Mùng 01.09. Tàu tốc hành Hogwarts, khoang ghế gia tộc Malfoy.
Rắn nhỏ mắt xanh Harry dựa vào chỗ ngồi bọc da sói tuyết Siberia sang quý oán niệm, “Tại sao Hugh có thể không cần đi tàu tốc hành Hogwarts? Không công bằng không công bằng!” Harry và nói vừa dứt lông sói mềm mại, Draco nhìn mà giật giật mắt không ngừng — Harry! Tấm da sói này giá năm trăm Galleons đấy!
Thở dài, “Harry, nếu cậu nguyện ý đi theo cha đỡ đầu thì cũng có thể không cần ngồi tàu lửa tốc hành Hogwarts.” Harry dẹt miệng, “Vẫn là thôi đi.” Nó còn chưa có dũng khí đối kháng với ánh mắt tử vong của giáo sư Snape.
Draco sờ sờ đầu nó, “Tàu tốc hành Hogwarts có cái gì không tốt? Mạng Floo rất không thoải mái cậu cũng không phải chưa nếm thử.” “Không phải nguyên nhân này, mình chỉ là muốn gặp Hugh thôi!” Harry bắt lấy tay Draco cọ cọ, “Giáo sư Snape quá đáng, không cho mình gặp Hugh gì cả.”
Draco không hoa lệ lật mắt xem thường, còn không phải vì cậu vừa nhìn thấy Hugh liền nhào lên cọ cọ sao, đổi thành ai cũng không chịu nổi người yêu của mình lại đi thân cận với người khác như vậy. Huống chi kỳ thật bản thân Draco cũng không quá muốn Harry cùng Hugh thân mật, Harry ỷ lại nhất cứ mãi là Hugh, thân là Veela sắp thức tỉnh, Draco tự nhiên cũng không thoải mái.
Harry đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sờ sờ kính mắt trên mũi, oán giận: “Draco, không quen, cái kính cũ của mình đâu?” Draco giúp nó thổi thổi mắt, thản nhiên nói: “Ngày hôm qua tôi ném rồi.”
“Sao lại thế!” Harry trừng mắt kháng nghị. Draco rất quen thuộc bày ra biểu tình tủi thân, “Harry, cậu không thích quà tôi tặng cậu sao?” Harry lập tức hoảng lên, lắp bắp nói: “Không, không phải đâu! Mình chỉ là không quá quen.” Nó đẩy kính một cái, ngốc nghếch an ủi.
Draco cảm thấy cái kính gọng đen của nó rất quê mùa, tuyệt không phù hợp thưởng thức của gia tộc Malfoy, còn chắn phần lớn mặt nó, ngay hôm sinh nhật thì tặng nó một chiếc kính mới, gọng bạc, kính mắt vuông, tôn thêm vẻ đẹp cho đôi mắt xanh biếc của Harry, còn làm cho nó thoạt nhìn thêm lanh lợi tháo vát, không còn bộ dáng lừa người như trước nữa. Nhưng mà Harry đeo không quen lắm, lúc Draco không nhìn chằm chằm sẽ đeo lại cái kính đen.
Draco cúi đầu cười, ngũ quan xinh xắn vô hạn lại gần Harry đơn thuần, “Nhanh thôi là quen, chờ cậu trưởng thành là có thể uống nước thuốc cận thị.” Harry mặt đỏ hồng, tim đập lợi hại, cuống quít lui ra sau, lung tung gật đầu. “Biết, đã biết!”
Draco cười đến càng yêu nghiệt, Harry thẹn thùng thật sự là quá đáng yêu!
Rắn nhỏ mắt xanh vụng trộm vỗ vỗ mặt, không biết mình đỏ mặt cái gì, cũng không phải lần đầu tiên biết Draco rất dễ nhìn.
Hugh theo Snape về trường trước không biết Harry oán hận mình, lúc này cậu còn đang bận làm cơm trưa cho người yêu và mình, tâm tình tốt vô cùng. Ngày hôm qua Snape nói định dùng ma pháp trận mở rộng không gian đặt một phòng bếp nhỏ, không cần cho cậu ngày nào cũng chạy hai đầu. Điều này thật quá tuyệt vời! Cậu càng có thêm nhiều thời gian ở chung với Sev.
Đương nhiên điều này cũng không dễ dàng, ma pháp trận truyền đến bây giờ đã còn rất ít, hơn nữa hắn cần không chỉ là một không gian làm giá sách mà là một cái phòng bếp. Nhưng Hugh tin tưởng người yêu bác học mà kiên định của mình sẽ làm tất cả mọi thứ vì cậu.
Độ cong khoé miệng Hugh càng thêm ngọt ngào. Hiện tại cuộc sống tốt đẹp làm cho cậu cứ tưởng đang nằm mơ. Sev thương cậu, đúng vậy, toàn tâm toàn ý mà thương cậu, dùng cách riêng của bản thân mà yêu chiều cậu, trên người hắn lại có thể thấy được dịu dàng khó có thể tưởng tượng được.
Hugh bày món cuối cùng lên bàn, gia tinh rất tự giác để hết đồ ăn lên khay mang tới hầm. Hugh cởi tạp dề, đi ra ngoài chuẩn bị tới hầm cùng người yêu ăn cơm trưa.
Ra đến cửa phòng bếp, thình lình bày ra khuôn mặt tươi cười đầy nếp nhăn, làm tim Hugh nhảy dựng.
Dumbledore!
Hugh lui về phía sau hai bước, trái tim bị doạsuýt chút nữa nhảy lên khỏi cổ họng miễn cưỡng trở về vị trí cũ. Dumbledore vuốt râu cười tủm tỉm nói: “Ồ, thật xin lỗi, đại khái là ta đã doạ trò rồi, đứa nhỏ.” Hugh trấn định tâm thần, rất quen thuộc lộ ra một nụ cười ngại ngùng — kính nhờ! Là ai đi nữa mà thình lình nhảy ra bộ mặt diễn viên hài khả cúc đó thì cũng bị doạ hết đi?
“Hugh, có lẽ trò nguyện ý dành ra một chút thời gian nói vài câu với ông lão cô đơn là ta chứ?” Dumbledore ôn hòa hỏi, nhưng thực hiển nhiên, ông cũng không cho Hugh quyền lựa chọn.
Hugh khẽ gật đầu, ánh sáng thoáng hiện trong mắt Dumbledore, cười đến càng thêm vô hại, “Ồ, ta thật vui, một đứa nhỏ thật vô tư! Phòng hiệu trưởng là một nơi không tồi, không phải sao?” Hugh đương nhiên có dị nghị, cũng không thể dị nghị, vì sợ mình sẽ liên lụy đến Snape, cho dù là chân dược hay là triết tâm trí thuật cậu đều không có sức mạnh để phản kháng.
Hugh đi theo sau Dumbledore về phía phòng hiệu trưởng, đầu ngón tay bên trái đè lên cúc tay áo màu đen.
Phòng hiệu trưởng vẫn có phong cách độc đáo trước sau như một, rất nhiều đồ bằng bạc sáng loé, Hugh hơi hoa mắt, khẽ nhắm mắt để làm dịu đi cảm giác không khoẻ.
Dumbledore ngồi sau bàn công tác, phượng hoàng Fawkes đứng trên nhánh cây trên bàn cúi đầu, một bộ không để ý gì đến chung quanh. Dumbledore chú ý tới tầm mắt Hugh, hiền hoà nhìn vật nuôi cưng của mình, “À, Fawkes sắp niết bàn rồi, tinh thần không tốt lắm.” Fawkes cúi đầu kêu to một tiếng, cọ cọ bàn tay Dumbledore.
Hugh không lắm để ý gật đầu, kỳ thật cậu đang nghĩ xem có lấy được ít máu phượng hoàng cho Snape hay không, lông chim hoặc là nước mắt phượng hoàng linh tinh đều là nguyên liệu độc dược mà. Nhưng mà đáng tiếc, xem ra không có khả năng lấy được.
