[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Thời gian qua thật sự nhanh, trải qua kiểm tra đũa phép của Olivander [Sâu: xét thấy trong nguyên tác khi kiểm tra đũa phép, bởi vì Rita Skeeter nên đã xảy ra chuyện không thoải mái, Hugh đã viết thư bảo mụ ta phải thu liễm, tình cảnh của Harry không vì bài báo bịa đặt của mụ ta mà càng thêm hỏng bét]. Sau không bao lâu, các dũng sĩ được thông báo sắp tiến hành trận đầu đâu tiên của Giải đấu Tam Pháp Thuật.

Hermione tìm rất nhiều tư liệu, càng chứng minh thêm cho tính nguy hiểm của Giải đấu Tam Pháp Thuật, cả ngày lo lắng không thôi. Draco đã viết thư về nhà, nhờ phụ thân kí gửi một ít vật phẩm phòng ngự đến.

Hugh vốn không hề lo lắng, dù sao trong nguyên tác Harry đã vô cùng hoàn mỹ thông qua trận đấu đầu tiên. Nhưng đột nhiên cậu nghĩ đến, nay Harry ở Slytherin, quan hệ cùng Hagrid cũng không tốt như trong nguyên tác, không biết Hagrid còn có thể nói trước cho Harry nội dung trận đấu hay không. Nếu không thì tỷ lệ Harry thuận lợi thông qua trận đấu đầu tiên sẽ giảm đi nhiều.

Cũng may chuyện cậu lo lắng rất nhanh đã được chứng minh là dư thừa. Tuy rằng Hagrid không mang Harry đi xem rồng, nhưng buổi tối trước hôm thi đấu Black lại mang Harry đi.

Bởi vì Hogwarts không cho phép người nhà giáo sư nhân viên cùng học trò vào ở, Black lại không chịu đi, cho dù là Dumbledore mà hắn ta tôn kính nhất tự tới khuyên cũng không được, cuối cùng đành phải để cho hắn ta tới hỗ trợ Hagrid chăm lo mấy con ‘đáng yêu’, miễn cưỡng cho hắn ta một thân phận hợp lý ở lại Hogwarts.

Nếu cùng làm việc với Hagrid, biết được nội dung trận đầu là rồng cũng rất đơn giản. Black tuy rằng tưng tửng, nhìn qua không trông mong gì được nhưng vẫn biết phân nặng nhẹ.

Rồng cũng không giống mấy con Quái tôm đuôi nổ mà Hagrid nuôi, nó được gọi là sinh vật pháp thuật nguy hiểm nhất cũng không phải là vô lý, hơi sơ sẩy là sẽ chết!

Black làm sao lo lắng cái gì mà quang minh chính đạicủa Gryffindor, vừa biết được tin tức xác thực liền hoảng sợ bắt Harry đi xem. Đầu tiên là hung tợn nguyền rủa mục đích của kẻ ra đề, sau đó không đầu không đuôi mà dạy Harry đủ loại thần chú công kích, đương nhiên, loại chiêu số chạy trốn chết như Độn thổ gã cũng muốn dạy, đáng tiếc Harry còn không muốn mình vì lên sân thi mà thân mình ít đi vài linh kiện.

Hugh biết được Harry đã biết nội dung trận đầu, tâm tình cũng buông lỏng. Có Hermione cùng Draco đưa ý kiến, hơn nữa thần kinh vận động của Harry luôn không tồi, dù sao cũng sẽ không tệ hơn trong nguyên tác.

Trận đấu ngày hôm sau, Harry giống như trong nguyên tác rút trúng con rồng hung bạo nhất Rồng đuôi gai Hungary. Draco cùng Hermione ở trong lều trại cùng nó, nó không có biểu hiện gì là vô cùng lo lắng. Tương phản, cùng là dũng sĩ Hogwarts, Cedric đã gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh, ngón tay không tự giác hơi co quắp.

Harry đã không phải cứu thế chủ không có đầu óc giống trong nguyên tác, mà là một Slytherin đủ tư cách, nó cũng sẽ không giống như trong nguyên tác bởi vì mấy cái lý do buồn cười như công bằng mà để lộ nội dung cho Cedric. Không được biết trước nội dung, khi Cedric vừa biết mình phải đối mặt với rồng thì thiếu chút nữa bị doạ ngất.

Bọn họở trong lều trại nghe được bên ngoài có tiếng vang, có kinh hô, có tán thưởng, có tiếc hận, làm cho người ta trong lòng hốt hoảng.

Harry là người lên sân khấu cuối cùng. Khi cậu đi ra ngoài thì sân đấu phía trước đã chuẩn bị xong, bị xích trong thung lũng là một con Rồng đuôi gai Hungary to lớn, hung ác đang nằm úp sấp, dưới thân nó có mấy cái trứng rồng, trong đó có một quả có màu khác với mấy quả màu xám trắng khác, nó có màu vàng, điều Harry cần làm chính là lấy đi quả trứng vàng kia.

Harry vượt qua thành công. Giống như trong nguyên tác, nó Accio chổi bay, nhưng lần này hiển nhiên càng thêm thông minh. Nó dùng bìa chú phóng đại một mô hình rồng [Sâu: do Draco hữu tình cung cấp], cũng làm cho nó phát ra âm thanh, hấp dẫn lực chú ý của rồng đuôi gai Hungary, sau đó nhân cơ hội cướp lấy trứng vàng.

Tuy rằng một khắc cuối cùng bị rồng đuôi gai Hungary phát hiện ý đồ, quay lại công kích, nhưng Harry vô cùng thông minh né tránh, ôm lấy trứng vàng, sau đó khống chế chổi bay tránh thoát lửa do rồng đuôi gai Hungary phun ra, hoàn mỹ mà hết thúc trận đấu.

Đám người Hogwarts bộc phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa. bọn họ đã quên mình từng cười nhạo, đối địch với Harry thế nào, cũng quên rằng ngay trước khi Harry lên sân khấu, bọn họ còn thầm khinh thường Harry, hiện tại chỉ thấy Harry mang tới cho bọn họ rung động cùng vinh quang.

Harry hạ chổi, ôm trứng vàng, không để ý đám người nêm chặt như cối đang hoan hô muốn cùng nó chia sẻ quang vinh giờ phút này, chạy nhanh tới chỗ Draco đang chờ ngoài hàng rào.

“Draco! Mình thành công! Cậu có thấy không? Mình thành công!” Harry hưng phấn mà hô to, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt xanh biếc tràn đầy đắc ý cùng vui sướng, thẳng tắp nhìn vào Draco, như đang chờ cậu ta khích lệ.

Draco cũng không làm cho nó thất vọng, ôm lấy nó vào trong lòng, sờ sờ đầu nó, “Thấy được, Harry, em làm tốt lắm.”

Ánh mắt Harry càng sáng hơn, Hugh ngồi bên cạnh Snape trên khán đài hầu như đã nghĩ mình thấy cái đuôi của Harry đang sung sướng lắc lắc đằng sau.

Nhưng cảnh tượng hài hoà như cậy rất nhanh đã bị phá hủy –“Harry!” đại cẩu Black trên khán đài lấy tốc độ có thể so với độn thổ vọt lại đây, đẩy Draco ra, bế Harry lên, “Con thật quá tuyệt vời! Harry!”

Harry cũng dùng sức ôm lại, há mồm muốn nói gì nhưng lại bị bà Pomfrey đánh gãy: “Harry, trò cần kiểm tra xem có bị thương hay không! Sirius, buông Harry ra, ta muốn dẫn nó tới lều trại chữa bệnh.”

Mệnh lệnh của nữ vương Bệnh xá không ai dám cãi lời, cứ việc Harry cảm thấy mình căn bản không bị thương gì, vẫn phải ngoan ngoãn đi qua. Black cũng muốn đi theo, Harry nói: “Sirius, cha giúp con xem điểm đi, để Draco đi theo con là được rồi.”

