[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Sau đó thì kì nghỉ hè cũng giống như trước, bình thản lặng lẽ. Không lâu sau thì Hogwarts gửi tới danh sách đồ dùng sách vở năm hai, Hugh đoán chắc ngày Harry được Hagrid dẫn đến Hẻm Xéo mua đồ nên vào ngày đó cũng xuất phát.

Đây là lần đầu tiên Hugh tự mình đi vào Hẻm xéo, năm trước theo Snape đến căn bản không kịp xem cái gì, lần này cậu định chủ yếu là thăm thú con đường phồn hoa này của giới phù thuỷ.

Hugh trước qua Gringotts đổi một ít Galleon, sau đó đến tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn mua sách học kì sau.

Hugh lo lắng mùa đông rét lạnh, quyết định qua Tiệm áo chùng cho mọi dịp của phu nhân Malkin, định làm hai bộ áo choàng cộng thêm mấy bộ áo chùng thường ngày nữa.

Lúc bước vào tiệm, ánh mắt của Hugh đã nhìn đến đứa nhỏ ngồi trên ghế cao. Mái tóc màu bạch kim ngắn được chải chuốt tỉ mỉ, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết vẫn đậm chất non nớt, cái cằm khẽ nhếch hiện ra vẻ cao ngạo của quý tộc, hai hàng lông mày bởi vì cái thước đo háo sắc đang không ngừng quấy rối trên người mà nhăn nhúm.

Draco Malfoy, một thằng nhóc quý tộc đáng ghét lại chết tiệt rất đáng yêu. Hugh cảm thấy tay mình hơi bị ngứa, cực kì muốn xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính non nớt của quý tộc nhỏnày.

A, được rồi, kỳ thật Hugh có một nhược điểm rất doạ người, đối với mọi thứ đáng yêu cậu đều không có lực miễn dịch.

Dra chú ý tới Hugh, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, có chút hưng phấn, lại vẫn áp chế được, cố ý dùng giọng điệu quý tộc chậm rãi nói: “Xin chào, cậu là học sinh mới của Hogwarts sao?”

Hugh chỉnh lý lại giấy bút, lại nghe phu nhân Malkin vui sướng hô lên: “Hugh, ôi, đã lâu không thấy, ta vẫn rất nhớ cháu.” phu nhân Malkin đi tới ôm cậu một chút, “Nào, vào trong quán xem mấy kiểu dáng mới đi, xem có thích không.”

Hugh mỉm cười, chỉ chỉ Draco Malfoy trên mặt đang lộ vẻ không vui. Phu nhân Makin hiểu, cười tủm tỉm nói: “Được rồi, hai đứa tán gẫu, ta đi lấy vải.”

Chờ phu nhân Malkin rời đi rồi, Hugh gật đầu cười với Draco Malfoy, lấy ra sổ và bút máy cậu quen dùng để “nói chuyện”, viết: “Xin chào, tôi là Hugh White, năm nay sắp trở thành học sinh năm hai của Hogwarts. Tôi nghĩ tôi đã gặp phụ thân của cậu, cậu biết đấy, trong ‘Lịch sử quý tộc giới phù thuỷ có nhắc tới, dấu hiệu nhận biết của gia tộc Malfoy cao quý chính là mái tóc bạch kim.”

Draco nhìn quyển sổ cậu đưa qua, có chút kinh ngạc, nhưng cậu ta không biểu hiện quá rõ ràng, vẫn dùng cái giọng điệu khiến người ta nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ồ, xin chào, tôi là Draco Malfoy. Tôi biết anh, phụ thân đã đề cập qua một lần, người dẫn đường của anh là giáo sư Snape.” Cậu ta cũng không ngờ lại có thểở đây gặp được một phù thuỷ câm bẩm sinh duy nhất trong lịch sử phù thuỷ. [Sâu: trước kia cũng không phải là không có phù thuỷ câm điếc, nhưng đều do các loại tổn thương vĩnh cửu do pháp thuật gây ra, không tính là bẩm sinh mà trị không được].

Hugh gật đầu, cười khẽ, Draco vốn vì biết Hugh là cái loại Máu bùn lại còn bị câm mà khinh bỉ, khinh thường lập tức bay cao v*t đến tận chín tầng mây, nhưng vì nụ cười của Hugh quá mức sạch sẽ thuần túy, không ai có thể chân chính chán ghét cậu.

Draco dù sao vẫn còn là một phù thuỷ nhỏ mới 11t, chưa thật sự học được điệu bộ quý tộc, một thoáng liền nhịn không được hỏi: “Anh thật sự không thể nói chuyện sao?” Cậu ta tận lực muốn làm cho giọng điệu mình không lộ liễu quá, nhưng hiển nhiên là không thành công.

Hugh không để ý, mỉm cười gật đầu. Cậu là người câm, chuyện này cậu lúc nào cũng rõ ràng, nhưng chưa bao giờ vì thế mà cảm thấy tự ti hoặc là hổ thẹn.

Lúc này một thằng nhóc có mái đầu rối, thần sắc khẩn trương đi vào quán, Hugh cười cười ra vẻ thâm ý, Draco ngồi trên ghế không hiểu gì.

Đột nhiên thằng nhỏ trừng lớn mắt, vui sướng kêu lên: “Hugh!”

Hugh cười gật đầu, sờ sờ đầu Harry vừa nhảy đến trước mặt mình, tóc Harry tuy loạn nhưng rất mềm, sờ vào không tồi.

Harry còn đang trong trạng thái giật mình, một hồi lâu sau mới xoay người lại, hỏi: “Hugh, anh cũng là phù thuỷ?” Hugh gật đầu. Harry mở to hai mắt, lên án nói: “Anh nhìn thấy em mà chả kinh ngạc gì cả, có phải anh đã sớm biết em là phù thuỷ?”

Hugh không chút nào phủ nhận, Harry buồn bực chu miệng, ánh mắt ngọc lục bảo đong đầy uỷ khuất.

Hugh viết trên giấy: “Anh cảm giác được dao động ma lực trên người em, biết em cũng là phù thuỷ, chẳng quá lúc ấy thời gian cấp bách, anh nghĩ dù sao không lâu sau em cũng biết nên cũng không nhiều lời.”

Harry vốn cũng không phải giận dỗi thật, cậu vừa giải thích liền cười như hoa.

Hugh chỉ Draco bị bỏ qua một bên, Harry lập tức xoay người, tâm tình tốt lắm cười nói: “Chào cậu, mình là Harry Potter.”

Harry Potter.

Lúc này Draco không cách nào che dấu kinh ngạc của mình, trừng lớn đôi mắt màu xám bạc, miệng hơi hơi mở ra, thoạt nhìn càng đáng yêu. Hugh cảm giác ngứa tay cực kì.

“Cậu là Harry Potter?” Draco kinh dị hỏi lại, nhưng nó rất nhanh ý thức được mình không lễ phép, hai gò má tái nhợt phiếm hồng, cằm nâng lên, làm ra biểu tình cao ngạo. Nhưng bởi vì cậu ta có thể là bạn của Hugh nên Harry cũng không giống nguyên tác bài xích phương thức ngạo mạn của quý tộc.

“Đúng vậy, có thể nói cho mình biết tên của cậu không?” Harry hỏi.

“Được rồi. Tôi gọi là Draco Malfoy.” Draco chậm rãi nói, dùng khóe mắt đánh giá Harry.

Harry nhìn Hugh, lại quay lại, chớp mắt hỏi: “Cậu là bạn của Hugh sao?”

Bạn bè? Bọn họ mới lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí nói còn chưa nói được mấy câu, đương nhiên không phải. Phụ thân cũng sẽ không đồng ý cậu bé làm bạn với một Muggle bị câm.

Cậu ta đang muốn mở miệng, Hugh lại đột nhiên nháy mắt với cậu, gật đầu. Draco dừng một chút, miệng không tự giác mà phun ra một chữ, “Đúng.”

Hugh vừa lòng nở nụ cười, mặt Harry lại sáng lên, làm cho khuôn mặt vốn bị kính đen che mất bảy phần trở nên thật chói mắt.

Draco không khỏi đỏ mặt, mà Hugh lại vui vẻ vì hình ảnh hai động vật nhỏ đứng cùng nhau rất đáng yêu.

Hugh đứng bên cạnh, xem Draco cùng Harry bắt đầu khoái trá nói chuyện với nhau. Draco giới thiệu đủ thứ chuyện về giới phù thuỷ cho Harry, còn Harry thì mắt vẫn sáng lập loè suốt.

Cái thước đo háo sắc kia rốt cuộc cũng bò xuống khỏi người Draco, phu nhân Malkin không biết từ lúc nào đi ra đã để nó lên người Hugh, Hugh cố nén xúc động muốn ném cho nó một cái Diffindo.

Draco có vài phần vui sướng khi người gặp họa, Harry lại hơi lo lắng, bởi vì Hugh thoạt nhìn thực không thoải mái.

“Draco, Hugh thoạt nhìn không tốt lắm, cái thước kia có vấn đề gì sao?” mới chỉ trong chốc lát, hai vật nhỏ đã phát triển đến độ gọi tên thánh của nhau.

Draco giải thích nói: “Harry, không cần lo lắng. Cái thước đo kia háo sắc cực kì thích quấy rầy người khác, lát nữa cậu cũng phải như vậy.”

Harry khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại.

Thật vất vả ba người đều đo xong, Hagrid ở ngoài cửa kêu, giọng bác thật to, Hugh cảm thấy cả cái quán quần áo cũng phát run lên theo.

“Harry, cháu xong chưa?”

Harry giờ mới nhớ ra Hagrid, vội vàng cao giọng kêu: “Sắp xong rồi ạ, Hagrid, bác chờ cháu một chút.”

Nó quay đầu nhìn Hugh cùng Draco, “Thực xin lỗi, em phải đi rồi, Hagrid đang gọi em. Draco, thật vui được biết cậu, chúng mình là bạn rồi đúng không?”

Draco nhếch miệng, gật đầu, “Đương nhiên. Tôi, Draco Malfoy thừa nhận cậu là bạn của tôi.”

Harry thoạt nhìn vui vẻ lắm, nhào qua ôm lấy Draco, khiến cậu ta không phòng bị tí nữa thì ngã lăn ra. Thật vất vả mới đứng vững, Harry đã buông cậu ta ra, chuyển qua ôm Hugh, ánh mắt có chút hồng, “Thật sự là quá tốt, em có hai người bạn. Tạm biệt!”

Nó nói xong xoay người chạy ra ngoài, dừng lại trước mặt người khổng lồ lai kia, sau đó cùng bác rời đi.

Hugh buồn cười nhìn Draco vẫn ngóng theo Harry, viết lên sổ: “Khỏi nhìn nữa, người ta đi rồi.”

Draco nhìn quyển sổ trước mặt, đỏ mặt, không có khí thế gì mà trừng mắt.

Hugh cười đến là giảo hoạt, bơ luôn cái nhìn chằm chằm của cậu ta.

“Dra, sao con vẫn còn ở đây? Narcissa đang ở tiệm đũa phép chờ con thật lâu.” Mái tóc dài màu bạch kim đập vào mắt, sau đó là khuôn mặt xinh đẹp cao ngạo của Lucius Malfoy.

“Phụ thân.” Draco đi qua, “Con xin lỗi, để người phải chờ lâu. Phụ thân, con muốn giới thiệu cậu bạn mới của con với người, Hugh White.”

Hugh ngửa đầu cười với Lucius.

Lucius híp đôi mắt phượng màu xám bạc, “À, cậu White, chúng ta từng gặp mặt một lần. Thật cao hứng được gặp lại cậu.”

Hugh lễ phép gật đầu.

“Tốt lắm, Dra, tạm biệt bạn con đi, chúng ta nên đi mua đũa phép.” Lucius dời tầm mắt, lạnh lùng nói.

Draco chào tạm biệt Hugh, cùng phụ thân rời khỏi tiệm áo chùng.

“Draco, con thật sự quyết định cùng cậu White trở thành bạn bè, lấy thân phận của một Malfoy?” thanh âm của Lucius thực động lòng người, mang theo mị hoặc vô ý, nhất là khi nâng cao cuối câu hỏi lại càng khiến lòng người mơ màng.

“Đúng vậy, phụ thân.” Draco kiên định trả lời, “Phụ thân, vừa rồi con còn quen biết Harry Potter.”

Lucius dừng bước chân, nhếch mày, “Cậu bé cứu thế? Các con ở chung thấy ra sao?”

“Vô cùng vui vẻ. Phụ thân, con quyết định cùng Harry làm bạn bè.” Draco không chút nào lùi bước ngửa đầu nhìn phụ thân cao ngạo mà tao nhã của mình, tấm gương mà từ nhỏ cậu ta đã sùng bái.

Lucius vuốt ve gậy rắn của mình, một lát sau mới trả lời, “Đương nhiên có thể, nếu đây là ý nguyện của con. Draco, con biết là ba sẽ luôn đứng bên cạnh con đúng không.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Draco rất là nghiêm túc, “Con biết, phụ thân.”

“Đi thôi.” Lucius không nói thêm nữa, bước về phía trước, Draco đi theo phía sau, hai mỹ nhân một lớn một nhỏ khiến rất nhiều người chú ý.

Hugh cũng không có tiếp tục đợi ở quán áo chùng nữa mà đi dạo quanh Hẻm xéo, nhìn ngắm các khu nhà quanh đó.

Đột nhiên một thân ảnh cao lớn màu đen xuất hiện ở cách đó không xa, ánh mắt Hugh nhất thời sáng lên, ngay cả tươi cười cũng rạng rỡ hơn nhiều.

Ba bước thành hai bước, Hugh chạy về phía Snape, còn chưa tiến vào phạm vi năm bước hắn đã xoay người, đũa phép nắm trong tay, đôi mắt đen tràn đầy cảnh giới.

Hugh dừng lại, Snape nhìn thấy là cậu, rút đi cảnh giác, biến thành lạnh lùng, “Cậu White, chẳng lẽ toàn bộ nghỉ hè cậu chỉ học được việc đâm loạn khắp nơi giống bọn quỷ khổng lồ tứ chi phát triển thôi à?”

Hugh chu miệng, bao nhiêu ngày không gặp như thế mà vừa thấy mình đã phun nọc độc, thực thương tâm mà.

Snape đứng khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Hugh đang hơi bực mình, khóe miệng bị kéo lên một chút độ cong sung sướng.

Hugh cuối cùng vẫn lựa chọn xem nhẹ giọng điệu trào phúng của Snape, tiến lên vài bước, lấy tay túm lấy áo choàng của hắn, đôi mắt hổ phách to tròn ngập ngước tội nghiêp, Snape nhìn mà chẳng tức nổi.

“Well, cậu White, thu hồi ngay cái biểu tình này đi, có chuyện gì nói thẳng, ta không có thời gian phí phạm trên đường với cậu.”

Hugh biết hắn lại một lần nữa thỏa hiệp với mình, nở một nụ cười thật tươi, làm gì còn bộ dạng đáng thương nữa.

“Giáo sư Snape, em rất nhớ thầy.” Hugh viết, Snape nhìn chằm chằm vào quyển sổ thấy cậu viết ra những lời này, nơi mềm mại trong l*ng ngực như bị kim đâm. Hugh tiếp tục viết: “Thầy nhìn qua có vẻ không tốt lắm, nghỉ hè nhất định lại không ăn không ngủ đi ngao chế độc dược đúng không?”

Snape miễn cưỡng bản thân bỏ qua sự khác thường nảy lên trong ngực, lạnh như băng nói: “Ta nghĩ, cậu White, chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu, chẳng nhẽcậu thật sự thấy làm gia tinh còn tốt hơn phù thuỷ?”

Hugh mím môi, bất mãn trừng hắn.

“Giáo sư Snape, xin thầy đừng có vặn vẹo ý tứ của em có được không. Thầy biết rõ là em chỉ quan tâm thầy mà thôi.” Hugh phi thường trịnh trọng viết, đôi mắt to nhìn thẳng vào hắn.

Ngực Snape nhói mạnh, không khỏi lui về phía sau nửa bước, thần sắc không hiểu nhìn đứa nhỏ xinh đẹp lại quật cường trước mắt này.

Quan tâm không hề tạp chất như vậy, hắn nhất thời nghĩ không ra là mình cũng từng nhận được thứ như vậy rồi mất đi hay vốn chưa nhận được bao giờ.

Đôi mắt màu hổ phách sạch sẽ lại trong sáng như thế, kiên định mà nhìn hắn, Snape cảm giác trong lòng có thanh âm đang kêu gào: Rời khỏi cậu ta! Mau rời khỏi cậu ta!

Hắn lựa chọn phục tùng giọng nói kia, bỏ lại một câu: “Cậu White, nếu đầu óc cậu vẫn còn tí não thì nên quay trở về đi!” Sau đó vội vàng rời đi, Hugh thậm chí còn không kịp nói một câu tạm biệt.

Bình luận

Truyện đang đọc