Dumbledore thoáng an ủi vật nuôi không có tinh thần, ngẩng đầu cười đến là hòa ái với Hugh, “Fawkes là một đứa trẻ ngoan, Hugh, ta nghĩ trò sẽ thích nó.” Hugh mỉm cười có lệ — cậu tin tưởng mình sẽ không thích một con phượng hoàng lớn lên giống gà tây.
“Ăn chút kẹo chanh tuyết không? Con trai.” Dumbledore cười tủm tỉm đề cử món kẹo ngọt mình yêu nhất, Hugh tận lực không khiến mình lắc đầu quá nhanh. “Ầy, được rồi, có lẽ trò không thích món này.” Ông nói xong, ném vào miệng một viên chanh tuyết, tiếp theo khuôn mặt già nua nhăn càng tợn. Hugh nhìn mà nhíu mày, chậc chậc, nhất định là rất chua!
Dumbledore có vẻ không định mở miệng, Hugh có chút ngồi không yên, lấy ra đũa phép nhẹ nhàng vung lên, “Hiệu trưởng Dumbledore, thầy tìm em có chuyện gì sao?”
“À, không có gì, con trai.” Dumbledore trợn mắt nói dối, “Trò có biết, một ông lão cô đơn cỡnào, lão chỉ muốn tìm người nghe mình lải nhải đôi câu mà thôi.” Hugh âm thầm phỉ nhổ mấy lời thoái thác chẳng hề cao minh này, ngoài mặt vẫn im lìm, thời khắc đều cảnh giác trước khả năng công kích tinh thần.
Làm một người lãnh đạo, Dumbledore xứng đáng được kính nể, nhưng làm một hiệu trưởng, thực hiển nhiên là ông không hợp cách. Vốn Hugh cũng không chán ghét Dumbledore, nhưng từ khi yêu Snape, nghĩ đến Snape bị ông lợi dụng hoàn toàn, Hugh xác thực sinh ra oán hận rất lớn đối với Dumbledore, cũng vì thế mà rất đề phòng ông.
Dumbledore tiếp tục bày ra nụ cười hiền lành của ông lão nhà bên, giống như lơ đãng thuận miệng hỏi: “Hugh, có vẻ trò và Severus quan hệ tốt lắm nhỉ?” Hugh rùng mình, không trả lời ngay, đũa phép gắt gao nắm trong tay. Cậu không biết nên trả lời thế nào mới tốt, ngộ nhỡ không cẩn thận tạo phiền toái cho Sev thì nguy rồi.
Thấy cậu không trả lời, Dumbledore cũng không vội vã truy vấn, chỉ là dùng giọng điệu rất hoà khí nói: “Severus là một đứa trẻ tốt, chính là có đôi khi quá mức nghiêm túc, bọn học trò có vẻ sợ cậu ta cũng là bình thường. Nhưng mà Hugh trò lại khá đặc biệt, không hề sợ Severus, ngược lại còn rất thân cận.”
Hugh bất an xê dịch thân thể, cậu cũng không am hiểu ứng phó loại trường hợp này. Dumbledore tiếp tục nói, “Đương nhiên điều này tốt lắm, nếu bọn nhỏ tiếp cận Severus nhiều hơn, sẽ phát hiện cậu ta chỉ là có hơi nghiêm túc. Phải biết rằng, cậu ta vô cùng bác học, có thể dạy cho bọn nhỏ rất nhiều điều hay.”
Hugh cực lực nặn ra một nụ cười, đũa phép vung lên, “Đương nhiên. Giáo sư Snape là đại sư độc dược phi thường vĩ đại, điều này không thể nghi ngờ, nếu không thầy cũng sẽ không cam kết thầy ấy đảm nhiệm chức giáo sự độc dược học của Hogwarts, không phải sao?”
“Ồ, không không không.” Dumbledore lại ném vào miệng một viên kẹo chanh tuyết, chậc lưỡi, nói: “Severus không chỉ là đại sư độc dược, hắn còn là đại sư đứng đầu về hắc ma pháp và Bế quan bí thuật.”
Hugh cảm thấy Dumbledore như có điều gì ám chỉ, nhưng cậu nghĩ không ra nguyên do, chỉ có thể cứng ngắc giật nhẹ khóe miệng, “Ồ, thế sao? Em nghĩ toàn thể học trò Hogwarts đều rất vui vì có được một giáo sư bác học đa tài như vậy, đương nhiên, cũng bao gồm chính em.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Dumbledore có vể rất vui, liên tục gật gù, hai ngón tay nhón một viên chanh tuyết bỏ vô miệng, híp đôi mắt lam ra chiều rất là hưởng thụ, Hugh lại vì ông mà thấy ê răng hộ.
Dumbledore đang muốn tiến hành bước thử tiếp theo, cửa phòng hiệu trưởng “cạch” một tiếng mở ra, nhìn là biết thủ đoạn mở cửa không hề ôn hoà.
Nam pháp sư tóc đen áo đen hùng hổ xông vào, ánh mắt khi chạm đến người yêu nhỏ ngồi trên sô pha vàng đỏ có dịu đi trong nháy mắt, lập tức lửa giận càng mãnh trong đôi con người đen tuyền kia lại dấy lên, “Albus Dumbledore! Ông làm cái gì vậy?”
Khuôn mặt tươi cười của Dumbledore cứng đờ, “Severus, tôi không rõ ý tứ của cậu, tôi chỉ là mời Hugh nói chuyện vui vẻ một lần với ông già này thôi mà. Ôi, chả lẽ cậu vốn có hẹn với Hugh? Thật sự là có lỗi.”
Đôi con người đen hẹp lại, “Dumbledore, không cần giả ngu với tôi! Trong lòng ông đã rõ ràng!” Snape tuyệt không quanh co lòng vòng nói làm cho Dumbledore ý thức được cái gì đó, nhưng ông vẫn đang thử, “Ôi, Severus, con trai ta, ta chỉ là quan tâm cậu. Quan hệ giữa Hugh và cậu có vẻ không tồi.”
Snape khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Tôi không phải con trai ông!” Hắn dùng đũa phép biến cái sô pha Hugh đang ngồi thành màu xanh bạc, tiếp theo ngồi vào bên cạnh Hugh, giữ chặt một bàn tay cậu, chống lại ánh mắt giật mình khó hiểu của Dumbledore, “Quan hệ của bọn tôi không chỉ là không tồi thôi đâu.”
Nói đến thế này đã hiểu được, Dumbledore cảm giác mọi chuyện có vẻ vượt ra khỏi suy nghĩ của mình. “À, Severus, ý của cậu là……” Chẳng lẽ địa vị của Lily ở trong lòng Severus đã bị thay thế rồi sao? Điều này ảnh hưởng thật lớn tới kế hoạch của ông, khiến cho ánh mắt nhìn về phía Hugh không khỏi sắc bén thêm vài phần.
Snape nhướng mày, kéo Hugh bảo vệ vào trong lòng, tầm mắt tử vong không hề lưu tình bắn về phía ông già sau bàn công tác, “Dumbledore, tôi cho là tôi thuyết minh đủ rõ ràng, hay là một lít óc đáng thương kia của ông không thể khả năng tự hỏi cơ bản nhất?”
“À ha ha “ Dumbledore cười gượng hai tiếng, sờ râu, che cảm xúc lo âu đi, hỏi thử: “Như vậy, Lily…… cậu đã hoàn toàn quên cô bé rồi sao?” Snape hung tợn trừng ông, bàn tay to ấm áp không tiếng động mà an ủi người yêu nhỏ bởi vì nghe thấy đề tài này mà hơi cứng người. “Tôi không có quên Lily, tôi vẫn bảo vệ thằng nhãi con Potter. Lily hiện tại đối với tôi mà nói là một người bạn, Dumbledore. Còn có, tôi sẽ không tiếp tục làm gián điệp hai mặt cho ông, ông nghĩ biện pháp khác đi.”
