HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

“Hoàng a mã, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ đánh nhau với Dao Lâm kìa.” Vĩnh Cơ chống má ngồi ở càng xe, nhìn hai người đằng xa đang quần ẩu túi bụi, thở dài não nề, “Dao Lâm luôn không biết nghe lời chủ tử gì cả, giờ lại gây phiền cho bản a ca rồi.”

Nó vừa nói vừa lắc đầu, ra dáng ông cụ non, Càn Long ở phía sau bật cười, xoa đầu nó, “Trẫm bắt chúng dừng lại?”

“Phúc công công nói trẻ ranh đánh nhau, người lớn tốt nhất đừng nhúng tay vào.” Vĩnh Cơ nói với hắn, “Bằng không chuyện nhỏ cũng có thể thành chuyện lớn. Nhất là Hoàng a mã thân phận đặc biệt.”

Càn Long nghiến răng, lại lần nữa xác định lão Phúc công công này đúng là chướng mắt! Nhưng… nói cũng không sai, trước kia Tiểu Yến Tử và Tử Vi gặp chuyện đều tìm hắn cầu giúp đỡ, hắn mà đi thì nhất định một phen ầm ĩ, đánh người này, phạt người kia, thật ra đều do đám Tiểu Yến Tử tự mình chọc phải!

Ngô Thư Lai yên lặng điều xe ngựa đến chỗ an toàn, Thập Nhị a ca, ngài không nên kéo thêm thù hận cho lão đầu kia, nếu còn nói thêm gì nữa, sớm muộn cũng có ngày Phúc công công của ngài bốc hơi khỏi nhân gian luôn.

Bên kia Tiểu Yến Tử đã xông lên quật roi vùn vụt, những hàng quán bên đường vội dọn lấy dọn để, có người còn không kịp dẹp hàng, trực tiếp né đi chỗ khác, miễn cho cây roi kia ngộ thương phải.

Phúc Khang An xua tay, né một đòn của Tiểu Yến Tử, “Đổi chỗ khác đi, nơi này dễ đánh trúng người!”

“Hừ, ngươi nghĩ ta ngu sao!” Tiểu Yến Tử phi thân đáp xuống một cành cây thấp, “Ngươi muốn tìm cứu viện hả? Hay là muốn chạy? Không dễ vậy đâu!”

“Ta mà chạy á?” Phúc Khang An nổi giận, tùy tay nhặt lấy một thanh mộc côn, tiếp được cây roi của Tiểu Yến Tử quật tới.

Tại sao hai người lại gặp mặt, chỉ có thể nói thiên ý như thế.  Phúc Khang An và Tiểu Yến Tử đều tiếng tăm lừng lẫy chốn kinh thành, Tiểu Yến Tử thuần túy là dựa vào những chuyện nháo nhương ầm ĩ mà thành danh, nhưng Phúc Khang An không giống thế. Y là tiểu công tử Phú Sát gia, a mã là quan nhất phẩm, là quân cơ đại thần. Hai huynh trưởng của y cũng là người có tiền đồ, đều đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân doanh, có một còn là ngạch phụ của hoàng thượng, cả nhà đều là hoàng thân quốc thích. Mấu chốt là mỹ danh bên ngoài của Phú Sát tiểu công tử, tuy năm nay mới mười ba, nhưng đã có không ít cô nương dõi theo y rồi đó.

Y đi một đường, thương nhân dọc đường đều biết y, cùng y chào hỏi, có cô nương xấu hổ e ấp nhìn y cười, cũng có nàng lớn mật dám tiến lên hỏi chuyện, Phúc Khang An nhất nhất đáp lại, cảm thấy rất mỹ mãn.

Ở lâu bên người Vĩnh Cơ, có đôi khi y thấy mình như ngốc theo, hiện tại xem ra vẫn là quý công tử đàng hoàng. Cũng không biết đứa ngốc kia thế nào rồi? Y mỗi ngày đều hỏi thăm a mã nhà mình, a mã chỉ nói Vĩnh Cơ dọn đến ở Càn Thanh Cung của Hoàng thượng, còn rốt cuộc thế nào không ai biết.

Cơ mà lấy tính cách ngu ngơ của Vĩnh Cơ, ngạch nương nó mất chắc nó khóc đến chết đi sống lại ấy chứ? Y cầm chiết phiến mà không yên lòng nghĩ thầm, hay là sớm trả phép rồi hồi cung bồi đứa nhỏ, là thư đồng của Thập Nhị a ca sao y có thể không ở bên Thập Nhị a ca được? Nhưng cũng không thể tay không mà về, phải đi mua quà đã.

