HẠNH PHÚC TÁI SINH

Kiếp trước, chuyện của ca ca lưu lại ấn tượng quá sâu trong trí nhớ của Yên Nhiên, Triệu Duệ Kỳ nói:

Ngươi nói cũng có mấy phần đạo lý, là danh tướng không chỉ lo lắng địch nhân, mà còn phải suy xét yếu tố thắng trận. Nhữ Dương vương phủ lấy quân công mà sống yên ổn trong triều đình, ta có thể dự thi khoa cử, nhưng không thể làm quan văn, phụ thân vẫn còn, ta là thế tử, một ngày nào đó, ta sẽ kế thừa làm vương, đến lúc đó Man Di xâm phạm, sao ta có thể không quan tâm?

Yên Nhiên nghe xong, liền hiểu có lẽ đây là nguyên nhân mà kiếp trước biểu ca âm thầm học tập binh pháp.

Hắn vẫn muốn gánh vác trách nhiệm của Nhữ Dương vương phủ đánh lui Man Di để vương phủ trường tồn sừng sững không ngã.

Thời bình, Nhữ Dương vương hưởng bổng lộc triều đình nhàn nhã sống qua ngày.

Nhưng nếu chiến sự xảy ra, Nhữ Dương vương sẽ lĩnh quân đánh giặc.

Kiếp trước Triệu Duệ Giác chủ động xin đi giết giặc, không lưu cho biểu ca "tầm thường" có cơ hội thể hiện, kiếp này sẽ không như thế.

Yên Nhiên cầm giấy Tuyên Thành trên bàn, cười nói:

Biểu ca chuẩn bị thế nào, còn có một tháng, ngươi so với cử tử khác càng xuất sắc, tài năng sẽ khiến giám khảo cùng cử tử trong thiên hạ tâm phục khẩu phục.

- Ta chỉ muốn một người rõ ràng, ta không kém về hắn.

Triệu Duệ Kỳ cười khẽ, Yên Nhiên sửng sốt, nhìn giấy Tuyên Thành, rồi nhìn hắn, hỏi:

-  Là Nhữ Dương vương điện hạ?

Triệu Duệ Kỳ cười không nói, Yên Nhiên tò mò, năn nỉ:

Biểu ca, nói cho ta biết, được không? Ta nhất định sẽ không nói với bất kỳ ai...

Yên Nhiên thu hồi tay đang giữ chặt cổ tay áo Triệu Duệ Kỳ, đứng lên nói:

Nếu biểu ca không có chuyện gì, thì ta đi về trước, không quấy rầy biểu ca đọc sách.

Triệu Duệ Kỳ nâng tay nắm cánh tay của nàng, trầm thấp nói:

Biểu muội, giống trước kia không tốt sao?

Không tốt, biểu ca còn phải thành thân với biểu tẩu, ta không thể trì hoãn ngươi, sau này ta còn phải lập gia thất, sao có thể ở cùng biểu ca không biết nặng nhẹ...Ta...Ta đi về trước...

Yên Nhiên không có cách gì đối mặt với biểu ca, mỗi lần gặp hắn, Yên Nhiên dù có thông minh hơn nữa vẫn bị u mê.

Sẽ không thể hạ quyết tâm xa lạ với Triệu Duệ Kỳ, có lẽ đợi hắn thành thân, Yên Nhiên sẽ ổn hơn.

Triệu Duệ Kỳ đi nhanh hai bước, đứng ở trước mặt Yên Nhiên, Yên Nhiên vội vàng rời đi thiếu chút nữa đâm đầu vào ngực hắn.

Lui ra sau nửa bước, nhìn chằm chằm mũi chân, nói:

Biểu ca, ta muốn trở về.

Triệu Duệ Kỳ yên lặng nhìn Yên Nhiên, lông mi nàng run rẩy biểu hiện kích động, trầm mặc một lúc, Triệu Duệ Kỳ nói:

Ngươi đợi đã.

