HỆ THỐNG MAU XUYÊN, VƯƠNG GIẢ PHẢN CÔNG



" Hê nhô, Khuynh Khuynh \- kun, ngươi gọi ta làm gì thế ? Ngươi thấy ngôn ngữ của ta thế nào ? Phát triển chưa ? Bấy lâu nay, bổn hệ thống đi tìm tòi học hỏi đấy ! A haa ... "

419 vui vui vẻ vẻ nói mà không biết mặt ai kia đã đen như đáy nồi

" Câm miệng! "

" Ai nha... bổn hệ thống có giống các ngươi đâu. Bổn hệ thống không có miệng nha ! "

"...."

"Nhịn, nhịn, nhịn, bổn công chúa phải nhịn, đó là hệ thống của nàng, của nàng ! " Tử Lăng Khuynh không ngừng mặc niệm trong đầu a

" 419, ta nói này, mấy người ở thế giới này chập mạch hết luôn rồi, motip nữ chính ngươi đưa tin tức cho ta đâu phải thế này, cả mấy nam nhân kia nữa. Nói tóm lại người ở thế giới này ....!! "

" Khuynh Khuynh, ta không có đưa sai kịch bản nha. Là ta cố tình chọn cho cô một thế giới giống bình thường chút để cô dễ làm đấy. Moa... moa ... chụt... chụt... cảm ơn ta đi ... mà thôi ... bye bye ... ta học tiếp đây. Khuynh Khuynh cố gắng hoàn thành nhanh nhé ... !

Tử Lăng Khuynh : →\_→ ... bình thường cái rắm ấy, mẹ kiếp, sợ quá đi ! ... bây giờ có lẽ chuồn là thượng sách !

Tử Lăng Khuynh xoa xoa vết vừa bị Nhạc Tuyết Mễ cắn, cầm túi xách lên định chạy

Nhưng cô ta lại kéo nàng ngồi xuống, khuôn mặt bỗng chốc trầm đi, lạnh giọng nói

" Giáo huấn nho nhỏ lần trước, cô còn chưa hiểu rõ, bây giờ làm ba ba không ăn cơm với tôi. Cô muốn chết sao ? "


"...."

Tử Lăng Khuynh hiện tại đang nghi ngờ nhân sinh. Nữ chính này có bệnh !

Cô ta lật mặt còn nhanh hơn lật sách, cái bộ dáng nhỏ nhỏ mềm mềm kia đâu? Âm trầm thế này là sao chứ ? Cô ta có hai nhân cách đấy à ?

" Nhạc Tuyết Mễ, cô nói cũng hay đấy nhỉ ? Giáo huấn nho nhỏ ? A... Là cho người hạ thuốc tôi rồi muốn hủy trong sạch của tôi... hủy luôn cả thanh danh sự nghiệp của tôi. Đấy là giáo huấn nho nhỏ hay sao ? Vậy thế nào mới là giáo huấn lớn đây ? Hửm... ? "

Trong lòng Tử Lăng Khuynh chợt trào dâng cái cảm giác căm hận. Mà cảm giác này chính là cảm giác còn sót lại của nguyên chủ Lạc Chính Nhược Doanh

Nàng cười một cách hết sức khuynh thành nhìn Nhạc Tuyết Mễ chờ câu trả lời của cô ta

Nhạc Tuyết Mễ sống lưng giá buốt căng thẳng, trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh

" Chẳng phải cô không bị làm sao đấy thôi ? Hơn nữa, thuốc cũng không mạnh, cô cũng đâu có mất trong trắng ? "

" Ha ... Nhạc Tuyết Mễ... Vậy sao cô không nghĩ đến nếu tôi không tỉnh dậy kịp thời trốn thoát thì bây giờ tôi đã sớm bị các người làm cho thân tàn ma dại rồi ! Hừ... thuốc không mạnh sao ? Vậy chẳng phải là để tôi còn chút tỉnh táo mà cảm nhận nỗi đau bị mất thứ quý giá nhất ... Tôi nói có phải không đây Mễ Mễ yêu quý ? "

Tử Lăng Khuynh xác thực bực mình, giọng cũng lạnh đi, ở nguyên thế giới, Lạc Chính Nhược Doanh trong lần hạ thuốc đã bị cô ta hại thảm thế nào rồi. Nếu nàng không xuyên đến kịp...

" Còn nữa, Nhạc Tuyết Mễ, không phải sáng hôm sau cô gọi phóng viên đến đấy xem à ? Chính cô chắc chắn tôi sẽ bị hủy hoại nên mới dám làm thế ...

Nhưng đáng tiếc.. tôi lại thoát được ? Có phải thấy rất tiếc hận hay không ? "

Nhạc Tuyết Mễ bị Tử Lăng Khuynh nói đến á khẩu, ngồi im lặng một lúc lâu. Trong lòng cô ta trào dâng sự sợ hãi run rẩy nhưng vẫn cố gắng áp cảm giác ấy xuống

" Tôi hại đấy thì làm sao ? Chẳng phải mấy minh tinh không có chỗ dựa như bọn cô thường bán mình cho mấy kim chủ để đi lên. Cô chắc chắn cũng vậy thôi. Còn giả bộ thanh cao làm gì ? Tôi hảo hảo kiếm cho cô một kim chủ rất tốt đấy nhưng cô lại ngu ngốc từ chối mà thôi !

Cô từ nay cũng đừng bao giờ lại gần ba ba của tôi nữa. Nếu không, tôi chắc chắn sẽ không để yên cho cô đâu. Đừng coi thường Nhạc Tuyết Mễ tôi !"

Tử Lăng Khuynh cười cười đứng lên, như tùy ý nói

" Nhạc Tuyết Mễ, cô cũng đừng bao giờ chọc đến tôi. Tôi sẽ khiến cô phải hối hận đấy! Còn nữa, biết lễ phép chút đi, tôi hơn cô những 4 tuổi, cô nên gọi tôi một tiếng chị đi là vừa. Nếu không ba ba yêu dấu của cô không thích nổi cô đâu ! Mà ba ba cô có biết cô ác độc thế này không ? Cẩn thận đấy, cô bé ạ !"

Nàng xoay người định bước đi. Nhưng Nhạc Tuyết Mễ lại bỗng dưng hô to hai tiếng " Đứng lại "

Cho đến khi nhận ra, Nhạc Tuyết Mễ mới nhận ra mình thất thố vội nói

" Cô dám nói ba ba không thích tôi ? Còn nữa, lại dám đe dọa tôi ? Tiện nhân !"

Tử Lăng Khuynh vẫn không quay đầu chỉ để lại cho cô ta tiếng cười trào phúng

" Tôi thì có gì không dám ? Hơn nữa, tôi có tiện nhân cũng không tiện nhân bằng Nhạc Tuyết Mễ tiểu thư đây, lại đi quyến rũ cả ba ruột của mình ! Quả là bái phục "

Nhạc Tuyết Mễ nghe vậy lúc này ánh mắt toát lên sự độc ác, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo xấu xí, móng tay đâm sâu vào da thịt đến tóe máu chỉ kém chưa nhào lên túm lấy Tử Lăng Khuynh mà dày vò


Thậm chí cô ta cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng. Tại sao mà Tử Lăng Khuynh lại biết cô ta thích Nhạc Hàn ?

Từ trước tới nay, mỗi lần xử lý, đuổi hết đi những người phụ nữ quấn quýt lấy ba ba, cô ta cũng chỉ lấy lí do là không muốn có mẹ kế mà thôi !

Đáng tiếc hiện tại Nhạc Tuyết Mễ lại chìm trong suy tính của mình không nhận ra điều bất thường đó !

...........

Tử Lăng Khuynh về đến nhà liền lôi máy tính ra gọi cho anh trai tiện nghi Lạc Chính Nhược Phong

Màn hình vừa lóe, thân ảnh một người đàn ông mặc âu phục ngồi gác chân lên bàn, mái tóc vàng chóe, tai đeo khuyên nhìn không khác gì mấy thiếu niên lêu lổng ăn chơi

Lạc Chính Nhược Phong nhìn thấy em gái, kích động như muốn nhào lại ôm lấy máy tính. Chỉ kém chưa hôn chùn chụt mà thôi !

" Ôi... ôi .. Doanh Doanh a ! Anh trai nhớ em muốn chết rồi ! Ba mẹ cũng nhớ em lắm đấy ! À... em dạo này thế nào ? Có khó khăn gì cứ nói với anh hai, anh hai sẽ chủ trì công đạo cho em . Mà bao giờ em về thế ? Bên này anh mua rất nhiều đồ em thích nha .... $@&@/\#\*$@... "

Tử Lăng Khuynh đau đầu nhìn soái ca một giây trước vẫn duy trì vẻ lạnh đến thoát tục bây giờ lại mồm năm miệng mười như cái loa phát thanh thế này

" Được rồi... được rồi .. anh đừng nói nữa . Em muốn nổ tung đầu ra rồi ... "

Lạc Chính Nhược Phong như bị tổn thương lắm, chợt ủy khuất, nước mắt ngân ngấn

" Hức... người ta là lo cho em mà ... ! Em nỡ... em nỡ nói anh trai như vậy sao ? .. Doanh Doanh không thương anh hai nữa rồi ! ... hức ... "

Tử Lăng Khuynh : "...." Nếu không có trí nhớ của nguyên chủ, nàng suýt chút nữa đã tin là thật đấy . Kĩ thuật diễn như này nhận giải ảnh đế là vừa!

Nhưng quả thực là Lạc Chính Nhược Phong rất yêu quý em gái của mình. Trong nguyên bản thế giới, khi nghe tin Lạc Chính Nhược Doanh chết liền đau khổ không thôi. Suy sụp mất một thời gian dài nhưng vẫn phải gắng gượng chống đỡ bảo toàn gia tộc. Nhưng cuối cùng .. số phận cũng rất là ...

" Anh hai, anh bớt diễn đi ... Mà... gửi cho em mấy người có thân thủ tốt một chút "

" Doanh Doanh à, em lấy làm gì vậy ? Em định làm chuyện nguy hiểm gì hả ? Như vậy không được đâu !" Lạc Chính Nhược Phong vừa nghe nàng nói muốn vệ sỹ lập tức hỏi rõ ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện

" Em gái anh bị người ta bỏ thuốc suýt chút nữa là tèo rồi. Còn bây giờ bị đặt vào kêa hoạch giết người diệt khẩu đấy !"

Lạc Chính Nhược Phong bên kia thần sắc chợt ngưng trọng rồi tức giận muốn bùng nổ vỡ cả màn hình máy tính

" Thằng cha nào lại dám làm vậy với em gái bảo bối nhà ông? Ông đập chết nó cho em. ... Mà này, em có sao không vậy? "

" Không sao cả, do em thân thủ tốt !"

Tử Lăng Khuynh trợn mắt nói dối . Nếu lần đấy không có người đàn ông kia, nàng có lẽ chưa chắc đã thoát

Lại nói người kia sau hôm đấy liền mất tăm mất tích, dường như không xuất hiện . Sự việc hôm đó cũng như ảo giác .

Nhưng nàng biết, đó là thực, kể cả người đàn ông ấy!"

" Doanh Doanh, em nhớ phải cẩn thận đấy, anh sẽ gửi cho em mấy người đặc biệt trung thành, mà còn được giáo dục ngoan ngoãn nữa. Không lo em bị dạy hư đâu nhé ! "


" Cảm ơn anh hai ! "

Tử Lăng khuynh cười nhẹ làm động tác hôn gió khiến Lạc Chính Nhược Phong bên kia cũng cười ngây ngô gật đầu

" A... anh nhớ nhuộm lại màu tóc, em ghét kiểu này a !"

Tử Lăng Khuynh trước khi tắt cuộc trò chuyện còn nói với lại một câu. Nàng nhìn không nổi kiểu ăn chơi đàng điếm như này. Chỉ sợ sẽ nhào lên nhổ tóc anh hai yêu quý mất ! Cho nên vẫn là bảo hắn nhuộm lại đi là vừa

....

Mà. Tử Lăng Khuynh không biết ở bên Ý, vị anh trai mắc chứng muội khống nào đó đang rối muốn điên

Em gái hắn ghét kiểu tóc này ? Ghét... ghét ... ghét ...

Mấy chữ này cứ lượn lờ trong đầu Lạc Chính Nhược Phong

Có khi nào em ấy ghét luôn cả hắn rồi không ? Không được ! Hắn phải đi làm lại tóc, làm lại tóc ngay lập tức !

Lạc Chính Nhược Phong hầm hầm mặt đi ra ngoài khiến nhân viên tập đoàn sợ mất mật

Tiểu thư nhỏ không ở đây, tính khí tổng tài ngày càng bất thường, bọn họ cũng ăn không ít khổ

Trong lòng chúng nhân viên đều ước ao " Tiểu thư nhỏ, ngài mau trở về chữa bệnh cho tổng tài đại nhân a ~ "

Thế nhưng để chúng nhân viên nhìn thấy một mặt lúc nói chuyện với tiểu thư nhỏ của bọn họ sẽ rớt bay luôn cả quai hàm mất

Vị tổng tài lãnh tiếng trên thương trường lại là kẻ cuồng em gái !

Đến nỗi mà lúc Lạc Chính Nhược Phong làm xong tóc, bạn thân của hắn nghe lý do hắn nói cũng phải trợn mắt há mồm

Rất muốn gặp bảo bối ấy để xem mặt mũi em gái mà tên lãnh khốc này bảo vệ ra sao . Nhưng hắn lại coi quá chặt, đến cái mặt cũng không biết luôn !

Mà. Vị bạn thân kia lại không biết, viên ngọc quý ấy lại đang tung tăng trên màn ảnh Trung Hoa, còn trở thành một tiểu hoa đán triệu fan






Bình luận

Truyện đang đọc