Tác giả: Kiều Lam
Là tỷ tỷ duy nhất của tiểu hoàng đế, sinh thần của tiểu hoàng đế đương nhiên do Nguyễn Kiều tự tay xử lý, thời gian này Nguyễn Kiều rất vội, mãi đến đêm trước sinh thần, Nguyễn Kiều mới được nhẹ nhàng hơn.
Nguyễn Kiều đã lâu không vội như vậy.
Cũng không phải chuyện gì cũng cần nàng ra tay, dù sao trong cung có nhiều cung nhân, nhưng nàng cần phải tính tổng quát, mọi việc đều cần phân chia rõ.
Chuyện này vừa vụn vặt vừa phức tạp, tối trước ngày sinh thần của tiểu hoàng đế, Nguyễn Kiều cuối cùng xác nhận lại với các cung nhân phụ trách xong, cuối cùng thở dài một hơi.
Nàng thực sự chờ mong tiểu Hoàng đế tới tuổi cưới Hoàng hậu, như vậy sau này mỗi khi có việc đều sẽ có người nhận, chứ không đến lượt tỷ tỷ chỉ muốn làm cá mặn như nàng.
Tiệc sinh thần tổ chức vào buổi tối, buổi chiều các đại thần và gia quyến đã lục tục tiến cung, Hoàng cung trước kia có phần trống vắng, hôm nay cũng ầm ĩ hơn.
ngôn tình hài
Vô số cô nương tuổi xấp xỉ Tiểu hoàng đế được trang điểm lộng lẫy đi theo bên mẫu thân hoặc tổ mẫu của mình tiến vào Hoàng cung uy nghiêm lại hoa lệ này.
Bởi vì Tiểu hoàng đế còn chưa đón dâu, nên cung Ninh Thanh của Nguyễn Kiều - trưởng bối nữ duy nhất của tiểu hoàng đế trở thành nơi các phu nhân và tiểu thư tụ lại.
Tuy thanh danh của Nguyễn Kiều rất không tốt, nhưng đó không phải lý do để những người này không tới bái kiến nàng.
Bởi vì Nguyễn Kiều là huyết mạch duy nhất của Tiên đế, không chỉ được Tiểu hoàng đế tin tưởng, còn nắm trong tay Hắc Ưng Vệ mạnh mẽ, nàng thực sự có tư cách khiến các phu nhân tiểu thư đó tới bái kiến.
Nhưng mà, chuyện này lại khiến người nào đó cực kỳ không thoải mái.
Nhiếp Chính Vương Phi khoan thai tới muộn nhìn Nguyễn Kiều ngồi phía trên, hơi nheo mắt lại.
Từ khi Vương gia nhà nàng ta được Tiên đế gửi gắm phong làm Nhiếp Chính Vương, nàng ta đã rất lâu không cảm giác bị làm lơ như thế.
Nàng ta tự nhận rằng tuổi tác hay bối phận của mình đều to hơn Nguyễn Kiều, Vương gia nhà nàng ta giờ đang cầm quyền thế, Nguyễn Kiều chẳng qua chỉ là một Công chúa lý ra hẳn nên đứng dậy bái kiến lấy lòng nàng ta, chứ không phải ngồi trên không nhúc nhích.
Cung Ninh Thanh trừ Nguyễn Kiều ngồi đầu, bên dưới bày biện hai bộ bàn ghế ở hai sườn trái phải.
Nhiếp Chính Vương Phi tất nhiên không muốn ngồi dưới Nguyễn Kiều, nhưng nàng ta đứng đó hồi lâu vẫn không thấy Nguyễn Kiều động đậy, bầu không khí dần trở nên xấu hổ.
Dù có muốn ngồi đầu, nhưng Nguyễn Kiều lại không có mắt lại không chịu nhường chỗ, Nhiếp Chính Vương Phi cũng không thể mở miệng bảo Nguyễn Kiều rằng: Ngươi đứng dậy, nhường chỗ cho ta được.
Sắc mặt Nhiếp Chính Vương Phi đột nhiên trầm đi, banh khuôn mặt, giọng nói mang theo ý răn dạy, "Lâu ngày không gặp ngươi, ngươi giờ đúng là càng lúc càng không ra dáng! Nhìn thấy Hoàng thẩm còn không tiếp đón một câu luôn sao?!"
