HỆ THỐNG ÉP TÔI LÀM KIỀU THÊ


Tác giả: Kiều Lam
Sau khi Quý Tinh Trạch chia tay với công ty cũ, trên đường về nhà, Nguyễn Kiều bỗng muốn uống cafe, không ngờ lại gặp được người đại diện đang lén lút, sau đó, cô mục kích hiện trường hắn và người ta mưu đồ bí mật tính kế Quý Tinh Trạch.
Cô lập tức quay lại, sau đó dẫn người vào phòng bắt cả đôi.
Người đại diện vừa thấy Nguyễn Kiều thì xoay người bỏ chạy, bị Nguyễn Kiều một chân đạp ngã xuống đất, kết quả điện thoại của Hạ Thần Nhiên gọi đến.
Tuy bị Quý Tinh Trạch nghe sạch, Nguyễn Kiều xấu hổ đến mức có thể dùng chân đào một cái hố, nhưng cô vẫn cố chống, quật cường hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ anh là đệ nhất thiên tài mà không biết?"
Quý Tinh Trạch ở đầu bên kia yên lặng một giây, bỗng nở nụ cười, "Được, tôi biết rồi."
Dứt lời, Quý Tinh Trạch treo máy.
Nguyễn Kiều đầu đầy dấu chấm hỏi, người này gọi tới, sao chưa nói gì đã treo rồi?
Nhưng Nguyễn Kiều cũng không để trong lòng, trả điện thoại lại cho bảo tiêu, sau đó đi về phía hai người đã bị chế phục.
Người đại diện đầu đầy mồ hôi lạnh, thấy cô đi tới, hư trương thanh thế chất vấn, "Đại tiểu thư có ý gì? Dù cô có tiền cũng không thể vô duyên vô cớ đánh người được?!"
"Nếu không phải đã nghe được hết, anh nghĩ tôi sẽ động thủ à?" Nguyễn Kiều lắc lắc di động, "Tôi rất tò mò đấy, Quý Tinh Trạch chẳng qua chỉ là một idol vừa nổi lên được một chút, đáng để các người hao tâm tổn sức giày xéo thanh danh, tai họa tiền đồ của anh ấy như thế sao?"
Người đại diện nhìn thấy Nguyễn Kiều lắc di động, sắc mặt thay đổi.
Thiếu niên ra lệnh cho người đại diện cùng bị bắt không biết Nguyễn Kiều, sau khi bị bắt còn cực kỳ kiêu ngạo, "Mau thả tôi ra, nếu không tôi khiến cô ăn không hết gói mang về, tin không?"
Nguyễn Kiều cong môi, "Ồ, mới mẻ ghê, cậu thử nói xem, nếu tôi không thả cậu, cậu muốn làm tôi ăn không hết gói mang về như thế nào?"

Thiếu niên có lẽ quen xuôi gió xuôi nước, nghe ra sự khinh thường trong lời Nguyễn Kiều, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng hắn cũng không ngốc, quay đầu nhìn người đại diện dò hỏi thân phận của Nguyễn Kiều, biết Nguyễn Kiều là hòn ngọc quý trên tay địa ốc Vệ thị, là em gái ruột của tổng tài Thiên Ngu, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Nhà hắn tuy có tiền, nhưng so với Vệ gia thì kém xa lắc xa lơ.
Hắn từng nghe Vệ gia có một hòn ngọc quý, mấy năm nay hình như luôn du học ở nước ngoài nên không xuất hiện trong vòng, thiếu niên giật giật khóe miệng, "Tôi chỉ nghĩ hắn may mắn mới được Thiên Ngu coi trọng, không ngờ lại là được Vệ tiểu thư giúp đỡ, chỉ là không biết Vệ tiểu thư và Quý Tinh Trạch có quan hệ gì?"
"Cậu cảm thấy chúng tôi là quan hệ gì?" Nguyễn Kiều không trả lời, đá quả bóng cao su về cho hắn.
Thiếu niên tức khắc tự động cho Quý Tinh Trạch một thân phận hợp lý, cười lạnh một tiếng, "Không ngờ Quý Tinh Trạch cũng có thủ đoạn thật đấy, chỉ là tôi nhớ Vệ tiểu thư hình như có vị hôn phu?"
Nguyễn Kiều đánh giá đống hàng hiệu xa xỉ trên người thiếu niên, hỏi: "Giết người chỉ là đầu rơi xuống đất.

