[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Sau hôm nghỉ hè, Snape độn thổ đến số 56 đường sông Thames, đứng trước căn nhà hai tầng màu trắng. Ấn chuông cửa, hồi lâu vẫn chưa có ai mở cửa. Snape nhăn mày, tâm tình vốn đang sung sướng vì sắp nhìn thấy người yêu bị lo lắng thay thế.

Một thần chú Alomohora, cánh cửa màu rám nắng lạch cạch mở ra. Snape đi vào, đại sảnh bài trí giống y như hai năm trước hắn từng nhìn thấy, hơn nữa hết sức sạch sẽ.

Snape tinh tế cảm thụ ma lực dao động của Hugh, bước chân lên lầu hai.

Mở ra cánh cửa đầu tiên bên trai cầu thang, cảnh tượng bên trong khiến cho hắn yên tâm, không khỏi bật cười.

Người yêu nhỏ đáng yêu của hắn đang ngủ vù vù trên chiếc giường trắng, đôi chân trắng trẻo lộ ra từ trong chăn, mùa hè cổ áo mở rộng xiêu xiêu vẹo vẹo, cần cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo cùng nửa l*ng ngực đều mở rộng trong không khí, mái tóc ngắn màu rám nắng bay bay trước quạt.

Snape thả nhẹ bước chân, đi qua, cúi xuống. Nhìn người yêu nhỏ của hắn, trong mắt mang theo dịu dàng ngay bản thân hắn cũng không hề hay biết.

Giống như cảm giác được gì đó, cái người đang ngủ say kia lộ ra một nụ cười, tay trái thoáng nâng lên, bắt vào khoảng không. Snape giơ tay qua, cậu nhóc kia cầm lấy, mặt cọ cọ lên trên gối, tiếp tục ngủ yên.

Trái tim Snape không hiểu sao mềm mại một mảnh.

“Chít chít.” Thanh âm bén nhọn vang lên, Snape miễn cưỡng đem tầm mắt dời khỏi dung nhan khi ngủ của người yêu nhỏ, trừng mắt nhìn phía ‘vật thể’ phát ra âm thanh — nhóc tuyết li.

Nhóc tuyết li một thân tuyết trắng nằm trên chiếc giường trắng đúng thật khó phát hiện, Snape đối với chuyện con tiểu súc sinh này ngủ cùng giường với người yêu mình rất là bất mãn, một thần chú trôi nổi không tiếng động không đũa phép ném nhóc tuyết li xuống giường.

“Chít chít! Chít chít!” Nhóc tuyết li bất mãn nhe răng – tên đáng ghét đen như mực này lại đến tranh cậu chủ với nó! Đáng giận!

Snape thơ ơ với sự thị uy của nó, nhưng sợ đánh thức Hugh, lại thêm một thần chú tĩnh âm không tiếng động không đũa phép, nhìn nhóc tuyết li bởi vì nghe không thấy giọng của mình mà mắt lộ kinh hoảng, Snape gợi lên một nụ cười giả sung sướng.

Không biết qua bao lâu, người đang ngủ say trên giường nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, đầu trượt khỏi gối, cả người đổi thành nằm úp sấp. Lại một lát sau, cậu nhóc kia mấp máy, thân thểở trong chăn lăn đến lăn lui, cuối cùng mới chui đầu ra, lấy tay dụi mắt, rốt cục mở mắt.

Snape nhìn mà buồn cười, đáy mắt một mảnh mềm mại.

Thật vất vả xốc được mí mắt đang cao thấp đánh nhau lên, Hugh hoạt động đầu, thình lình bắt gặp con ngươi đen mang theo ý cười của Snape, suýt nữa là nhảy dựng lên.

Giáo sư?!

Thảm thảm! Cậu ngủ quên!

Ngày hôm qua cả ngày đều bận rộn tổng vệ sinh, mệt đến xương sống thắt lưng đau nhức. Tối hôm qua trước khi ngủ còn vẫn nhắc nhở chính mình không cần ngủ nướng, kết quả vẫn như nhau.

Snape nhìn bộ dạng Hugh giật mình, không khỏi cong môi cười, nhẹ tay kéo lấy, Hugh không phòng bị gì ngã vào ôm ấp của hắn.

Hugh ghé vào trong lòng hắn, chớp chớp mắt, ngốc hồ hồ mà nhìn khóe môi Snape mỉm cười.

Giáo sư cười rộ lên thật là đẹp mắt —

Nếu hắn có thể thường cười thêm một chút thì tốt rồi.

Hugh ngốc nghếch nghĩ, Snape nắm cằm cậu, hơi hơi cúi đầu chặn môi cậu.

Lần này hôn rất nhẹ nhàng, đầu lưỡi Snape linh hoạt cạy mở 2 hàm cậu, xâm nhập khoang miệng non mềm, nhẹ nhàng đảo qua mỗi một tấc khoang miệng mẫn cảm, lôi kéo cái lưỡi cậu cùng xoay quanh.

Hugh bị hôn đến choáng váng, hai tay túm lấy vạt áo Snape, đôi mắt mèo màu hổ phách ngập nước, nhìn qua phá lệ chọc người thương tiếc.

Qua đã lâu Snape mới buông tha cho cậu, chờ cậu bình phục hô hấp, vỗ vỗ cặp mông cong của cậu, “Đi rửa mặt, cần phải đi thôi.”

Hugh ôm mông nhảy xuống giường, hai má hồng rực, vọt vào phòng tắm.

Snape ôm Hugh độn thổ đến trước căn nhà ở đường Spinner’s End, Hugh tóm lấy vạt áo hắn, sắc mặt trắng bệch, vị chua từ dạ dày bốc thẳng lên, cố nhịn để không nôn ra – cảm giác độn thổ kèm thật sự rất không xong!

Snape nửa ôm vai cậu, bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve theo xương sống cậu, ý đồ giảm bớt thống khổ cho cậu. Nhóc tuyêt li bị cậu ôm trong ngực vươn đầu lưỡi hồng nhạt l**m l**m mu bàn tay cậu, hình như cũng muốn trấn an cậu chủ nhỏ của mình.

Qua một lúc lâu Hugh mới thấy đỡ hơn, đánh giá phòng ởtrước mắt. Chỗ này thoạt nhìn rất cũ kỹ, bề ngoài tăm tối, một cái sân bỏ hoang, ngay cả cửa sổ cũng đen sì, thoạt nhìn vô cùng âm trầm.

“Vào thôi.” Snape thản nhiên nói, lôi kéo tay Hugh đi vào trong phòng.

Trong phòng thoạt nhìn đỡ hơn bên ngoài, cảm giác âm trầm không quá mạnh như vậy, nhưng lại quá trống trải, ngoại trừ một bộ sô pha, một cái bàn ăn cùng 1 ngăn chạn cũ thì cái gì cũng không có.

Đối diện dựa vào bên trái có cầu thang thông lên lầu hai, bên phải có một cánh cửa, Hugh đoán đó hẳn là phòng thí nghiệm. Mà bên trái trên tường có một cánh cửa đang mở, có thể nhìn ra được là phòng bếp.

“Phòng của em là phòng thứ hai bên tay trái lầu hai.” Snape đơn giản nói, đó là hôm qua hắn mới thu thập ra, căn nhà này chưa từng có nơi gọi là phòng cho khách, gia cụ bên trong đều là lâm thời mới mua.

Hugh gật gật đầu, xách theo hành lý lên lầu hai. Snape nhìn cậu biến mất ở chỗ rẽ cầu thang mới thu hồi ánh mắt, đi vào phòng thí nghiệm — hôm nay vì Hugh hắn đã lãng phí vài giờ nghiên cứu độc dược rồi.

Hugh đẩy cửa căn phòng thứ hai bên trái ra, phòng rất lớn, vẫn như cũ theo phong cách trống trải, có cái giường lớn, một cái tủ đầu giường, một cái tủ quần áo lập thức cùng một cái bàn học, một cái ghế dựa, đều là màu đen, đâu đó thêm ít màu bạc cùng màu xanh lục.

Hugh hơi tạm vừa lòng, cậu thích nhất màu trắng, tiếp theo là màu đen, bố cục phòng này còn may hợp thẩm mỹ của cậu.

Hugh trước đem hành lý thu thập cho xong — kỳ thật cậu cũng cũng chỉ mang theo mấy bộ quần áo tắm rửa cùng mấy quyển sách, vỗ vỗ tuyết li đang ghé vào trên giường vừa l**m lông vừa nhìn cậu bận rộn, sau đó đi xuống lầu. Vừa rồi tiến vào cậu liền chú ý tới, đại sảnh còn có chút tro bụi, Hugh đoán rằng nhất định ngay cả một thần chú chống bụi cơ bản giáo sư cũng không dùng, khi nào trở về đều dùng vài cái Scourgify ứng phó.

Hugh đứng trong đại sảnh, trước mặt là một chậu nước lấy từ trong nhà bếp ra, tay cầm một cái khăn lau, nắm tay tự cổ vũ bản thân, sau đó nhiệt tình mười phần đi dọn dẹp.

Lau lau lau, chùi chùi chùi, chà xát, gột rửa —

Hugh biến thành mồ hôi đầy đầu, mồ hôi chảy ròng ròng, bả vai cùng thắt lưng cũng rất xót, nhưng nhìn thành quả lao động của mình – căn phòng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, Hugh đắc ý nhăn cái mũi nhỏ, cười ngây ngô trong chốc lát, tiếp theo đi phòng bếp chuẩn bị làm cơm trưa.

Kết quả —

Hugh từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, phía trước phía sau tìm vài lượt, đem phòng bếp đều lật ngược lên mà ngoại trừ một gói mì cũng một quả trứng thôi thì không thấy được cái gì khác.

Hugh vỗ trán – nghỉ hè hằng năm trước giáo sư sống kiểu gì thế? Rõ ràng là kỳ quan thứ 8 thế giới đó nha!

Không bột đố gột nên hồ, Hugh đành phải đi gõ cửa phòng thí nghiệm.

Snape giật mạnh cửa ra, sắc mặt âm u, doạ Hugh sợ tới mức không nhẹ — cậu đã thật lâu không thấy giáo sư trưng biểu tình có thể doạ khóc hơn phân nửa động vật nhỏ trong Hogwarts với cậu.

Snape thấy là Hugh, mới phản ứng lại hiện tại hắn không phải ở một mình — ngao chế độc dược rất nhập tâm, hắn đã hoàn toàn quên người yêu nhỏ vừa được mình đón đến.

“Hugh, chuyện gì?” Snape hết sức hòa nhã khẩu khí, trên thực tế hắn vừa mới vì tiếng đập cửa ngoài ý muốn mà làm hỏng mất vạc độc dược cao cấp trân quý nhất, tâm tình thật sự không tốt nổi.

Hugh không dám chậm trễ nhiều thời gian của hắn, lấy ra giấy bút viết nhanh: “Sev, trong phòng bếp không có nguyên liệu nấu ăn, em muốn đi ra ngoài mua một ít. Anh tiếp tục bận đi, làm xong cơm trưa em sẽ gọi anh.” Kỳ thật cậu vốn muốn nói có lẽ giáo sư có thể cùng đi với cậu, dù sao nơi này cậu hoàn toàn xa lạ, nhưng xem tâm tình giáo sư hỏng như vậy, ngay cả đề nghị cậu cũng không dám.

Snape thấy mình doạ cậu sợ mà ảo não, xoa bóp mi tâm, “Thật có lỗi, dọa em rồi. Em chờ chút, ta đi với em.”

Hugh lắc đầu ý bảo không cần – cậu biết giáo sư nhất định là vừa bị cắt ngang khi đang ngao chế độc dược, lại còn đi chợ với cậu, tâm tình của hắn nhất định sẽ càng hỏng bét!

Snape phun ra một hơi, tay sờ sờ đầu cậu, “Ta nghĩ đại khái chợở đâu em cũng không biết đâu? Ta đi với em.”

— Ôi, chết tiệt Merlin! Vì cái gì người yêu nhỏ lại cẩn thận để ý tới thái độ của hắn như vây?

Snape thầm rủa trong lòng, hắn muốn tìm biện pháp thay đổi loại tình huống này.

Hắn cảm giác đúng vậy, Hugh khi đối mặt với hắn xác thực luôn rất cận thận, sợ chọc hắn không vui. Theo Hugh nghĩ, việc Snape thích cậu vốn chính là một kỳ tích, không lúc nào cậu không tự nhắc mình rằng một ngày nào đó trời cao sẽ thu hồi kỳ tích này, sau đó cậu sẽ phát hiện kỳ thật đây đều là một giấc mộng xinh đẹp của cậu.

Quá trình hình thành cảm giác không an toàn của Hugh, nói thực ra chính là một câu chuyện xưa đến không thể xưa hơn. Cô nhi, câm, đứa nhỏ như vậy dù có ở đâu cũng bị kỳ thị. Cậu trời sinh tính vốn không tranh giành, trong đám nhỏ cô nhi viện vì tài nguyên hữu hạn mà luôn phải dùng toàn lực đi tranh đoạt, người không tranh như cậu liền biến thành ngoại tộc.

Kết cục của ngoại tộc đều giống nhau, bị bài xích, bị nhục nhã, bịức hiếp, thứ quý trọng duy nhất cũng đều bị cướp đi. Đứa nhỏ ngây thơ tàn nhẫn luôn làm cho người ta trái tim băng giá. Cho bạn một chút ấm áp, sau đó ngay lúc bạn coi đối phương trở thành thiên sứ thượng đế phái tới thì lại lạnh như băng mà nói cho bạn biết, hết thảy đều là bạn tự mình ảo tưởng hão huyền.

Dần dà sẽ tạm biệt hy vọng xa vời, được một chút liền cảm thấy thỏa mãn, sau đó chuẩn bị tốt tâm lý tuỳ thời mất đi đến lúc chân chính mất đi mới sẽ không cảm thấy quá khó chịu đựng.

Hugh không kiên trì tự mình ra ngoài, cùng Snape ở chung thêm trong chốc lát cũng có thể làm cho cậu vui vẻ không thôi, huống chi là cùng đi chợ, thấy thế nào cũng là chuyện vợ chồng mới làm.

Snape thu thập xong phòng thí nghiệm đi ra, chỉ thấy Hugh đang ngốc ngốc cười, nhìn thấy hắn, đôi mắt mèo sáng long lanh, vẻ mặt chờ mong.

Tâm tình Snape còn có chút lo lắng nhất thời sáng sủa lên, đi qua sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, ánh mắt tùy ý đảo qua toàn bộ đại sảnh, khẽ nhíu mày, “Hugh, đây là em sửa sang lại?” Không có dao động ma pháp lưu lại, không phải dùng Scourgify sao?

Hugh liếc thấy sắc mặt hắn có vẻ không tốt lắm, xoa bóp tay trái mình, nhẹ nhàng gật đầu — giáo sư nhất định không thích người khác xâm phạm không gian tư nhân của mình đi? Cậu hẳn nên được giáo sư đồng ý mới bắt đầu làm.

“Em không dùng ma pháp?” Tuy rằng đáp án rất rõ ràng, Snape vẫn cứ hỏi.

Hugh lại gật đầu — phù thuỷ nhỏ vị thành niên không thể dùng ma pháp ngoài trường học, cậu đương nhiên không dùng.

Snape nghĩ tới cảnh Hugh một người hoàn toàn dùng pháp lực lau sạch cả căn phòng, mặt đen không để đâu cho hết, “Hugh, ta cho em tới đây không phải để làm gia tinh! Em không cần làm mấy thứ đó!”

Hugh thấy hơi tủi thân – cậu cũng không muốn làm gia tinh mà, chính là giúp người mình thích dọn dẹp phòng ở là chuyện rất bình thường đi?

Chết tiệt! Hắn lại rống lên với em ấy!

Snape rủa thầm chính mình, dịu giọng, “Hugh, căn phòng này có thần chú cách ly và chống dò xét, em hoàn toàn có thể yên tâm ở trong này sử dụng ma chú, sẽ không bị phát hiện.”

Hugh chịu đả kích lần nữa – thế cậu mệt chết mệt sống lau nhà chẳng phải uổng công?!

Snape nhìn cậu một bộ buồn bực không thôi, vừa bực mình vừa buồn cười, “Được rồi. Không muốn ra ngoài nữa sao? Ta đói bụng rồi.”

Hugh lập tức quên béng buồn bực, nhìn xem thời gian, thời gian ăn cơm trưa cũng sắp qua, vội vàng viết nói: “Sev, không bằng chúng ta giữa trưa ra ngoài ăn, bây giờ mới làm thì quá muộn.”

Snape không ý kiến, “Ừ.”

Bình luận

Truyện đang đọc