HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

“Tiểu chủ tử, ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ không nên khiến nương nương không vui, nói nhiều chuyện vui vẻ là được rồi.” Phúc công công giúp Vĩnh Cơ chỉnh lại áo khoác, phi thường lo lắng dặn dò đi dặn dò lại, Thập Nhị a ca đi gặp Hoàng Hậu nương nương, lão lòng vừa vui mừng vừa chua xót, chỉ có thể dặn dò lần lữa.

Vĩnh Cơ rất nhu nhuận gật đầu, ngưỡng cổ lên để cho Phúc công công giúp nó buộc dây áo, “Vĩnh Cơ sẽ hống Hoàng ngạch nương vui vẻ, Hoàng a mã đến xem Vĩnh Cơ, nếu biết Hoàng ngạch nương chắc chắn sẽ vừa lòng.”

“Ai yêu, tiểu chủ tử, chuyện này nhất định không thể nói.” Phúc công công vỗ đùi kêu lên, nét mặt già nua co quắp thành một đoàn, “Ngươi a, như thế nào vẫn không hiểu tâm tư của nương nương, trước mặt nương nương không nên nói tới Vạn Tuế Gia.”

Vĩnh Cơ bị giọng nói cao vút của Phúc công công làm hoảng sợ, lùi lại mấy bước rồi méo xệch ra, không giải thích được phản bác, “Hoàng ngạch nương khẳng định sẽ hài lòng mà.”

Hài lòng được mới là lạ, nếu là trước đây thì nương nương còn có thể hơi xúc động, thế nhưng hiện tại Hoàng Thượng đối đãi với nương nương như vậy, nương nương tâm như tro nguội, làm sao có thể hài lòng? Phúc công công phiền muộn ca thán, “Nói chung, tiểu chủ tử, chuyện này tuyệt đối không thể nói.”

Vĩnh Cơ bĩu môi, có điểm không vui, nhưng bởi nhìn thấy biểu tình nhiêm túc của Phúc công công, đành ủy khuất đáp ứng, “Nga.”

“An Nhạc, chiếu cố tiểu chủ tử thật tốt, nghìn vạn lần đừng để người phát hiện, chuyện này nếu rơi vào tai người khác chúng ta không có đường trả lời,” Thập Nhị a ca còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, Phúc công công thường ngày trong miệng nói tiểu chủ tử nhà mình thiếu thông minh, không hiểu lý lẽ, nhưng trên thực tế lão cũng chỉ mong Vĩnh Cơ vĩnh viễn trong sáng thanh khiết như vậy, không nhìn thấy trong cung dơ bẩn xấu xí cỡ nào, cho nó tự nghĩ rằng nó có một người cha tốt, chí ít như vậy Thập Nhị a ca sẽ mãi hạnh phúc, vui vẻ.

Na Lạp thị tuy trên danh nghĩa là Hoàng Hậu, Càn Long bởi các đại thần ngăn cản nên cũng không có hạ thánh chỉ phế truất Hoàng Hậu, nhưng tại sao chỉ có duy nhất một lão ma ma theo hầu Hoàng Hậu ở lãnh cung? Càn Long hạ nghiêm lệnh xuống dưới nếu chưa được cho phép không có người được thăm người, Vĩnh Cơ cũng không phải Tiểu Yến Tử và Tử Vi có thể ôm chăn nghênh ngang đi vào, nó phải đi vào bằng một lỗ hổng ở lãnh cung. Lãnh cung quanh năm không được tu sửa, ở tường vây không biết bị ai hay động vật nào động vào, liền lộ ra một lỗ hổng lớn, Vĩnh Cơ vừa nhỏ vừa lùn, thế nên có thể chui qua vừa vặn.

An Nhạc nhìn Vĩnh Cơ phía trước nghểnh mông lên chui qua tường, cái lỗ hổng kia không chỉnh tề, tựa như bị răng chó cắn, cũng chỉ Vĩnh Cơ với thân hình bé nhỏ như vậy mới chui qua được, y một đại nam nhân chắc chắn là không thể lọt vừa. Nhìn quanh bốn phía không có ai, y nhẹ nhàng phi người, chờ Vĩnh Cơ dốc sức bình sinh đi qua, thì phát hiện An Nhạc đã tựa ở bên thân đại thụ chờ nó.