Phú Sát tiểu công tử quyết định xong liền hướng tiệm ngọc lớn nhất kinh thành mà đi. Tiệm này nói đến thì cũng có chút liên quan sâu xa tới y, lão bản sau màn là bàng chi của Phú Sát gia. Mọi lần y đến, chưởng quầy đều rất nhiệt tình, hôm nay y vừa vào cửa đã thấy không đúng. Chưởng quầy là một lão nhân, râu tóc cũng bạc phơ như tuyết rồi, giờ đang than dài thở ngắn mặt ủ mày ê.

Phúc Khang An tò mò, lấy chiết phiến gõ quầy, “Liên lão, ban ngày ban mặt thở dài là điềm xấu đó, khách nhân đến cửa, sao lại không có người ra tiếp?”

Ngay cả lão nhân liếc mắt nhìn Phúc Khang An một cái, vẫn không vui, “Tiểu công tử, lão nhân muốn cuốn gói chạy thôi.”

Phúc Khang An bật cười, lão nhân này bình thường tính như trẻ con, cả ngày hi hi ha ha, không nghĩ tới cũng có lúc phiền não. Y ngồi xuống ghế trúc dành cho khách, nói, “Tộc thúc hôm trước còn nói ngươi khôn khéo lão thành, còn muốn bỏ món tiền lớn giữ ngươi lại đây, ngươi cuốn cái gì chạy đi đâu?”

Lão nhân hai mắt sáng rực, từ sau quầy xông tới, lủi đến bên người Phúc Khang An,”Tiểu công tử nói thật sao?” Thoắt cái ỉu xìu, “Nhưng trễ mất rồi, lão nhân phạm sai lầm a!”

Phúc Khang An nghi hoặc, lão nhân này cẩn thận có tiếng, y buông chiết phiến, hỏi, “Ngươi phạm sai lầm gì?”

Lão nhân thở dài một hơi, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại hai vòng trước mặt Phúc Khang An mới lắc đầu nói, “Lão nhân là hết cách, mấy ngày nay tiệm mất đồ nhiều lắm a.”

“Vậy mau báo quan đi, Thuận Thiên Phủ vừa thay người mới, nghe nói là thanh quan, không nữa thì lên Uyển Bình Huyền cáo trạng cũng được.”"

Lão nhân dậm chân, mấy ngón tay xoắn vào nhau, “Lần này cáo trạng không được a, Phủ doãn đại nhân còn không dám xen vào đâu,  nếu không lão nhân ta làm sao phải gấp đến vậy?”

“Nực cười, phủ doãn là quan tam phẩm, có gì không thể xen vào?” Phúc Khang An nghĩ sơ một chút, “Nghe ý ngươi nói, ngươi cũng biết kẻ trộm là ai?”

Lão nhân thần thần bí bí xem xét chung quanh rồi mới nói nhỏ, “Tiểu công tử, ngươi có điều không biết, nhiều cửa hàng lớn trong kinh thành đều mất trộm. Mọi người ai cũng biết kẻ trộm là ai, nhưng không người nào dám hó hé gì cả.”

Hay tên trộm này võ công cao cường? Lòng hiếu kỳ của Phúc Khang An cũng bị câu lên, “Bớt nói thừa đi, là ai thế?”

“Còn có thể là ai nữa? Vị cách cách trong cung kia đó.” Liên lão ngồi xuống bên cạnh Phúc Khang An, giải thích, “Hoàn Châu cách cách và Minh Châu cách cách chẳng phải rất thiện lương đó sao, các nàng vốn ở tại một đại tạp viện trong kinh thành? Sau thì bị giải tán đó? Hai vị cách cách thành hôn rồi nhưng vẫn tốt bụng mở một thiện đường chuyên nhận mẹ góa con côi.”

“Đây là chuyện tốt mà.” Phúc Khang An cũng phải thay đổi suy nghĩ về hai vị cách cách.

