HOANG THÀNH TÙ

Beta: Nguyenchau
Hiểu Tinh Trần nghe được âm thanh viên thuốc kia xé qua không khí, cực kỳ nhỏ, nhưng chút động tĩnh này lại khiến y kinh ngạc đến ngây ra.
Y ngàn vạn không nghĩ tới Tiết Dương lại có hành động này.
Toàn thân như bị rút hết khí lực, tấm bình phong trước nay luôn dùng để che chắn giờ bị đánh nát vụn, lộ ra phần mềm mại nhất bên trong, yếu đuối khiến người ta bất an. Hiểu Tinh Trần vội vàng lần theo quỹ đạo, nhưng phát hiện đã không kịp. Y thở dài, dường như phần cảm mến kia càng bộc lộ, thì càng tuyệt vọng, càng yếu ớt, càng khiến y từng bước lún sâu vào vạn kiếp bất phục.
Tiết Dương nói: "Hiểu Tinh Trần, ngươi thích ta đúng không, nếu không ngươi sẽ chẳng thống khổ như vậy, dù không thấy được biểu tình của ngươi, nhưng chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, lâu như vậy, ta hiểu ngươi rất rõ, ngươi chẳng phải cũng rất đau, đúng không. Ngươi thích ta mà, đúng chứ?"
Thanh âm Tiết Dương tựa như dao sắc, từng chữ từng chữ đem bạch y đạo nhân này ra lăng trì.
Hiểu Tinh Trần đứng bên vách đá sụt lở, gắng nắm chặt chút kiên định cùng cố chấp cuối cùng của bản thân, môi run run mở miệng nói: "Ta vĩnh viễn chỉ thích thiếu niên vô danh khi trước."
Gió từ vách đá vù vù gào thét bên tai, Tiết Dương gần như đứng không vững, nhìn Hiểu Tinh Trần, ngực đau đến muốn ngất đi, nhưng đau đớn cứ cắn xé hắn, buộc hắn phải tỉnh táo cảm nhận sự tuyệt vọng này. Khí huyết trong ngực cuồn cuộn, càng lúc càng rõ, cũng càng lúc càng thống khổ, máu tươi đỏ nhạt trào lên cổ họng, theo khóe miệng chảy xuống.
Đau, thật sự đau quá, nếu nói lăng trì là hình phạt thảm khốc nhất trên đời, thì đau đớn này so với lăng trì còn thống khổ hơn ngàn vạn lần. Khả năng chịu đau ương ngạnh như Tiết Dương, cũng bị sự đau đớn gần như chưa từng tồn tại trên cõi đời này hành hạ đến không muốn sống.
Tiết Dương muốn cười, gần hai mươi năm trong cuộc đời, bất luận ở trong cảnh ngộ nào, hắn đều cười, nó đã sớm thành thói quen của hắn, là thứ ngụy trang nhanh nhất, tiện nhất. Nhưng hắn càng lúc càng không cười được, ở trước mặt Hiểu Tinh Trần hắn không cần kiêng nể, ngay cả lớp ngụy trang này cũng không cần thiết nữa.
Tiết Dương đau đến không chịu nổi, bắt cánh tay Hiểu Tinh Trần, kéo y cùng quỳ gục xuống đất.
Bên vách đá, không cốc cạnh, hừng đông lạnh lẽo âm u, gió cắt qua da thịt, bọn họ giống như hai cá thể chỉ còn chút hơi tàn chẳng cứu chữa nổi, giãy giụa trong vực sâu thống khổ đen đặc, muốn bắt lấy chút ánh sáng căn bản không thuộc về bản thân, quay đầu lại phát hiện tất cả đều là hoài công vô ích.
Quá hoang đường, căn bản là hai con người không cùng tính cách, tri ngộ bất đồng, vận mệnh khác nhau, tách biệt đặt ở hai đầu cán cân, nếu cứ vọng tưởng có thể xuất hiện đồng thời, vậy thì toàn bộ cán cân kia cũng sẽ mất cân bằng mà sụp đổ.
Vạn kiếp bất phục!
Tiết Dương giữ chặt lấy bả vai Hiểu Tinh Trần, liều mạng ép xuống, bức bách y tới trước vách đá vạn trượng kia.
Hắn gào lên: "Đạo trưởng, Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ta phát hiện, thật ra đến bây giờ trong lòng ngươi đều rõ hơn bất cứ ai, chỉ là không muốn thừa nhận, chuyện tới nước này, ngươi thà để chính mình thống khổ như vậy cũng không muốn thừa nhận! Đã vậy, không bằng chúng ta dứt khoát cùng nhảy xuống, tan xương nát thịt, huyết nhục giao hòa cũng coi như là kết quả tốt đúng không!"
