tiểu Cửu...Bản cung sợ hắn càng không muốn đọc sách.

- Không thể, Tiểu Thất không thể lưu... Lúc này ngoài cửa có nội thị hô lớn:

- Bệ hạ chiêu hạnh Tề phi nương nương ở Cam Lộ điện thị tẩm.

Tề phi ngừng nói, trong mắt hiện lên vui sướng, ma ma tâm phúc đứng bên cạnh nói:

- Chúc mừng chủ tử, bệ hạ sủng hạnh chủ tử năm ngày liên tiếp, ở trong hậu cung người là độc nhất vô nhị.

Tề phi bình tĩnh đứng dậy, cửa cung điện được mở ra, ở cửa cung đặt một nhuyễn kiệu...

Tề phi đi tới, cỗ kiệu được nâng lên, tẩm cung của Tề phi khôi phục yên tĩnh.

Tiễn bước Tề phi, mới vừa rồi phụ nhân mật thám với nàng đi đến tủ quần áo, mở cửa tủ, tay Chu Tiểu Thất nắm chặt thành quyền, khàn khàn hỏi:

- Vì sao? Vì sao giúp ta?

- Thân mẫu người, Như phỉ nương nương lại ân nhân cứu mạng của nô tỳ, người có biết...Nô tỳ biết được Tề phi nương nương phái người đi hạ độc, nô tỳ có bao nhiêu lo lắng? Thất điện hạ, người không thể tùy hứng làm bậy nữa.

Chu Tiểu Thất từ trong tủ quần áo đi ra, nhìn phụ nhân trước mặt nói:

- Ăn tình hôm nay, bản điện hạ suốt đời khó quên.

Chu Tiểu Thất rời đi lặng yên không một tiếng động, trở lại tẩm cung, nhìn bánh xốp trên bàn, lại đặt vào trong miệng.

Quả nhiên, không thể dùng hai khối điểm tâm mà phân biệt được người tốt xấu, đa tạ, An Bình hầu phủ đại tiểu thư...Lý Yên Nhiên.

Vẻ mặt Mạnh lão gia hoảng hốt tiễn bước Khâm Thiên giám Lý đại nhân, thật sự không nghĩ ra, quý phủ của hắn lại có yêu nghiệt?

Mặc kệ là như thế nào, Mạnh lão gia cũng phải tra kiểm Mạnh phủ.

Sau khi Trinh Nương nghe xong tin tức này, trầm mặc một lúc lâu:

- Yêu nghiệt...Yêu nghiệt...

Bình luận

Truyện đang đọc