Hắn yên lặng đi đến bên cạnh bàn đem điểm tâm, mứt quả bỏ vào trong hộp, đem hộp đưa tới tay Yên Nhiên:

Hoa hồng bánh xốp là ngươi thích ăn nhất, mứt là đồ ngon nhất kinh thành, để ở chổ ta rất lãng phí, ngươi mang về ăn đi, trước khi dùng bữa, ăn một hai khối điểm tâm, trước khi ăn mứt quả nhớ rửa tay.

- Ừ.

Triệu Duệ Kỳ choàng áo cho Yên Nhiên:

Bên ngoài gió lạnh, sau này ra ngoài nhớ mặc thêm y phục, ngươi sợ lạnh nhất, qua đợt này sẽ có thương nhân mang hàng da vào kinh, năm trước ngươi muốn có da Hỏa Hồ Ly, ta giúp ngươi đặt rồi, khi nào đưa tới, ta sẽ sai người đưa qua cho ngươi, làm mũ, hoặc là cổ áo, đều rất thích hợp, biểu muội thích nhất sắc đỏ.

-...

Yên Nhiên cất bước rời đi, vẻ mặt nàng hoảng hốt bước lên xe ngựa, đem hộp điểm tâm đặt trên đầu gối.

Mùi điểm tâm, mứt quả phiêu tán trong không khí, Yên Nhiên rất muốn khóc.

Nàng xin lỗi một mảnh thâm tình của biểu ca, nàng sợ mình sẽ cô phụ biểu ca:

Không thể tới gần ngươi, không thể tạm biệt ngươi, Lý Yên Nhiên, ngươi là họa của biểu ca, ngươi không thể hại hắn.

Ta sẽ làm thương tổn biểu ca? Ta đấu không lại Trinh Nương? Tâm tình Yên Nhiên rối loạn, lại không tìm được người giải bày.

Yên Nhiên không muốn nói với mẫu thân, Nhu Nương đang hoài thai, không thể mệt mỏi, Yên Nhiên không muốn để Nhu Nương phải lo lắng cho nàng.

Nàng cũng không thể nói với đại di, Nhàn Nương là mẫu thân của biểu ca, nếu biết nàng khi dễ biểu ca sẽ rất thất vọng.

Yên Nhiên từng trải qua một kiếp người so với đám khuê trung mật hữu của nàng thì lão thành hơn một ít.

Tuy có thể cùng nhau chơi đùa, nhưng vấn đề của Yên Nhiên các nàng giải quyết không được.

Đám người luôn vây quanh nàng không phải ai cũng vì nàng mà suy nghĩ, Yên Nhiên nói:

Dừng lại...đi đến phủ của An Ninh công chúa.

- Dạ.

An Ninh công chúa cho Yên Nhiên quyền lợi tự do xuất nhập phủ công chúa.

Lúc Yên Nhiên nhìn thấy An Ninh công chúa, cũng không nói gì nhiều, đem hộp điểm tâm đặt ở trước mặt nàng:

Biểu ca cho.

An Ninh công chúa nhìn ra Yên Nhiên đang lo lắng hoang mang, buồn cười lắc đầu:

Trước kia sao ta không phát giác Yên Nhiên thú vị như vậy, ngồi xuống nói cho ta biết, ngươi lại đi Nhữ Dương vương phủ? Không phải Nhữ Dương vương thế tử đang vùi đầu đọc sách sao? Không lẽ hắn mang hộp điểm tâm đi đến An Bình hầu phủ tìm ngươi, hoặc là ở trên đường gặp ngươi.

Công chúa điện hạ, biểu ca không phải loại người nhàm chán như đám hoàn khố công tử, hắn có bản lĩnh, có năng lực.

Yên Nhiên có chút lo lắng, An Ninh công chúa quan trọng cỡ nào, nàng biết rõ.

Nếu để An Ninh công chúa nghĩ biểu ca giống đám người hoàn khố, văn dốt võ nát, thì sau này đối với tương lai của biểu ca rất bất lợi.

Hắn còn có cái gì?

