HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

Thiếu niên trong lòng rất nhẹ, tựa hồ như không có mấy trọng lượng, sự ẩm ướt quanh quẩn ở cổ khiến hắn cảm giác rất rõ hô hấp của thiếu niên. Càn Long hơi ngây người, Vĩnh Cơ nói đúng, không thể phủ nhận là trước ngày hôm nay hắn hoàn toàn không hề thích con trai trưởng này chút nào, không nhìn đến nó, không quan tâm sinh hoạt hằng ngày của nó thế nào, mặc cho nó tự sinh tự diệt. Hắn thật sự hối hận bản thân đã muốn bỏ qua đứa con này.

“Hoàng a mã không đến thăm Vĩnh Cơ, không cùng Vĩnh Cơ nói chuyện, Vĩnh Cơ ngốc nghếch, không biết làm cho Hoàng a mã hài lòng, không có khả năng khiến Hoàng a mã vui vẻ.” Vĩnh Cơ ợ rượu, ánh mắt mơ màng ngửa cổ nhìn Càn Long, “Thế nhưng Vĩnh Cơ đã rất cố gắng, cố gắng rất nhiều.”

Khuôn mặt ủy khuất rồi lại quần cường cách hắn rất gần, nhìn con trai vô ý thức bĩu môi, Càn Long lại một lần nữa xác định, Thập Nhị a ca của hắn bất quá chỉ là một đứa nhỏ không có lớn lên, những lời Vĩnh Cơ nói hắn hoàn toàn không có khả năng phản bác. Nếu như không phải say rượu, Vĩnh Cơ vĩnh viễn sẽ không nói ra những lời này, mà hắn cũng vĩnh viễn không biết, nếu như không phải hắn nhất thời nổi hứng, Vĩnh Cơ có phải hay không sẽ vẫn giống trước như vậy không được mình biết đến cố gắng nỗ lực, chỉ để cho Hoàng a mã chú ý liếc mắt đến. Hắn nghĩ đến đứa nhỏ này mấy năm nay chỉ vì để được mình yêu thích, nhiều lần trải qua trăm nghìn cay đắng, đau lòng không thôi, con trai hiếu thuận như vậy, chính mình lại bỏ qua nó thật lâu!

“Không phải là lỗi của ngươi, là trẫm sai.” Thở dài một hơi, vỗ vỗ lưng thiếu niên, Càn Long thâm tình ôm lấy Vĩnh Cơ, âm thầm phát thệ phải bồi thường con trai ngoan thật tốt. Hơn nữa cảm giác được con trai ỷ lại trong lòng làm nũng đầy ủy khuất cũng không tệ, xem ra trẫm sau này phải cùng con trai thân cận, quan tâm nhiều hơn a.

“Ô ô, là lỗi của Hoàng a mã, đều là lỗi của Hoàng a mã, Hoàng a mã không để ý tới Vĩnh Cơ.” Thiếu niên mếu xệch cúi đầu nức nở, ôm cổ Càn Long cọ loạn, muốn tìm một tư thế thoải mái.

Ngô Thư Lai đứng xem bên cạnh kinh sợ, rất sợ Thập Nhị a ca nói ra điều gì đó đắc tội Hoàng Thượng, hắn bước tới bên Càn Long khuyên nhủ, “Hoàng Thượng, ngài xem, Thập Nhị a ca đây là rất khó chịu đi? Nếu không nô tài làm cho người đón Thập Nhị a ca quay về a ca sở nghỉ ngơi?”

“Trẫm không phải đã nói Thập Nhị a ca hôm nay ngủ lại chỗ này sao. Ngươi đi gọi người tiến vào hầu hạ, cơm tối đem xuống đi.” Càn Long trợn trừng mắt, hắn ở trong lòng vừa phát thệ phải làm một Hoàng a mã tốt cùng con trai thân cận, với bồi thường khát vọng tình thương của cha, đề nghị này của Ngô Thư Lai đi ngược lại với chủ ý của hắn, khiến hắn vạn phần không vui. Không chỉ có là không vui, để biểu hiện mình là một a mã tốt, hắn quyết định muốn tự mình ôm lấy con trai, vỗ vỗ lưng nhi tử, hoàn toàn không để cho người khác động tay.

Ngô Thư Lai trên trán nổi gân xanh, Hoàng Thượng ngài đây là lại động kinh đi, là lại động kinh đi? Ngài để cho thanh tỉnh Thập Nhị a ca ngủ lại chưa tính, hiện tại Thập Nhị a ca say thế này, ngài muốn ngủ thế nào a!!

Thái giám trong cung đều trong lòng rối rắm bất đắc dĩ không có nửa điểm nhắn nhủ Càn Long, Càn Long là đang một lòng một dạ bộc bạch tâm tình với con trai, “Vĩnh Cơ, trẫm hôm nay cam đoan với ngươi, trẫm sau này nhất định sẽ đối tốt với ngươi, làm một a mã tốt, không bao giờ…sẽ không bao giờ không để ý tới ngươi nữa, được không?”

