HỆ THỐNG ÉP TÔI LÀM KIỀU THÊ



Vừa xào rau vừa nhóm củi không tiện lắm, Nguyễn Kiều đang định khom lưng thêm củi thì thấy một bàn tay bất ngờ vươn ra từ bên cạnh.

Bàn tay này trắng nõn, chỉ có chỗ cầm bút có cái kén.

Bùi Chỉ Hành thêm củi xong thì vén vạt áo ngồi trên cái ghế nhỏ, đôi tay vốn nên cầm bút đang nhặt củi thêm vào bếp, thấy Nguyễn Kiều nhìn mình, mặt không cảm xúc, nhàn nhạt nói, "Ta giúp nàng."
Bùi mẫu còn mong con sẽ nổi bật hơn người, bình thường không để hắn chạm vào mấy việc nhỏ nhặt này, nhưng Nguyễn Kiều không phải mẫu thân hắn, hắn đã chủ động làm việc thì nàng sẽ không từ chối, cười ngọt ngào với hắn, "Cám ơn phu quân."
Có người giúp đỡ nên tiện hơn nhiều, hai người nấu xong bữa tối khá nhanh.

Vì Bùi mẫu đang bệnh nên không thể ăn món ăn quá dầu mỡ nên Nguyễn Kiều còn nấu một nồi cháo thịt nạc rau xanh lớn.

Cháo đã nhừ, quyện hết cả mùi thơm của thịt heo.

Lúc đơm ra, cháo trắng muốt điểm xuyết màu xanh non của rau, khiến bát cháo có vẻ ngon hơn.

Không chỉ Bùi Chỉ Hành, cả Bùi mẫu đang ốm không miệng đắng không muốn ăn gì cũng thấy hơi đói.

Bà khen Nguyễn Kiều thật tốt, lại dặn Bùi Chỉ Hành nhất định phải đối xử tốt với Nguyễn Kiều, không thể làm chuyện có lỗi với nàng.

Bùi Chỉ Hành nghe mà bất đắc dĩ, bảo đảm nhiều lần, may mà Bùi mẫu nhớ hắn còn chưa ăn bữa tối nên mới phát lòng tốt thả hắn đi.


Bữa tối không những có thịt kho tàu mà còn có trứng gà xào mướp, thịt xào ớt cay, vì sợ ngấy, Nguyễn Kiều còn nấu thêm rau trộn dưa, còn có cả cháo vừa thơm vừa ngon, đúng là một bữa ăn ngon miệng.

Bùi Chỉ Hành tuy không chú trọng việc ăn uống cũng ăn đến no căng, hắn nhìn Nguyễn Kiều còn đang không ngừng gắp đồ ăn, không nhịn được nói, "Nấu nhiều đồ ăn, dư thì thôi.

Nếu nàng no rồi thì đừng miễn cưỡng bản thân, không tốt cho thân thể."
"Ta còn chưa no, phu quân ghét bỏ ta ăn quá nhiều ư?" Nguyễn Kiều gắp miếng thịt kho tàu nhét vào miệng, nghe hắn nói thế thì không nhai nữa, lã chã chực khóc.

Bùi Chỉ Hành bị biểu cảm của nàng làm cứng đờ, "Không, đương nhiên là không, nàng ăn nhiều hay ít thì ta cũng không ghét bỏ nàng."
"Thật ạ?" Nguyễn Kiều lập tức nở nụ cười, nhai nhai miếng thịt trong miệng, "Phu quân thật tốt~!"
Thấy Nguyễn Kiều vui vẻ trở lại, Bùi Chỉ Hành cũng thở ra, trước kia trong nhà chỉ có nương là nữ, ngay hôm sau ngày thành thân thì hắn lại về thư viện, nên trước giờ hắn không biết nữ nhân phiền toái khó chiều thế này, hôm nay mới ở chung với Nguyễn Kiều mấy canh giờ ngắn ngủi mà hắn đã cảm thấy to cả đầu rồi.

Vì lễ phép, Bùi Chỉ Hành ăn xong cũng không rời khỏi bàn ăn, ngồi bên cạnh nhìn Nguyễn Kiều ăn, hắn cứ tưởng Nguyễn Kiều ăn hai miếng nữa thì sẽ không ăn thêm được, nào ngờ nàng gắp từng đũa từng đũa, chẳng những ăn hết đồ ăn trên bàn mà còn uống sạch chỗ cháo còn lại!!! @.@!
Hắn không ngồi yên nổi, mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn qua cái bụng nhỏ bằng phẳng của Nguyễn Kiều, "Nàng..." Bao nhiêu đồ ăn như vậy đi đâu cả rồi?!
Hắn mới ăn một phần ba lượng Nguyễn Kiều vừa ăn mà hắn đã phải cố gắng nhịn không đi xoa cái bụng tròn vo trước mặt nàng rồi!
Bùi Chỉ Hành cảm thấy mình đã bị đả kích trầm trọng, không những không kiếm được nhiều tiền như thê tử, không có sức lớn như nàng, mà giờ ăn cũng không bằng nàng!!!
Cái nhà này còn cần hắn làm gì nữa!
Bùi Chỉ Hành hậm hực~ing!
Thấy Nguyễn Kiều chuẩn bị dọn bát đũa, Bùi Chỉ Hành ngăn nàng lại, "Để ta, hôm nay nàng vất vả rồi, đi nghỉ ngơi chút đi."
Hành động của Bùi Chỉ Hành hôm nay đúng là khiến Nguyễn Kiều phải lau mắt nhìn lại, nàng không ngờ Boss phản diện trước khi hắc hoá lại là một nam nhân tốt trong nhà thế này, nếu không phải tác giả mạnh mẽ viết ra tương lai thê thảm cho hắn, hắn hẳn sẽ có một cuộc đời hạnh phúc mỹ mãn, chẳng trách oán niệm của hắn lại lớn đến mức ảnh hưởng trật tự thế giới.