Snape nói xong lôi kéo Hugh đứng lên, không để ý biểu tình kinh ngạc của Dumbledore, mang theo Hugh đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Dumbledore hồi được hồn từ sau tuyên bố của Snape, cảm giác mọi chuyện hình như hơi thoát khỏi sự khống chế của ông, loại cảm giác này thật không tốt, nhưng ông không thể cưỡng chế Snape thay đổi chủ ý. Trước đó Snape chịu làm gián điệp hai mặt vốn chính là vì Lily Evans, nhưng hiện tại lý do này đã biến mất, ông rốt cuộc không thể khống chế một đại sư độc dược cùng đại sư hắc ma pháp được nữa.
Điều này thật là một tổn thất lớn đối với Hội phượng hoàng, cũng may Snape vẫn đáp ứng bảo hộ Harry, hơn nữa hắn không có khả năng bán mạng cho Chúa tể hắc ám. Dù sao thì nói gì đi nữa, Chúa tể hắc ám cũng là hung thủ giết chết mối tình đầu của hắn.
Biến cố đột nhiên tới làm cho Dumbledore hay là có chút trở tay không kịp, có rất nhiều chuyện ông phải lên kế hoạch một lần nữa. Ông lão hơn một trăm tuổi mệt mỏi thở dài, cầm lên khung ảnh bên cạnh giá sách, nhìn chỗ trống bên trong, thở dài liếc mắt một cái, “Gelert……”
Ông có chút mệt mỏi, ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ liệu mình làm đúng hay sai, nhưng cuối cùng vẫn kiên định lên– hết thảy đều vì lợi ích lớn hơn!
“Hugh, sao em lại bị lão ong mật đưa vào phòng hiệu trưởng?” Rất nhanh liền trở lại hầm, Snape vừa lo lắng kiểm tra Hugh có bị ma pháp công kích tinh thần nào cùng loại với triết tâm trí thuật công kích qua hay không, vừa hỏi.
Hugh dùng một bàn tay ngừng lại động tác của hắn, lắc đầu với hắn, ý bảo chính mình không có việc gì. Sau đó dùng đũa phép vẽ ra một hàng chữ trong không khí, “Thầy ấy chờ em ở cửa phòng bếp, em không có lí do thích hợp.”
Snape thấp giọng chửi một tiếng, “Lão ong mật chết tiệt!” Hugh có chút lo lắng hỏi: “Sev, anh cứ trực tiếp nói cho ông ta rằng mình không làm gián điệp không sao chứ? Quan hệ của chúng mình có ảnh hưởng gì tới anh không? Ngộ nhỡ Dumbledore hay là không chịu buông tha cho kế hoạch bắt anh làm gián điệp hai mặt thì làm sao bây giờ?”
Snape đè lại vai cậu, “Không cần lo lắng. Dumbledore biết nếu không phải vì Lily ta căn bản sẽ không gia nhập Hội phượng hoàng. Hiện tại Lily đã muốn không thể trở thành lợi thế để khống chế ta, Dumbledore tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp khác. Về phần quan hệ của chúng ta, ta nghĩ nên lo lắng phải là ta. Tin tức hoàng tử nhỏ của Ravenclaw cùng lão dơi già tối tăm tà ác âm hiểm của Hogwarts yêu nhau thật không tốt lắm.”
Hugh trước dùng đũa phép chọc chọc vào ngực hắn, sau đó vẽ lên không khí, “Em cảm thấy rất tốt! Nhưng anh là giáo sư, em sợ điều này sẽảnh hưởng tới thanh danh của anh.” Snape cười lạnh một tiếng, “Này nhóc, hình như em đã quên, bản thân ta chính là tiền Thực Tử đồ— tà ác.”
Hugh cong cong mặt mày, cười, thật tốt!