HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

“Trong cung không có Lệnh phi, Ngũ a ca nói năng cẩn thận.” Ngô Thư Lai lập tức lạnh mặt nhắc nhở vị a ca mất trí rồi kia.

Vĩnh Kỳ ngẩn ra, xong liền kêu khóc. “Lệnh quý nhân, Lệnh quý nhân nói với nhi thần đây chỉ là bức thư nhà, để nhi thần chặn lại đem đưa cho Tri Họa.”

Hắn thực sự cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có, lúc còn Bắc hành, hắn không phải không thấy Hoàng a mã muôn mặt sủng ái Thập Nhị đệ. Nhưng hắn thấy Hoàng a mã đối với mình cũng không kém, hắn luôn cho rằng vẫn giống như những lần trước vậy, cho dù Hoàng a mã nhốt hắn vào ngục, sai người đánh hắn, thậm chí tuyên bố không cần đứa con này, cuối cùng Hoàng a mã vẫn luyến tiếc hắn.

Hoàng a mã sẽ không đành lòng, sẽ là người cúi đầu trước, sau đó hắn vẫn là a ca được Càn Long sủng ái yêu thương nhất. Nhưng chuyện Tri Họa hôm nay để hắn rõ ràng cảm nhận được sự che chở của Càn Long cho Thập Nhị đệ. Nhìn mà xem, người bên cạnh hắn xảy ra chuyện, Hoàng a mã tra cũng không thèm, hắn nói gì thì là cái đó, hắn không còn là hoàng tử quan trọng nhất trong mắt Hoàng a mã nữa rồi.

Hắn rốt cuộc phát hoảng, hắt thật sự mất thánh sủng rồi. Vĩnh Kỳ có thể không cần ngôi vị hoàng đế, hắn vốn không muốn vị trí kia, hắn cũng có thể chịu sự khinh bỉ của triều thần, hắn thậm chí có thể bỏ qua việc mình chỉ là một bối tử, nhưng hắn tuyệt không thể mất thánh sủng của Hoàng a mã.

Nếu không có sự sủng ái của Hoàng a mã, hắn và Tiểu Yến Tử ngày sau biết sống thế nào? Bọn họ làm ầm ĩ, nhiều lần tỉ mỉ thiết kế Hoàng a mã, chẳng qua là do Hoàng a mã dung túng mà thôi, hiện giờ sự bao dung của Hoàng a mã đã không còn, trước mặt hắn nhất định là tuyệt lộ.

Theo tiếng kêu khóc của Vĩnh Kỳ, sau bình phong chợt vọng ra tiếng xôn xao. Hôm nay vốn là những người có mặt ngày hôm đó được triệu tới theo lệnh Càn Long. Ngô Thư Lai nhanh nhạy, thoáng cái liền biết người nào nhất định phải ở, người nào có thể không, tự nhiên cũng không để lộ nữ quyến gồm Lệnh quý nhân và Thư phi đang chờ ra ngoài.

Các nàng đều được sắp xếp đứng sau bình phong, hai người một trái một phải đứng cạnh Lão Phật gia, cách một tầng màng mỏng, phía trước xảy ra chuyện gì các nàng biết ngay.

Lão Phật gia nghe mà đầu váng mắt hoa, nếu không phải có Quế ma ma ở bên vỗ ngực thuận khí cho, dám chừng đã đi bái kiến Tiên đế mà bà tưởng niệm đã lâu rồi.

Bà sống trong cung hơn nửa đời người, đấu cùng vô số nữ nhân, kỳ thực tâm kế cũng không sâu bao nhiêu. Thôi được, bà từ đó đến nay chưa thắng lần nào. Nếu không phải có nhi tử xuất sắc, bà làm gì có được địa vị hôm nay.

Nhưng không ngờ hiện tại lại bị người xem như đầu thương mà huơ múa. Bà sớm nên hiểu rõ chuyện này không đơn giản, Vĩnh Cơ là trưởng tử đường đường chính chính, hà cớ gì đi hại một phúc tấn của một hoàng tử đã thất sủng? Đều là bà mắt mờ, không chịu nổi vài câu khiêu khích, người khác tùy tiện nói vài câu bên tai mà mình cũng cho là thật, đi làm khó nhi tử.

Bà hối hận không thôi, vốn trong lòng bà có suy tính khác. Bà là nữ nhân, chỉ dựa vào được nhi tử và tôn tử. Bà thấy Càn Long sủng ái tiểu Thập Nhị, thấy như thế cũng chẳng sao, nhưng vấn đề ở chỗ, đứa cháu này không thân cận với bà. Hiện tại trong vài vị hoàng tử, chỉ có hai người đủ tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế là Ngũ a ca và Thập Nhị a ca.

Ngũ a ca bà hiểu rõ, đối với bà cũng hiếu thuận, nếu không có trắc phúc tấn điên điên khùng khùng kia bên người còn tốt hơn. Nhi tử cũng coi như hiểu lý lẽ, đem nữ nhân kia biếm làm cung nữ, bà cảm thấy khuyết điểm duy nhất của Ngũ a ca được loại trừ, thật hoàn mỹ!

Nhưng Thập Nhị a ca lại làm bà đau đầu, Hoàng ngạch nương của nó có đắc tội Hoàng thượng thế nào, nó vẫn là trưởng tử duy nhất còn sống của Thanh quốc, thân phận tôn quý không nói, lại không biết làm sao được Hoàng thượng yêu thích, tùy ý ra vào lại tùy ý ở lại Càn Thanh Cung.

Có điều đứa nhỏ này lại y hệt Hoàng ngạch nương của nó, khô khan cố chấp. Bà trước đây miễn nó đi thỉnh an, nó thật sự không đến chỗ bà thêm lần nào. Ngày lễ ngày tết có gia yến, đứa cháu này cũng chỉ tất cung tất kính theo quy củ, không chút thân cận gì.

Nữu Hỗ Lộc thị tính toán, nếu Thập Nhị a ca lên ngôi, lúc đó Hoàng Thái hậu là bà đây cũng bị coi như không khí, tiếng nói một chút trọng lượng cũng không có. Bà cảm thấy không thể ngồi chờ chết như vậy, Lệnh phi nói phải, trong mắt Hoàng thượng giờ chỉ có Thập Nhị, bà mỗi ngày ngồi trong Từ Ninh Cung nghĩ cách, vất vả lắm mới chờ được lúc Thập Nhị a ca mắc sai lầm liền kích động vô cùng, cả người như tưới máu gà, hung hăng hơn hẳn.

Nhưng không ngờ lại làm bản thân mất mặt đến vậy, còn bất hòa với nhi tử không ít. Căn bản bà cũng không chịu nghĩ qua, cho dù Vĩnh Cơ ngồi được lên ngôi vị hoàng đế, bà có thể chờ đến lúc đó sao?

“Dỡ xuống đi, dỡ xuống đi,” Nữu Hỗ Lộc thị sắc mặt thảm đạm, phất tay để các ma ma dỡ bình phong đi. Đến nước này rồi còn so đo gì nữa. Cũng may, bà chưa phải người thảm nhất, còn có Lệnh quý nhân sắc mặt tái hơn bà kia.

Lệnh quý nhân lúc tới còn cố ý ăn diện một phen, nàng là tới chờ tin tức tốt. Nàng đã sớm thám thính Từ Ninh cung, biết Thái hậu vội vàng đến chỗ này, cho rằng sự việc đã thành.

Nếu thành công loại bỏ trưởng tử Thập Nhị a ca, Ngũ a ca cơ bản đã phế rồi, những hoàng tử khác cũng không dùng được, chỉ cần đứa bé trong bụng nàng là nam, thì sẽ là người thừa kế chắc chắn như ván đóng thuyền vậy!

Nàng tính kế từng bước tinh xảo, từ phi vị bị giáng xuống quý nhân, trong lòng cùng lắm là không cam. Nàng lúc trước có thể từ một bao y nô tài mà tấn đến phi vị, nàng hiện tại cũng có thể, huống hồ mục tiêu của nàng không chỉ phi vị thiển cận như thế. Nhưng nàng không ngờ rằng Tri Họa còn chuẩn bị hậu chiêu, càng không ngờ rằng Ngũ a ca ở thời điểm mấu chốt này lại bán đứng nàng.

Bình phong được dỡ xuống, người phía trong cũng không thể không lên tiếng, những người khác liền sôi nổi hành lễ với Lão Phật gia. Mặt mũi Lệnh quý nhân tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ a ca đang quỳ trên đất, sau đó nước mắt rơi như mưa.

“Hoàng thượng, thần thiếp bị oan, thần thiếp chỉ là một cung phi, làm sao gặp gỡ một a ca đã thành niên dễ dàng vậy được. Chuyện tấu chương gì đó thần thiếp không biết, hậu cung không được can thiệp chính sự, thần thiếp nào dám quản chuyện bên ngoài. Ngài làm chủ cho thần thiếp với.”

Nàng nói tha thiết, quỳ rạp ra đất khóc đứt gan đứt ruột, chưa nói có đả động được Càn Long hay không, nhưng đả động được Vĩnh Kỳ. Hắn cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, sao mình lại có thể khai nương nương ra như vậy. Nương nương thiện lương, nhất định cũng bị kẻ xấu lừa gạt giống mình.

Hắn chắp tay, nói, “Hoàng a mã, nhi thần xem nương nương xưa nay ôn lương, chỉ sợ cũng không biết chuyện, cũng giống nhi thần vậy, bị kẻ tiểu nhân gian trá nhất thời che mắt, cho rằng tấu chương nọ là thư nhà Tri Họa. Mong Hoàng a mã hiểu rõ.”

Pặc một tiếng, sợi dây lý trí trong đầu Lệnh quý nhân đứt làm hai nửa. Lúc trước là nàng có bệnh mới đi tìm Ngũ a ca ngu si như vậy. Tay nàng siết lấy chiếc khăn thêu, chỉ muốn tiến lên đá hắn một cái

Nàng nghĩ, phải mau chóng đem quan hệ ái muội giữa hai người dẹp sạch, tốt xấu thế nào cũng phải né qua chuyện tấu chương rồi lại tính. Chỉ tiếc nàng muốn đánh bên trái, đồng đội heo của nàng lại đập thẳng, lại còn đánh vào trên người nàng, nàng muốn hộc máu cũng không có chỗ phun. Cho dù Hoàng thượng không truy cứu chuyện tấu chương, chỉ cần quan hệ mập mờ thế này cũng đủ để hủy diệt tiền đồ của hai người rồi.

Chuyện tới nước này, Lệnh quý nhân có hối hận thì đã muộn. Nàng cắn môi, bổ nhào vào trước ngự án. “Ngũ a ca nói đúng, Hoàng thượng, thần thiếp chỉ cho rằng đó là thư nhà thôi. Cữu cữu thần thiếp Tiền đại nhân làm việc ở Nội Vụ Phủ, ngẫu nhiên biết tin có tấu chương đưa đến từ Chiết Giang, sợ là thư tín do người nhà Ngũ phúc tấn gửi tới.”

“Thần thiếp thương tiếc Tri Họa lẻ loi một mình trong cung, mới tự chủ trương để Ngũ a ca cầm thư trở về đưa Ngũ phúc tấn, cũng coi như để nàng đỡ tưởng niệm người nhà. Thần thiếp làm vậy đều xuất phát từ lòng hảo tâm, hoàn toàn không có ý gì khác, cầu Hoàng thượng khai ân, không xem thần thiếp dụng tâm lương khổ thì cũng xin nhìn đứa bé trong bụng thần thiếp, cầu ngài tha thần thiếp lần này thôi.” Nàng là chuẩn bị đẩy cữu cữu ra đầu sóng, lại thuận tiện nhắc một câu, trong bụng nàng còn có thai rồng đó.

Càn Long vốn trầm mặc nhìn tiểu thiếp cùng nhi tử hai người diễn tuồng, nghe xong câu này của Lệnh quý nhân bỗng nở nụ cười. Khóe miệng cong lên rõ rành rành, trong mắt lại lạnh lùng một mảnh. “Lệnh quý nhân, trẫm đã nói với ngươi, Thập Nhị a ca của trẫm ngươi không thể động tới, xem ra chưa gì ngươi đã quên rồi.”

“Hoàng thượng…?” Lệnh quý nhân bị ánh mắt lạnh lẽo của Càn Long dọa sợ, quên cả ngôn ngữ, ngớ ra không dám nói lời nào. Càn Long mất kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn, khẽ nói, “Dẫn vào đi.”

Cửa Càn Thanh Cung không biết khi nào đã xuất hiện một thị vệ trung niên, phía sau hắn dẫn theo hai tiểu thái giám, mỗi người một trái một phải lôi một cung nữ áo đỏ vào.

Cung nữ kia mặc đồ đỏ rực từ trên xuống dưới, rất đáng chú ý, có điều hai mắt vô thần, cước bộ phù phiếm, hai tay bị trói, thất thểu đi về phía trước. Lệnh quý nhân bấu tay mình chặt cứng mới kìm được không kêu lên. Cung nữ nọ nhìn thấy có vài người đang quỳ trên đất mới có chút phản ứng quái dị, “A ha ha, nương nương, nương nương, Đông Tuyết đã về rồi, về hầu hạ nương nương đây.”

“A, cái người mặc đồ đỏ hôm đó…” Vĩnh Cơ che miệng, những chuyện mới nãy làm nó ứ cả đầu, lúc này rốt cuộc mới nhìn thấy chút gì đó mình quen thuộc. Nó vội quay đầu nhìn Càn Long trên ngự ỷ, tay chỉ cung nữ kia, hoan hỉ nói. “Hoàng a mã, hôm đó Vĩnh Cơ thấy chính là nàng ta, đã bảo Vĩnh Cơ nói không sai, tất cả mọi người lại không tin!”

Tâm trạng nặng nề của Càn Long cuối cùng được chút an ủi, cười nhìn Vĩnh Cơ. “Lời Vĩnh Cơ tự nhiên đều là thật.”

Cung nữ kia vẫn như trước kề cận Lệnh quý nhân, si ngốc kéo tay nàng ta không buông. “Nương nương, nô tỳ đã về rồi đây…”

“Ngươi không phải Đông Tuyết bên người Lệnh phi…quý nhân sao? Đông Tuyết, sao ngươi lại thành ra thế này?”

Tốt lắm, Ngũ a ca coi như làm hết chức trách của đồng đội heo, ngay cả nha hoàn bên người cung phi cũng quan tâm nữa. Lệnh quý nhân lúc này ngay cả khóc cũng không khóc được, chỉ có thể giãy giụa cách xa Đông Tuyết ra.

“Đông Tuyết, nhiều ngày như vậy sao không thấy ngươi, bổn cung phái người đi tìm biết bao lâu, còn tưởng nha đầu chết tiệt nhà ngươi ham chơi chỗ nào. Là ai hại ngươi thành như vậy? Có phải có người hiếp bức gì ngươi hay không? Ngươi không phải sợ, cứ nói cho bổn cung, bổn cung sẽ làm chủ cho ngươi.”

Nàng là muốn nhắc nhở Đông Tuyết, chỉ tiếc Đông Tuyết không để ý nàng, tiếp tục ngây ngô cười, “Nương nương nói gì vậy, Đông Tuyết không phải đi làm việc thay nương nương sao? Thập Nhị a ca kia thật đáng giận, đi đến nửa đường lại không theo Tịch Mai nữa, hại Đông Tuyết phải cố lắm mới đem người dẫn được tới phòng Ngũ phúc tấn. Kế hoạch của nàng ta, nô tỳ chưa kịp tìm hiểu.”

Nói xong cả người nàng ta run lên. “Nô tỳ hành sự bất lực, chủ tử đừng trách nô tỳ…Nô tỳ biết tội…”

Vĩnh Cơ ngơ ngác chớp mắt, nó cũng không phải cố ý mà, lúc đó sợ quá mới chạy về. Phúc công công nói nữ nhân mặc đồ đỏ dám sẽ thành quỷ lắm.

Lệnh quý nhân lập tức sụp xuống, khăn thêu vô lực tuột khỏi tay. Cái này căn bản khiến nàng hết đường chối cãi, hóa ra hoàng đế đã sớm biết chuyện này! Đông Tuyết ba ngày chưa về làm nàng tưởng nàng ta đã phụng ý mình trốn khỏi cung, không ngờ lại bị bắt vào tay Hoàng thượng.

Vậy nàng nhiều lần mưu tính là tính cái gì?! Tri Họa ơi Tri Họa, không ngờ ngươi ác như vậy, sắp chết cũng muốn lôi bổn cung xuống nước!

Đối phó với Thập Nhị a ca không phải nàng nhất thời nổi lòng tham, mà trải qua trăn trở suy tính từ lâu. Lúc Thập Nhị a ca không được sủng, mục tiêu của nàng chỉ có Hoàng hậu.

Hoàng hậu như ý nàng muốn bị Hoàng thượng quăng vào lãnh cung, Hoàng thượng đem phượng ấn giao cho nàng. Nàng cầm phượng ấn, chủ tử lớn nhỏ trong cung đều đến nịnh bợ nàng không dứt. Những ngày tháng đó là những ngày nàng đắc ý nhất trong đời.

Nàng thật sự không ngờ được rằng, phế vật như Thập Nhị a ca thế mà cũng có ngày được Hoàng thượng yêu thích. Lúc đầu nàng không để trong lòng, một Thập Nhị a ca ngu ngốc ngơ ngác vốn không làm nên sóng gió gì, rất nhanh nàng liền phát hiện mình đánh giá thấp Thập Nhị a ca.

Nó lặng yên thay thế được vị trí của Ngũ a ca, các cách cách a ca từng được sủng ái nhất nhanh chóng thất sủng, Tiểu Yến Tử bị đoạt tước vị, Phúc gia rơi đài, Ngũ a ca bị bỏ mặc, khiến nàng chợt ý  thức được phải tự mình hành động thôi.

Nàng vốn là người kiên nhẫn, thích chẫm rãi âm thầm xô ngã địch nhân, nhưng lúc này không hề giống bất luận lần nào trong quá khứ. Đối thủ của nàng là một đứa nhỏ, mà đứa nhỏ đó lại không hề coi nàng là đối thủ, thậm chí còn ngoan ngoãn gọi mình mẫu phi. Nhưng chính vì nó như thế, nàng không cách nào xuống tay, đánh chỗ nào cũng như đánh vào bông vậy.

Khoảnh khắc thực sự khiến nàng cảm thấy phải nhanh chóng trừ bỏ Thập Nhị a ca là lúc Càn Long giáng nàng xuống tần vị. Như thế không được. Trong bụng nàng có thai rồng, Hoàng thượng lại giáng địa vị của nàng, nguyên nhân chẳng qua chỉ vì nàng nói vớ vẩn một câu còn chẳng tính là bậy bạ về Thập Nhị a ca.

Càn Long đi rồi nàng mới bắt đầu suy tính, tin tức từ cữu cữu khiến nàng thấy được hy vọng. Tri Họa thân phận đặc biệt, là cháu dâu Lão Phật gia tự mình chỉ điểm, sau lưng lại có Trần gia tam triều nguyên lão chống lưng.

Nàng để cữu cữu chặn tấu chương kia lại, Tri Họa quả nhiên nóng nảy, nhưng nàng ta cũng là người thông minh, không dễ nắm bắt như đám người Tiểu Yến Tử. Vô luận nàng uy hiếp thế nào, Tri Họa vẫn không chịu thuận theo.

Cuối cùng Tri Họa hứa hẹn có thể giúp nàng đối phó Thập Nhị a ca, điều kiện là tất cả phải do Tri Họa nàng ta làm chủ, nàng không thể quá phận nhúng tay. Sau đó, ở tiệc mừng của Ngũ a ca, Tri Họa bày kế dựng lên vở kịch như vậy.

Mới nhìn thì tưởng là mưu hại Thập Nhị a ca, trên thực tế là tạo bẫy lôi nàng ra ngoài. Tri Họa tính toán quá mức tài tình, thân là Ngũ phúc tấn, nếu nàng ta bỏ mình trong cung, chỉ để lại tiểu a ca, Hoàng thượng nể mặt mũi cho nàng tuyệt đối sẽ không động Trần gia lúc này. Nếu động, làm sao chặn được miệng lưỡi người đời.

Lệnh quý nhân quỳ rạp trên đất, không biết vẫn nên khóc hay cười, vẻ mặt vặn vẹo. Chính nàng lúc biết được kế hoạch cũng hiểu phải hết sức cẩn thận, chỉ cần cắn chết được Thập Nhị a ca, dù Hoàng thượng có toàn lực giữ gìn, Thập Nhị a ca cũng sẽ vô duyên với ngai vàng, nên nàng ta mới phái Đông Tuyết đến hỗ trợ, cũng để giám thị xem thế nào.

Tri Họa, hóa ra ngươi muốn Đông Tuyết đi, là để bổn cung không thể thoát thân. Ngươi tính hay lắm, tính hay lắm!

Bình luận

Truyện đang đọc