Phía trước gió từ đáy vực gào thét, y sam vù vù phật phật. Tiết Dương điên cuồng, lực tay cực mạnh, Hiểu Tinh Trần chỉ cảm thấy khí lực của hắn gần như muốn kéo hai người họ nhảy xuống đó.
Nếu lúc này chết đi, cũng xem như là giải thoát. Hiểu Tinh Trần gánh trên lưng nợ máu của vô số người vô tội, y vốn đã phải chết dưới kiếm Sương Hoa kia rồi, bị người ta cưỡng ép cứu sống chỉ là tăng thêm phiền não cùng đau khổ mà thôi.
Lời Tiết Dương xác thực là một thứ cám dỗ, Hiểu Tinh Trần lẽ ra phải buông xuống không giãy giụa.
Nhưng y lắc đầu, run giọng nói: "Không được, ngươi không thể..."
Không thể cái gì? Không được cái gì?
Tiết Dương không hiểu ý y, nhất thời sửng sốt, Hiểu Tinh Trần liền gạt bàn tay đang áp chế mình ra, quỳ sụp xuống, co người thành một cái gì đó thật nhỏ bé yếu ớt.
Hồi lâu, Tiết Dương chậm rãi bước qua, nhè nhẹ vỗ lên bả vai Hiểu Tinh Trần, kéo người y, ôm y vào trong ngực, lọn tóc lạnh lẽo rũ xuống mu bàn tay hắn, hắn cảm thấy người trong ngực yết ớt tới gần như muốn biến mất không còn.
Tiết Dương nói: "Được rồi, vậy chúng ta về nhà đi, đạo trưởng, chúng ta về nhà đi, A Tinh và Tiểu Ninh đang chờ chúng ta, cũng không ở lại y quán nữa, mang theo bọn chúng, cùng trở về nghĩa trang đi."
Hắn ôm chặt Hiểu Tinh Trần, trong miệng lẩm bẩm. Nếu thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, cũng coi như một kiểu nương tựa vào nhau theo nghĩa khác. Hắn vốn chưa từng nghĩ đến mấy thứ như vậy, nhưng kể từ khi gặp Hiểu Tinh Trần, hết thảy suy nghĩ của hắn đều thay đổi, trái tim lạnh lẽo tàn nhẫn, lại bỗng nhen nhóm lên tia hi vọng, rồi vô số kỳ vọng, nếu thời gian có thể dừng lại, hay chỉ là chậm đi một chút thì tốt biết bao.
Đột nhiên, trên bầu trời u ám, một đạo linh lực vụt qua, dù phần linh lực kia bị ẩn, thoáng qua liền biến mất, nhưng nhanh trí như Tiết Dương, ngay trong thời điểm này vẫn phát giác được.
Không, không phải một, mà dường như có rất nhiều!
Nghĩa thành xa xôi, nhiều năm qua sóng yên biển lặng, tại sao bỗng nhiên xuất hiện nhiều tu sĩ như vậy, bọn họ đột nhiên tới nơi này làm gì?
Hiểu Tinh Trần hiển nhiên cũng cảm thấy, y tránh thoát khỏi ngực Tiết Dương, đồng dạng nghi hoặc.
Tiết Dương có phần ngẩn người, liên hệ với sự việc lần trước, hắn nghĩ một chút, tám phần liền đoán ra lai lịch những người này.
Hắn chửi thề một tiếng, đứng dậy, Hiểu Tinh Trần bên kia đã gọi ra Sương Hoa, Tiết Dương sửng sốt giữ chặt cánh tay y, nói: "Ngươi định đi đâu?"
Hiểu Tinh Trần đáp: "Những người này đang ngự kiếm trên cao bỗng xuống rất thấp, tuyệt không phải là trùng hợp đi ngang qua, chủ đích của bọn họ là Nghĩa thành!"
Tiết Dương nói: "Cho nên ngươi liền muốn về thành? Ngươi điên rồi sao, ngươi biết bọn họ có lai lịch gì, muốn làm gì, ngươi cứ vậy trở về, là tự tìm chết đó!"
Hiểu Tinh Trần nói: "Ta không biết bọn họ là ai, cũng không biết bọn họ muốn gì. Nhưng nghĩa thành hẻo lánh như vậy, bọn họ đột nhiên xuất hiện, chắc chắn chẳng có ý tốt, mục tiêu nhất định là ngươi hoặc ta, nếu không trở về, dân trong thành nhiều khả năng sẽ bị bọn họ giết chết."
Tiết Dương lúc nào cũng mắng y ngu xuẩn cố chấp, nhưng đó chẳng qua là do giận dữ mà cố tình tổn thương thôi. Thật sự chung sống cùng y lâu như vậy, Tiết Dương luôn biết, Hiểu Tinh Trần rất nhanh trí linh hoạt, trái tim lại thanh minh thấu triệt, nếu không trước kia cũng chẳng thể tóm được hắn.