Quý Tinh Trạch rốt cuộc đã đắc tội gì cậu mà cậu lại muốn chỉnh chết anh ấy như thế?"
Nghe vậy, sắc mặt thiếu niên ủ dột, "Đây là chuyện của tôi và hắn, Vệ tiểu thư và hắn chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, quản nhiều chuyện của đàn ông khác như thế, vị hôn phu của cô không giận à?"
Nguyễn Kiều nhướn mày, nghiêng đầu nhìn hắn, "Ai nói tôi chỉ chơi đùa?"
Nghe đoạn đối thoại của hai người, người đại diện toát hết cả mồ hôi, lập tức xen miệng vào, "Đại tiểu thư, tôi chỉ là nhất thời bị tiền làm mờ mắt, tôi biết sai rồi, cô tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa!"
"Vậy anh bị mờ mắt hơi lâu, từ lúc lừa anh ấy ký hợp đồng đến giờ cũng đã hơn một năm, mờ lâu như thế sợ là mù rồi nhỉ?" Nguyễn Kiều cười một tiếng.
Người đại diện giật giật miệng, nhìn Nguyễn Kiều, "Đại tiểu thư, tôi biết tôi không phải người, nhưng vợ tôi mới sinh con, tôi không có tiền, cũng không còn cách nào."
"Anh thiếu tiền là cái cớ để hại người khác sao? Hơn nữa không chỉ Quý Tinh Trạch, trong tay anh có nhiều nghệ sĩ như thế, có mấy ai chưa từng bị anh chà đạp? Anh thậm chí còn bỏ đồ vào rượu của người ta, nếu không phải Quý Tinh Trạch cảnh giác, chỉ sợ anh ấy cũng sớm không thoát khỏi được ma trảo của anh, cầm những đồng tiền táng tận lương tâm đó, anh không thấy bỏng hả?"

Người đại diện không ngờ Nguyễn Kiều lại biết nhiều như vậy, cả người run lên, "Cô......"
Thấy hắn sợ hãi như thế, Nguyễn Kiều cười khinh thường, "Nếu không muốn người khác biết thì trừ phi mình không làm."
Lại lần nữa nghe câu này, người đại diện run như bị Parkinson, hắn không biết là Quý Tinh Trạch nói cho Nguyễn Kiều, hay Nguyễn Kiều nói cho Quý Tinh Trạch, nhưng nếu đã biết rõ như thế, hẳn cũng đã tìm được chứng cứ.

Người đại diện nhũn cả người, nằm liệt trên đất, không nói gì nữa.
Thiếu niên bên cạnh thấy hắn như thế, lập tức cười nhạo, "Phế vật."
"Cậu có thời gian cười nhạo người khác, không bằng ngẫm xem tự cứu bản thân thế nào đi.

Cậu nhiều lần trả tiền thu mua người đại diện ám hại Quý Tinh Trạch, đã là phạm pháp."
Thiếu niên chớp mắt, không thừa nhận, "Vệ tiểu thư nói gì tôi nghe không hiểu? Hôm nay tôi thu mua Vương Hào bảo hắn ngáng chân Quý Tinh Trạch, không phải đã bị cô phát hiện nên không thành công sao? Sao tôi lại phạm pháp?"
"Hơn nữa, Vệ tiểu thư nói không đúng rồi, tôi không hề nhiều lần, chỉ có một lần này, còn là vì nhìn hắn ngứa mắt nên muốn giáo huấn hắn chút thôi."
"Cậu không thừa nhận thì nghĩ là tôi không có chứng cứ à?"
Thiếu niên cười không nói, chuyện hắn tìm Vương Hào tính kế Quý Tinh Trạch rất bí mật, tất cả đều thông qua những tài khoản nước ngoài khác nhau chuyển vào tài khoản ngân hàng của Vương Hào.
Sở dĩ không dùng điện thoại nặc danh gọi điện chỉ huy, là bởi vì hắn quá tự phụ, cảm thấy sẽ không có ai chú ý Quý Tinh Trạch, nếu có thật thì tra được cái gì? Có ba ba hắn ở đây thì hắn sẽ bình yên vô sự.

Không ngờ hôm nay lại gặp phải Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều nhìn vào mắt hắn, cười một tiếng, "Cậu thông minh đấy, biết nói nhiều sai nhiều, tránh bại lộ, đến lúc đó bị tôi ghi âm lại mang đi làm chứng cứ."
Giọng thiếu niên hơi khàn khàn, không kiêng nể gì nhếch miệng cười, "Tôi không hiểu Vệ tiểu thư đang nói gì."
"Không sao." Nguyễn Kiều cười một tiếng, "Tôi vốn cũng không trông chờ cậu thừa nhận."
Thiếu niên bỗng có dự cảm chẳng lành.
"Cậu có thể ngáng chân Quý Tinh Trạch, còn không phải vì do có bối cảnh lớn à? Nhưng giờ người có bối cảnh hơn đổi thành tôi." Nguyễn Kiều cầm cái ly trên bàn lên, "Tôi tùy tiện cho công ty của các người ít chướng ngại vật, những công ty cách tranh với các người sẽ như cá mập ngửi thấy máu tanh mà xông lên, nhà của các người sẽ giống như cái ly này."
Nguyễn Kiều dùng chút sức, cái ly răng rắc một tiếng trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên.

