Không muốn làm nàng khổ sở, không muốn nhìn thấy nàng khóc.
Giây phút này Bùi Chỉ Hành mới phát hiện, không biết từ khi nào, Nguyễn Kiều đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng y.
Không chỉ đơn thuần là trách nhiệm, mà là thích.
Rất thích rất rất thích.
Muốn cùng nàng hoạn nạn có nhau đến đầu bạc.
Nguyễn Kiều tuy không khóc thật, nhưng nàng bụm mặt làm bộ làm tịch nửa ngày vẫn không thấy người đằng sau có phản ứng gì, nàng lập tức không vui.
Nam nhân này bị làm sao thế?
Dù thế nào thì nàng cũng là thê tử y cưới hỏi đàng hoàng, nhìn nàng khóc mà y lại chẳng có phản ứng gì, đây là tuyệt thế tra nam đúng không?
Khi Nguyễn Kiều muốn buông tay quay đầu xử lý, một đôi tay đột nhiên duỗi từ phía sau ra ôm nàng vào lòng, mùi trúc nhàn nhạt bao bọc lấy nàng.
Đây là một động tác cực kỳ thân mật, nên Nguyễn Kiều bị dọa sợ.
"Là ta không tốt, Kiều Nương, ta chưa từng ghét bỏ nàng, vừa rồi là ta nói sai, nếu nàng không vui thì đánh ta, mắng ta cũng được, nhưng nàng đừng khổ sở, đừng khóc."
"Ta..." Giọng Bùi Chỉ Hành từ đỉnh đầu Nguyễn Kiều vang lên, y còn nhẹ nhàng xoay người Nguyễn Kiều lại, kết quả phát hiện khuôn mặt không có lấy một giọt nước mắt nào của Nguyễn Kiều, y lập tức dừng lại, lo lắng và tự trách trong mắt lập tức hóa thành bất đắc dĩ, y có chút dở khóc dở cười, "Nàng thích đùa ta như vậy?"
"Thôi." Y thở dài một hơi, thấp giọng, "Chung quy là vừa rồi ta không đúng."
Nguyễn Kiều nhướng mày, vốn không định truy cứu, nhưng nghe y nói vậy, nàng lại không nhịn được.
"Chàng biết sai rồi?"
"Ừ, lời nương tử nói đều đúng.
Nương tử chăm sóc gia đình này đã không dễ, ta không nên nói vậy với nương tử." Cũng không biết là chưa từng nói thế này, hay là chưa từng thân mật với nàng như vậy, tai Bùi Chỉ Hành rất hồng, mặt cũng hiện rõ nét không tự nhiên.
Bộ dáng kia nhìn vào còn muốn bắt nạt y hơn.
Nguyễn Kiều hừ một tiếng, cố ý nói, "Vậy nếu chàng đã sai thì phải chịu phạt."
Bùi Chỉ Hành sửng sốt, hơi ngốc, "Phạt gì? Thu tiền riêng về à?"
"Thu tiền riêng về là đương nhiên!" Nguyễn Kiều một tay rút ngân phiếu y cầm trong tay về, "Còn phải phạt chàng cõng ta về!"
Bùi Chỉ Hành hơi nhíu mày, "Này..."
"Này cái gì mà này!" Nguyễn Kiều ngang ngược vô lý, nắm chặt nắm tay, "Chàng dám do dự, có phải chàng cảm thấy chàng không sai, đang gạt ta đúng không?"
Bùi Chỉ Hành: "!"
Từng thấy Nguyễn Kiều chặt cây đánh chết heo, đập tan cả đám cướp, Bùi Chỉ Hành vốn định nói gì đó, kết quả thấy nắm tay nàng nắm chặt, theo bản năng sảng khoái gật đầu, "Được."
Lanh mồm lanh miệng đồng ý xong, y mới phản ứng lại, cả người cứng đờ.
Vừa nãy ôm nàng cũng là vì xung quanh không có ai, hành động của y cũng đã rất khắc chế, không tính là quá khác người.
Nhưng mà cõng Nguyễn Kiều về thì khác, diện mạo hai người xuất chúng, vốn đã dễ bị chú ý, nếu y còn cõng Nguyễn Kiều trên lưng, một đường về nhà, một đường này bị chú ý thế nào, Bùi Chỉ Hành đã tưởng tượng ra.
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà y đã ngại muốn chết.
