Nguyễn Kiều bưng cái mặt đen sì bước xuống xe ngựa khiến cả đám người bị chấn kinh, nhưng sau đó đều cười phá lên theo tên cầm đầu.
Chúng vốn không định thả người, nói chuyện với Bùi Chỉ Hành chẳng qua là vì trêu chọc y tí thôi.
.
Truyện Mỹ Thực
Giờ thấy Bùi Chỉ Hành về xe ngựa, đuổi một nữ tử yếu đuối xuống, mọi người càng thêm khinh thường, trong mắt chúng, xử lý một thư sinh trói gà không chặt và hai nữ quyến là chuyện dễ như bỡn.
Mặt Nguyễn Kiều bị trét đầy nhọ nồi nên không nhìn ra thế nào, nhưng chỉ cần nhìn vòng eo một tay ôm được hết của nàng đã khiến người ta nhỏ dãi, tên lấm lét lùn tịt kia mở miệng đùa giỡn, Chu Hưng lẫn trong đám người cũng nhíu mày.
Mấy năm nay hắn vẫn đi theo làm việc bên người Bùi Trì Ngọc, không ít tiền, đương nhiên cũng không thiếu nữ nhân, tất nhiên sẽ không để mắt đến nữ nhân của một Tú tài, đặc biệt là nữ nhân bị bôi mặt đến đen sì.
Thấy cái tên lùn kia nhìn thấy nữ nhân đã đi không được, hắn kéo tên đó cái, lạnh lùng nói: "Đừng có lãng phí thời gian, đánh nhanh thắng nhanh, tránh có biến cố.
Xong việc thì các ngươi mang nữ đi, lúc đó còn không phải muốn làm gì thì làm à?"
Nếu không phải cần đám này làm con dê thế mạng, hắn còn lâu mới chui vào làm đàn em tên lùn kia.
Xa phu đánh xe cho Nguyễn Kiều đã sớm chạy rồi, Chu Hưng giương mắt nhìn về xe ngựa phía sau Nguyễn Kiều, họ đã sớm là người chết trong mắt hắn.
Tên lùn thật ra hơi sợ Chu Hưng, nhưng mình là lão đại mà sợ tiểu đệ, hắn thẹn quá thành giận, chỉ Chu Hưng, "Vậy ngươi giải quyết chúng nó đi!"
Chu Hưng vốn định tự mình động thủ, đảm bảo nhổ cỏ nhổ tận gốc, nghe tên lùn nói vậy thì cũng không thấy bị mạo phạm, lập tức xách đao đi về phía Nguyễn Kiều.
Từ khi hắn mười ba tuổi, vì sức lực vô địch, vong hồn chết dưới đao hắn nhiều vô số kể, hắn nhìn Nguyễn Kiều, nhớ lời chủ tử căn dặn thì lạnh lùng nói, "Tránh ra, ta không giết ngươi."
Nguyễn Kiều cười, thong thả ung dung xắn ống tay áo to rộng lên, "Muốn giết ta thì cũng phải xem ngươi có năng lực đó không."
Chu Hưng khinh thường cười nhạo, Nguyễn Kiều trong mắt hắn tựa như một con kiến nhỏ bé, hắn hoàn toàn chẳng để mắt đến người này, hắn nâng tay bổ về phía xe ngựa.
Con ngựa cảm nhận được kinh hoảng hí lên, giơ cao chân, nhưng sau đó, đại đao sáng bóng đột nhiên bị giữ lại.
Chu Hưng cả kinh, hắn cảm giác được đau đớn kịch liệt khi xương cốt vỡ vụn truyền đến, đại đao trong tay hắn không giữ được nữa, rơi xuống đất.
Một bàn tay trắng nõn mềm mại tiếp được thanh đao.
Thân đao quay cuồng, đánh xuống vai hắn với góc độ hắn không thể né tránh, máu thịt lập tức văng tứ tung.
Đao thứ hai cũng tới sát ngay sau đó, chặt lên gối hắn.
Chu Hưng không kịp kêu đau, xương bánh chè đã bị đập nát.
Tên lùn dẫn đầu sợ ngây người, nhìn về phía đại hán khác theo Chu Hưng tới, "Ta bị điên rồi phải không? Nàng...!Nàng...!Nàng đánh ngất lão Chu rồi?"
Người biết võ quá ít, bá tánh bình thường nào có cơ hội học võ, huống chi là một Tú tài nghèo khổ? Tên lùn nhận tiền giả cướp thì hoàn toàn không ngờ, Tú tài kia là người trói gà không chặt, nhưng nương tử của Tú tài kia lại có thể một tay diệt một đại hán!
