HỆ THỐNG ÉP TÔI LÀM KIỀU THÊ


Tác giả: Kiều Lam
"Khó mà làm được!" Nguyễn Kiều dựa vào Lê Nguyên Chiêu trên xe lăn, lười biếng nhìn Thái phó, "Trong phủ Thái phó có nhiều cô nương như vậy, mập ốm cao thấp, lỡ Tu Trúc vào phủ ngài bị hoa mắt thì làm sao bây giờ?"
Dù là Thái phó trước giờ tốt tính cũng bị Nguyễn Kiều chọc tức, sao nói như phủ lão là cái Động Bàn Tơ thế là thế nào?!
(Động Bàn Tơ trong Tây du ký ấy mọi người:3)
"Điện hạ lo nhiều rồi, tuy thần nhiều chất nữ, nhưng đều ở hậu viện, bình thường đều không ra tiền viện, không gặp được Lý công tử!"
"Vậy cũng không được, Tu Trúc vừa mới đắc tội với Tống Tịch, chàng không ở trước mắt ta, ta không yên tâm!"
"Sao điện hạ không tìm sợi dây buộc hắn lên lưng luôn đi?" Thừa tướng ở bên nghe mà miệng giật giật, không nhịn được xả câu.
Nguyễn Kiều thở dài, "Ta cũng muốn vậy lắm, nhưng không phải không thể sao?"
Thừa tướng: "......"
Bởi vì Nguyễn Kiều thật sự bảo vệ người quá chặt chẽ, Thừa tướng và Thái phó cuối cùng cũng không thể bắt cóc được, chỉ đành lắc đầu thở dài đi vòng vèo, trước khi đi còn nhắc nhở Nguyễn Kiều phải cẩn thận.
Nguyễn Kiều nắm trong tay lệnh bài Hắc Ưng Vệ, không những có thể điều động Hắc Ưng Vệ, còn có thể dùng lệnh bài này điều động đại doanh Kinh Giao.
Trước đây Nhiếp Chính Vương không động vào nàng, trừ lý do không đặt Nguyễn Kiều vào mắt, còn vì hắn cần âm thầm mở rộng lực lượng và đối đầu với phe Bảo Hoàng.

Hắn đợi nhiều năm, Thừa tướng có thể cảm giác được Nhiếp Chính Vương đã không còn kiên nhẫn.
Sau khi trở lại cung Ninh Thanh, Lê Nguyên Chiêu im lặng một đường do dự một lát rồi mới nói, "Nàng định làm gì giờ?"
Nguyễn Kiều sửng sốt một lát, "Hả?"
"Nếu...!Nàng không còn cách nào, ta có thể giúp nàng." Lê Nguyên Chiêu nói.
Nguyễn Kiều nâng mặt Lê Nguyên Chiêu, sau đó mỉm cười ngọt ngào, "Chàng muốn giúp ta thế nào? Chẳng lẽ muốn giúp ta đi ám sát Hoàng thúc sao? Ta luyến tiếc để chàng đi làm chuyện nguy hiểm như vậy."
Lê Nguyên Chiêu trầm mặc hai giây, "......!Nàng đưa ta đến Đại An đi, làm trao đổi, có thể yêu cầu họ giúp nàng diệt trừ Nhiếp Chính Vương."
Nguyễn Kiều kinh ngạc nhướng mày, giọng nói lại lạnh xuống, "Có ý gì? Là kẻ thù của chàng? Chàng bảo ta đưa chàng vào tay kẻ thù của chàng sao?"
"Không phải kẻ thù." Biết Nguyễn Kiều hiểu lầm, Lê Nguyên Chiêu mím môi, có chút chần chờ lại thong thả nói, "Ta lừa nàng, thật ra ta không phải họ Lý, ta họ Lê, là họ Lê của Hoàng thất Đại An.

Ta tên Lê Nguyên Chiêu, tự Tu Trúc."
Trong phòng không có ai khác, chỉ có hai người Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều không nói gì, cả điện đột nhiên chìm trong yên lặng.
Không chờ được phản ứng của Nguyễn Kiều, Lê Nguyên Chiêu không nhịn được siết chặt ngón tay.
"Ta nghe nói trước đó Thái tử Đại An bị ám sát, không rõ tung tích, tìm kiếm bốn phía.

Vậy nên..." Nguyễn Kiều chậm rì rì nói, "Người họ tìm là chàng?"
Lê Nguyên Chiêu gật đầu, không nhịn được mím chặt môi.
Y nghĩ Nguyễn Kiều sẽ tức giận.
Nhưng không ngờ, nghe xong tin này, Nguyễn Kiều tiêu hóa một lát, đột nhiên ôm lấy cổ y, "Trước đó chàng luôn không nói, giờ nghe ta gặp phiền toái lại nói ra, huhuhu, Tu Trúc ca ca, sao chàng lại đối xử tốt với ta như vậy? Ta không cần chàng hy sinh vì ta như thế!"
Lê Nguyên Chiêu ngẩn ra, "Không có hy sinh, ta chỉ trở về mà thôi."
Nguyễn Kiều thở dài một hơi, "Nhưng ta biết, chàng không muốn về, chàng không muốn để họ thấy chàng chật vật như bây giờ."
Lê Nguyên Chiêu mím môi không phản bác, qua hồi lâu, y mới vươn tay vỗ lưng Nguyễn Kiều, "Nếu như vậy có thể giúp nàng, dù ta có về cũng không sao."
Nguyễn Kiều hừ một tiếng, "Ta thấy chàng ở một mình mỗi tối nên mới có thời gian nghĩ lung tung! Chẳng qua chỉ là một Nhiếp Chính Vương mà thôi, giờ hắn làm phản thử xem! Phụ hoàng năm đó để lại Hắc Ưng Lệnh cho ta cũng không phải để trang trí, Thời khắc mấu chốt nó có thể dùng để điều động binh mã ở đại doanh Kinh Giao.


