[HARRY POTTER PHÙ THUỶ CÂM] ÁCH VU SƯ

Hầm.

“Trò White, không còn sớm, trò cần phải trở về.” Giọng Snape truyền ra từ sau chồng da dê. Hugh đang ngồi trên chiếc sô pha nhỏ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đầu ngón tay mượt mà bấu vào lòng bàn tay, đau đớn rất nhỏ từ trong lòng bàn tay lan tràn đến ngực trái.

Cậu đứng lên, đi đến trước bàn công tác nói lời từ biệt với Snape, sau đó ra khỏi hầm.

Cho dù hiện tại là giữa trưa, hầm ở dưới đáy hồ cũng có chút âm lãnh, uy hiếp của rắn chúa khiến cho phụ cận nơi này không có người dám đặt chân.

Ra khỏi hầm không đến mấy chục bước, Hugh cảm thấy khó chịu đến lợi hại, l*ng ngực đau đớn khiến cậu cảm giác hô hấp cũng thực khó khăn.

Nơi này không có ai khác xuất hiện, Hugh chậm rãi ngồi xổm xuống, từng ngụm từng ngụm hít sâu, nhằm giảm bớt loại đau đớn do hít thở không thông.

Hốc mắt nóng lên, giống như muốn bùng cháy. Hugh chống đầu gối chậm rãi đứng thẳng thân thể, ngẩng đầu lên, liều mạng chớp chớp mắt, sợ làm tuyến lệ hỏng mất.

Cậu không biết mình đã làm sai cái gì, có lẽ Snape rốt cục đã phát hiện sự tồn tại của mình là một thứ gây rối.

Từ trung tuần tháng hai (11-20 hàng tháng), cậu đã cảm giác được Snape bất hòa với mình. Sau khi sinh nhật Snape qua đi, khoảng cách giữa hai người thật vất vả mới kéo lại gần một chút, gần đã lại lần nữa trở nên xa không thể với.

Cậu vì hắn làm ba bữa, rốt cuộc không chiếm được cái nhếch mày mịt mờ của hắn nữa, càng không thể có được lời khen ngẫu nhiên khiến cậu vui tới vài ngày, thậm chí mấy ngày hôm trước hắn còn đưa ra yêu cầu không cần mình làm đồ ăn cho nữa. Dùng cơm xong hắn không hề cho phép cậu ở lại lâu, ngay cả thời gian phụ đạo mỗi ngày cũng biến thành ít đi nhiều.

Cậu không biết mình nên làm gì, mới có thể tiếp tục canh giữ bên người hắn mà không cần luôn lo lắng khi nào thì sẽ bị phiền chán, bị trục xuất khỏi sinh mệnh của người nọ.

Hugh mất nửa tiếng mới khiến mình trông không quá chật vật, mới dám rời khỏi chỗ này.

Trở lại tháp Ravenclaw, Hugh nhốt mình vào phòng tắm.

Cảm giác thật không xong!

Hugh mở vòi nước, liều mạng vỗ vào mặt mình, bọt nước văng khắp nơi làm ướt áo chùng cùng vạt áo.

Trở nên không giống chính mình.

Hugh tắt nước, hung hăng lau bọt nước trên mặt, trừng lớn mắt nhìn mình trong gương.

Vẻ mặt sa sút cùng nản lòng.

Cái bề ngoài bình tĩnh bị xé mở không chút lưu tình chút, lộ ra chân thật tự ti, nhát gan bên trong.

Rất giống một kẻ thất tình.

A, còn không có bắt đầu, làm sao lại có thất tình chứ.

Hugh White, mày phải kiên cường lên.

Hugh tự nói với bản thân.

Không phải nói chỉ cần canh giữở bên người hắn là tốt rồi sao? Ít nhất hiện tại mày còn có thể nhìn hắn, như vậy còn không đủ sao?

Không thể tham lam. Người yêu cầu quá nhiều thường dễ mất đi, chẳng lẽ mày muốn ngay cả tư cách đứng sau lưng nhìn hắn cũng mất đi sao?

Không. Chỉ cần nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại người nam nhân mặc áo bào đen kia đã cảm thấy khó chịu, ngực trái như bị dao cùn chém phải, không chảy máu nhưng lại bị thương bên trong, đau âm ỉ.

Tốt lắm. Hugh White, chính là như vậy, mày nên thấy đủ đi thôi.

Trong gương Hugh đem khóe môi nhếch lên thành một độ cong, muốn cười, lại chua sót đến bản thân cũng nhìn không nổi.

Mà lúc này dưới hầm âm lãnh, Snape không hề phê chữa đám bài tập loạn thất bát tao của lũ quỷ khổng lồ nhỏ, cũng không đắm chìm vào vạc độc dược mà hắn âu yếm, chỉ đi qua đi lại trong phòng như một con thú bị nhốt, sắc mặt so với bình thường càng âm trầm hơn nhiều.

Tất Merlin hỡi! Đứa nhỏ kia thật sự có bản lĩnh làm cho hắn hoàn toàn mất đi lý trí!

Đã có bạn trai là Orland, sao còn muốn ngày nào cũng chuẩn bị ba bữa cho mình? Cần gì phải quan tâm hắn, chăm sóc hắn? Vì cái gì khi bị hắn đuổi ra khỏi hầm lại lộ ra biểu tình bi thương như vậy?

Aa! Chẳng lẽ nó thật thích cái cảm giác làm gia tinh hay sao?

Buồn cười! Snape cũng không biết chính mình khi nào thì trở nên vô tư như vậy. Đã sớm phát hiện mình ôm tâm tư khác thường với thiếu niên kia, cư nhiên còn lần lượt đuổi nhóc ấy ra khỏi hầm, mà nguyên nhân là do bắt gặp nhóc cùng bạn trai nhóc tương thân tương ái.

Chân răng Merlin chết tiệt!

Snape phiền táo hất hất tóc, phát hiện mái tóc dưới sự giám sát chặt chẽ của đứa nhỏ kia đã thật lâu không hề đầy dầu lại khôi phục dáng vẻ không xong trước kia.

“Giáo sư, thầy nên thường xuyên gội đầu, như vậy đối thân thể có vẻ tốt hơn.”

Trước mắt giống như lại xuất hiện chữ viết quyến dật của thiếu niên, Snape quyết định trước đi gội đầu, thuận tiện tắm rửa luôn, thanh tỉnh cái đầu một chút.

Snape ngồi trên ghế sô pha nhỏ chuyên dụng của Hugh, trong lòng bàn tay là đôi cúc tay áo hắc diệu thạch cậu tặng khi sinh nhật.

Mái tóc nửa dài không lau khô còn ướt sũng nhỏ nước, nhưng nhớ tới thiếu niên trịnh trọng không cho hắn dùng thần chú làm khô tóc nhanh, đnahf buông tha cho thần chú không tiếng động không đũa phép.

Đứa nhỏ dịu dàng kia, đến tột cùng là có coi hắn là đặc biệt hay không, hay là thứ gì khác?

Snape nghĩ, chỉ sợ hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết đáp án này. Bên người Hugh đã có một người vĩ đại, tiền đồ quang minh, cho dù Hugh có từng đối đãi với hắn khác biệt hay không, đều là chuyện đã từng.

Người giống hắn vậy, vốn không nên ôm hy vọng xa vời gì với thứ gọi là hạnh phúc.

Harry vội vàng chạy về phòng nghỉ Slytherin, thiếu chút nữa đụng phải vài người không kịp né, miệng không ngừng hô “Thực xin lỗi, làm phiền một chút, thực xin lỗi, làm phiền một chút”, cước bộ lại càng lúc càng nhanh.

Harry vọt vào phòng mình cùng Draco, Draco đang xem một quyển ma lý luận ma pháp, bị Harry vẻ mặt bối rối xông tới doạ sợ không nhẹ.

“Harry, cậu làm sao vậy?” Draco đúng lúc tiếp được Harry đang nhào tới, lo lắng hỏi.