Black do dự một chút, hắn ta không muốn con đỡ đầu cùng tên nhóc bại hoại nhà Malfoy ở cùng một chỗ. Tuy rằng đại cẩu thần kinh rất thô, nhưng có loại trực giác dã thú nói cho hắn ta rằng, con đỡ đầu nhà mình cùng người thừa kế gia tộc Malfoy có quan hệ không phải bạn bè đơn giản cho lắm.

“Sirius, đi thôi!” Harry đẩy hắn ta, lôi kéo Draco bước nhanh đuổi kịp bà Pomfrey. Black không có biện pháp, chỉ có thể vài bước chạy về ghế giám khảo, chờ xem điểm.

Cuối cùng, Harry chiếm điểm cao nhất 44 điểm, ngoại trừ Karkaroff cho 5 điểm, phu nhân Maxime cho 9, ba vị giam khảo khác đều cho Harry tròn 10 điểm.

Về thứ hai là Viktor Krum, 40 điểm, sau đó là Fleur Delacour, 36 điểm, Cedric Diggory điểm thấp nhất, chỉ có 30 điểm, thoạt nhìn có vẻ uể oải.

Bà Pomfrey kiểm tra Harry cho ra kết quả rất tốt, chỉ có đầu gối bị rồng đuôi gai Hungary phun lửa làm bị thương một chút, chỉ cần một giọt bạch tiên là có thể giải quyết vấn đề.

Hugh cũng đi vì Harry biểu hiện xuất sắc mà cổ vũ một chút, làm cho Harry vui vẻ đến độ đầu óc lâng lâng. Vẫn là cô bé phù thuỷ lý trí nhà Ravenclaw đúng lúc dội nước lã cho Harry, để nó bình tĩnh lại một chút, sớm ngày tìm ra manh mối trận thi đấu thứ hai từ cái trứng vàng.

Harry ở trước mặt bọn họ mở ra trứng vàng, nhất thời một thứ âm thanh cực kỳ chói tai khó nghe truyền ra, cho dù đã sớm chuẩn bị nhưng Hugh cũng bị giật mình, bịt lỗ tai thêm chặt.

Harry luống cuống tay chân đóng trứng vàng lại, oán giận: “Cái thứ tiếng gì đây? Đáng sợ quá!” Draco cũng là lòng còn sợ hãi gật đầu phụ họa, thanh âm này thật sự rất không hoa lệ!

Trái lại Hermione thì là vẻ mặt hưng phấn, hoàn toàn không thèm để ý sự độc hại mà thanh âm vừa rồi gây ra cho mình, “Harry, đây là tiếng ca nhân ngư!” Hiển nhiên, ở trong Ravenclaw làm cho Hermione đọc được càng nhiều sách, tri thức cũng được mở rộng không ít.

Harry nghi hoặc hỏi: “Tiếng ca nhân ngư? không phải nên rất xinh đẹp huyền ảo sao? Sao lại……” nó vẫn còn sợ hãi đây này!

Hermione thực nữ vương mà thưởng nó một cái cốc thật đau, “Tiếng ca nhân ngư đương nhiên phải nghe ở trong nước chứ!” Harry mếu máo — ô ô, Hermione càng ngày càng bạo lực.

Draco đau lòng xoa cái trán hồng hồng của nó, sự dịu dàng của cậu ta làm cho Harry càng cảm thấy mình bị oan ức, cọ ngực cầu an ủi.

Hermione đối với động tác của bọn họ làm như không thấy, cô bé đã sớm nhìn ra hai người có điều mập mờ, cũng chỉ có đứa ngốc như Harry mới không có cảm giác.

Tiếp tục giải thích: “Tiếng ca nhân ngư trên mặt đất khó nghe vô cùng, ở trong nước nghe có thể nói là thanh âm tuyệt diệu đẹp nhất trên đời. Harry, lúc cậu tắm rửa thì mang theo trứng vàng, hẳn là là có thể được manh mối trận đấu thứ hai.”

