HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

Đuôi lông mày Càn Long nhếch lên, hơi ngửa người ra sau dựa vào lưng ghế, “Cho trẫm lý do của ngươi.”

“Nô tài tài hèn học ít, không đảm đương nổi chức vị này.” Phúc Khang An nghiêm túc trực tiếp nói ra lý do khiến Càn Long căn bản không càn suy nghĩ gì, trực tiếp lựa chọn không tin.

Hắn gõ gõ mép bàn, ngưng mi, giọng nói có chút không hài lòng.

“Hoang đường, ngươi đảm đương không nổi thì ai sẽ làm được? Kinh thành dân gian có đồn đãi, ‘Có con phải như nhà Phú Sát, con cả thiện chiến, con thứ thiện võ, nhất là con út Dao Lâm, văn võ song toàn.’ Ngươi bất quá mới 13 tuổi nhưng được cả kinh thành ca tụng, hôm nay ngươi cùng trẫm nói ngươi đảm đương không nổi một cái vị trí thư đồng cho a ca?”

Ngô Thư Lai xoa trán, trong lòng kêu khổ, Hoàng Thượng đã nhiều ngày bị hai vị cách cách làm huyên náo đau đầu, tiểu công tử, ngươi như thế nào cũng ở phía sau gây thêm phiền phức a.

“Đó cũng chỉ là lời đồn đại vô căn cứ trên phố, đùa giỡn trẻ nhỏ.” Phúc Khang An cúi người càng thấp xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay truyền đến đau đớn, khiến cho hắn hiểu rõ mình rốt cuộc đang làm cái gì.

Càn Long nhìn Phúc Khang An kiên quyết, lòng dao động. Phải nói là hắn nhìn trúng Phúc Khang An, muốn có một đứa nhỏ tài năng như vậy giữ nuôi bên người, nhưng lại không muốn mang tiếng là mình cướp con của người khác nên mới nghĩ ra biện pháp thư đồng này. Phúc Khang An làm thư đồng là điều chắc chắn, nhưng để Phúc Khang An làm thư đồng cho Vĩnh Cơ cũng thật là khiến người có tài mà không phát huy được. Nếu là Vĩnh Cơ không được, hắn xoa bóp mi tâm, “Bằng không…”

Hắn chưa nói xong, Ngô Thư Lai đứng ở dưới liều mạng xua tay, Càn Long hướng hắn gật đầu, hắn nhanh như chớp chạy tới, ghé bên nói, “Hoàng Thượng a, ngài không thể đổi người được, vị trí thư đồng của các a ca khác đều đã được lấp đầy, ngài hiện tại đổi cũng không thích hợp a, đối với thanh danh của tiểu công tử không tốt.”

Chính là đạo lý này, Vĩnh Cơ tốt xấu cũng đã cứu mạng mình, nếu như mình ra ý chỉ điều thư đồng của nó đi, nếu truyền ra ngoài thật sự là đánh vào mặt mình. Càn Long vừa nghĩ, nói, “Phúc Khang An a, chuyện ngươi nói trẫm đã biết, trẫm thấy ngươi tiến cung đến bây giờ vẫn chưa về nhà, trẫm đặc biệt chấp thuận cho ngươi nghỉ, ngày mai ngươi quay về thăm Phó Hằng bọn họ thế nào?”

“Nô tài tạ chủ long ân, thế nhưng nô tài…”

Đây là cơ hội duy nhất, hắn sợ sau này sẽ không có dũng khí mà nói ra những điều này nữa, cho dù có đánh bạc tiền đồ của chính mình, hài tử kia… Hắn sẽ sớm muộn gì rồi cũng đắm chìm trong sự vui sướng giản đơn ấm áp của hài tử mà không thể rời đi được.

“Được rồi, chuyện ngươi nói trẫm sẽ xử lý, ngươi trước quỳ an đi.” Càn Long xua tay.

Phúc Khang An vẫn còn muốn nói nữa, nhưng nhìn thấy Càn Long đã nhắm mắt lại, lộ rõ vẻ mệt mỏi không kiên nhẫn, Phúc Khang An bất đắc dĩ không thể làm gì khác mà yên lặng đi ra ngoài.

Khi hắn trở lại a ca sở, Vĩnh Cơ đã không biết từ đâu trở về, ghé người ở trên bàn ngắm nghía một cây trúc tiêu, vừa cùng Phúc công công nói chuyện, Phúc công công quải trượng từ trước đến nay chỉ là để bài trí đang đi tới đi lui chuẩn bị đồ ăn cho tiểu chủ tử, vô cùng hăng hái nhiệt tình.

Tiểu hài tử thấy hắn trở về, ngồi thẳng người lên, đem trúc tiêu bỏ bỏ lại vào tay áo, “Phúc Khang An, ngươi ăn tối chưa?”

Phúc Khang An nhìn đứa nhỏ vẫn như trước kia tươi cười với hắn, hắn bỗng nhiên muốn biết, đứa nhỏ này thật sự cái gì cũng không hiểu sao? Hắn cười thật sự không có chút đau thương nào sao? Hắn hiếm thấy lắc đầu, “Không có, nô tài có thể cùng chủ tử cùng nhau dùng bữa được không?”

“A?” Vĩnh Cơ kinh ngạc, nó cho rằng Phúc Khang An sẽ vẫn giống như trước đây, dùng xong bữa tối rồi mới trở về, đi thẳng vào phòng của mình. Nó liền quay đầu lại, “Phúc công công chuẩn bị nhiều hơn một chút, Phúc Khang An cũng muốn ăn.”

“Hanh.” Lão đầu trực tiếp quăng cho Phúc Khang An một cái liếc mắt, Phúc Khang An cũng không nói gì, ngồi xuống đối diện Vĩnh Cơ, đối Vĩnh Cơ nói, “Thập Nhị a ca, Hoàng Thượng ân chuẩn cho nô tài ngày mai quay về thăm nhà.”

“A?”

“Thế nào? Rất ngạc nhiên? Nô tài cũng có nhà.” Tiểu hài tử nghiêng nghiêng gò má, mở to hai mắt, ngẩng lên gương mặt đô đô thật sự là vô cùng khả ái, hắn không nhịn được mà bật cười.

Vĩnh Cơ vò đầu, “Không phải a, không phải là rất kinh ngạc.”

“Có phải rất ngạc nhiên đúng không, rất rất kinh ngạc.” Phúc Khang An vươn tay muốn búng trán tiểu hài tử một phát.

Tiểu hài tử theo theo bản năng trốn tránh, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, “Phúc Khang An, ngươi hôm nay có điểm không giống thường ngày.”

Phúc Khang An lại búng tiếp, lần này trúng, hắn mỉm cười nói, “Có cái gì không giống, nô tài vẫn là như thường thôi.”

“Phải?” Tiểu hài tử vuốt cái trán bị búng nên hồng hồng của mình, ngốc ngếch cười, “Thật tốt.”

Không có nói thêm thật tốt, lời nói của hài tử không có gì đặc biệt, nhưng Phúc Khang An cố ý hiểu được nó đang nói cái gì thật tốt. Hắn nghiêng đầu tránh né ánh mắt của tiểu hài tử, ánh mắt của tiểu hài tử tựa như trăng sáng trong veo sạch sẽ, hắn vẫn không thể hiểu được, tình cảnh như vậy, đứa nhỏ này làm thế nào mà vẫn có thể đơn thuần như vậy vui sướng?

Sáng sớm hôm sau, Phúc Khang An thu thập ít đồ, được người đến đưa trở về nhà. Vĩnh Cơ như cũ đi thượng thư phòng, đi được nửa đường bị Ngô Thư Lai ngăn lại.

Ngô Thư Lai là tổng quản thái giám, có rất ít chuyện cần hắn tự mình làm, hắn không có ở bên cạnh Càn Long, trái lại xuất hiện ở con đường Vĩnh Cơ dùng để đi thượng thư phòng, Vĩnh Cơ chớp chớp mắt, “Ngô tổng quản, Hoàng a mã đâu?”

“Ha hả, Hoàng Thượng ở ngự thư phòng, lão nô là đến thỉnh Thập Nhị a ca đi qua bên đó.” Ngô Thư Lai ưỡn ngực nghiêm mặt, “Hoàng Thượng tìm ngài đấy.”

Thiếu niên bỗng nhiên vui mừng, đem sách vở đang ôm ở trước ngực đưa cho thị vệ phía sau, “An Nhạc, giúp Vĩnh Cơ cầm, ngươi đi thượng thư phòng trước.”

Thị vệ trầm mặc ít nói chỉ là tiếp nhận sách vở, nhưng không có đi, ánh mắt cố chấp nhìn thiếu niên vui vẻ, cuối cùng không nói lời nào.

Càn Long tìm Vĩnh Cơ lý do là bởi Phúc Khang An. Phúc Khang An tìm hắn nói một phen, Càn Long trong lòng suy xét, hắn không nghĩ vấn đề này xảy ra là bởi người được hắn nhìn trúng Phúc Khang An, nên suy đi nghĩ lại, nghĩ chuyện này nguồn gốc là bởi Vĩnh Cơ.

Vĩnh Cơ đi theo Ngô Thư Lai dọc đường cao hứng, cước bộ nhanh nhẹn, Ngô Thư Lai thở dài, hắn từ tiến cung đến Bảo Thân vương phủ cho đến bây giờ làm tổng quan thái giám, đi theo Càn Long nhiều năm như vậy, vài vị a ca từ sinh ra đến lớn lên hầu như đều là hắn giám hộ, chân chính đem Hoàng Thượng làm cha, chân chính kính yêu Hoàng Thượng chỉ có duy nhất Thập Nhị a ca. Đáng tiếc, Hoàng Thượng một lòng toàn bộ đặt trên hai cái dân gian cách cách chẳng biết từ đâu tới, đối nữ như của người khác nuôi như vậy vui vẻ, đối với con trai trưởng của chính mình lại chẳng quan tâm, đứa bé này thật đáng thương.

“Hoàng Thượng, Thập Nhị a ca tới.”

“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.” Càn Long phất tay, Ngô Thư Lai tự mình đi ra, thay hai người đóng cửa lại. Hai cha con này không biết đến cuối cùng sẽ đi tới kết cục nào đây…

Thiếu niên thỉnh an xong liền lo lắng đứng ở trước bàn, nó không dám ngẩng đầu lên nhìn, lại không dám len lén liếc bốn phía, ánh mắt chăm chú nhìn xuống chân, tim đập thình thịch, suy đoán lý do Hoàng a mã cho gọi nó tới, có lẽ là tại việc học hành của mình gần đây không được tốt, hay là bởi mình cưỡi ngựa bắn cung không theo kịp các ca ca?

“Vĩnh Cơ, thư đồng trẫm ban cho ngươi, ngươi và hắn ở chung thế nào?” Càn Long bất động thanh sắc, tiếp tục phê tấu chương, thản nhiên hỏi.

Vĩnh Cơ trong lòng thả lỏng, nguyên lai là quan tâm đến việc Phúc Khang An và mình ở chung, “Hồi Hoàng a mã, Vĩnh Cơ và Phúc Khang An ở chung rất tốt.”

Sau khi nói xong có chút chột dạ, kỳ thật thời gian nó và Phúc Khang An ở chung không có nhiều, bất quá tối hôm qua nó nói chuyện thật lâu với Phúc Khang An, còn cùng nhau ăn tối nữa, cho nên như vậy rốt cuộc cũng có thể coi là tốt?

Càn Long thiêu mi, cho rằng nhi tử là đang nói dối, nếu là chung sống tốt, Phúc Khang An sao sẽ nghĩ muốn từ chức thư đồng. Hắn gác lại bút, chồng cằm nhìn gương mặt đã phiếm hồng của con trai trưởng duy nhất, “Phúc Khang An sinh hoạt hằng ngày, ở trên thượng thư phòng thế nào?”

“A?” Vĩnh Cơ há mồm, hô lên nho nhỏ, những đều này nó không biết nha, Phúc Khang An đi sớm về trễ, ở thượng thư phòng ngoại trừ ngồi cạnh bên nó, Phúc Khang An đều là cùng ở một chỗ với các ca ca. Nó ấp úng nói, “Đều tốt vô cùng, tất cả mọi người đều thích hắn.”

Cái bộ dạng này của nó ở trước mắt Càn Long một bụng đầy ngờ vực càng khiến hắn tin tưởng ý nghĩ của chính mình, cười lạnh một tiếng, đem một chồng tấu chương nặng nề đánh ngã ở trên bàn, “Tốt vô cùng? Trẫm xem nhưng là không phải như vậy!”

Thiếu niên lại càng hoảng sợ, kinh sợ nhìn Càn Long sắc mặt thay đổi ngồi phía sau án thư, “Hoàng a mã…”

“Sáng nay Phúc Khang An đến nói với trẫm xin thu hồi chức thư đồng của hắn, ngươi cho là xảy ra chuyện gì?!” Càn Long đập bàn, quát lớn một tiếng.

Lần này Vĩnh Cơ không có bị dọa, nó mờ mịt lắc đầu, tiêu hóa ngụ ý của Càn Long. Phúc Khang An muốn từ bỏ chức vị thư đồng cho mình, nhưng tối hôm qua bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, Phúc Khang An cũng đối với mình cười, tại sao vậy chứ? Nó đã nỗ lực không quấy rầy Phúc Khang An nha, không cần hắn cùng đi, không cần hắn cùng nhau ôn tập bài vở, không cần hắn cùng nhau… Nó chỉ là ở một bên chờ đợi a, vì sao Phúc Khang An vẫn không thích mình?

Nó vốn định đem Phúc Khang An thành đệ đệ, chờ nó nhìn thấy Phúc Khang An, phát hiện đệ đệ cao lớn hơn mình, so với chính mình được hoan nghênh hơn, so với chính mình hiểu biết nhiều hơn, nó không biết phải làm gì. Cái đệ đệ này tính tình cũng không phải tốt, luôn luôn trừng mắt với nó, nhưng nó vẫn nghĩ nói chuyện với hắn, nghĩ sẽ có một người bạn chơi cùng, nó cái gì cũng sẽ không làm, chỉ có thể chờ, tựa giống như tối hôm qua, chờ Phúc Khang An làm hết mọi chuyện của hắn, có thời gian, hắn mới có thể làm bộ vô ý tiếp cận cùng nó nói chuyện vài câu. Mặc dù có lúc nó cảm thật khổ sở, thế nhưng những điều này nó chưa bao giờ nói ra.

“Trẫm nhìn ngươi là đầy một bụng dối trá! Hôm nay trẫm là vì mặt mũi của Phúc Khang An, không so đo với ngươi, ngươi sau này chú ý lời nói và việc làm của mình, Phúc Khang An là trẫm nhìn trúng rường cột nước nhà, ngươi không nhỏ, phải hiểu nặng nhẹ.”

“Nhi thần…biết sai.”

Trong mắt chua xót không biết tại sao hóa thành nước mắt, mặc dù nó cái gì cũng không hiểu như nó vẫn biết rõ, chưa bao giờ một a ca vì tài năng mặt mũi của một thư đồng mà bị miễn đi trách phạt, đây coi là cái gì? Hoàng a mã, chẳng lẽ thật sự là Vĩnh Cơ làm sai sao?

Thiếu niên lau nước mắt, vai run run, khiến Càn Long nhìn không biết sao chói mắt, vốn dự định phạt thiếu niên quỳ hai canh giờ hiện không nói ra được, hắn chậm giọng nói, “Quên đi, về đem Đệ Tử Quy chép mấy chục lần đi, trẫm…”

“Nhi thần lĩnh chỉ.” Thanh âm khàn khàn của thiếu niên ngắt lời an ủi trong họng Càn Long.

Bình luận

Truyện đang đọc