Nhưng mà nam tử hán đại trượng phu đã nói phải làm, đã đồng ý thì không có chuyện thay đổi, huống chi...!Bùi Chỉ Hành nhìn thoáng qua bàn tay non mềm đang nắm chặt của Nguyễn Kiều.
Tuy không nghĩ tức phụ sẽ đánh mình, nhưng mà...!Khụ.
Bùi Chỉ Hành đỏ mặt cõng Nguyễn Kiều về, tiu họ mới dọn đến tiểu viện gần trường thi kia không lâu, nhưng vì diện mạo cả hai cực kỳ xuất chúng, Bùi Chỉ Hành thi hương còn giành giải Nguyên nên không ít người biết họ.
Đặc biệt là lúc đến cửa nhà, càng nhiều người nhìn họ hơn.
Chủ quán trên đường quen họ còn lên tiếng trêu chọc.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bùi Chỉ Hành đã sắp hồng thành tôm luộc, tay nhỏ của Nguyễn Kiều dán ở cổ y nóng đến mức Nguyễn Kiều còn tưởng người này sắp tự thiêu.
Nguyễn Kiều không nhịn được, chôn mặt trên lưng y bật cười.
Hai lớp quần áo hơi mỏng căn bản không ngăn được hơi ấm của Nguyễn Kiều, xúc cảm ấy tựa như Nguyễn Kiều đang dán trên lưng y mà không có gì cách trở, khiến Bùi Chỉ Hành càng cứng đờ cả người.
Nguyễn Kiều cảm nhận được, cười càng vui vẻ, vươn một ngón tay chọc bờ vai y, "Sao chàng làm gì mà cứng đờ sợ hãi như trộm vậy? Thôi, chàng cõng ta thêm một đoạn nữa thì thả ta xuống, tha cho chàng!"
Bùi Chỉ Hành nghe nàng nói, một tay lau mồ hôi vốn chẳng tồn tại, lặng lẽ thở dài một hơi.
Chỉ là còn chưa thở xong, Nguyễn Kiều ôm vòng lấy cổ y, xấu xa nhỏ giọng thì thầm bên tai y, "Bùi lang quân~~~ Chàng chạm vào thân thể của ta, phải phụ trách với ta.
Về nhà chàng hưu bà thím kia rồi cưới ta được không? Vừa lúc vừa đề danh bảng vàng vừa đổi thê tử, song hỷ lâm môn~"
Bước chân của Bùi Chỉ Hành loạn, suýt nữa làm Nguyễn Kiều ngã xuống đất, "Nàng nói linh tinh gì đấy?"
"Ta có nói linh tinh đâu." Nguyễn Kiều bĩu môi, "Không phải có câu ba niềm vui của nam nhân là thăng quan phát tài thê tử, chẳng lẽ chàng không muốn sao?" (Là vợ chết chứ không phải từ thê tử đâu nghen)
"Nói hươu nói vượn! Phát đạt rồi sao có thể vứt bỏ thê tử được?"
"Sao lại không, trước giờ còn thiếu phụ lòng hán sao? Vậy chàng muốn nạp thêm mấy mỹ nhân, hưởng phúc tề nhân à?"
"Phúc tề nhân cái gì! Ta có nàng là đủ rồi, trong lòng nàng, ta là người như vậy sao?!"
Nguyễn Kiều cầm lọn tóc của Bùi Chỉ Hành, quấn quanh đầu ngón tay, vu vơ, "Nói đùa mà~ Chàng làm gì mà nghiêm túc thế?"
"Chuyện như vậy sao có thể lấy ra làm trò đùa?" Bùi Chỉ Hành vô cùng nghiêm túc, y sớm đã dừng bước, hơi nghiêng mặt, biểu cảm ngưng trọng, "Nàng là chính thê của ta, ta đã nói rồi, ta sẽ sớm để nàng và nương sống ngày lành, ta biết dù ta nói thế nào thì cũng khó tin, nên ta dùng hết sức lực để học tập, tạo ra một tương lai tốt cho chúng ta."
"Nàng rất tốt với ta, tốt với nương của ta, thường cổ vũ ta, duy trì ta, ta cho rằng nàng tin tưởng ta.
Không ngờ, trong lòng nàng lại nghĩ ta như vậy."
Bùi Chỉ Hành cười khổ, "Kiều Nương, nàng biết tình huống trong nhà thế nào, trước kia trừ cố gắng nổi bật thì ta không nghĩ đến gì cả, nương đã lớn tuổi, ta chỉ muốn liều mạng nhanh chóng cho nương một cuộc sống tốt, để nương không cần chịu khổ thêm nữa.
Dù chúng ta thành thân thì ta cũng chỉ là muốn nương yên tâm, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình yêu."
Bùi Chỉ Hành cầm bàn tay của Nguyễn Kiều đang đặt trên vai y, "Ta biết, ta thua thiệt nàng nhiều, nàng không tin ta cũng là bình thường.
Ta biết lỗi rồi, nàng đừng đóng chặt cửa lòng, cho ta một cơ hội, để ta đền bù, được không?"
Nguyễn Kiều: "!!!"
Nàng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sao chuyện nó đi đến tận đâu rồi vậy?
Nguyễn Kiều chớp mắt, "Ha ha, ta thật sự chỉ đùa thôi, thua thiệt ta gì chứ, đóng chặt cửa lòng gì chứ, chàng đang nói gì vậy?"
Bùi Chỉ Hành nghe vậy mím môi, đôi mắt hơi tối.
Cả đời này y có được rất ít thứ, không biết đời trước tu bao nhiêu phúc mà y mới cưới được Nguyễn Kiều làm vợ.
Là người luôn sẽ có lòng tham, trước kia chưa phát hiện mình thích nàng, chỉ cần nàng ở bên là y đã cảm thấy lòng mình đầy thoả mãn, rất hạnh phúc.
Nhưng giờ y lại tham lam hy vọng nàng sẽ thích y như y thích nàng, chứ không phải chỉ thích dung mạo của y.
Nhưng giờ còn sớm, y cần phải từ từ mưu tính, tránh doạ đến nàng.
Muôn vàn suy nghĩ chỉ lướt qua trong một cái chớp mắt, Bùi Chỉ Hành nghĩ thông suốt rồi thì cười cười, nửa thật nửa giả, "Sau này nàng không được đùa như vậy nữa, ta sẽ tin là thật."
Nguyễn Kiều bị nụ cười của y hấp dẫn, ánh mắt dừng ở lông mi rũ xuống của y, hàng mi vừa dài vừa dày, còn cong cong.
Người này đúng là đẹp mắt mà~
Cứ như là sinh ra dựa theo sở thích của nàng vậy~
Cho dù Nguyễn Kiều luôn nhớ kỹ y là một người trong sách, tiêu trừ oán niệm của y xong thì y sẽ không còn tồn tại nữa, nhưng mỗi khi đối mặt với y, tim nàng vẫn như nai con nhảy loạn.
"Cuối cùng." Nguyễn Kiều thầm nghĩ, "Bùi Chỉ Hành thật sự là người trong sách ư? Rõ ràng tất cả chân thật đến vậy."
[Toàn bộ thế giới này đều hình thành từ oán niệm, nói chính xác ra thì y cũng không coi là người trong sách, cũng không thể coi là người, đợi đến khi oán niệm không còn, toàn bộ thế giới tiểu thuyết kể cả y cũng sẽ biến mất.]
Nguyễn Kiều đột nhiên hỏi một câu không liên quan, "Cậu mua bảo hiểm cho tôi chưa? Hệ thống các cậu có dịch vụ trị liệu chấn thương tâm lý không?"
[Hả???]
"Nếu nói đạo lý, mục tiêu nhiệm vụ đẹp trai như thế, lại sớm chiều ở chung, tim tôi cũng không phải là cục đá, khó tránh khỏi việc không cẩn thận động tâm." Nguyễn Kiều thở dài một hơi, "Cậu cũng nói tiêu trừ oán niệm xong thì anh ấy cũng biến mất, đến lúc đó tôi có khác gì người mất chồng không?"
[Sau mỗi thế giới, tôi sẽ tiêu trừ tất cả tình cảm của cô với thế giới này, làm nhạt đi các ký ức liên quan, cho nên Kiều Kiều không cần phiền não đâu.]
Nguyễn Kiều: "!"
[Bây giờ chúng ta đang ở thế giới thứ nhất nên tương đối đơn giản, các thế giới sau sẽ càng ngày càng khó, nam phụ không những khó tiếp cận mà còn có thể rất hung tàn, tiêu trừ tình cảm và làm nhạt các ký ức liên quan của cô cũng là vì giúp cô càng nhanh chóng tiến vào trạng thái, hoàn thành nhiệm vụ.]
Nguyễn Kiều nghe xong cũng không có phản ứng gì, "Vậy nên, cậu trâu bò như thế thì hộp quà tân thủ của tôi đâu?"
[......].