Harry liên tục gật gật, nó cũng không dám xúc phạm quyền uy của nữ vương Hermione đâu. Hermione vừa lòng, nói tiếp: “Giáo sư McGonagall nói năm nay phải tổ chức vũ hội Giáng sinh, Harry, bạn nhảy của cậu vẫn là Draco sao?”

Harry đương nhiên gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” nó với Draco không phải vẫn phối hợp rất khá sao? Chính là tại mình phải nhảy bước nữ nên có chút buồn bực mà thôi.

Hermione quỷ dị mà nhìn nó: “Harry, cậu là dũng sĩ đó! Chẳng lẽ cậu muốn trước toàn bộ ba trường khiêu vũ với nam sinh, lại còn nhảy bước nữ?”

Biết chuyện hai người này không chỉ một bên hữu tình là một chuyện, loan báo ra ngoài lại là chuyện khác!

Draco có chút buồn bực Hermione xúi giục Harry tìm bạn nhảy khác, nhưng cũng muốn nhân cơ hội này xem xem địa vị của mình trong lòng Harry rốt cuộc là gì.

Harry không làm cho cậu ta thất vọng, chu miệng nói: “Thế thì làm sao? Mình sẽ cùng Draco khiêu vũ, những người khác mình không cần!”

Hermione ngạc nhiên, không biết nên nói bản năng Harry còn mạnh hơn ý thức hay nói Draco điều giáo tốt quá.

Draco cũng sẽ không để ý rối rắm trong lòng cô bé, Harry chỉ huận miệng một câu lại làm cho cậu ta mừng rỡ híp cả mắt, ôm đầu Harry hôn một cái lên trán nó, “Ngoan.”

Đây là lần đầu tiên cậu ta làm ra hành động thân mật quang minh chính đại như vậy [Sâu: trước kia toàn là thừa dịp Harry ngủ hôn trộm], trong lòng không khỏi có chút không yên. Cậu ta biết trong ý thức của Harry kỳ thật cũng không đem quan hệ của bọn họ nghĩ về hướng kia, chỉ sợ Harry phản cảm.

Ai ngờ Harry quay đầu lại, hôn ‘Bẹp’ một cái lên mặt cậu ta, cười tủm tỉm. Draco cũng sửng sốt, không rõ ràng lắm Harry có biết hay không. Nhưng nhìn thấy nó cười đến vô tâm vô phế lại cảm thấy hy vọng không lớn.

Hugh vẫn thực bình tĩnh không để ý gì cả, bất luận là Hermione rối rắm, Draco hôn thử, hay là Harry vô tâm đều làm cho cậu cảm thấy sung sướng.

Cứ như vậy, Draco rất nhanh sẽ tu thành chính quả rồi!

Nhưng không có Ron như trong nguyên tác, Hermione phải làm sao đây?

Đối với những người đã bước vào phạm vi người nhà, Hugh luôn rất quan tâm giờ thì bắt đầu phiền não rồi. Hermione là cô gái tốt, bộ dạng xinh đẹp, có trí tuệ, thiện lương, săn sóc, có khả năng, không biết phải là chàng trai ra sao mới xứng đôi đây.

Hugh cúi đầu, bắt đầu từng bước từng bước loại bỏ những thiếu niên mình quen biết. Vòng giao tiếp của cậu kỳ thật rất nhỏ, chỉ có Snape cùng mấy người bọn Harry, còn có một ít Ravenclaw cùng vài Slytherin, còn có đôi song sinh nhà Weasley.

Song bào thai, khẳng định là loại. Bọn họ đã trở mặt cùng với con trai út nhà Weasley, không thể để cho Hermione đi qua chịu uất ức. Ravenclaw có vẻ quen thuộc hơn, Avet, Dahn, Dylan……

Bình luận

Truyện đang đọc