Đôi mắt Vĩnh Cơ đột nhiên sáng ngời, “An Nhạc, ngươi có võ công ư? Ngươi thật lợi hại nha!”

An Nhạc thủy chung là chỉ mở nửa con mắt, lần đầu tiên chân chính mở mắt, không có như y lường trước là sự chất vấn và trách cứ, tiểu hài tử chỉ là đơn thuần sùng bái nhìn y, chẳng bao giờ nghĩ tới y đối với nó có giấu diếm gì. An Nhạc nhếch khóe miệng, vui lòng tươi cười với Vĩnh Cơ, đưa tay xoa đầu nó, “Sau này sẽ dạy ngươi.”

“Thật vậy chăng?”

“Thật sự.”

“An Nhạc, ngươi thật tốt.”

Cứ như vậy thì sẽ là người tốt? Thật là một đứa nhỏ dễ thỏa mãn. An Nhạc hạ mí mắt, “Ngươi đi đi, ta ở trên cây canh chừng cho ngươi.”

“Hảo.”

Vĩnh Cơ quen đường đi qua hồ nước khô cạn, Na Lạp thị cũng không ở trong điện chính của lãnh cung, mà ở tiểu phật đường trong lãnh cung. Khi Vĩnh Cơ đến nơi, một lão bà bà tóc hoa râm đang ở bên ngoài phơi chăn, chiếc chăn cũ đã bị tẩy đến bạc màu.

“Dung ma ma.” Vĩnh Cơ đứng ở cửa sân, nó ngày hôm nay để tránh sự chú ý của người khác mà mặc y phục màu trắng, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp tươi cười càng có vẻ trắng noãn, cực kỳ giống Na Lạp thị khi còn bé, khiến cho Dung ma ma khi nhìn thấy Vĩnh Cơ thì ngẩn ra, sau đó mới chùi mắt, “Tiểu chủ tử? Ai yêu, sao ngươi lại tới đây, mau tới để ma ma nhìn xem ngươi có cao thêm được bao nhiêu không?”

“Có cao, có cao.” Vĩnh Cơ vui vẻ chạy tới, cố ý nhón chân, lấy tay đo, “Đã cao đến vai ma ma rồi, rất nhanh sẽ cao bằng ma ma thôi.”

Dung ma ma cười, đứa nhỏ ngốc, một tháng có thể cao thêm bao nhiêu, bà xoa nắn khuôn mặt của Vĩnh Cơ, “Ngươi còn muốn cao bằng ma ma? Đợi một vài năm nữa đi!”

Trước đây tại Khôn Ninh cung, bọn họ mỗi tiếng nói mỗi hành động đều bị rất nhiều người theo dõi, tìm kiếm kẽ hở sai sót, ngóng trông Hoàng Hậu gặp điều bất trắc. Hoàng Hậu là người đứng đầu hậu cung, phải làm gương cho cả hậu cung, Thập Nhị a ca lại là con trai trưởng duy nhất của Đại Thanh, bà ở chung với Vĩnh Cơ khi đó đều phải tuân theo quy củ nghiêm ngặt của hậu cung, Vĩnh Cơ là chủ tử, bà là nô tài, bà đối với Vĩnh Cơ chỉ có cung kính mà ít khi biểu lộ tình cảm. Bây giờ Na Lạp thị đã bị tống vào lãnh cung, Dung ma ma trái lại cởi mở hơn nhiều, đối xử với Thập Nhị a ca sủng nịnh tựa như cháu của mình, Thập Nhị a ca cùng nàng quan hệ thân cận thêm nhiều, Dung ma ma vuốt đầu tiểu Thập Nhị, chỉ là Hoàng Hậu nương nương bên kia…

“Hoàng ngạch nương đâu? Vĩnh Cơ có lễ vật muốn đưa cho Hoàng ngạch nương, cái này là rau Vĩnh Cơ cùng Phúc công công trồng được.” Vĩnh Cơ cùng Dung ma ma thân cận làm nũng một hồi, lấy một cái rổ nhỏ trong tay đưa lên, “Công công nói có thể ăn được.”

“Nương nương đang ở bên trong niệm kinh.” Dung ma ma từ ái tiếp nhận rổ, “Thập Nhị a ca vào xem nương nương?”

“Ân, Vĩnh Cơ đi tìm Hoàng ngạch nương.”

Nhìn bóng dáng Vĩnh Cơ, Dung ma ma cầm lấy rổ nắm thật chặt, ngực một trận khổ sở, chỉ mong sao lúc này đây Thập Nhị a ca đừng khóc, nương nương a, Dung ma ma biết ngươi dụng tâm lương khổ, Thập Nhị a ca nhỏ như vậy, ngươi làm sao khổ vậy.

Lãnh cung cái gì cũng rách nát tiêu điều, chỉ có phật đường là nơi người trong cung niệm kinh nên hàng năm được tu sửa một lần. Bên trong phật đường có một trung niên nữ nhân mặc áo trắng quỳ xuống, trên người nàng không có đồ trang trí gì, yên lặng gõ mõ, Vĩnh Cơ đến bên nàng quỳ lên đệm cói, “Hoàng ngạch nương, Vĩnh Cơ đến xem người.”

“Thùng thùng.” Tiếng mõ ngưng lại, trung niên nữ nhân đang nhắm mắt hơi hé mi, nàng nhìn thiếu niên bên người một chút, rồi nhắm mắt lại. Tiếng mõ lại tiếp tục vang lên bên trong phật đường.

“Hoàng ngạch nương, người gần đây khỏe không? Vĩnh Cơ rất nhớ Hoàng ngạch nương.” Vĩnh Cơ bỗng nổi giận, chuyển đến trước mặt Na Lạp thị, cùng Na Lạp thị mặt đối mặt, lôi kéo tay Na Lạp thị đang gõ mõ.

Mõ bị Vĩnh Cơ bắt được, Na Lạp thị phải mở mắt ra, nàng nhẹ nhàng rút tay mình ra, ngữ khí đạm nhiên, không có cảm tình, tựa như đang nói với một người xa lạ, “Thí chủ, ở đây không có Hoàng ngạch nương.”

“Hoàng ngạch nương, người vĩnh viễn là Hoàng ngạch nương của Vĩnh Cơ.” Vĩnh Cơ lại một lần nữa nắm lấy tay áo của Na Lạp thị, “Hoàng ngạch nương, Vĩnh Cơ nhìn thấy Hoàng a mã, Hoàng a mã còn mang ta đi Cảnh Dương cung gặp Ngũ ca cùng Tiểu Yến Tử tỷ tỷ.”

Vĩnh Cơ quýnh lên, đem lời căn dặn của Phúc công công quên toàn bộ, trong ý thức nó chỉ muốn đem tất cả mọi chuyện nói hết ra, nó chỉ biết là Hoàng ngạch nương không để ý tới nó, “Là thật mà, Vĩnh Cơ còn tự trồng rau, chúng đều sống, Hoàng ngạch nương… Người đừng không để ý tới Vĩnh Cơ.”

“Thí chủ, bần ni hiện tại pháp danh là Vong Trần, chuyện xưa trước kia đã hiểu rõ, ở đây không có Hoàng Hậu, không có Hoàng ngạch nương, chỉ có Vong Trần. Thí chủ, ngươi trở về đi, sau này cũng đừng quay lại nữa, miễn cho quấy rỗi bần ni thanh tu.”

“Hoàng ngạch nương mới không phải là Vong Trần, là Hoàng ngạch nương.”

“Thí chủ, ngươi là hoàng tử, không cần phải nói lời tùy hứng như vậy.”

Na Lạp thị quyết tâm không để ý tới Vĩnh Cơ, nàng đứng dậy, thu hồi tràng hạt trong tay, cầm mõ hướng đến nội thất ở trong phật đường. Vĩnh Cơ nhanh chóng đuổi theo, nhắm mắt theo đuôi, “Ngạch nương, Vĩnh Cơ…”

“Phanh.”

Cửa phòng nội thất đóng lại trước mặt Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ không kịp ngừng chân, thoáng cái đụng lên phía trước. Lần này va chạm cũng không mạnh, nhưng Vĩnh Cơ vẫn đau, so với lần trước bị Tiểu Yến Tử tỷ tỷ đâm một kiếm còn muốn đau hơn. Nó chậm rãi ngồi trước cửa phòng, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống. Dung ma ma nhìn một màn như vậy, lắc đầu không nói gì. Mỗi một lần Thập Nhị a ca đến đều là như thế này, lúc đầu bà cũng có khuyên bảo Hoàng Hậu nương nương, chỉ là Na Lạp thị có đạo lý của nàng, bà là một người đứng ngoài cũng chỉ thể nhìn hai mẹ con gặp nhau không phân thân. Bà theo Hoàng Hậu nương nương nhiều năm như vậy, nhìn Vĩnh Cơ lớn lên, cho tới bây giờ, là Hoàng Thượng quá tàn nhẫn hay là Hoàng Hậu nương nương quá ngốc, đã không còn trọng yếu, đau thương kéo dài không bằng đau đớn tức thời, bà cùng Hoàng Hậu nương nương chỉ có thể ở lãnh cung chờ chết. Thập Nhị a ca còn nhỏ, còn có cả một con đường dài để đi, các nàng không thể liên lụy đến nó, liền chỉ có thể như vậy mà đẩy nó ra. Trên cây An Nhạc trở mình, nhìn về phía cửa cung một vài lần.

“Hoàng ngạch nương, Vĩnh Cơ mới học [Trung Dung], Kỷ sư phó mấy ngày nay không có hỏi bài Vĩnh Cơ, nhưng mà Vĩnh Cơ vẫn ôn tập thật tốt, còn luyện viết chữ lớn. Phúc công công nói qua mấy ngày hắn muốn đi về thăm nhà một chuyến, Vĩnh Cơ muốn cùng hắn đi, nhưng mà Vĩnh Cơ không có lệnh bài ra cung.”

“Kim Bảo lại béo lên, còn học cắn đồ vật, đem giày của Phúc công công cắn thủng, Phúc công công rất tức giận, Kim Bảo thật ngốc nghếch vụng về, cũng phải nói, tên của nó là Kim Bảo, gọi nó thì nó cứ ngây ngốc, nếu Vĩnh Cơ không gọi nó Đa Đa nó không thèm để ý Vĩnh Cơ.”

“Hoàng ngạch nương, Vĩnh Cơ nhớ người.”’

Thiếu niên ngồi ở ngoài cửa khóc, khóc xong rồi lại bắt đầu nói, ở bên trong không có ai đáp lại nó. Nó nói liên miên cằn nhằn đủ các loại chuyện trên trời dưới biển, đem tất cả mọi chuyện mà nó có thể nhớ hoặc không nhớ hết nói xong rồi, liền bắt đầu đọc bài nó mới học, thanh âm trong treo mà bởi vì vừa mới khóc mà hơi khàn khàn.

“Biết nơi yên rồi mới định được chi, định được rồi sau đó mới tĩnh…”

Cứ như vậy tuần hoàn lặp đi lặp lại.

An Nhạc vừa tỉnh lại, thanh âm thiếu niên bên tai đã yếu đi không ít, mặt trời đã bắt đầu lặn xuống. Y duỗi lưng một cái, rồi trực tiếp từ trên cây nhảy xuống, tới tiểu phật đường phía trước. Dung ma ma cầm khay nhỏ quan sát y vài cái, tựa hồ nghĩ y không có uy hiếp, liền bỏ đi làm chuyện của mình. Y bước vào tiểu phật đường, “Thập Nhị a ca, đã đến lúc phải về.”

Vĩnh Cơ gật đầu, lưu luyến tựa vào cánh cừa mà nói, “Hoàng ngạch nương, Vĩnh Cơ đi, Vĩnh Cơ lần sau trở lại nhìn người.”

Không ai trả lời nó, nó tiến lên kéo tay An Nhạc, quay ra cửa cười với Dung ma ma, “Ma ma, Vĩnh Cơ phải đi đây.”

“Trên đường đi cẩn thận a, phải nghe lời Phúc công công, bây giờ trời lạnh rồi, nhớ mặc thêm nhiều quần áo.”

“Vĩnh Cơ biết.”

An Nhạc lôi kéo Vĩnh Cơ trở về, Vĩnh Cơ dọc đường đi đều cúi đầu, bước chân cũng thong thả, An Nhạc nghĩ hài tử này thật là khổ sở đáng thương, ngạch nương của nó không để ý đến, Hoàng Thượng cũng không thích nó. Y dừng lại cưới bộ.

Vĩnh Cơ vô cùng kinh ngạc nhìn về phía y, “Làm sao vậy?”

“Có muốn bay lên không?’

“A?”

Bình luận

Truyện đang đọc