"Bổn cung tuy rằng lâu không gặp Hoàng thẩm, nhưng vẫn nhớ lúc Phụ hoàng còn sống, Hoàng thẩm từng nói, đều là người một nhà, không cần những quy củ khiến người ta xa lạ nhau, nên mới không khách khí với Hoàng thẩm.
" Nguyễn Kiều dựa ra sau, rõ ràng nàng ngồi ngước nhìn lên, nhưng lại khiến người ta cảm thấy mình mới là người đang phải ngước.
Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm không khác gì Tiên đế kia tựa như đang nói rằng nàng đã sớm nhìn thấu tất cả.
Sau lưng Nhiếp Chính Vương Phi bỗng lạnh lẽo.
Giây phút này, nàng ta mới hiểu rõ vì sao Thẩm Anh ngốc bên cạnh Công chúa bị gọi là phế vật này bao lâu mà vẫn không lấy được lệnh bài Hắc Ưng Vệ.
Nàng ta và Vương gia đều nhìn nhầm.
Tiểu cô nương này đã trưởng thành, nhiều năm nay vẫn luôn dùng ngụy trang để bảo vệ bản thân và đệ đệ nhỏ tuổi.
Giờ Tiểu hoàng đế đã giang cánh, sắp tự mình chấp chính.
Nàng cũng không cần phải ủy khuất bản thân.
Ngần ấy năm, Vương gia vẫn luôn chờ một cơ hội danh chính ngôn thuận nên không động vào hai tỷ đệ này, không ngờ lại nuôi ra phiền toái.
Nhưng mà, nàng ta cũng không nghĩ rằng Vương gia sẽ thua, một đôi chim non không gây ra được chuyện gì lớn, thật sự nghĩ mình thay răng sữa là có thể mang theo đệ đệ nhỏ tuổi chống lại thúc phụ đã sớm thành niên? Không biết tự lượng sức mình.
Nhận ra được hôm nay không thể ngăn chặn được Nguyễn Kiều, Nhiếp Chính Vương Phi không hề hùng hổ dọa người, tuy sắc mặt vẫn khó coi, nhưng lại xuống theo bậc thang của Nguyễn Kiều, "Người một nhà không cần xa lạ như vậy, chỉ là Phụ hoàng và mẫu hậu ngươi mất sớm, Hoàng thượng giờ còn nhỏ, là Hoàng thẩm của ngươi, ta không thể nhìn ngươi không đàng hoàng như vậy, không nhịn được thay mẫu hậu ngươi quản ngươi!"
Nàng ta chỉnh vạt áo, ngồi vào vị trí cái ghế gần Nguyễn Kiều nhất bên trái, "Ngươi cũng lớn rồi, trước đó phá phách thì thôi, thời gian trước nơi nơi đều đồn ngươi cướp người trên phố là sao? Ngươi tự chà đạp thanh danh của chính mình như thế, có còn muốn gả chồng không?"
Nhiếp Chính Vương Phi chọc thủng chuyện này trước mặt mọi người, đương nhiên không thể vì quan tâm.
Nhưng Nguyễn Kiều cũng không để ý đến thanh danh, tất nhiên sẽ không tức giận.
Nhưng nàng không tức giận, không có nghĩa nàng không ngại Nhiếp Chính Vương Phi âm thầm chọc nàng ghê tởm.
Có đi mà không có lại là rất thất lễ, ai mà không biết chọc nghẹn người khác? Nàng ngước mắt nhìn vào mắt Nhiếp Chính Vương Phi, cười nhẹ, "Nói đến chuyện Vương công tử, bổn cung năm đó vẫn còn quá trẻ, thật sự không rộng lượng như vậy, bằng không cũng sẽ học Hoàng thẩm đón kỹ tử kia vào phủ, coi hài tử như con mình sinh.
"
Lời vừa ra, mặt nạ tươi cười giả dối trên mặt Nhiếp Chính Vương Phi rắc một tiếng, nát.
Các phu nhân xung quanh nghe hai người đối thoại đều âm thầm đau đầu, người có chút tuổi đều biết, trước đây khi Nhiếp Chính Vương vẫn còn chưa là Nhiếp Chính Vương từng điên cuồng si mê một kỹ tử, thậm chí còn vì kỹ tử kia mà không chịu về nhà.
Nhiếp Chính Vương Phi còn chưa kịp hoài thai không còn cách nào, muốn tiến cung khóc lóc, nhưng Tiên hoàng hậu qua đời sớm, Tiên đế chỉ có hai phi tử, căn bản không quản được, nàng ta là đệ muội thì không thể chạy vào cung khóc lóc với Tiên đế đang bệnh nặng được, cuối cùng chỉ có thể cắn răng tiếp kỹ tử kia và hài tử của nàng ấy vào phủ.
Nàng ta nhịn rất nhiều năm mới giết chết được đôi mẫu tử kia.
Nhiếp Chính Vương lúc trước suýt nữa thì phế Nhiếp Chính Vương Phi, sau đó nể mặt đích tử, buông tha nàng ta.
Năm đó, công chúa còn nhỏ, không ai ngờ, nàng không chỉ nhớ rõ ràng chuyện này, còn lấy chuyện này ra chọc xương sống Nhiếp Chính Vương Phi trước mặt nhiều người.
Mấy năm nay, Nhiếp Chính Vương Phi hô mưa gọi gió ở Vương phủ, sớm đã quên mất sự hèn mọn trong quá khứ, bị Nguyễn Kiều nhắc, nàng ta có cảm giác như bị lột quần áo ra trước mặt mọi người, sự bình tĩnh duy trì ngoài mặt lập tức biến mất.
Nàng ta nhìn Nguyễn Kiều đầy lạnh lùng, đột nhiên cười một tiếng.
"Công chúa đúng là trưởng thành, ngươi có thể nghĩ như vậy là rất tốt.
Rất nhiều cô nương ở độ tuổi này đã sớm là nương của mấy hài tử.
Thúc phụ ngươi luôn vội, ta lại luyến tiếc quản ngươi thay mẫu hậu của ngươi, luôn nghĩ ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, muốn để ngươi sung sướng tự do hai năm.
Giờ nghĩ lại, ta mềm lòng lại thành hai ngươi, cô nương gia, vẫn nên sớm gả chồng mới tốt, sớm gả chồng, có nhà chồng quản, cũng sẽ hiểu chuyện.
"
Nghe ra Nhiếp Chính Vương Phi muốn dùng hôn sự bắt chẹt mình, Nguyễn Kiều cũng cười, "Vậy cũng không cần Hoàng thẩm nhọc lòng, bổn cung đã chọn xong phò mã, chờ sau sinh thần của Hoàng thượng sẽ chuẩn bị việc đại hôn.
"
Lời Nguyễn Kiều nói không khác nào một tia sét đánh các vị phu nhân đều ngốc.
Cho dù là Nhiếp Chính Vương Phi đã biết trước khi nghe Thẩm Anh báo, khuôn mặt cũng ngẩn ra.
Bởi vì lúc Thẩm Anh báo cho nàng ta, nàng ta hoàn toàn không coi đó là sự thật.
Nàng ta chỉ nghĩ Nguyễn Kiều không thích Thẩm Anh mơ ước người của mình nên nói bừa mà thôi.
Chẳng qua chỉ là một khất cái đẹp thôi, được sủng thì coi như đầu óc của cô công chúa như Nguyễn Kiều bị úng nước, đâu ai nghĩ nàng sẽ thật sự lựa chọn gả cho khất cái.
Nàng ta hoàn toàn không ngờ, cô công chúa Nguyễn Kiều này không phải bị đầu bị úng nước, mà là bị điên!
Nàng thật sự công khai nói phải gả cho khất cái kia trong trường hợp này!!!
Nhưng biểu cảm của Nhiếp Chính Vương Phi cũng chỉ thay đổi trong giây lát rồi khôi phục bình thường.
Bởi vì nàng ta nghĩ, trong thời điểm này, Nguyễn Kiều không những không thông qua phương thức liên hôn để mượn sức cho Tiểu hoàng đế, còn tựa như một trò cười đắm mình trong trụy lạc gả cho một khất cái cấp thấp, quả đúng là tặng không đầu người cho bên mình rồi.
Nhưng ngẫm lại, với thanh danh kia của Nguyễn Kiều, nếu thật sự gả đến nhà đại thần nào, vậy tuyệt đối không phải quan hệ thông gia mượn sức cho tiểu hoàng đế, mà là kéo thù hận cho cậu.
Nhiếp Chính Vương Phi thoải mái trong lòng, ánh mắt nhìn Nguyễn Kiều như nhìn con hươu ngốc tự mình nhảy vào hố, giọng nói cũng mang theo vài phần giả mù sa mưa, "Ồ? Là công tử nhà ai? Sao ta không nghe nói chuyện điện hạ nghị thân?"
"Không phải công tử nhà ai, chính là người bị ta nhặt về phủ trong lời đồn mà Hoàng thẩm vừa đề cập ban nãy.
" Nguyễn Kiều nói rất tự nhiên, "Chàng dùng thuốc, giờ còn đang nghỉ ngơi, đợi lát nữa tiệc sinh thần bắt đầu, Hoàng thẩm có thể gặp.
"
"Cái gì?! Sao ngươi có thể! ! " Nhiếp Chính Vương Phi khiếp sợ nhìn Nguyễn Kiều, nói được một nửa, như không biết nên nói gì, nàng ta dừng một lúc rồi nói tiếp, "Chuyện chung thân đại sự há phải trò đùa? Ngươi là huyết mạch duy nhất của Tiên đế, là Công chúa của một quốc gia, khất cái kia ngươi thích thì nuôi, sao hắn xứng cưới ngươi được!"
Nguyễn Kiều thấy Nhiếp Chính Vương Phi rõ ràng đang vui ơi là vui lại còn lộ ra bộ dáng giả mù sa mưa khuyên bảo, lập tức nổi ý xấu, lặng lẽ véo đùi, Nguyễn Kiều tức khắc đau đến đỏ hốc mắt.
Nàng nghẹn ngào một tiếng, làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, chân thành nhìn Nhiếp Chính Vương Phi, đón ý nói hùa, "Nghe Hoàng thẩm nói vậy, bổn cung đúng là thấy bản thân mình quá hoang đường! Phụ hoàng và Hoàng thượng đối xử với bổn cung tốt như thế, nếu bổn cung gả cho một khất cái, mặt mũi họ phải đặt ở đâu? Tây Triều chúng ta vốn nhỏ yếu, tứ bề là địch, giờ Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, bổn cung không nên chỉ nghĩ cho mình.
Thân là Công chúa, bổn cung hẳn nên gánh vác trách nhiệm của một Công chúa.
"
Nhiếp Chính Vương Phi đột nhiên có dự cảm không lành, quả nhiên sau đó nghe Nguyễn Kiều nghiêm túc nhìn mình, dò hỏi, "Hoàng thẩm cảm thấy bổn cung hẳn nên đi Đại An hòa thân thì tốt hay là chọn Vân Triều yếu hơn Đại An một chút nhưng lại là láng giềng của nước ta thì tốt?"
Nhiếp Chính Vương Phi: "! ! "
Chưa chờ Nhiếp Chính Vương Phi phát biểu suy nghĩ, Nguyễn Kiều đã tự nói tiếp, "Đại An quá mạnh lại cách quá xa, dù coi trọng bổn cung, bổn cung cũng không mượn được sức, không bằng chọn Vân Triều, cách gần, lại không mạnh như Đại An, bổn cung là một Công chúa tiểu quốc, chắc không thể vào hậu cung của Hoàng đế, nhưng cũng có thể lựa chọn một nhi tử tương đối mạnh của Hoàng đế Vân Triều.
"
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Kiều: Ta chọn tình yêu, hay là chọn chỗ dựa?
Nhiếp Chính Vương Phi: Tây Triều không cần ngươi liên hôn, ngươi có thể lựa chọn tình yêu (khất cái)
Hôm sau, khi nguyên nam chủ ở Đại An đã đăng cơ, mang theo đại quân san bằng các tiểu quốc khác, lãnh binh đến dưới thành Tây Triều, nắm tay khất cái: Hoàng huynh, huynh làm đệ tìm thật khổ!
Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương Phi muốn soán ngôi: Má!
****
Nam chủ: Hôm nay hoàn toàn làm nền, tự bế.
.