[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Hugh không biết cuối cùng chuyện chấm dứt ra sao, khi cậu tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã chiếu khắp muôn nơi.

Phía sau có độ ấm cùng hơi thở quen thuộc làm cho Hugh cảm thấy an tâm, cánh tay đặt ngang hông cậu tràn đầy ý tứ giữ lấy. Hugh hơi giật giật, toàn thân cao thấp đều đau nhức không thôi, nhưng thật ra cái nơi phía sau bị sử dụng quá độ kia không có cảm giác gì, đại khái là đã được bôi thuốc.

“Tỉnh?” Nam nhân nhích qua hôn lên khóe môi cậu một cái. Hugh nhất thời nhớ tới triền miên điên cuồng ngày hôm qua, đỏửng nhất thời từ hai bên tai lan nhanh. Lúc này cậu chỉ muốn chôn mình đi đâu đó, không bao giờ gặp người nữa — ngày hôm qua cậu lại phóng đãng như vậy! Merlin ơi! Sev sẽ không nghĩ cậu là một kẻ không biết liêm sỉ chứ?

Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp, lưng kề sát trước ngực nam nhân hơi chấn động, cả người Hugh đều sắp bốc khói. Cái tay đặt trên lưng buông ra, tiếp theo cảm giác được nam nhân rời khỏi giường. Hugh chịu đựng toàn thân đau nhức, chui cả người vào trong chăn.

Một lát sau, tiếng nói trầm thấp ám ách truyền vào trong tai: “Hugh, em định làm mình ngạt thở tới chết sao?” Hugh bất động — cậu xác thực có quyết định này, thật sự là mất mặt quá!

Snape thấy người yêu nhỏ nhà mình hình như thật sự quyết định để bản thân phiền muộn tới chết sau cái đêm cả hai chính thức thuộc về nhau, thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười.

Lấy tay xốc chăn, vớt người lên ôm lấy, “Uống cái này đi.” Hugh cả người bủn rủn đến lợi hại, hoàn toàn không có sức lực mà phản kháng hắn, cũng không muốn để thân thể mình uất ức thêm, nhưng mà —

Cái này cũng quá khoa trương rồi đi?!

Thuốc thả lỏng Cơ thể, thuốc bổ sung thể lực còn tạm có thể lý giải, cái kia thuốc bổ máu, nước thuốc dinh dưỡng cùng độc dược chữa thương hẳn là không cần đi?

Hugh cầm chai thuốc thả lỏng cơ thể cùng bổ sung thể lực lên uống, những thứ khác làm như không nhìn thấy. Về phần Snape có vẻ mặt không đồng ý, Hugh trực tiếp chôn mặt trong ngực hắn, nhắm mắt – buồn ngủ quá, tiếp tục ngủ.

Snape bất đắc dĩ, xoa bóp mũi cậu, “Trước đừng ngủ, ăn một chút gì đã.” Hugh bất mãn hừ một tiếng, lăn từ trên người hắn xuống, ôm chăn đi nằm mơ gặp Merlin cùng vua Arthur.

Snape đi xuống lầu bưng tới cháo gà xé đã ninh từ trước — Hugh từng làm rồi, tuy rằng hắn không thuần thục, nhưng thành phẩm cũng có vẻ lên hình lên dáng lắm.

Hugh nửa mơ nửa tỉnh, nhưng vì ngày hôm qua thời gian dài vận động kịch liệt, đến bây giờ còn chưa ăn gì, bụng kháng nghị rất lợi hại. Hugh giãy dụa hồi lâu, hoặc là do không chịu được mùi hương cám dỗ, không cam lòng không muốn mà chui ra khỏi ổ chăn, nửa híp mắt, dùng cái mũi tìm nơi phát ra mùi hương.

Snape nhìn bộ dáng đáng yêu kia của cậu, ánh mắt thêm dịu dàng. Bưng cháo ngồi bên giường, bắt đầu đút ăn. Hugh mơ mơ màng màng há miệng nhận cháo, tới khi sắp ăn xong mới rốt cục tỉnh táo lại.

Cháo này ai làm đây?

Hugh chớp ánh mắt, cố gắng hồi tưởng trong nhà mình có loại sinh vật như gia tinh sao? Snape cong ngón tay gõ lên trán cậu một cái: “Đừng nghĩ, là ta nấu.”