Nếu hắn thật sự dám tạo phản, ta có thể cho 30 vạn đại quân san bằng phủ Nhiếp Chính Vương của hắn!"
Nguyễn Kiều nói xong, ghé vào ngực y, ngáp một cái.
Thời gian này nàng luôn bận bịu, hôm nay lại uống ít rượu trong yến hội, giờ đã buồn ngủ, nàng rướn người cọ cọ khóe miệng Lê Nguyên Chiêu, "Ta mặc kệ chàng là khất cái hay Thái tử, chàng đã là người của ta, ta đã nói với bên ngoài là muốn gả cho chàng, nên chàng phải phụ trách với ta!"
"Không được! Lúc trước chàng để lại một dấu răng trên cổ tay ta, ta cũng phải để lại cho chàng một cái! Làm ấn ký tình yêu của chúng ta!" Nguyễn Kiều nói xong, kéo vạt áo Lê Nguyên Chiêu ra, cắn một cái lên xương quai xanh của y.
Lê Nguyên Chiêu đột ngột không kịp đề phòng, kêu rên một tiếng.
Hơi thở của Nguyễn Kiều phả lên da thịt y, chỗ bị nàng cắn vừa nhột vừa ngứa, nàng không dùng nhiều sức, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
Lê Nguyên Chiêu trước khi gặp Nguyễn Kiều thì không gần nữ sắc, từ sau khi bị thương được Nguyễn Kiều nhặt về, ngày ngày bị nàng quấn lấy trêu chọc, không biết từ khi nào, y đã chìm đắm trong sự dịu dàng của nàng.
Y hít sâu một hơi, máu toàn thân đều như tụ lại một chỗ, người trong lòng mềm mại thơm ngọt, y cố nén xúc động muốn mạnh mẽ ấn nàng vào lòng, bàn tay rũ trên xe lăn nắm chặt, nổi gân xanh.
Mãi đến khi người trong lòng cười khẽ một tiếng, buông y ra, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả Tây Triều không có ai nổi danh hơn Nguyễn Kiều.
Hôm trước nháo loạn trong bữa tiệc sinh thần của Tiểu hoàng đế, hôm sau, cả kinh thành đã truyền lời đồn về sự hung tàn của nàng.
Hôm sau lâm triều, Tiểu hoàng đế lập tức nhận được không dưới mười quyển sổ con buộc tội Nguyễn Kiều.
Một đám đều sôi nổi chỉ trích Nguyễn Kiều ỷ vào thân phận Công chúa mà kiêu căng ương ngạnh, không coi ai ra gì, dung túng hạ nhân trong phủ lạm sát kẻ vô tội, không giữ phụ đạo......
Tiểu hoàng đế còn chưa tự mình chấp chính, sổ con trình lên chẳng qua chỉ là cho cậu nhìn mà thôi.

Người xử lý là Nhiếp Chính Vương, Thừa tướng và Thái phó.
"Hoàng thượng, Công chúa tùy ý làm bậy như thế, sẽ dẫn tới đại họa!"
"Hoàng thượng, Công chúa muốn gả thấp cho một khất cái không rõ lai lịch, còn ra thể thống gì nữa! Quả thực không để mặt mũi Hoàng thượng và Hoàng thất vào mắt!"
"Hoàng thượng, Công chúa dung túng hạ nhân lạm sát người vô tội......"
"Hoàng thượng......"
Gân xanh trên trán Tiểu hoàng đế nhảy bùm bụp, biết đám người đứng ra đều là người phe Nhiếp Chính Vương, xem ra hôm qua Hoàng tỷ thực sự đã chọc vào Nhiếp Chính Vương, bằng không hôm nay cũng sẽ không bị bắn ngược thế này.
Nghe đám người kia nói hươu nói vượn, Tiểu hoàng đế tức đỏ cả mặt, cuối cùng không nhịn được nữa mà ném cái chặn giấy trên long án xuống, "Làm càn!"
Đại điện lập tức yên tĩnh lại.
Sắc mặt Tiểu hoàng đế rất xấu, cậu nhìn thoáng qua Nhiếp Chính Vương không chớp mắt bên cạnh, trong lòng phẫn hận, nhưng nghĩ đến tình cảnh của hai tỷ đệ, cậu vẫn cố bình tĩnh lại.
Càng là những lúc thế này, càng không thể hoảng, bằng không sẽ trúng kế của đám người kia.
Cậu hít sâu một hơi, "Vừa lúc hôm nay Hoàng tỷ vẫn còn ở trong cung, nếu các vị đã có nhiều bất mãn với Hoàng tỷ như thế, vậy tự mình nói rõ ràng với Hoàng tỷ đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc