HẠNH PHÚC TÁI SINH

Nhữ Dương vương nhìn nhi tử cùng nhi tức đang đứng trước mặt, vẫn chưa nghe ra ý của Trinh Nương.

Bỏ qua cho bọn chúng, cũng không có ý tứ muốn trách mắng bọn chúng, ở trong lòng Nhữ Dương vương không hề xem cảnh tượng này có gì đáng trách phạt.

Lúc hắn đa tình sâu đậm, chuyện gì quá phận hắn cũng đã làm qua. Tuy hậu duệ danh môn huân quý cần chú ý quy củ.

Nhưng tình cảm phu thê thân thiết cũng không có ảnh hưởng đến toàn cục.

Trinh Nương quan sát tỉ mỉ Nhữ Dương vương nhìn biểu hiện của hắn không thích hợp.

Mặc kệ là tức giận hay là mở miệng răn dạy cũng không có xuất hiện như Trinh Nương từng nghĩ.

Ban ngày ban mặt, bọn chúng lại vui đùa ầm ĩ ngọt ngào tình cảm là không sai?

Triệu Duệ Kỳ che chở Yên Nhiên, tính mở miệng, thì Yên Nhiên đã cười cười giành nói trước:

Là người muốn dạy đạo cho nhi tức? Là dạy nhi tức châm tạc nữ hồng? Hay là y phục trang dung có gì không thỏa đáng?

Trong mắt Trinh Nương ẩn chứa bao dung thương cảm, giống như không nghe thấy lời nhi nữ, nghiêng đầu nhìn Nhữ Dương vương:

Chúng ta hãy mau đi thỉnh an mẫu thân đi.

Yên Nhiên quỳ gối trước mặt Nhữ Dương vương, tư thái tao nhã hào phóng, hoàn toàn đối lập với Trinh Nương dịu dàng mềm mại.

Trong giọng nói của nàng mang theo mấy phần hoài niệm phỏng đoán hỏi:

Không phải phụ thân cùng đại di, không đúng, cùng mẫu thân cũng như thế sao? Nam nhân thế gia đối xử với thê tử không chỉ đơn giản là kính trọng mà còn có sủng nịch, nói chuyện luôn có nề nếp quy củ, làm sao giống phu thê, có lẽ vương phi lúc còn ở ngoại gia quý phủ chuyên chú làm nữ hồng, mới không biết, ta cùng biểu ca biết vương phi có hảo ý, nhưng phụ thân...Người nghe nàng nói, lại cho rằng nhi tức cùng biểu ca làm cái gì tổn hại sĩ diện gièm pha vương phủ, nhi tức thật ủy khuất.

Kiếp trước Yên Nhiên luôn luôn tôn kính Nhữ Dương vương không dám gần gũi, cũng có sợ hãi.

Trinh Nương từng nói với nàng, nhi tức cùng công công không thể thân cận, nàng tin, nên không dám đàm tiếu với Nhữ Dương vương.

Dù Nhữ Dương vương không thích Yên Nhiên, thì hắn cũng không suy nghĩ nhi tức cùng công công không có gì mà không thể thân cận.

Nhưng cũng không thể một câu cũng không nói, không có cách gì trao đổi sẽ sinh ra hiểu lầm.

Yên Nhiên không có cách gì xem hắn như phụ thân, nhưng vẫn có thể xem hắn như trưởng bối.

Chỉ cần hành xử đúng mực, tư tưởng có dơ bẩn mấy cũng tan biến.

Yên Nhiên trực tiếp vạch trần ý tứ dụng tâm của Trinh Nương, Nhữ Dương vương nhíu mày, thần sắc có chút xấu hổ.

Người chân chính tổn hại đến thanh danh vương phủ chính là bọn hắn, không đúng, là Trinh Nương...

Nếu không phải nàng câu dẫn chính mình thì làm thế nào lại nháo ra gièm pha lớn đến như vậy.

Hơn nửa tháng, Nhữ Dương vương mới có thể xuất môn, ở trước mặt nhi tử nhi tức thật sự khó có thể ngẩng đầu.

Nhữ Dương vương phủ là người một nhà, ở trong nhà thân thiết một chút, thì có làm sao? Người thật sự nghĩ nhiều rồi.

Triệu Duệ Kỳ bổ sung một câu, phu thê bọn hắn phối hợp rất ăn ý, Trinh nương cắn chặt môi dưới, Nhữ Dương vương nói:

Nàng vẫn chưa hiểu một ít quy củ, nhưng nàng cũng vì các ngươi mà suy nghĩ.

Nhữ Dương vương hòa nhã nói với Yên Nhiên:

Lúc ngươi rảnh rỗi hãy đến cùng trò chuyện với nàng nhiều một chút, mẫu thân ngươi là người trí tuệ, rất nhanh sẽ hiểu rõ ràng.

Yên Nhiên nói:

Nếu mẫu thân không phản đối, nhi tức cũng rất muốn cùng nàng nói chuyện, nhưng mẫu thân còn phải chiếu cố các vị muội muội sợ sẽ bề bộn nhiều việc.