Tả Xuân bị tên lùn hỏi thì híp mắt, không để ý đến hắn, ra lệnh cho những người khác đi cùng mình, "Nữ nhân kia biết võ, chúng ta cùng lên bắt ả!"
Tên lùn nghe vậy tức khắc nghĩ đến số bạc mình nhận, khẽ cắn môi, biết việc hôm nay không thể đứng nhìn, "Chúng ta cũng lên hỗ trợ!"
Mười mấy nam nhân vây quanh Nguyễn Kiều, mỗi người đều cầm thanh đao sáng bóng, nhưng đao của chúng đều không nhanh bằng đao của Nguyễn Kiều.
Nàng canh giữ trước xe ngựa, vòng eo mềm mại uốn cong đến một độ cong khó tin, đao trong tay còn nhanh đến mức khiến người khác giận sôi, chốc lát đã có mấy người không biết đã thành vong hồn dưới đao của nàng chưa.
Đao của Nguyễn Kiều như đang bổ dưa hấu, chụp qua đâu thì chỗ đó không còn người đứng.
Mười mấy người nằm liệt giữa đường, Bùi Chỉ Hành luôn để ý bên ngoài vội xuống xe ngựa, không thèm nhìn đám người ngã rạp đầy đất, hắn chạy tới trước mặt Nguyễn Kiều, bắt lấy tay nàng quan sát cẩn thận, thấy nàng không sao thì mới ôm nàng vào lòng, "May mà nàng không sao."
Giọng Bùi Chỉ Hành run run, bàn tay đặt sau lưng nàng cũng run run, nhưng mà trừ câu vừa rồi, y không nói gì nữa, chỉ ôm chặt lấy nàng.
Nguyễn Kiều cảm giác được sự lo lắng của y, do dự một lát rồi cũng ôm lại y, nhẹ nhàng vỗ về, "Ta không sao, những kẻ này còn chưa tổn thương được ta."
Bùi Chỉ Hành không nói gì, hơi nhắm mắt, tuy biết nàng không sao, nhưng nghĩ lại y vẫn sợ.
Bùi mẫu xuống xe sau y, vốn cũng rất lo lắng cho Nguyễn Kiều, nhưng khi xuống xe, thấy những thi thể không rõ sống chết nằm đầy đất, còn cả máu tươi rải rác, chân bà mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Âm thanh của Bùi mẫu đánh thức hai người, Nguyễn Kiều và Bùi Chỉ Hành vội đi qua, Nguyễn Kiều vốn định duỗi tay đỡ bà dậy, nhưng lại sợ Bùi mẫu bài xích mình nên nàng thu tay lại.
Sau đó, bàn tay bị cầm lấy, tay Bùi mẫu rất lạnh, giọng nói cũng run rẩy, nhưng vẫn quan tâm hỏi nàng, "Kiều Kiều, con có sao không?"
Nguyễn Kiều sửng sốt, sau đó lắc đầu cười, "Nương, con không sao, con ổn lắm! Những người đó không lại gần con được."
Bùi mẫu thở dài nhẹ nhõm, lại nhìn thoáng qua bên kia, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giọng nói khô khốc, "Họ...!Họ chết cả rồi sao?"
"Không ạ, con chỉ đánh họ hôn mê thôi." Nguyễn Kiều lắc đầu, "Con cảm thấy những người này không bình thường nên để họ sống, còn phải điều tra một chút."
Bùi Chỉ Hành cũng chú ý đến hai người khác biệt trong đám cướp, ánh mắt rất lạnh.
Hai người trói đám người lại rồi đỡ Bùi mẫu lên xe ngựa, Nguyễn Kiều lơ đãng nói cho Bùi Chỉ Hành, "Phu quân, theo chàng nếu đám cướp này thật sự do người ta thuê giả cướp giết chúng ta, vậy rốt cuộc là ai muốn chúng ta chết? Ta thấy đám cướp này có những người thật sự từng giết người, vậy ai lại hận chúng ta như vậy? Chẳng lẽ là công tử huyện lệnh kia?"
"À, đúng rồi, phu quân, trước đó chàng luôn ở thư viện, sau lại vội vàng lên đường nên ta quên nói với chàng, trước đó ta gặp một người diện mạo giống chàng bảy tám phần, hắn cũng họ Bùi, nói là đến từ Quốc Công Phủ.
Ta đã gặp hắn một hai lần, cứ cảm thấy thời gian gặp hắn rất kỳ lạ......".