Harry nắm chặt cánh tay nó, “Draco, là Voldemort, nhất định là hắn!”

Draco sắc mặt thay đổi, thân thể run nhè nhẹ. Nó không phải Harry, không thể nghe thấy cái tên đó mà thờ ơ.

“Sao lại thế?” Cậu ta hỏi, thanh âm rất thấp, mang theo sự sợ hãi bị cường lực áp chế.

Harry thở gấp gáp một hơi, nói: “Hôm nay trong giờ phòng chống nghệ thuật hắc ám, giáo sư Quirrel không phải kêu sau khi mình tan học thì tới phòng làm việc tìm thầy ta sao? Mình vừa rồi đi, lúc ngoài cửa, nghe thấy thầy ta không biết đang nói chuyện với người nào, cảm giác tràn ngập ác ý. Mình tránh ngày ngoài cửa, thấy thầy ta không mang theo khăn trùm đầu, đang cùng người khác đối thoại, nhưng trong văn phòng lại chỉ có một người. Nhưng mình có nghe thấy, thầy ta nói hòn đá phù thuỷ, khu cấm, chó ba đầu, còn có tên mình nữa. Draco, mình còn nghe thấy, thầy ta gọi người nhìn không thấy kia là Lord.”

Mặt Draco nhất thời không còn giọt máu.

Xưng hô này, trừ bỏ Chúa tể hắc ám, toàn bộ giới phù thuỷ lại có ai?

“Ừm, Harry, cậu xác định?” Giọng Draco có chút không xong.

Harry gật đầu thật mạnh, “Đúng vậy, Draco.” Harry cũng rất lo lắng. Trước không nói Chúa tể hắc ám là kẻ địch định mệnh của nó, gia tộc Malfoy luôn luôn là Thực Tử Đồ, hiện tại Draco là bạn tốt của nó, Chúa tể hắc ám đã trở lại nhất định sẽ không bỏ qua cho gia tộc Malfoy.

Draco buôngr a bàn tay vẫn giữ trên vai Harry, mở miệng muốn nói gì đó, lại không ra nửa điểm thanh âm.

“Draco……” Harry lần đầu tiên nhìn thấy Draco như vậy, lo lắng kêu lên.

“Không có việc gì.” Draco lắc đầu, cười 1 cái với Harry, “Harry, đừng lo lắng. Tôi nghĩ phụ thân lúc đáp ứng tôi và cậu làm bạn cũng đã nghĩ tới tình huống này, buổi tối tôi viết một phong thơ hỏi phụ thân xem nên làm gì.”

Harry gật gật đầu, ánh mắt xanh lục vẫn nhìn Draco, tràn đầy lo lắng cùng bất an.

Qua thật lâu, tĩnh mịch trong phòng bị Harry đánh vỡ, “Draco, chúng ta vẫn sẽ là bạn bè chứ?”

Draco hơi hơi nghiêng đầu, tay giữ chặt Harry, ánh mắt trở nên kiên định. Cậu ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của Harry, mà gằn từng tiếng nói: “Harry, tôi sẽ vẫn đứng ở bên cạnh cậu.”

Bọn họ sẽ không mãi là bạn bè, bởi cậu ta không thoả mãn với loại quan hệ này.

Draco rất rõ ràng, cậu ta thích Harry, không phải thình bạn bình thường mà là khát vọng cậu bé trở thành bạn lữ của mình. Nhưng Harry trên phương diện này vẫn thực đơn thuần, cậu ta không muốn doạ cậu ấy.

Làm một Slytherin vĩ địa, người thừa kế gia tộc Malfoy, Draco có đủ kiên nhẫn.

Bọn họ còn nhỏ, cậu ta có vô số thời gian để bài trừ tất cả các nhân tố bất lợi. Từng bước một xâm chiếm cuộc sống của Harry, cuối cùng hoàn toàn chiếm cứ mọi thứ của cậu ấy, làm cho Harry trừ bỏ đứng bên cạnh cậu ta, không đi được nơi khác.

Bình luận

Truyện đang đọc