Ha?

Hugh há to miệng, sau đó ngốc nghếch cười rộ lên — Sev vì cậu mà xuống bếp đó! hạnh phúc quá đi! Cậu không phải đang nằm mơ chứ?

Snape đối với bộ dáng này của cậu yêu không chịu nổi, nghiêng người hôn lên miệng cậu, “Lại ngủ thêm một lát đi.” Hugh lắc đầu, nhảy dựng lên. hiện tại cả người cậu tràn đầy sinh lực, một chút cũng không mệt nhọc.

Cố thể là vì d*c v*ng được thỏa mãn, Snape nghiên cứu nước thuốc tinh lọc cũng thuận lợi hơn nhiều, vốn dự tính còn phải nửa tháng nữa mới có thể hoàn thành, thếnhưng đến trước một đêm phải về trường đã thành công!

Hugh so với hắn còn kích động hơn, ôm lấy cái chai đựng chất lỏng màu trắng bạc vừa khóc vừa cười, ngốc đến không chịu được. Lucius vừa lúc có việc lại đây, nhìn thấy tình hình này, còn tưởng rằng Hugh có bệnh gì.

Kết quả Snape vừa nói cho ông biết nước thuốc tinh lọc đã hoàn thành, tộc trưởng Malfoy cao quý rụt rè phản ứng cũng không khác mấy so với Hugh, xà trượng tượng trưng thân phận tộc trưởng Malfoy đánh rơi trên đất, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy phức tạp, thậm chí có chút vặn vẹo.

Lucius quên luôn qua mục đích mình tới Spinner’s End, ba người tiến vào trong lò sưởi tới trang viên Malfoy. Narcissa vừa nghe chồng mình nói rốt cục có thể thoát khỏi dấu hiệu đáng sợ kia, đôi mắt đẹp màu lam ngập nước mắt, che miệng nói không ra lời.

Lucius ôm vợ vào trong ngực, giọng của ông thậm chí có vài phần nghẹn ngào, thấp giọng an ủi: “Cissy, em nên vui mới phải. Hết thảy đều đã tốt lên.” Narcissa gật gật đầu, đẩy ông: “Hai người mau xuống tầng hầm ngầm đi.” Bà khẩn cấp muốn nhìn thấy dấu hiệu ghê tởm kia biến mất khỏi cánh tay chồng mình!

“Cissy, ta hy vọng em cùng ta chứng kiến thời khắc dấu hiệu đen biến mất, em có nguyện ý không?” Lucius còn thật sự hỏi. Narcissa liên tục gậtđầu, “Đương nhiên em nguyện ý, Luke thân ái.”

Bốn người đi xuống tầng hầm ngầm trang viên Malfoy.

Snape đem nước thuốc tinh lọc chia làm ba phần, một phần cất đi, một phần để bản thân dùng, một phần cho Lucius.

Bốn người sắc mặt đều hơi nghiêm trọng, Chúa tể hắc ám lưu lại dấu hiệu là pháp thuật vô cùng tà ác, dù thế nào thì cũng có phiêu lưu nhất định.

“Đổ lên cánh tay.” Snape ngắn gọn nói, lưu loát xắn tay áo, lộ ra dấu hiệu đáng sợ hơi mấp máy trên làn da tái nhợt– một con rắn tím phun lưỡi bò ra khỏi chiếc đầu lâu xấu xí.

Trên mặt Snape tràn đầy vẻ chán ghét không chút nào che dấu, dấu hiệu này là ký hiệu tội ác của hắn, thậm chí chỉ liếc mắt nhiều hơn hắn cũng muốn nôn! Mà hiện tại, hắn rốt cục có thể hoàn toàn thoát khỏi nó!

Chất lỏng màu trắng bạc cẩn thận được trút hết lên trên dấu hiệu đen, làm hoa văn màu đen chậm rãi bị che mờ. Vừa mới bắt đầu cũng không có biến hóa gì, Hugh cùng Snape nhìn chằm chằm vào cánh tay Snape, mà Narcissa cùng Lucius thì không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cánh tay trái Lucius.