Nguyễn Kiều có chút thương tiếc cho hắn.

Nhưng mà cũng chỉ một lát thôi, dù sao người này chỉ là người trong sách, đến khi oán niệm của hắn được giải trừ, hắn sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa.

Tuy Bùi Chỉ Hành bảo hắn đi rửa bát, nhưng Nguyễn Kiều cũng không định để hắn làm một mình.

Nhưng mà, nàng ngây người một lát, quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy người xung phong nhận rửa bát đang bưng cái mâm bát đầy dầu mỡ đứng cạnh giếng không nhúc nhích.

Nguyễn Kiều tiến lại gần thì phát hiện vẻ mặt khó xử của hắn.

Nàng tò mò hỏi, "Sao vậy?"
Dù sao cũng chỉ là một thư sinh đọc sách thánh hiền, Nguyễn Kiều cứ tưởng là hắn không biết rửa, nào ngờ Bùi Chỉ Hành lại quẫn bách, lắp bắp nói, "Ăn...!Ăn nhiều quá.


Không...!Không cúi được."
Nguyễn Kiều: "?"
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều vốn không định cười, nhưng mà nàng thật sự không nhịn được!
Bùi Chỉ Hành nhìn thật sự quá ngốc!
Nguyễn Kiều vốn không có cảm giác gì với ông chồng trong sách mà hệ thống nhét cho mình, đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng yêu~
Cuối cùng Bùi Chỉ Hành uống nước sơn tra Nguyễn Kiều đun cho mình, lại đi vòng quanh nhà hơn nửa giờ để tiêu thực, quả là mất hết mặt mũi.

Nhưng khi về phòng thì hắn đã trấn định tự nhiên rồi.

Đã muộn, mai hắn còn phải về thư viện, nên Bùi Chỉ Hành chỉ ôn sách một lát rồi nghỉ.

Chỉ là, khi thấy Nguyễn Kiều nằm một mình trên giường, hắn lại mất tự nhiên.

Vành tai hắn đỏ lên, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Kiều.

Hắn ho nhẹ một tiếng, xốc bên chăn của mình lên, cứng đờ nằm xuống giường rồi không nhúc nhích nữa, cứ như một thi thể vậy.

Nhưng dù có không cử động thì không gian nhỏ hẹp trên giường cũng ngập tràn mùi hương điềm mỹ của nàng, hô hấp nhè nhẹ của nàng cứ như thổi bên tai hắn, hoà vào hơi thở của hắn vậy.

Nhịp tim của hắn dần nhanh lên, âm thanh thịch thịch thịch tựa như to thêm mấy lần, ngay cả chỗ bị Nguyễn Kiều chạm vào lúc sáng cũng nóng lên.

Kết quả, bên tai đột nhiên có tiếng cười khẽ thanh thuý.


Bùi Chỉ Hành như bị doạ, thân thể run lên.

Phản ứng của hắn dừng trong mắt Nguyễn Kiều, nàng sửng sốt, suýt nữa cười như kẻ ngốc.

Đến mức này à?
Nàng cũng đâu có ăn hắn?
Hắn ngây thơ như là Đường Tăng bị nữ yêu tinh cưỡng bách khiến nàng còn tưởng đêm tân hôn họ chưa làm gì hết đấy.

Rõ ràng nàng mới là người nên thẹn thùng mà, nhưng tình huống này thì nàng chịu, nàng không thẹn thùng nổi.

Nàng không nhịn được mà trêu đùa hắn, dựa sát bên tai hắn thổi nhẹ một cái, cười nói, "Phu quân, chàng quên tắt đèn rồi."
Nào ngờ Bùi Chỉ Hành lại xoay một cái chống trên người nàng, nghiến răng nghiến lợi trừng nàng, giọng nói khàn khàn, "Nàng còn cười, nàng không muốn ngủ đúng không?"
Hôm nay vốn là bị Nguyễn Kiều đè đầu khắp chốn, đầu tiên là mình vất vả chép sách kiếm tiền còn không bằng một góc tiền Nguyễn Kiều bán cây nhân sâm; sau đó lại đến lúc gặp lợn rừng bị nàng bảo vệ sau người; sau nữa hắn ăn cũng không nhiều bằng Nguyễn Kiều mà cuối cùng Nguyễn Kiều chẳng có việc gì còn hắn thì lại không cúi người nổi.

Vậy cũng chưa là gì, quan trọng nhất là Nguyễn Kiều phát hiện hắn không cúi được thì cười không ngừng luôn!
Khuôn mặt người dưới thân kiều tiếu, sợi tóc đen nhánh xoã trên gối, đôi môi mềm mại sáng bóng không ngừng cười, giống như mùi hương thơm ngọt hắn ngửi được.

Bùi Chỉ Hành không biết là mình bực vì nàng cười hay là vì lý do gì khác, cúi đầu lấp kín đôi môi khiến hắn buồn bực kia, hung hăng nói, "Nếu nàng đã không muốn ngủ, vậy chúng ta để nương sớm được bế tôn tử!".


Bình luận

Truyện đang đọc