[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Sáng sớm hôm sau đêm Giáng sinh, Hugh nhìn thấy một đống quà tặng bên chân giường, bọc chăn đi xuống dưới xem.

Vài Ravenclaw có quen biết tặng cậu quà, Hugh để sang 1 bên. Có một phần là giáo sư Felius tặng, bà Pomfrey cũng tặng cậu 1 lọ độc dược chữa thương, xem ra bà đã khắc sâu cái ấn tượng là Hugh luôn bị thương rồi.

Hugh bới quà một lúc cũng không thấy quà mình muốn đâu, không khỏi tức giận bĩu môi.

Trong lòng nói thầm: Snape đáng ghét, quỷ hẹp hòi!

Hugh nhận được quà không tính là nhiều, tặng cho người khác còn ít hơn, hơn nữa nghìn bài một điệu đều dùng thư đặt hàng kẹo của tiệm Công Tước Mật. Cậu không để ý nhiều tới vụ này lắm.

Gom hết đống quá lại, trèo lên giường nằm, lăn từ đầu giường đến cuối giường, rồi lại lăn về đầu giường, càng không ngừng oán thầm tên nam nhân tóc đen nào đó.

Mệt cậu hôm qua còn hầm nồi canh cho hắn!

Khó chịu lại khó chịu, quay cuồng một giờ, Hugh vẫn nhận mệnh đứng dậy, đánh răng rửa mặt, lấy trong ngăn kéo ra một cái hộp nhỏ được bọc rất xinh dẹp, rời khỏi tháp Ravenclaw đi về phía hầm.

Cửa hầm rộng mở cho cậu, Hugh đi vào, Snape hiếm lắm mới không đang ngao chế độc dược mà thoải mái ngồi trên sô pha, cặp chân thon dài chân vắt chéo, trong tay cầm một quyển sách thật dày, tay phải đểở trên trán, nhìn qua thanh thản mà bình tĩnh.

Có lẽ là cảm giác được dao động pháp thuật quen thuộc của Hugh, hắn cũng không làm ra tư thái cảnh giác nào, thậm chí còn không quay đầu liếc cậu lấy một cái, chỉ cất giọng lãnh đạm nói: “Cậu White, ta không nhớ rõ là có mời cậu tới hầm làm khách.”

Hugh chu mỏ, đi qua, giơ gói quà trong tay ra trước mặt hắn, nhân tiện còn có viết “Quà Giáng sinh” lên sổ tay.

Snape bỏ chân xuống, nhìn cậu một cái, khắc chế ham muốn quăng một chục cái thần chú kiểm tra đo lường theo thói quen lên cái hộp, nhận lấy chậm rãi mở ra.

Trong hòm là một cái vòng bạc kiểu nam tinh xảo hào phóng.

Snape nhếch mày, “Cậu White, cậu cho rằng ta cần thứ này sao?”

Hugh mím môi, viết lên sổ: “Đây là vòng cổ phòng ngự. Thầy nghiên cứu độc dược có tính nguy hiểm nhất định, vòng cổ này có thể chặn được rất nhiều thương tổn.” Chỗ tốt nhất là nó có thể chặn được tất cả các loại ác chú ngoại trừ ba Lời nguyền không thể tha thứ.

Cái vòng này là cậu tìm được trong căn phòng yêu cầu có cất vương miện Ravenclaw. Cậu đương nhiên không phải cái loại không biết tự lượng sức mình mà muốn đi giải quyết Hồn khí gì đó, chỉ là nghĩ chỗ này hẳn sẽ chứa không ít đồ tốt. Hơn nữa cậu có tự tin mình sẽ không bị mảnh hồn trong vương miện dụ dỗ, cậu không muốn trí tuệ, chẳng cần quyền thế, cũng không theo đuổi thứ gì, mảnh hồn đó có thể lấy cái gì mà dụ dỗ cậu đây?

Cậu cố ý không nhìn vào vương miện, tìm vài lần trong căn phòng kia, đào ra được không ít thứ tốt, cái vòng bạc này là một trong số đó, chẳng qua nó coi là thứ tốt nhất.

Nghe cậu nói như vậy, Snape cũng không kháng cự cái vòng nữa, nhưng vẫn không thể không nghi ngờ, “Cậu láy ở đâu ra?” Một phù thuỷ Muggle không có bối cảnh lại có được vật phẩm phòng ngự như vậy sao, quá đáng nghi.

Hugh đã sớm đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, nhưng cậu quyết định sẽ không nhiều lời, chỉ viết ba phải qua loa: “Cam đoan lai lịch bình thường, thầy không cần lo lắng.”

Snape sao có thể bị vài câu vớ vẩn như vậy lừa được, ánh mắt trở nên đề phòng.

Hugh bĩu môi. Tặng quà còn bị nghi ngờ, thật sự là làm ơn mắc oán mà.

“Thầy không tin em cũng được, dù sao em cũng nhất định muốn tặng nó cho thầy.” Hugh giận dỗi viết, dùng sức đến độ suýt làm rách giấy.

Ánh mắt Snape lóe ra vài cái, nắm lấy chiếc vòng trong tay, “Ta tin.”

Hugh cảm thấy nơi ngực trái như có cái gì trướng đến phát đau, có chút ê ẩm, loại cảm giác chưa bao giờ có này khiến cậu suýt không nhịn được phải thở dài.

Ta tin.

Chẳng qua là hai từ không thể đơn giản hơn, lại làm cho hốc mắt cậu nóng lên.

Hugh trong nháy mắt cảm giác được Snape có ảnh hưởng quá lớn đối với cậu, điều này làm cho cậu thấy cảm giác nguy cơ. Nhưng cảm giác này chỉ chợt lóe quá, Hugh cũng không suy nghĩ sâu xa, cúi đầu viết: “Giáo sư Snape, quà đáp lễ của em.”

Cậu trừng đôi mắt hổ phách, quang minh chính đại đòi quà.

Snape nhếch đuôi lông mày rõ cao, “Cậu White, cậu đang đòi quà ta đấy à?” Hugh gật đầu thật mạnh.

Snape ném vòng cổ vào túi tiền, đứng dậy đi về phía tủ để độc dược thành phẩm.

Hắn mở ngăn tủ, Hugh thấy bên trong là từng hàng bình thuỷ tinh độc dược được xếp chỉnh tề, nhìn màu là biết không cái nào không phải cực phẩm.

Snape lấy trên ngăn tủ cao nhất một lọ độc dược màu vàng, Hugh lui về phía sau vài bước, cầm lấy cái chai, trong lòng kinh hỉ, là cực phẩm Phúc linh tề!

Tròng mắt sáng quắc của Hugh khiến Snape không được tự nhiên cho lắm, phun ra một câu: “Cậu White, ta chỉ không hy vọng lại phải ngao chế độc dược lành vết thương và độc dược giảm đau cho cậu mà thôi.”

Hugh không hề bị đả kích, đem bình Phúc linh tề như bảo bối bỏ vào trong túi, nhào qua ôm lấy thắt lưng Snape, cái đầu lông xù cọ cọ không ngừng.

Thân thể Snape cứng đờ, bàn tay to không lhề lưu tình xách cổ áo cậu, mở cửa, ném ra ngoài, “Thằng quỷ thối tha không biết lớn nhỏ, lăn về tháp Ravenclaw ngay!”

“Sầm!” cửa hầm sập mạnh, liên luỵ con rắn trông cửa cũng choáng váng cả mặt mày.

Hugh nỗ lực đứng lên, xoa xoa cái mông đau nhức, thè lưỡi với cái cửa đóng chặt.

Tuy rằng ngày nghỉ Giáng sinh đầu tiên bị Snape đá ra khỏi hầm, cậu vẫn thường xuyên tới quấy rầy, có đôi khi sẽ mang theo đồ ăn ngon tự tay làm, có đôi khi sẽ cầm theo một tác phẩm vĩ đại, đương nhiên, nghênh đón cậu vĩnh viễn đều là bộ mặt đen thui của Snape.

“Hugh White! Đầu mi bị sên ăn luôn rồi à, ngay cả ba giọt dịch cây ngải cũng không biết đếm sao?” Snape nổi giận đùng đùng quát, đũa phép vung lên scorgify cái vạc đã hiện ra màu tím quỉ dị.

Tóc Merlin hỡi! Thằng nhóc này hôm nay đã lãng phí vô số tài liệu của hắn!

Hugh bị rống co rụt đầu lại, lặng lẽ lui về phía sau vài bước.