Liên lão vỗ đùi nói tiếp, “Tiểu công tử, ngươi không biết rồi. Lúc ấy dân chúng kinh thành cũng hiểu hai vị cách cách làm đúng, thương nhân như bọn ta cũng góp không ít bạc, mấy năm nay thiện đường vẫn tồn tại, bên trong đã có rất nhiều người. Tiểu công tử ngươi nếu có nhìn, chắc sẽ giật mình, bọn họ ở đó ăn mặc không kém gì chúng ta. Mấy tháng trước, Hoàng thượng bắt Hoàn Châu cách cách, bảo là thích khách. Rồi không biết sao Phúc gia cũng bị bắt. Thiện đường này trước nay chỉ trông chờ vào bạc của họ lẫn quyên góp của mọi người, dần chống đỡ không nổi nữa, không ít trẻ con bị đưa đi làm con nuôi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó không biết sao Hoàn Châu cách cách được thả, cái này đến phiên chúng ta gặp xui,” Khuôn mặt già nua của Liên lão lại như nhăn thêm nhiều nếp, lão than thở vỗ bàn, “Vị cách cách kia nói cái gì cướp của người giàu chia cho kẻ nghèo, nói bọn ta không phải người tốt, chuyên môn lừa gạt tiền tài của người khác, trong tiệm trong quán có đồ gì cũng tiện tay lấy đi. Phủ nha nào dám quản chuyện của cách cách, bọn ta chỉ đành nén giận. Trước kia còn có Lương đại nhân, không cho cách cách lấy bị chỉnh suýt chết. Nhưng Lương dại nhân là cẩu quan thì thôi, lão nhân ta là lương dân mà. Bọn ta làm thương nhân thì đã sao, sao lại không kiếm chác từ khách được chứ, có đôi khi cũng đầu cơ trục lợi. Nói khó nghe thì, thật thật giả giả, nhưng đây chẳng phải lẽ thường trong thương giới sao?”

“Ngươi hồ đồ rồi a, chuyện này phải đi tìm Nội Vụ Phủ chứ!” Phúc Khang An nghĩ nghĩ, Hoàn Châu cách cách làm vậy không tốt chút nào, hơn nữa thiện đường quy mô lớn như thế không thể dựa vào số bạc tiếp tế qua  ngày vậy được. Y kéo kéo râu Liên lão, “Tìm Hòa Thân Vương ở Nội Vụ Phủ, cam đoan chuyện của các ngươi sẽ được giải quyết.”

Liên lão được gợi ý liền mặt mày hớn hở, Phúc Khang An mới hỏi lão ở tiệm có ngọc loại tốt nhất không. Y sờ ngọc bội trên cổ Vĩnh Cơ tặng, nhướn mày nghĩ, hừ, quà của ta tuyệt đối phải là thượng hạng!

Lão nhân ra phòng sau tìm ngọc, Phúc Khang An ở đại sảnh chờ, liền thấy một người lén lút đi vào, lấy chiếc hòm đặt trên quầy rồi đi ra. Phúc Khang An vội đuổi theo, đến ngoài cửa mới phát  hiện người nọ không phải ai khác chính là Hoàn Châu cách cách Tiểu Yến Tử Liên lão vừa nhắc tới.

Tiểu Yến Tử cũng phát hiện người đuổi theo là kẻ làm nàng ta mất hết mặt mũi ở Cảnh Dương Cung, còn hại nàng ta bị Hoàng a mã phạt, thù mới hận cũ nảy lên, liền rút roi quất vùn vụt, thế nên mới có một màn Vĩnh Cơ và Càn Long vừa thấy kia.

Phúc Khang An đứng giữa phố xá đầy người nên bó tay bó chân, huống hồ y ra ngoài cũng không đem theo vũ khí. Tiểu Yến Tử lại mặc kệ người khác có bị ngộ thương hay không, bên tay vớ phải cái gì thì ném cái đó. Người qua đường hớt hải né tránh, roi nàng ta quất tới đâu gà bay chó sủa tới ấy.

Mắt thấy roi của nàng ta sắp quất trúng một lão phụ nhân không kịp tránh đi, Phúc Khang An vội lao đến đỡ, đem lão phụ nhân che sau người, gắng gượng trúng phải một roi của Tiểu Yến Tử. Y bật ra một tiếng kêu đau, trên mặt liền có vết xước máu chảy ròng ròng, y phục cũng bị toạc ra mấy vết rách.

Phúc Khang An không dám nhờ đại, chờ y đỡ được lão phụ nhân kia đến bên đường giao cho người khác thì đã trúng không ít đòn. Vĩnh Cơ nhìn mà nóng nảy, “Hoàng a mã, mau cho người giúp Dao Lâm với, Dao Lâm bị thương rồi.”

Càn Long đè ngón trỏ lên cái miệng nhỏ nói không ngừng của Vĩnh Cơ, hất đầu về một phía, “Cứu viện tới kia kìa.”

Vĩnh Cơ nhìn theo  hướng Càn Long chỉ, từ ngõ nhỏ có một thiếu niên tuấn tú nho nhã bước ra, trên người mặc giáp, bên hông còn đeo bảo kiếm, nhưng cả người lại đậm chất thư sinh. Thiếu niên kia đi đến đầu ngõ liền thấy cảnh nhốn nháo ngoài đường lớn, mày cau lại, ánh mắt khi nhìn đến người trong cuộc bỗng chốc tối sầm.

“Là Thiện Bảo!” Vĩnh Cơ cao hứng chào hỏi hắn, nhưng thiếu niên nọ đã lách mình vào đám đông.

Phúc Khang An thở hắt ra, lau đi vết máu trên mặt, ném mộc côn trong tay đi. Y thầm hối hận sao mình xuất môn lại không mang vũ khí, giờ phải bị động chịu trận thế này. Thực ra y bị thương không nặng, chẳng qua chỗ quần áo bị roi quật phải rách toạc trông rất ghê. Thiện Bảo liếc nhanh liền thấy Phúc Khang An cả người bám đầy bụi bẩn, trên mặt còn chảy máu, cánh tay áo tả tơi không ra gì.

Hắn cơ hồ theo bản năng rút kiếm, đứng ra trước mặt Phúc Khang An. Y còn đang đánh đến hăng máu, thấy có bóng người che khuất tầm mắt liền mất hứng, “Tránh ra, tránh ra, không thấy ta đang đánh sao?”

“Hóa ra Phú Sát công tử đang đánh nhau? Nô tài còn tưởng ngươi bị đánh đó.” Thiện Bảo quay đầu mỉm cười nói, ánh mắt nóng bỏng như thiêu. Khí thế của Phúc Khang An nhất thời xìu xuống, không biết sao lại thấy chột dạ. Cái tên trước mặt này rõ ràng vẫn là đồ mặt than cười máy móc như mọi khi, nhưng Phúc Khang An cảm thấy hắn như đang giận. Y sờ đầu cười gượng, Thiện Bảo chỉ mỉm cười nhìn y, cũng không quay đầu lại mà vẫn thuận tay tiếp chiêu của Tiểu Yến Tử.

“Là ta không có vũ khí trong tay chứ bộ!” Phúc Khang An bị nhìn đến hoảng, gân cổ không chịu thua, “Ta…”

Thiện Bảo bỗng nhiên bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt hòa hoãn, còn có chút sủng nịch dung túng. Hắn đưa một chiếc khăn tay sạch sẽ qua, “Đã biết, biết tiểu công tử lợi hại! Hay tiểu công tử đi dọn cục diện rối rắm sau lưng ngươi đi?”

Phúc Khang An nhìn nhìn người qua đường vô cơ gặp họa chung quanh, lại nhìn Thiện Bảo, cuối cùng vẫn là lui lại vài bước, hung hăng bỏ lại một câu, “Ngươi mà thua ta đòi mạng ngươi đó!”

Y nói rồi lại chạy sang hai bên đường, vừa xin lỗi vừa đưa bạc bồi thường cho dân chúng, nhưng phần lớn đều không lấy, nguyên bản cũng không phải lỗi của y, bọn họ cũng không phải những kẻ không biết lý lẽ!

“Hừ, sợ rồi sao, sợ rồi sao!” Tiểu Yến Tử đắc ý nói, thu roi vào tay, chĩa thẳng mặt Phúc Khang An mà mắng, “Để ngươi biết cô nãi nãi không phải dễ chọc!”

“Ha ha, thị vệ của Phú Sát tiểu công tử cũng không phải dễ chọc. Kế tiếp, để tại hạ lĩnh giáo cao chiêu của vị lão nãi nãi này nào!” Thiện Bảo cười rút kiếm ra, quăng vỏ cho Phúc Khang An vươn tay tiếp lấy, y bĩu môi, “Ngươi mới không phải thị vệ của ta!”

Cách đó không xa Vĩnh Cơ ôm mặt, “Thiện Bảo rõ ràng là thị vệ của bản a ca mà!”

Bình luận

Truyện đang đọc