Vĩnh Cơ khóc lóc kể lể xong, nói hết lời trong lòng, đã đi tìm Chu Công, lúc này Càn Long ghé vào tai nó nói, nó một câu đều không có nghe thấy. Phất tay đẩy ra Càn Long còn đang như trước nói, Vĩnh Cơ trở mình càu nhàu, “Đa Đa, đừng làm ồn, ngoan ngoãn ngủ.”

Càn Long mặt tối sầm, ánh mắt như mũi tên hướng đến Ngô Thư Lai, “Đa Đa là ai?”

“…Nô tài không rõ lắm.” Nô tài làm sao biết được, Hoàng Thượng, ngài trước đây không phải là rất không thích Thập Nhị a ca sao? Hơn nữa giọng của Thập Nhị a ca nghe thế nào ‘Đa Đa’ cũng không phải là ai đó đi!

“Lập tức cho người đi thăm dò.” Hanh, đang ngủ còn gọi tên người này, cho thấy người này cùng Vĩnh Cơ rất quen thuộc đi, sau này người ở bên cạnh Vĩnh Cơ hắn đều muốn tự mình kiểm tra, tránh cho Vĩnh Cơ bị người khác khi dễ! Giờ phút này đây, Càn Long lần thứ hai bỏ quên hành vi trước đây của mình, nếu không phải thấy hắn thường ngày biểu hiện rõ ràng chán ghét Vĩnh Cơ, trong cũng sẽ không có ai dám khi dễ người mang thân phận con trai trưởng Thập Nhị a ca.

“Dạ, nô tài lĩnh chỉ.”

Nhìn theo Ngô Thư Lai cúi người đi ra ngoài, Càn Long mới yên lòng, cúi đầu nhìn con trai ngủ say sưa, thật sự là càng nhìn càng thấy đáng yêu a, quả nhiên không hổ là con trai của trẫm! Càn Long vui sướng ôm lấy con trai, vốn là muốn đi tới một căn phòng trống khác, thế nhưng hắn suy nghĩ một hồi rồi thay đổi phương hướng, đem Vĩnh Cơ đặt lên long sàng của mình. Vĩnh Cơ vừa nằm lên giường tự động thả tay đang ôm lấy Càn Long, mơ hồ túm lấy chăn, lôi kéo chăn chui vào, một bên chui một bên lăn, cuối cùng bọc thành một cái bánh bao nằm ở một góc.

Trợn mắt hốc mồm nhìn một loạt động tác của con trai mình, Càn Long trầm mặc một hồi, nhịn không được cười ha ha, ra hiệu cho người khẽ bưng chậu nước cùng đồ rửa mặt bước vào, hắn giữ nguyên gương mặt tươi cười giang hai cánh tay, làm cho người giúp hắn cởi quần áo.

Đưa tay vào nước nóng, cảm thụ nhiệt độ thích hợp, Càn Long thỏa mãn nheo mắt lại. Hắn cho tới bây giờ không biết mình có một con trai đáng yêu như vậy, ngô, còn hiếu thuận nhụ mộ chính mình, hắn vui vẻ cám thấy như mình vừa phát hiện ra một bảo bối, bỗng nhiên từ khóe mắt nhìn thấy cung nữ tựa hồ là định lau mặt cho Vĩnh Cơ còn cuốn ở trong chăn, hắn bật người ra, “Chờ một chút, các ngươi tránh ra, để trẫm đến.”

Các cung nữ ngơ ngác nhìn nhau, đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn hoàng đế của các nàng không thông thạo lắm cầm khăn lên, sau đó dùng biểu tình ôn nhu không thể tưởng tượng nổi lau mặt cho Thập Nhị a ca, mà Thập Nhị a ca đang ngủ lại hết lần này tới lần khác không cảm kích, một chưởng đánh vào tay Hoàng Thượng, “Đa Đa, ngươi như thế nào đây bây giờ còn không ngủ?”

Cũng nữ đều che mắt, nguy rồi, Hoàng Thượng muốn nổi giận, chết chắc rồi!

“Ngoan, trẫm sẽ nhẹ nhàng, lau xong rồi ngủ.”

Trời ơi? Cái này là tình huống gì đây, Hoàng Thượng không có tức giận a, gần nhất Hoàng Thượng không phải nóng tính khủng khiếp sao, chỉ có chút việc nhỏ cũng thể dễ dàng rơi đầu sao? Hôm nay cũng không có thấy Hoàn Châu cách cách và Ngũ a ca đến đùa vui cho Hoàng Thượng hài lòng a, không đúng, vừa rồi Ngô công công không phải bị gọi đi Cảnh Dương cung xử lý sự tình sao? Cho nên rốt cuộc là muốn như thế nào a?

Bị người suy đoán, Càn Long bây giờ nhất định muốn tìm được cái Đa Đa này, người này chính là phải thẩm tra thật tốt, con trai mình như thế ngơ ngác ngây ngô, nếu bị người xấu lợi dụng thì làm sao bây giờ? Ân, đúng, chính mình là Hoàng a mã của Vĩnh Cơ nên quan tâm đến quan hệ của Vĩnh Cơ là không sai, hắn tuyệt đối không thừa nhận bản thân nghe xong lời của con trong lòng ăn dấm chua.