Snape lại lần nữa day day ấn đường, hạ giọng, “Được rồi, cậu White, nếu cậu chịu nói cho giáo sư độc dược hèn mọn của cậu biết, cái gì làm cậu tâm thần không yên như vậy.”

Hugh thật cẩn thận nhìn nhìn hắn, xác định sắc mặt hắn không quá khó coi, sau đó cúi đầu viết lên sổ: “Giáo sư Snape, cái vòng em tặng thầy, thầy có đeo không?”

Snape cực lực thuyết phục bản thân không cần xúc động mà quăng cho thằng nhóc ngớ ngẩn này một cái ác chú, “Well, cậu White, chỉ vì chút xíu chuyện cỏn con đấy mà cậu đạp hư cả đống nguyện liệu độc dược của ta sao?”

Hugh dưới cái nhìn chăm chằm của hắn mà gian nan nuốt ngụm nước miếng, run run nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

Snape thật muốn bổ đầu cậu ra xem có thật là bên trong nhồi toàn sên hay không!

Hugh vẫn dừng mắt trên vật bị cổ áo màu đen che lấp, chỉ muốn cho quần áo của Snape một cái Diffindo.

Snape không được tự nhiên hơi nghiêng người, nuốt xuống lời châm chọc đang trực chờ bên miệng, ngược lại nói: “Như cậu muốn, ta đeo.”

Nghiên cứu độc dược xác thực có nguy hiểm tiềm tàng rất lớn, vòng cổ Hugh tặng hắn là vật phẩm phòng ngự tốt vô cùng, cho dù là đại qúy tộc như nhà Malfoy cũng khó cất giữ được vật phẩm như thế.

Hugh nhất thời sáng mắt lên, khuôn mặt nhỏ như toả hào quang, tay viết nhanh: “Em có thể nhìn xem không?” Snape không nể nang gì mà cự tuyệt, “Không được!”

Hugh quệt mỏ, Snape trấn tĩnh, “Còn vô nghĩa nữa thì cút!” Hugh vội vàng cất giấy bút đi, tỏ vẻ mình sẽ không vô nghĩa nữa.

Snape nhẹ nhàng thở ra, dùng thần chú Accio đến một ít nguyên liệu độc dược, “Cậu White, hy vọng cậu đừng tái phạm sai lầm cấp thấp nữa. Thuốc ngủ liều cao, hôm nay mà không xong thì, mười inch luận văn.”

Hugh lập tức cúi đầu, lấy rễ thủy tiên tinh tế nghiền thành bột phấn. Snape đứng bên người cậu nhìn, thỉnh thoảng chỉ đạo vài câu, không khí hiếm khi hài hòa.

Lễ Giáng sinh qua đi, các phù thuỷ nhỏ đều trở lại trường, Hogwarts lại lần nữa khôi phục náo nhiệt.

“Hugh, cám ơn kẹo của em, ăn ngon lắm.” Tiết học thứ nhất sau Giáng sinh kết thúc, Anseair đuổi theo Hugh đang đi đằng trước, ôn hòa cười nói.

Hugh nở nụ cười ngắn ngủi với anh ta, lắc đầu ý bảo không có gì.

“Biến hình và thần chú đều ở tầng bốn, cùng nhau đi chứ?” Anseair đề nghị, trong mắt mang theo chờ đợi.

Hugh không sao cả nhún vai, hai người cùng nhau đi lên cầu thang.

Trên đường Anseair vẫn muốn bắt chuyện, “Hugh, lễ Giáng sinh của em thế nào?” Hugh lại nhún vai, tỏ vẻ qua loa.

“Nghe nói tiệc đêm giáng sinh ở Hogwarts rất long trọng, em có tham gia không?” Anseair hỏi. Mặc dù anh đã học ở Hogwarts năm năm, nhưng thân là quý tộc, Giáng sinh anh phải về nhà, tham dự đủ loại yến hội, chưa có dịp chứng kiến yên hội Giáng sinh của Hogwarts.

Hugh chậm rãi lắc đầu.

“Vì sao không tham gia? Anh nghe nói tất các các giáo sư và học trò đều phải tham gia mà.” Anseair tò mò hỏi.

Hugh không để ý tới anh nữa, vì đã đến phòng học. Anseair ở sau lưng nói tạm biệt rồi xoay người đi đến phòng học môn biến hình.

Bình luận

Truyện đang đọc