Giọng điệu của An Ninh công chúa mang theo một chút khinh thường:

Sao bản công chúa không nhìn thấy hắn có chổ nào tốt?

Yên Nhiên cuống quít giải thích:

Biểu ca có tài học, bộ dạng lại tốt, có thể sáng tác thi từ, có thể họa tranh, hiểu biết rất nhiều, sách trong thư phòng hắn đều xem qua, không chỉ vậy, hắn còn có rất nhiều bút ký tâm đắc, hắn học binh thư, thôi diễn sa bàn, dạo này còn luyện tập bắn cung, biểu ca là người tốt văn võ song toàn, quang trọng nhất là hắn sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc, toàn tâm toàn ý...

Yên Nhiên nhìn ra An Ninh công chúa có ý chơi đùa nàng, An Ninh công chúa hỏi:

Sao không nói tiếp? Ta muốn nghe thử, hắn ở trong lòng ngươi là người tốt thế nào.

- Công chúa điện hạ.

Yên Nhiên cúi đầu:

Biểu ca tốt lắm là người rất tốt, là ta không xứng với hắn.

An Ninh công chúa lắc đầu, hỏi:

Nếu hắn tốt như vậy, sao ngươi lại muốn bỏ qua hắn? Ngươi chưa cập kê, sao biết ngươi không xứng? Lui một vạn bước mà nói, dù hiện tại ngươi không xứng, nhưng tương lai thì sao.

An Ninh công chúa nâng đầu Yên Nhiên lên, cười nói:

Yên Nhiên không được tự coi nhẹ mình, ngươi ở trong mắt hắn là thập toàn thập mỹ, hắn đối với ngươi lại là một mảnh thâm tình, vì sao muốn bỏ qua? Ta thấy đám tiểu thư trong kinh thành, chỉ có Yên Nhiên là người tốt nhất, nếu ngươi không xứng với hắn, vậy biểu ca ngươi còn có thể thú ai? Hay ngươi muốn hắn làm hòa thượng.

Không phải...Không phải...Ta...Ta sẽ hại hắn.

Đôi mắt Yên Nhiên chảy ra nước mắt, thì thào nói:

Người không hiểu, thương tổn hắn, đối với ta mà nói là điều thống khổ nhất.

- Nha đầu ngốc.

An Ninh công chúa xoa đầu Yên Nhiên:

Thật là khờ, sao ngươi biết ngươi sẽ thương tổn hắn?

- Ta biết.

Yên Nhiên nhỏ giọng cố chấp nói, tính khí Yên Nhiên quật cường, An Ninh công chúa biết rõ:

Chỉ cần ngươi không phản bội tình cảm của hắn, thì sẽ không thương tổn hắn, theo lời ngươi nói, hắn tốt lắm rất mạnh mẽ, người ngoài có thể tổn thương được hắn sao? Yên Nhiên, ngươi cự tuyệt xa lạ, đối với hắn mà nói đó mới là thương tổn lớn nhất, các ngươi rõ ràng đều thương nhớ nhau, trai tài gái sắc, gia thế lương xứng, vì sao không thể ở chung một chỗ? Ta đang định tìm hắn trở về, chỉ cần hắn đồng ý thú, ta liền gả.

(Yul: khúc này AN nói về Bình tướng quân)

Yên Nhiên, ngươi đừng vì chuyện tương lai mà tự vây khốn chính mình, ai cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, chỉ cần ngươi đủ kiên cường sẽ không có người nào dám xúc phạm các ngươi, phu thê cùng minh, tâm ý tương thông, có chuyện gì mà không giải quyết được?

Yên Nhiên giống như bị đả kích, kinh ngạc xuất thần, lời nói của An Ninh công chúa không ngừng vờn quanh bên tai nàng.

An Ninh công chúa mở hộp điểm tâm, ăn không khách khí, làm mai, dù sao cũng phải có thù lao.

Hoa hồng bánh xốp này ăn vào miệng vị ngọt mà không ngấy, mùi vị thật ngon.

Bình luận

Truyện đang đọc