Con rắn trong dấu hiệu đen đột nhiên kịch liệt vặn vẹo, lưỡi rắn đen duỗi ra thụt vào, thân rắn dài nhỏ vặn vẹo, giống như vô cùng đau khổ.

Snape cùng Lucius cũng không dễ chịu, cánh tay nổi cả gân xanh, làn da chỗ kia giống bị liệt hỏa đốt cháy thần kinh giống như bị xoắn vào một chỗ, lại giống từng chút một bị kéo rách ra.

Mồ hôi lạnh tích đầy trên thái dương, tụ xuống dưới cằm, muốn rơi mà không được. Hugh cùng Narcissa cầm khăn tay lau mồ hôi cho người yêu mình, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng đau lòng.

Tra tấn như vậy giằng co hơn mười phút, dấu hiệu đen trong quá trình này chậm rãi mờ nhạt, có từng đợt từng đợt khói đen từ cánh tay bay lên, tiêu tán ở trong không khí. Cuối cùng, đồ án màu đen hoàn toàn biến mất, lộ ra làn da vốn có. Nơi này da hơi đỏ giống như từng chịu tổn thương, nhắc nhở về dấu vết đã từng tồn tại ở nơi này.

Narcissa hoàn toàn mất đi tư thái quý phu nhân bình thường, vui sướng ôm lấy chồng mình, thì thào nói: “Thật tốt quá, thật sự là quá tốt!”

Hugh đang cầm tay trái của Snape, môi run run, giống như là không thể tin được. Snape trong lòng tuy rằng vô cùng kích động, nhưng trên mặt lại không biểu hiện quá rõ ràng. Nhìn thấy Hugh có hơi kinh sợ, trái tim lập tức mềm mại, giọng nói rất là dịu hoà: “Nó thật sự đã biến mất, Hugh. Sẽ không xuất hiện lại, đừng lo lắng.”

Hugh đột nhiên kinh ngạc mà rơi lệ. Lúc này cậu mới thật sự có thể xác định, cậu đã cải biến vận mệnh đau khổ của nam nhân này. Không có dấu hiệu đen, hắn sẽ không lại làm gián điệp hai mặt nữa, sẽ không lại bị Chúa tể hắc ám nô dịch, cũng sẽ không chết dưới răng nọc của Nagini!

Snape như là hiểu được cậu đang suy nghĩ gì, đột nhiên bế cậu lên, ngay cả chào hỏi cũng không thèm, trực tiếp ra khỏi tầng hầm ngầm, dùng lò sưởi trở lại Spinner’s End.

Cả ngày, Hugh cứ lặp đi lặp lại việc ngó coi cánh tay Snape, sợ cái dấu hiệu đáng sợ kia lại xuất hiện. Cứ việc Snape luôn mãi cam đoan với cậu, cậu vẫn không thể nào yên tâm. Cuối cùng Snape dùng biện pháp trực tiếp nhất – mang cậu lên gường, tới tới lui lui, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ăn cậu đến mảnh vụn cũng không chừa, làm cho cậu hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.

Ngày hôm sau, Hugh vừa mới tỉnh lại, liền ôm cánh tay Snape kiểm tra cẩn thận, rốt cục xác định cái dấu hiệu đen chết tiệt kia không bao giờ sẽ xuất hiện nữa. Uống một lọ thuốc thư giãn cơ thể, Hugh tràn đầy sinh khí đi xuống lầu làm bữa sáng.

Hôm nay là ngày giáo sư trở lại trường, Hugh loanh quanh khắp nơi, thu thập hành lý, cảm xúc vẫn rất vui sướng.

Không cần nghiên cứu nước thuốc tinh lọc, thời gian của Snape cũng rảnh rang hẳn, ngồi trên sô pha nhìn người yêu nhỏ mặt mày hớn hở đang thu thập nhà cửa. Đương nhiên hắn không phải không định hỗ trợ, chỉ là Hugh cảm thấy hắn mấy ngày nay đã rất phí sức vì nước thuốc tinh lọc rồi, bảo hắn phải đi nghỉ ngơi, không chịu cho hắn giúp.

Hugh cất hết đồ làm bếp vào ngăn tủ, bỏ thêm thần chú chống bụi. Đi ra khỏi phòng bếp, thấy nam nhân tóc đen không có việc gì ngồi trên sô pha, liền tùy tiện từ trên giá sách rút ra một quyển cho hắn, để cho hắn giết thời gian.

Snape lật sách nhưng không nhìn, ánh mắt vẫn lưu luyến trên người Hugh, vẻ mặt nhu hòa. Hugh bị hắn nhìn như mọc gai trên người, quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, ý bảo hắn đọc sách đi. Nam nhân cười nhẹ một tiếng, thuận theo mở sách ra đọc thật.

Hugh đưa cho hắn là một quyển sách cấm về luyện kim thuật, là vài năm trước ngẫu nhiên có được từ hẻm Knockturn. Snape am hiểu độc dược cùng hắc ma pháp, luyện kim thuật thì không quá hiểu biết, cho nên đối với quyển sách này cũng chỉ là tùy tiện đọc.

Hiện tại không có gì chuyện gì làm, Hugh cũng không cho hắn vào phòng thí nghiệm nữa, đi qua nhìn coi cũng không được. Đọc kỹ mới thấy quyển sách này so với pháp tịch hắc ma pháp cao thâm càng thêm nguy hiểm.

‘Luyện thành sinh mệnh’, tên sách rất là cổ quái, Snape đọc thử, mày dần dần mặt nhăn chặt — trong sách chủ yếu giảng về khả năng luyện kim nhân thể cùng một ít thực nghiệm hoặc phỏng đoán, đồ án rất là máu me, mấp máy phần còn lại của chân tay đã bị cụt làm cho người ta buồn nôn.

Snape tiếp tục cúi xuống, đây là lĩnh vực hắn chưa từng đề cập qua, luyện kim thuật bản thân nó đã vô cùng tối nghĩa, luyện kim trên cơ thể người càng huyền bí vô cùng, hai thứ này kết hợp lại càng nan giải cực kỳ. Thầy luyện kim nhân thể quyền uy nhất giới phù thuỷ chính là người chết tác được và cũng là chủ sở hữu của Hòn đá phủ thuỷ, Nicolas Flamel.

Nicolas Flamel cùng vợ ông ta dựa vào thuật luyện kim thần kỳ đã sống hơn sáu trăm năm, ở giới pháp thuật cũng là gần như sánh với trường thọ. Nhưng cái giá của trường thọ là bọn họ đã dần dần đánh mất ngũ cảm, không cảm nhận được vui thú trên đời.

Nguyên tắc cơ bản luyện kim thuật chính là đồng giá trao đổi, đơn giản mà nói, chính là ngươi muốn đạt được cái gì thì phải trả một cái giá tương ứng. Tựa như Nicolas Flamel muốn đạt được trường sinh, cái giá chính là mất đi ngũ cảm. (5 giác quan của con người)

Snape chậm rãi lật trang sách ngả vàng, trong đầu có một ý tưởng điên cuồng tiếp cận.

Chọc chọc —

Không phản ứng, lại chọc —

Vẫn là không phản ứng.

Hugh kỳ quái, sách gì mà hấp dẫn như vậy? Ngóc qua bả vai Snape nhìn xem, tầm mắt đối diện một thi thể hư thối, chỉ có nửa dưới, làm cậu sợ chết khiếp.

Loại sách này cư nhiên có thể làm cho Sev đọc đến chăm chú như vậy?

Hugh cảm giác sâu sắc chênh lệch giữa mình một phù thuỷ nhỏ bình thường cùng một đại sư hắc ma pháp cùng đại sư độc dược không phải lớn bình thường, ngay cả thưởng thức cũng kém nhau xa cả vạn dặm.

Hugh lấy tay trực tiếp rút sách ra khỏi tay nam nhân, rốt cục thắng được sự chú ý của đối phương: “Hugh, làm sao vậy?” Snape không để cho quyển sách kia dừng trong tay Hugh quá ba giây, Hugh lơ đãng liếc bìa sách một cái, sau đó chỉ đồng hồ treo tường — không còn sớm.

Snape trong lòng còn đang phỏng đoán tính khả thi của ý tưởng kia, không chút để ý tới địa điểm, thu dọn sách vở, mới mang theo Hugh thông qua lò sưởi trở lại Hogwarts.

Bình luận

Truyện đang đọc