Nguyễn Kiều nháy mắt với hắn, sau đó nhẹ nhàng nói, "Nát."
Sắc mặt thiếu niên lập tức thay đổi, "Cô không thể làm như vậy!"
"Không có gì là không thể, chỉ là tôi có muốn hay không, lúc cậu hại Quý Tinh Trạch, đâu có nói cậu không thể làm vậy đâu, đúng không?" Để lại một tờ nhân dân tệ bồi thường cho cái ly, Nguyễn Kiều đứng dậy định đi, phía sau đột nhiên vang lên giọng thiếu niên tức giận.
"Tôi chỉ không muốn hắn lại xuất hiện trước mặt đại chúng mà thôi!".

Tìm truyện hay tại ++ TRÙMtru уệИ.

v N ++

Nguyễn Kiều quay đầu lại, nhìn vào mắt cậu ta, khóe miệng cong cong, "Mà thôi? Cậu sắp làm hỏng anh ấy rồi, cậu bảo đó chỉ là mà thôi?"
"Tôi không hề!" Thiếu niên không phục nhìn Nguyễn Kiều, lặp lại một lần.
Nguyễn Kiều sắp bị hắn làm tức cười, "Từ lúc anh ấy xuất đạo, cậu đã cho người đại diện làm khó dễ anh ấy, âm thầm dẫn đường ngôn luận trên mạng hắt nước bẩn vào anh ấy, mỗi ngày anh ấy chẳng những phải chịu đựng bạo lực mạng mà còn bị cướp tác phẩm, bị người ta bôi xấu, bị ép đi diễn thứ mình không thích, cậu sắp biến anh ấy thành người mà ai gặp cũng đòi đánh, vậy mà cậu còn cảm thấy cậu chưa hủy hoại anh ấy sao?"
"Nếu không làm vậy thì tôi phải làm sao? Để hắn thành idol vẻ vang, sau đó hủy hoại gia đình tôi, ép mẹ tôi đi chết sao?" Đôi mắt thiếu niên đỏ lên.
"Có liên quan gì?" Nguyễn Kiều hỏi ngược lại.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, giọng nói bình đạm của Quý Tinh Trạch truyền vào, "Vì tôi và nó là anh em cùng mẹ khác cha, nó chỉ nhỏ hơn tôi bốn tuổi, mà cha mẹ tôi đã ly hôn năm tôi mười lăm tuổi."
Nguyễn Kiều sửng sốt, câu hỏi trước đó luôn quẩn quanh cô đã rõ ràng.
Lúc đọc nguyên cốt truyện, cô vẫn luôn thấy lạ, cảm thấy Quý Tinh Trạch thảm đến mức không khoa học.
Anh chẳng qua chỉ là một idol nhỏ xuất hiện chưa lâu, tuy miệng hơi độc, nhưng sở hữu nhan sắc thần thánh như thế, sao lại có thể bị hận đến vậy?
Kết quả, sau khi ký với công ty, người đại diện chẳng những luôn làm khó anh, trên mạng còn luôn lan tin xấu về anh, rõ ràng chỉ là một người mới, lại sắp có số lượng antifans đỉnh lưu, sắp đến mức ai ai cũng đòi đánh.
Anh là một nhạc sĩ có tài hoa, căn bản không phải một khúc gỗ mục không thể đẽo gọt, nhưng người đại diện và công ty lại bắt tay biến anh thành một quân cờ chết, ép anh không thể không nhận cành oliu từ hố lửa, sau đó hủy hoại cả đời anh.
Thiếu niên thấy Quý Tinh Trạch cũng sửng sốt, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, sau đó cười lạnh một tiếng.
Quý Tinh Trạch không nhìn hắn, từ lúc vào cửa đến giờ, ánh mắt trước sau đều đặt trên người Nguyễn Kiều, "Không phải đại tiểu thư nói về nhà sao? Sao lại ở đây?"
Nguyễn Kiều nhìn thoáng qua thiếu niên tức giận vì bị làm lơ cách đó không xa rồi mới nói, "Câu này phải hỏi anh chứ, không phải anh bảo đến công ty sao? Sao lại ở đây?"
"Anh Lý lâm thời dẫn tôi qua bên này chụp ảnh tạp chí, kết quả bên kia đã dùng người khác, sau đó lúc ra thì thấy cô nên tới nhìn xem." Ánh mắt Quý Tinh Trạch đảo qua người đại diện như vũng bùn trên đất, đột nhiên cười một tiếng, "Đại tiểu thư thân là kim chủ, đang ra mặt vì tôi sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc