HOANG THÀNH TÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Artist: Tiểu Tiểu Tác Văn
Nghe Tiểu Ninh nói thế, Tiết Dương bị chọc cười, bảo với nàng: "Vậy ngươi cảm thấy ta và phụ thân ngươi đứng chung một chỗ như này có xứng không hả?"
Tiểu Ninh không hiểu cái gì là xứng hay không, nhưng nghe Tiết Dương nói vậy, lại nhìn đôi mắt hắn rực rỡ ánh sao, liền cảm thấy hắn nói cái gì đều phải, cực kỳ chắc chắn mà gật đầu, theo lời Tiết Dương lớn tiếng nói: "Xứng!"
Tuy là lời trẻ con không có cố kỵ nhưng Hiểu Tinh Trần đứng đó vẫn lúng túng vô cùng. Tiết Dương cười ha hả, quay người dùng cùi chỏ huých huých Hiểu Tinh Trần, chế nhạo nói: "Ha ha ha, nghe thấy nó nói gì không?"
Biết rõ Tiết Dương lại bày trò bịp bợm khác mà bỡn cợt mình, Hiểu Tinh Trần im lặng, lặng lẽ quay đi làm món khác. Tiết Dương làm mặt quỷ, lộ ra hai chiếc răng nanh, xúc đậu hũ vừa làm xong vào trong giấy dầu, bước qua vài bước đoạt lấy cái muôi trong tay Hiểu Tinh Trần, quấn lấy y, cùng bận rộn.
Nghĩa trang rất lâu không có làm điểm tâm như vậy. Tiết Dương tâm tình tốt, còn Hiểu Tinh Trần không đành lòng phá tan hứng thú của Tiểu Ninh, dù đối diện với Tiết Dương như ngồi trên đống lửa, y vẫn gượng gạo bắt đầu ăn cùng nàng.
Tiểu Ninh một tay cầm bánh mì, một tay cầm đôi đũa, thật sự không còn tay cầm chén, liền dứt khoát cúi đầu, như con mèo nhỏ húp húp hai ngụm nước canh. Canh kia thoạt nhìn chẳng qua chỉ là măng mùa xuân cùng trứng rất bình thường, cộng thêm hành lá tô điểm, nhưng lại ngon dị thường, uống xong miệng còn dư hương, trong cổ họng như vấn vít mùi vị thanh thanh thơm ngọt.
Tiểu Ninh thấy ngon tới mở to hai mắt, cứ như lần đầu tiên được nếm mỹ vị nhân gian như vậy, cúi đầu ừng ực uống sạch chén canh kia, liếm môi, vui vẻ nói: "Canh ngon quá, Tiểu Ninh rất thích phụ thân cùng nhị phụ thân!"
"Canh kia là ta làm." Tiết Dương cảm thấy không công bằng, cho rằng tiểu nha đầu kia chỉ nên biểu dương mình hắn, liền theo lý tranh biện.
Tiểu Ninh nghiêng đầu nói: "Nhưng mà trứng là do phụ thân làm nha."
Hiểu Tinh Trần không nhịn được khóe miệng khẽ cong.
Chút thay đổi biểu cảm ấy không tránh được ánh mắt Tiết Dương, tuy rằng y ngay lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng Tiết Dương xác định chắc chắn, hắn nhìn thấy, nhìn thấy Hiểu Tinh Trần khẽ cười.
Tiết Dương chỉ cảm thấy trong lòng rung động, như có cái gì vụt qua, không biết nên làm gì, ngẩn người trong chốc lát.
Tiểu Ninh ăn no, Hiểu Tinh Trần lau miệng giúp nàng. Xong, tiểu cô nương liền nhảy khỏi ghế, tự mình chạy vào trong sân đùa nghịch với đám gà trống gà mái. Gà này đã được nhơ nhỡ, vừa thấy người lạ xông vào, nháo nhào quang quác cả lên, bị Tiểu Ninh đuổi chạy tới cuối sân, nhất thời sân sau đầy ắp tiếng cười.
Tiểu Ninh ăn xong, Hiểu Tinh Trần cũng không ăn nữa, chẳng quản Tiết Dương ăn thế nào, bắt đầu đứng lên thu dọn bát đĩa.
Tiết Dương dựa vào ghế quan sát Hiểu Tinh Trần. Hắn thấy y một tay giữ ống tay áo rộng thùng thình, một tay xếp từng chiếc từng chiếc chén đĩa thành chồng rồi bưng lên. Nhiều lần cái tay áo trắng tuyết kia gần chạm đến nước canh trong chén, Tiết Dương trong lòng xoắn lại, cũng may mỗi lần Hiểu Tinh Trần đều hoàn hảo tránh được.
Hiểu Tinh Trần bận rộn, đột nhiên mu bàn tay bị đè lại.
Trong tay còn cầm một cái chén, Hiểu Tinh Trần đơn giản giữ vững không để nó rơi vỡ trên bàn. Vừa định rút tay ra, lại bị nắm chặt lại.
"Hiểu Tinh Trần..."
Tiết Dương gọi tên y, sau đó lại im lặng. Thực sự Tiết Dương cũng không biết vì sao hắn đột nhiên làm vậy, liền ngừng như vậy trong chốc lát, sau đó buông lỏng tay ra.
Tiết Dương bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Ta tới giúp ngươi."
"Tiết Dương."
Tiết Dương ôm một chồng bát định đem tới bên cạnh ao rửa, bỗng nghe Hiểu Tinh Trần gọi tên mình.
Đây là lần đầu tiên Hiểu Tinh Trần chủ động gọi hắn.
Tiết Dương còn tưởng chính mình gặp ảo giác, lập tức xoay người vòng lại bên bàn, tiến tới trước mặt Hiểu Tinh Trần, cực kỳ chờ mong y định nói gì tiếp.
Hiểu Tinh Trần tránh đi hai bước, nới ra chút khoảng cách với Tiết Dương, mới mang theo ý thăm dò nói: "Ta biết ngươi không muốn, nhưng nể tình Tiểu Ninh nói thích ngươi, ngươi có thể khi ra ngoài thì thuận tiện mang theo nàng đi tìm người thân..."
Tiết Dương là người thế nào, Hiểu Tinh Trần biết rất rõ, để hắn dẫn theo một đứa nhỏ đi tìm người thân, quả thực nằm mơ giữa ban ngày, không thể tưởng tượng được. Nhưng so với điều đó Tiết Dương lại càng không dễ dàng khoan nhượng cho một đứa trẻ ở lại nơi này, thậm chí có thể sẽ đối với đứa nhỏ đó như đối với con mèo đen kia, nghĩ tới cái này Hiểu Tinh Trần không rét mà run.
"Có thể."
Không nghĩ tới Tiết Dương sảng khoái một hơi đáp ứng, Hiểu Tinh Trần sửng sốt, cũng không cảm thấy vui mừng, ngược lại trong lòng trầm xuống.
Quả nhiên liền nghe Tiết Dương nói: "Mới là lạ, ngươi nói vậy, ta lại càng muốn giữ lại nó."
"....."
Tiết Dương nhướn mày, vừa định nói ta không ngại có thêm nhiều lợi thế trong tay, nhưng ngẫm nghĩ lại, sửa lời: "Nghĩa thành nói lớn không lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ, muốn tìm người thân của nó, dễ vậy sao, ngươi lại muốn sai sử người khác."
Tiết Dương có thể nói trắng thành đen, cãi miệng chỉ sợ chưa từng gặp đối thủ. Tiểu cô nương này thoạt nhìn không giống trẻ lang thang, hẳn là của nhà ai đi lạc, người thân nhất định tìm kiếm khắp thành, chỉ cần Tiết Dương chịu mang nàng ra ngoài, sẽ dễ dàng tìm thấy. Nhưng Tiết Dương chính là muốn đối nghịch lại với y, chế nhạo y, không chịu thỏa hiệp.
Biết rõ tính tình Tiết Dương vốn ác liệt như vậy, nhưng Hiểu Tinh Trần lo cho Tiểu Ninh, vẫn không nhịn được nói: "Không phải ta sai sử ngươi, thật sự là ——"
"Ta nói không được là không được."
Tiết Dương cắt ngang y, giọng điệu cường thế. Hắn thích nhìn bộ dáng Hiểu Tinh Trần lo lắng sốt ruột nhưng lại chẳng có biện pháp, cảm thấy vui tới khó hiểu.
Tiết Dương nói: "Trừ phi... Trừ phi ngươi hôn nhẹ ta, ta có thể cân nhắc một chút!"
Hiểu Tinh Trần cứng người: "Ta..."
Tiết Dương cũng không vội, hắn hứng trí nhìn Hiểu Tinh Trần khó xử đứng đó, đôi tay không biết phải để chỗ nào. Cả người trắng tuyết sạch sẽ, gương mặt cũng trắng, chỉ có mái tóc dài kia là đen nhánh mềm mại.
Thật sự là càng nhìn càng thuận mắt.
Hiểu Tinh Trần cắn răng nói: "Có vui không."
Đối diện với Hiểu Tinh Trần mờ mịt vô thố, Tiết Dương ha hả cười, cười hẳn một lúc mới dừng lại.
Tiết Dương nhún vai, ngẩng đầu nhìn trời nói: "Được rồi được rồi, tạm thời cho nó ở đây, người nhà nó nếu gấp, tự nhiên sẽ có người tìm tới đây, tội gì để ta làm người tốt."
Tiết Dương mặc dù không đáp ứng, nhưng tạm thời cũng sẽ không xuống tay với Tiểu Ninh. Hiểu Tinh Trần thoáng yên lòng.
Hiểu Tinh Trần biết rõ Tiết Dương, cực độ ích kỷ tàn nhẫn, vô cùng hẹp hòi, tùy tính lại vặn vẹo. Nhưng giờ lại không hiểu nổi hắn, không hiểu vì cái gì tính tình Tiết Dương đột nhiên đại biến, vậy mà có thể khoan nhượng cho một đứa nhỏ ở cùng, quả thực không thể tưởng tượng được.
Hiểu Tinh Trần sợ lời nào lại chạm vào thần kinh mẫn cảm của Tiết Dương, không khuyên nữa, yên lặng thu dọn bát đũa, rồi muốn quay về phòng mình.
Tiết Dương không bỏ qua không buông tha, chờ y thu dọn xong, bám theo y vào phòng, bất chợt đè y ngã ngửa xuống mặt sàn thô ráp.
Hiểu Tinh Trần vốn là người đạm nhiên kiên định, bị Tiết Dương đẩy đến hoàn cảnh như vậy, lại còn mỗi giờ mỗi khắc nơm nớp thấp thỏm chịu đựng hắn vũ nhục, nói cái gì làm cái gì cũng chẳng có ích.
Đột nhiên khóe miệng lành lạnh, Hiểu Tinh Trần cực kỳ hoảng sợ, đại não ong ong vang lên, liều mạng kháng cự.
Tiết Dương làm sao chịu thả người, gắt gao giữ chặt hai vai y, nhưng giãy giụa quá lợi hại, không thể không vừa nắm cổ tay, tay khác lại bóp cằm, khiến cho nụ hôn này càng thêm điên cuồng táo bạo.
Vừa nãy nói Hiểu Tinh Trần hôn hắn, vốn là mang theo ba phần nghiêm túc bảy phần trêu chọc, nhưng càng lúc càng cảm thấy nên phải làm như vậy, bọn họ dường như nên sớm làm như vậy.
Tiết Dương vẻ mặt mê loạn, không hề khống chế, giống như nhập ma, điên cuồng cắn gặm cánh môi mỏng kia. Hiểu Tinh Trần căn bản không thể né tránh, bị bắt ngửa đầu tiếp nhận, quanh người đều là khí tức của Tiết Dương, đại não trước giờ luôn trấn tĩnh giờ một mảnh hỗn loạn, giống như rơi vào vực thẳm.
Tiết Dương chưa bao giờ làm vậy với người khác, căn bản không biết hôn môi như thế nào, dựa theo bản năng tìm kiếm chiếm đoạt, trên hai cánh môi dây dưa một hồi, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm khép chặt của Hiểu Tinh Trần, xông vào trong quấy phá. Nhất thời đầu lưỡi bị cảm giác ấm áp ướt át vây quanh, trong trong ngoài ngoài đều là khí tức ôn hòa của Hiểu Tinh Trần, hô hấp phả lên trên mặt hắn, đắm say mê loạn đến tận cùng.
Đột nhiên đầu lưỡi đau nhức, Tiết Dương một tay đẩy Hiểu Tinh Trần ra, lau lau khóe môi, mu bàn tay liền lau được ít máu, một mùi vị tanh ngọt nhàn nhàn tràn ra từ trong miệng.
Hiểu Tinh Trần ngã nghiêng sang một bên, há miệng thở dốc, ngực kịch liệt phập phồng.
Nếu không phải Tiết Dương phản ứng cực nhanh, y hẳn chút nữa liền cắn đứt luôn đầu lưỡi hắn.
Tiết Dương hừ hai tiếng, cau mày cười ác ý, lộ ra hai chiếc răng nanh, nói: "Đạo trưởng thật đúng là lợi hại, ta thiếu chút nữa liền đi gặp ông bà ngươi rồi."
Tiết Dương túm vai y kéo y lại gần, ghé sát vào nói: "Có điều ngươi như vậy càng làm cho ta mê muội, mùi vị đạo trưởng thật sự rất ngọt, làm ta muốn ngừng cũng chẳng thể."
"Ăn nói hàm hồ!"
Khí tức khô nóng điên cuồng cùng tàn bạo phả lên mặt, Hiểu Tinh Trần không nhịn được co rụt lại. Tiết Dương ba ngón tay chế trụ gò má y, bóp mở hàm răng, cúi đầu hôn tiếp.
Hiểu Tinh Trần tránh cũng không thể, cả người đều bị Tiết Dương gắt gao áp chế. Tiết Dương gần như muốn cắn nát môi y, một chút máu cùng nước bọt theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống. Tiết Dương cường thế tàn bạo giữ chặt y, đầu lưỡi trắng mịn đảo qua từng ngóc ngách trong khoang miệng, hận không thể nuốt luôn cả Hiểu Tinh Trần vào bụng.
Hiểu Tinh Trần gần như hít thở không thông, Tiết Dương thật lâu sau mới thoáng tận hứng, nhưng vẫn chưa thỏa mãn mà lui ra.
Hai người nới ra chút ít khoảng cách, Tiết Dương thấy Hiểu Tinh Trần dưới thân ngay cả cổ cũng hồng một mảng, bờ môi bị tùy ý cắn gặm đỏ sẫm rươm rướm vệt máu, chất lỏng trong suốt còn đọng bên khóe miệng. Tiết Dương hồi tưởng lại dư vị, trong ngực tràn đầy thống khoái cùng thỏa mãn chưa từng có, gần như lại muốn hôn tiếp.
Đột nhiên hắn giật mình phát giác có người đứng sau ——
Tiết Dương mạnh mẽ xoay người, trong mắt xẹt qua tia hàn quang cực kỳ hung ác.
Tiểu Ninh ngơ ngác đứng trước cửa.
Tiết Dương phản ứng như vậy, Hiểu Tinh Trần liền đoán được nhất định là Tiểu Ninh tới đây. Y liều mạng giữ chặt tay áo Tiết Dương, giống như chậm một khắc Tiết Dương sẽ lao tới đem tiểu nha đầu đi băm thây vạn đoạn.
Tiết Dương trở tay kéo tay Hiểu Tinh Trần nâng y dậy, đặt bên miệng hôn hôn. Một đôi mắt khẽ liếc nhìn tiểu cô nương, tia nguy hiểm trong mắt còn chưa tán đi, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.
Tiết Dương kỳ quái hỏi: "Nhóc con, ngươi đứng đó từ khi nào?"
Tiểu Ninh dùng một ngón tay chọc chọc hai bên má, nghĩ nghĩ: "Ừm... Mới một lát nha. Trời nắng quá, Tiểu Ninh muốn hỏi nhị phụ thân cùng phụ thân có cái đồ vật gì đó có thể che nắng không."
"Ồ?"
Tiểu Ninh vui vẻ: "Nhưng mà Tiểu Ninh biết, thời điểm người lớn làm việc, trẻ con không được làm phiền, nên không có lên tiếng nha!"

Bình luận

Truyện đang đọc