Những câu này của nàng mang theo ý đâm chọc, ngón tay của Trinh Nương bấu mạnh vào trong da thịt, dưỡng đứa nhỏ của trượng phu cùng người khác sinh ra.

Dù là nữ nhân rộng lượng hiền lành đến đâu thì trong lòng cũng thấy khó chịu.

Ý tứ của Yên Nhiên chính là nàng gả vào vương phủ là vì đứa nhỏ? Tuy bọn chúng đều là thứ nữ, nhưng...

Trinh Nương tươi cười có chút mất tự nhiên, nhẹ giọng cãi lại:

Yên Nhiên.

Nhữ Dương vương không biết chuyện hậu trạch cong cong vòng vòng, cũng lười suy nghĩ xem Trinh Nương có phải đang bị nhi tức khi dễ hay không.

Hắn coi trọng Yên Nhiên, cũng thưởng thức quý khí kiêu ngạo của Yên Nhiên, thế tử phi khí phái phải là như thế.

Nhữ Dương vương nhìn lướt qua nhi tử cùng nhi tức, nhìn bảo kiếm khiến hắn nhớ lại lúc còn lãnh binh chém giết.

Đó là một đoạn hồi ức huy hoàng theo năm tháng, đôi mắt Trinh Nương u ám, cưỡng chế khó xử, nàng bị nhi tức khi nhục đá xoáy.

Thế mà Nhữ Dương vương một câu cũng không nói, hắn là trượng phu của nàng sao?

Nhữ Dương vương ở trong vương phủ chính là núi lớn để nàng dựa vào, nàng chỉ có thể theo hắn, mở miệng săn sóc nói:

Vương gia chỉ điểm thế tử hai ba chiêu đi, các ngươi là phụ tử, nên thân cận nhiều hơn.

Nhữ Dương vương tán dương liếc mắt nhìn Trinh Nương:

-  Kỳ nhi?

           

- Phụ thân, thỉnh.

Triệu Duệ Kỳ nghiêng người sang bên cạnh, phụ tử hai người một trước một sau đi về phía trước.

Tuy hai chân của Nhữ Dương vương không chịu được mệt nhọc, nhưng cũng không đến nổi không múa được kiếm pháp.

Yên Nhiên cười dịu dàng nói:

Biểu ca, đừng giữ khí lực nha, hãy để phụ thân nhìn thấy kiếm pháp của chàng.          

Phụ thân, biểu ca còn phải học hỏi theo người, phụ thân hãy chỉ giáo cho biểu ca thật nhiều, kiếm pháp gia truyền không truyền cho biểu ca thì thật lãng phí.

           

Bọn hắn cùng cười cười, lúc Nhữ Dương vương rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt suy sút biến mất.

Cả người giống như một thanh bảo kiếm lạnh lẽo mũi nhọn bắn ra bốn phía.

Tương phản với Triệu Duệ Kỳ triển khai kiếm thế giản dị tự nhiên, hắn hiểu lời biểu muội vừa nói có hàm nghĩa gì.

Đối với Nhữ Dương vương không thể khiêm tốn, người phụ thân nào cũng muốn trông cậy vào nhi tử có bản sự không chịu thua kém.

Tuy hắn hận phụ thân vô tình bạc nghĩa với mẫu thân, nhưng mẫu thân từng nói với hắn.

Mặc kệ phụ mẫu có bao nhiêu oán hận, thì hắn vẫn là nhi tử của Nhữ Dương vương.

Lúc này người trước mặt luôn đối với hắn từ ái phụ tử nhưng cuối cùng lại vứt bỏ hắn, không cần hắn.

Ở trong ván cờ Linh Lung, Triệu Duệ Kỳ từng nhìn thấy vài đoạn trích, hắn giao trả vị trí thế tử...

Mặc dù vẻ mặt Nhữ Dương vương có chút tiếc hận không đồng ý, nhưng lúc Nhữ Dương vương nhìn hắn rời đi, trong mắt ẩn hiện rõ ý tứ không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa.

Triệu Duệ Kỳ thà tin tưởng tất cả chỉ là ác mộng, đôi mắt bình tĩnh sáng trong xẹt qua một tia ánh sáng.

Nắm chặt bảo kiếm trong tay cắt ngang một nửa vòng, đâm thẳng tới trước ngực Nhữ Dương vương, bảo kiếm đụng chạm, âm thanh bén nhọn lạnh lẽo.

Kiếm pháp của Nhữ Dương vương so với Triệu Duệ Kỳ mới luyện tập vài năm thì xuất sắc hơn nhiều.

Cũng có vẻ thực tiễn hơn, bảo kiếm có thể tìm được nơi dùng ít sức, chổ sơ hở.

Triệu Duệ Kỳ chiếm thế tấn công, dần dần bị Nhữ Dương vương áp chế, nhưng có câu quyền sợ trẻ trung.

Nhữ Dương vương khí huyết trống rỗng, trên đùi lại bị thương, kéo dài đánh lâu thì không thể, giao thủ lâu, bọn hắn chiến đấu lực lượng ngang nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc