[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Những ngày mang thai thực vất vả, đến hậu kỳ lại càng mệt hơn. Mang thai tháng thứ ba, bụng Hugh có phập phồng, nhưng chưa quá rõ ràng. Cậu cũng thèm ăn hơn, giống như vĩnh viễn ăn không đủ no, ăn không ngừng được miệng. Snape còn có chút lo lắng, nhưng Harry tỏ vẻ điều này thực bình thường, lúc trước Harry mang thai cũng giống vậy.

Ngoài ra, thai nhi trong bụng bắt đầu hấp thu ma lực của Hugh. Hầu như mỗi khắc Hugh đều có thể cảm giác được ma lực xói mòn. Nhưng Snape ma lực cường đại đã làm dịu đi tốc độ xói mòn ma lực của cậu. Mỗi ngày vào một thời gian cố định, Snape sẽ vì bé cưng vận chuyển ma lực, cam đoan bé khỏe mạnh trưởng thành.

Mang thai gần năm tháng, một ngày nào đó, Hugh đột nhiên cảm giác bụng bị đạp một cái, không khỏi kêu một tiếng. Snape hầu như không rời cậu một khắc lập tức khẩn trương, đỡ lấy thắt lưng cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Hugh có chút dại ra, chỉ vào cái bụng đã nhô lên rất rõ ràng, lắp bắp nói: “Vừa, vừa rồi, bé cưng hình như đá em một cái!”

Snape sờ bụng cậu, cau mày nói: “Rất đau sao? Chúng ta lập tức tới St. Mungo!” thằng nhóc này thật đúng là không an phận, ở trong bụng cũng nghịch đến vậy!

Hugh lúc này đã lấy lại tinh thần, đè tay hắn lại không cho động, “Sev, anh quá khẩn trương. Máy thai rất thực bình thường, nếu bé cưng không động chúng ta mới nên lo lắng đó!”

Snape cau mày, không nói lời nào. Hắn mới mặc kệ cái gì bình thường không bình thường, làm cho Hugh không thoải mái chính là không được, chờ đứa nhỏ đi ra, hắn thế nào cũng phải dạy dỗ nó một trận mới được!

Những ngày kế tiếp, máy thai càng ngày càng thường xuyên, mày Snape càng nhăn càng chặt, hắn bắt đầu hối hận bản thân ngày xưa đã không kiên trì phản đối Hugh mang thai. Hugh từng để cho Snape dán tai vào bụng cậu, muốn làm cho người không có tự giác sắp làm ba cảm thụ một chút vui sướng từ sinh mệnh mới, đáng tiếc nam nhân chỉ quan tâm cậu có thoải mái hay không khi thấy bụng Hugh bị đạp, chỉ càng thêm kiên định ý niệm ngày sau phải dạy dỗ đứa nhỏ trong đầu.

Hậu kỳ mang thai, các loại bệnh trạng khó chịu liên tiếp mà đến. Cả người vô lực, bụng nặng trịch làm cho Hugh rất khó hành động, đi hai bước liền mệt. Nhưng bảo trì lượng vận động vừa phải lại không thể thiếu, áp lực song song từ tâm lý cùng sinh lý làm cho Hugh vẫn luôn ôn hoà cũng trở nên táo bạo.

Hugh bắt đầu đau xương sống thắt lưng, hai chân sưng phù, chuột rút, khó chịu đến rên hừ hừ. Snape mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải mát xa cho cậu, nửa đêm cũng thường xuyên bị Hugh khó chịu mà làm tỉnh. Nếu không có độc dược nâng cao tinh thần, chính Snape cũng không chống đỡ nổi.

Cứ vất vả như thế, cho dù Hugh mỗi ngày đều ăn rất nhiều cũng gầy đi không ít, cái bụng tròn càng làm cậu trông có vẻ gầy yếu, Snape nhìn mà đau lòng khôn nguôi, hận không thể thay cậu chịu khổ.

Kỳ thật không chỉ có Hugh gầy đi, Snape phải chăm lo cho cậu, vừa phải chịu cậu giở tính xấu khi mang thai, cũng gầy yếu đi nhiều. Hugh mỗi lần đều tự nhủ với mình, không thể phát giận với Sev, nhưng tức lên thì không nhịn được, rồi sau đó lần nào cũng hận đến mức cho mình hai bạt tai.

Bà Pomfrey mỗi tuần cố định tới làm kiểm tra cho Hugh, có một lần Hugh nhịn không được kể cho bà về điều cậu buồn phiền, bà Pomfrey thì chẳng để ý mấy, chỉ an ủi nói: “Người mang thai tính tình vẫn thất thường, nếu Severus đã là bạn lữ của con, chăm lo cho con là trách nhiệm của hắn, thế thì có gì mà phải lo lắng?”

Hugh ôm bụng, bất an xê dịch vị trí, nói: “Nhưng Sev dạo này gầy đi nhiều lắm, con……” cho tới giờ cậu đều canh cánh trong lòng về dáng người thiên gầy của Snape, thay đổi nhiều biện pháp chỉ muốn vỗ béo bạn lữ nhà mình [Sâu: điểm ấy hai người có vẻ giống nhau], hiện tại nhìn thấy Snape nhanh chóng gầy đi, thật sự là vừa ảo não lại đau lòng.

Bà Pomfrey đột nhiên nở nụ cười, liếc mắt nhìn về phía sau lưng Hugh, nói: “Ta nghĩ chuyện này hai người tự giải quyết đi.” Nói xong thu thập đồ đạc, đi về phía lò sưởi.

Hugh cân nhắc xem ý bà là gì một lúc, quay ngoắt đầu lại, nam phù thuỷ tóc đen đứng cách đó vài bước, vẻ mặt đen tối khó hiểu mà nhìn cậu.

“Sev……” Hugh do dự gọi hắn, không biết nên nói cái gì cho phải.

Snape đi tới, ôm cậu, thấp giọng mắng một câu: “Ngu ngốc!” Không thèm nhắc lại. Hugh nhu thuận tựa vào trong lòng hắn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim đập của người này, mọi cảm xúc tiêu cực giống như đều đã biến mất.

Ngày sinh dự tính của Hugh là tháng ba, từ một tháng trước Snape đã như xung trận, lúc nào cũng chuẩn bị thời khắc nghênh đón sinh linh cuối cùng. Hugh thì tự tại lắm, không thấy gấp gáp sốt ruột gì. Các bệnh trạng khi mang thai của cậu đã chậm rãi biến mất, gần đây sống thư thái hơn trước.

Một nhà Draco đến thăm cậu rất thường xuyên, cô nàng Hermione thì còn đi du học ở Đức xa xôi, chỉ có kì nghỉ đông là vội vàng trở về thăm một lần, nhưng vẫn thường xuyên dùng kính hai mặt liên hệ với cậu, lải nhải liên mồm về mấy chuyện cần đặc biệt chú ý khi mang thai.

Ban đêm, trang viên Prince chìm trong yên lặng, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng chim chóc côn trùng kêu vang.

Trong phòng ngủ chính ở tầng hai, hai vị chủ nhân của trang viên đang ôm nhau ngủ say.

Hugh dựa lưng vào trong ngực Snape, hai tay bản năng ôm lấy cái bụng nhô cao, nam nhân phía sau ôm lấy cậu, bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay cậu.

“Aa……” Trong lúc ngủ mơ Hugh đột nhiên nhăn mày, phát ra một tiếng ngâm đau đớn, thân thể hơi giật giật.

Nam nhân ngủ không sâu mở mắt gần như ngay lập tức, ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Hugh, làm sao vậy?”

Hugh còn có chút mơ hồ, không mở mắt ra, lầu bầu: “Đau……”

Snape khẩn trương không thôi, “Đau Làm sao? Là chân sao? Bụng? Hay là thắt lưng?” Hugh hừ hừ hai tiếng, cọ đầu lên gối hai cái, không trả lời hắn, hình như đã ngủ lại.

Snape nhẹ nhàng thở ra, cúi người hôn lên thái dương Hugh, lại mát xa bắp chân cho cậu trong chốc lát mới nằm trở về.

Không đợi hắn ngủ tiếp, Hugh lại bắt đầu rầm rì, hai tay ôm bụng, thân thể giật giật, giống như vô cùng đau đớn. Snape giờ mới phát giác vấn đề, vội vàng đánh thức Hugh.

Hugh vừa cố gắng trợn mắt tỉnh ngủ, vừa gọi tên hắn, uất ức mà kêu đau. Hai ngày này thân thể của Hugh không quá thoải mái, mệt vô cùng, đau đớn dữ dội cũng không tỉnh hẳn, một hồi lâu mới hé mở mắt.

Lúc này Snape đã xuống giường, lấy quần áo, ôm cậu lên rồi cẩn thận thay cho cậu. Hugh giờ không quá đau nữa, ngoan ngoãn phối hợp, uể oải hỏi: “Sev, mình đi đâu đây?”

Snape kéo lấy áo khoác trên giá áo phủ thêm cho mình, ôm cậu lên, “St. Mungo, em sắp sinh!” Hắn vừa mới chạm tới đũng quần Hugh, có chút ẩm ướt, xem ra nước ối đã vỡ, so với ngày sinh dự tính sớm hơn mười ngày.

Hugh hơi bị doạ, đầu óc mơ hồ, kích động hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?” Tay cũng không tự giác bảo vệ cái bụng tròn vo, chỉ sợ không cẩn thận một chút đứa nhỏ liền rơi ra ngoài.

Snape không có kinh nghiệm, nhưng hắn cũng đủ trấn định, ôm cậu xuống lầu, gọi gia tinh đi tìm bà Pomfrey, sau đó ếm cho Hugh thêm một tá bùa bảo hộ, ném một nắm bột Floo vào lò sưởi, hô to: “Bệnh viện St. Mungo!”

Snape trước đó đã dùng việc cung cấp miễn phí cho St. Mungo độc dược chữa thương cùng độc dược giảm đau tốt nhất trong nửa năm làm điều kiện, để St. Mungo cử y sư tốt nhất trực lúc Hugh sinh, cung cấp phòng bệnh tốt nhất. Kỳ thật cũng chỉ là mới mấy ngày trước, không nghĩ tới lại có công dụng trước thời hạn.

Bà Pomfrey rất nhanh chóng đã chạy qua, cùng y sư của St. Mungo đi vào phòng bệnh, đỡ đẻ cho Hugh.

Bà Pomfrey xem tình huống, bảo Snape thay đồ mang thai rộng thùng thình cho Hugh, tiện cho việc sinh sản. Hugh híp mắt nhìn, đối với cái váy sắp sửa được mặc lên người mình vô cùng thấy phản cảm. Snape luôn nhân nhượng cậu giờ cũng không xem ý kiến cậu nữa, cứng rắn mặc vào cho cậu.

“Còn chưa tới thời gian, Severus, Hugh phải ăn chút gì đó, bằng không đợi lát nữa sẽ không có sức.” Bà Pomfrey xác nhận tình trạng của Hugh, đưa ra ý kiến chuyên nghiệp nhất, “Tốt nhất là để cho Hugh đi lại một chút, khiến cho sản đạo mở rộng hơn, tiếp theo sinh sản sẽ thuận lợi nhiều.”

Snape chấp hành y nguyên yêu cầu của Bà Pomfrey. Hugh không có khẩu vị gì, bụng đứt quãng quặn đau làm cho cậu hận không thể ngất xỉu đi. Nhưng là vì bé cưng, cậu cũng cố tích cóp một chút sức lực.

Miễn cưỡng uống một chén cháo, lại nhờ Snape dìu đi lại vài lần quanh phòng bệnh, Hugh không chịu động nữa. Không phải cậu tùy hứng, thật sự là cảm giác đau quặn bụng dưới càng lúc càng dữ dội, cậu chỉ sợ đứa nhỏ không cẩn thận sẽ rơi xuống mất.

Lúc trời tờ mờ sáng, đau bụng đẻ lại bắt đầu.

Chuẩn bị vô cùng chu đáo, mọi người cũng không luống cuống tay chân. Bà Pomfrey đuổi Snape ra ngoài, nhưng Snape làm sao đồng ý, cố chấp canh giữ bên người Hugh. Hugh cũng không chịu thả hắn đi, sinh con đáng sợ như thế, nếu không có nam nhân này ở bên cạnh, cậu cảm thấy có khả năng sẽ mọt xác hai mệnh!

Bà Pomfrey mắt thấy hai người không chịu tách nhau ra, khoát tay ý bảo y sư bỏ qua di.

Hugh túm lấy tay Snape, sự đau đớn chưa từng có này làm cậu hoàn toàn mất đi vẻ ôn hòa bình tĩnh ngày thường, cắn môi vẫn không thể nhịn xuống tiếng kêu thảm thiết.

Snape hận không thể chịu đau thay cậu, sợ cậu cắn rách mội, nhét miếng vải sạch vào cho cậu cắn. Bà Pomfrey nhìn hành động của hắn, nhẹ nhàng thở ra. Nếu Hugh mà cứ kêu như thế, đợi lát nữa sao còn sức sinh con?

Mồ hôi mỏng lấm tấm, không bao lâu quần áo trên người Hugh đã muốn ướt đẫm, càng thêm nhiều mồ hôi chảy ra, tầm mắt Hugh bởi vậy mà trở nên mơ hồ.

Snape vừa lau mồ hôi cho cậu, vừa hung tợn nguyền rủa: “Chết tiệt! Còn chưa được hay sao?”

Bà Pomfrey đang cúi đầu nhìn tình hình khuếch trương sản đạo của Hugh, nghe vậy mà đen mặt — Severus, còn chưa bắt đầu đâu, cậu gấp cái gì?

Đợi đến khi sản đạo cơ bản đã có thể làm cho thai nhi đi ra, Hugh đã đau đẻ gần mười mấy tiếng. Bởi vì miệng cắn vải, cậu không có thể hô lên, cứ mãi đổ mồ hôi lạnh, cầm tay Snape không buông. Lúc đau đẻ gián đoạn, liền nước mắt lưng tròng nói về sau không bao giờ sinh nữa.

Snape đương nhiên đồng ý, vốn cái lúc Hugh quá mức coi trọng đứa nhỏ hắn đã không muốn cho Hugh sinh, lúc này thấy Hugh thống khổ thành như vậy, sao hắn nỡ để cậu chịu đau thêm một lần nữa chứ!

Hugh xem như đủ tháng sinh sản, trong lúc mang thai được chăm sóc rất tốt nên quá trình sinh sản khá thuận lợi.

Bà Pomfrey kêu dùng sức, Hugh liền dùng sức. Thai nhi hình như biết cậu rất đau đớn, không dây dưa nghịch ngợm trong bụng papa nữa, rất phối hợp chui về phía sản đạo.

Cho dù là như vậy, Hugh vẫn cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ vất vả như vậy, dùng hết sức bình sinh mà đứa nhỏvẫn chưa đi ra.

Mảnh vải được lấy ra khỏi miệng, kêu lên có thể trợ giúp cậu dùng sức. Snape chưa từng nghe qua Hugh kêu to như vậy bao giờ. Hugh luôn ôn hòa, giọng không cao không thấp, cho dù là lúc l*m t*̀nh đạt cao trào thì giọng kêu cũng mang theo ba phần khắc chế.

Snape lo lắng đến sắp phát điên rồi!

Hắn không ngừng hối hận sao lúc ấy mình lại đáp ứng để cho Hugh sinh đứa nhỏ, mà không nhìn tới có thể Hugh sẽ vì sinh sản mà chịu bao nhiêu đau khổ!

“Đáng giận! Vì sao còn chưa chấm dứt!” Snape mắng, nắm tay Hugh, không biết làm như thế nào cho phải.

Hắn oán hận loại cảm giác bất lực này, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hugh chịu khổ.

Qua nửa giờ, hoặc là lâu hơn, Bà Pomfrey kinh hỉ kêu lên: “Nhìn thấy đầu! Hugh, lại dùng sức!”

Tinh thần Snape cùng Hugh đều rung lên, Hugh vốn sắp kiệt lực giờ đây cố hết sức nắm chặt tay Snape, dùng hết sức bình sinh. Cậu rõ ràng cảm giác được trong thân thể có một thứ gì đó to lớn vô cùng đang liều mạng muốn đi ra, đó là đứa nhỏ của Sev và cậu.

Hugh nín thở dùng sức rặn, đứa nhỏ rốt cục dời khỏi cơ thểm mẹ ấm áp, tiếng khóc to rõ ràng biểu hiện bé rất khỏe mạnh.

“Ra rồi! Ra rồi!” Bà Pomfrey kêu, Hugh lập tức thả lỏng, người mềm oặt đi, tay vẫn cầm lấy tay Snape cũng buông lỏng ra.

Bà Pomfrey tay chân lanh lẹ cắt cuống rốn, vui sướng tuyên bố: “Là một bé trai! Hugh, Severus, chúc mừng hai người!” Sau đó đưa đứa nhỏ cho y sư bên cạnh chăm sóc, bà thì rửa sạch cho Hugh.

Toàn thân Hugh đều không có sức lực, nửa khép ánh mắt, miệng thì thào gọi: “S, Sev……”

Snape nhẹ nhàng vuốt ve trán cậu, đáp lại: “Ta ở đây, không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi.” Hugh cảm thấy vô cùng an tâm, nhắm mắt lại, thanh âm cực thấp mà nói: “Đứa nhỏ……”

Snape miễn cưỡng dời tầm mắt khỏi người Hugh, nhìn thoáng qua đứa trẻ đã được y sư viện St. Mungo quấn chăn, đang gào khóc, sau đó trả lời: “Đứa nhỏ tốt lắm, em yên tâm.”

Hugh thế này mới gật đầu “ừm” một tiếng, rơi vào ngủ say.

Bình luận

Truyện đang đọc