HỆ THỐNG MAU XUYÊN, VƯƠNG GIẢ PHẢN CÔNG



Giáo đường Thánh Nặc

Tiếng chuông điểm 12h trưa vang lên cùng lúc đó kéo theo tiếng nhạc du dương trầm bổng

Một đôi tuấn nam mĩ nữ nắm tay nhau bước lên thảm đỏ vào lễ đường

Khách khứa vỗ tay rầm rộ, mặt đều là chúc phúc rõ ràng

Phải biết, đây là hôn lễ của Ám Dạ Quân Vương, ai dám không cổ vũ ?

Càng đừng nói đến là đôi bích nhân hôm nay xứng đến cực điểm

Nam tuấn mĩ tuyệt luân, lãnh khốc soái khí trong bộ lễ phục màu đen mà nữ lại khuynh đảo diễm lệ với chiếc váy cưới trắng tinh thanh nhã, chiếc khăn voan che khuất đi dung nhan như ẩn như hiện


Một đường đi thẳng, rất nhanh đã tới đài tuyên thệ

Cha xứ đọc lời thề nguyền

" Anh Kỳ Vân Hiên, anh có đồng ý để cô gái này trở thành vợ mình? Bất kể bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo nàn hoặc bất cứ lý do gì khác đều yêu cô ấy, trung trinh với cô ấy đến phút cuối của sinh mệnh ? "

Kỳ Vân Hiên quay đầu nhìn nàng cười sủng nịnh, trịnh trọng nói

" Tôi đồng ý "

Nhưng.

Bất chợt Tử Lăng Khuynh lại thấy nụ cười của Kỳ Vân Hiên mờ dần đi, đầu óc quay cuồng

Nàng cố gắng lắc đầu cho thanh tỉnh . Mà còn chưa đợi cha xứ nói đến mình

Tử Lăng Khuynh đã mềm mại ngã xuống

Kỳ Vân Hiên hốt hoảng đưa tay đỡ lấy nàng, ánh mắt co rút, lạnh giọng kêu lên

" Hạ Lam ... "

Hiện trường một mảnh xôn xao, nhưng Kỳ Vân Hiên cũng không để ý, hắn cúi người ôm chặt lấy nàng

Tử Lăng Khuynh đau đớn tê liệt nằm trong lồng ngực ấm áp kia, gian nan nâng mắt nhìn vẻ mặt hoảng hốt của người đàn ông


Chợt .

Máu mũi tràn ra thấm đỏ tấm khăn voan trắng tinh tạo thành những bông hoa đẹp đến yêu dị

Nàng đau xót nâng tay lên nhẹ vuốt mặt Kỳ Vân Hiên nhịn cảm giác đau đến vỡ vụn trong người hơi hé miệng nói

" Kỳ... Vân.. Hiên, cảm ơn anh... vì tất cả....vì những gì.. anh cho em."

Nàng rất muốn nói với hắn nhiều hơn nhưng vô dụng . Cơ thể trào lên nỗi đau tê tâm liệt phế, mắt nàng cũng dần mất đi tiêu cự. Khuôn mặt người đàn ông dần rơi vào hư ảo

Xin lỗi anh! Xin lỗi Kỳ Vân Hiên . Chúng ta không thể ở cạnh nhau nữa rồi !

Ninh Dịch bị bắt, tôi cũng nên rời khỏi !

Quên tôi đi, Tử Lăng Khuynh này chỉ là một linh hồn đến từ dị giới mà thôi !

Sẽ có... sẽ có người con gái cho anh hạnh phúc

Cảm ơn vì đã cho tôi cảm giác được yêu thương

Kỳ Vân Hiên....

Người đàn ông lúc này như muốn phát điên lên, đặt nàng xuống làm hô hấp nhân tạo

Nhưng. Vô dụng ! Cơ thể này đã quá sức chịu đựng, chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi !


Mà. Trước khi mất dần đi ý thức nàng lại chợt cảm thấy bên má nóng bỏng

Người đàn ông ấy khóc sao ?

Hắn khóc vì nàng, một người lãnh tình như thế cũng có lúc rơi nước mắt

" Tên ? Tên của em là gì ? Anh không nghĩ đến tiểu miêu nhi nhà em đến một hôn lễ cũng không cho anh . Em đã nói là chúng ta sẽ có một gia đình cơ mà ? Gia đình đã nói tốt đâu ?

Em thất hứa, em chưa hoàn thành lời hứa với anh. Em nợ anh một kiếp ! Vả lại, em cũng chưa nói tên của mình cho anh.. thực ra, thực ra anh đã sớm biết em không phải Lăng Hạ Lam.. Nhưng rốt cuộc em là ai chứ ? là ai mà dám bước vào cuộc sống của anh rồi rời đi không hề chịu trách nhiệm chứ ?

Kỳ Vân Hiên rũ mắt ôm lấy thân thể dần lạnh giá cười nhẹ nhàng nói

" Bảo bối, chúng ta về nhà có được không? "

.

.




Bình luận

Truyện đang đọc