Chờ các cung nữ tỉnh lại, hầu hạ Càn Long rửa mặt, giúp Càn Long thay áo choàng ngoài, bọn họ lúng túng, Thập Nhị a ca ngủ trên long sàng, vậy Hoàng Thượng ngủ đâu bây giờ?

Cũng may chuyện này không cần các nàng quan tâm, bởi vì Càn Long rất là tự nhiên đem chăn bị con trai cuốn thành bánh bao mở ra, đối với các nàng phất tay, ý bảo các nàng xuống phía dưới, ý tứ rõ ràng như vậy các nàng làm sao còn không hiểu rõ, Hoàng Thượng hôm nay là muốn ngủ chung giường với Thập Nhị a ca?

Các cung nữ nhẹ nhàng choáng váng lui ra. Vĩnh Cơ bị Càn long đoạt chăn, tự động lăn đến hơi ấm trên người Càn Long, Càn Long nghiêng người vừa vặn đón lấy con trai. Vừa rồi mặc quần áo nên không cảm thấy, không nghĩ tới thân thể con trai như vậy mềm mại, tay niết bóp đều là thịt. Hắn ôm lấy con trai, cho con trai tựa vào người mình, vui vẻ cảm nhận thân thể nhỏ bé của con, rõ ràng cả người đều là thịt, tại sao lại không có chút trọng lượng nào?

Trải nghiệm cảm giác lạ kỳ cùng con trai ngủ chung một giường khiến Càn Long mừng rỡ không thôi, ôm con trai mềm mềm ấm áp, Càn Long vô cùng hưởng thụ, suy nghĩ có nên hay không sau này khiến Vĩnh Cơ ngủ lại nhiều hơn, hay là tìm con trai khác thử xem? Quên đi, cùng độ tuổi với Vĩnh Cơ chỉ có duy nhất Vĩnh Tinh, nhìn Vĩnh Tinh gầy gầy hẳn là ôm sẽ không thoải mái, lại nói tiếp, hai người tuy tuổi tác không sai biệt lắm nhưng chiều cao lại khác biệt nhiều như vậy, Vĩnh Tinh nhìn đã giống một a ca trưởng thành, trong lòng con trai này vẫn còn giống y như một đứa nhỏ. Càn Long suy nghĩ lại, như thế này là tốt rồi.

Một đêm này Vĩnh Cơ say rượu hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, không biết mình phá lệ được ngủ trên long sàng, mà lại là còn cùng Hoàng a mã ngủ trên long sàng. Mà Càn Long lại là phi thường thỏa mãn, ngoại trừ con trai trong lúc ngủ say đạp hắn mấy cái, cào hắn mấy lần cùng với buổi sáng hắn từ Ngô Thư Lai biết được Đa Đa nguyên lai không phải là người, mà là một con chó Vĩnh Cơ nuôi, buổi sáng vào triều hắn còn đặc biệt dặn dò không cần đánh thức Vĩnh Cơ đang ngủ.

Đáng thương Vĩnh Cơ lúc tỉnh lại thật sự bị dọa, nó hoảng hốt cảm giác được trời bên ngoài đã sáng, thầm nghĩ mình đã muộn giờ lên thượng thư phòng, thế nhưng chỗ này là chỗ nào a? Di chứng của việc say rượu tối qua cũng lộ rõ, nó đầu óc choáng váng cầm lấy chăn ngó xung quanh, thật vất cả tìm được giày của mình mới dựa vào giường đi xuống. Ai ngờ vừa mới bước xuống giường, liền ngay lập tức đập đầu vào chiếc ghế bên cạnh, nước mắt trào ra.

Đau qua! Nó xoa nơi bị đầu đầu, nhỏ giọng gọi, “Phúc công công? Phúc công công?… An Nhạc? … Đa Đa?”

Không ai đáp lại nó, vén rèm lên tiến vào là một cung nữ xa lạ xinh đẹp mặc cung trang màu đỏ, người cung nữ kia thản nhiên hướng nó cười, “Thập Nhị a ca, ngài tỉnh? Nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo đi.”

Nói rồi liền tiến lên đỡ lấy Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ không biết rõ chuyện gì xảy ra, đầu còn đau nhè nhẹ, ngoan ngoãn bị cung nữ đưa tới trước một chậu nước nóng, nó nghi hoặc ngẩng đầu về phía cung nữ, hỏi, “Tỷ tỷ là ai a? Nơi này là nơi nào?”

“A? Thập Nhị a ca ngài không nhớ rõ sao? Nơi này là Càn Thanh cung a, ngài đêm qua ở lại chỗ này. Nô tỳ là đại cung nữ ở đây, Hoàng Thượng ban cho tên Phi Lang.”

“Phi Lang..?”

Bình luận

Truyện đang đọc