Lúc này y chỉ dựa vào một đạo linh lực thoáng qua, liền suy đoán ra nhiều như vậy, quả thực không thể không thán phục.
So sánh công lực giữa hai người, Tiết Dương hoàn toàn có thể đánh ngất Hiểu Tinh Trần rồi mang đi, nhưng hắn vẫn dằn lại, trầm giọng nói: "Ngươi nghe ta nói, ngươi trở về là hoàn toàn tự chui đầu vào lưới, ta biết đại khái lai lịch bọn chúng, không phải loại thường đâu, không phải thứ ta và ngươi có thể giải quyết."
Hiểu Tinh Trần nói: "Có phải liên quan tới người khiến ngươi trọng thương không?"
Khi ấy Tiết Dương toàn thân đầy thương tích lết về Nghĩa thành, hắn nói với y phải trăm đắng ngàn cay mới lấy được thuốc giải, trên đường quay về còn đụng trúng một tên "khốn kiếp", vì chừa cho A Tinh đủ thời gian chạy đi, hắn bị tên đó vây ròng rã suốt mười ngày.
Nếu không phải người đó và Tiết Dương có liên quan hay mục đích gì, tại sao phải giữ Tiết Dương lâu như vậy.
Tiết Dương trầm giọng nói: "Mạt Lăng Tô thị, Tô Thiệp... Không, còn chưa hết."
Vừa nghe cái tên này, Hiểu Tinh Trần liền rõ, y mặc dù chưa từng gặp qua người này, nhưng trước đây đã nghe qua người này làm việc cho ai.
Hiểu Tinh Trần theo bản năng dò xét: "Cho nên người tới không chỉ có Mạt Lăng Tô thị, mà có thể còn có... Kim Lân đài?"
Hắn cũng không chắc nữa, Tiết Dương biết mọi chuyện nghiêm trọng rồi, song hắn cũng biết, Hiểu Tinh Trần một khi đã quyết, thì dù có thế nào đi nữa cũng tuyệt không thay đổi.
Tiết Dương một là không làm hai là không nghỉ, kéo Hiểu Tinh Trần nhảy lên Sương Hoa, nói: "Được rồi, chúng ta trở về Nghĩa thành, bất kể là Kim Lân đài hay là Ngân Lân đài, đến lúc đó sẽ hay."
Hiểu Tinh Trần ngàn vạn không nghĩ tới Tiết Dương sẽ chịu như vậy, kinh ngạc: "Ngươi ___?"
Tiết Dương không nói hai lời ôm lấy eo y: "Mau ngự kiếm."
Sương Hoa mang hai người bay vào thành. Hai người núp sau vách tường ẩn giấu linh lực, nhìn những tu sĩ kia đi lại trên đường, tựa hồ đang hỏi thăm tìm kiếm. Kẻ cầm đầu hình như đang cầm một bản vẽ, gặp người liền hỏi có thấy qua người này hay chưa.
Ánh mắt Tiết Dương hiểm độc, nhìn từ phía xa, liền thấy trên giấy kia rõ ràng vẽ mình.
Tiết Dương khẽ xì một tiếng nói: "Vẽ xấu như vậy, bôi tro trát trấu vào danh tiếng của ta."
Thanh danh của Tiết Dương ở ngoài đời có bao nhiêu thối nát chẳng ai so với hắn rõ hơn được, nhưng khi ôn dịch diễn ra, người trong Nghĩa thành được Tiết Dương phát thuốc, bọn họ có thể không nhận ra Hiểu Tinh Trần, nhưng chắc chắn nhận ra Tiết Dương - đại ân nhân của bọn họ. Giờ đây thấy đám người này chẳng biết từ đâu đột nhiên xuất hiện hỏi tung tích Tiết Dương, họ đều lắc đầu ngậm miệng không nói, hoặc nói không biết, chưa từng thấy qua.
Tiết Dương nhìn thấy tất cả, nghĩ, những tu sĩ này không ai mặc phục trang gia tộc cả, đúng như Hiểu Tinh Trần đoán, nhìn qua liền biết kẻ tới bất thiện, nếu không cũng chẳng giả trang thành người bình thường che giấu thân phận làm gì. Nếu bọn họ một mực không tìm được hắn, nói không chừng sẽ đại khai sát giới, dẫu có phải lật tung cái Nghĩa thành này lên cũng phải đạt được mục đích.
Mà Nghĩa thành nhỏ như vậy, giờ có phát động linh lực ngự kiếm trốn đi cũng sẽ bị phát hiện. Dù sao sớm muộn gì cũng bị tìm thấy, Tiết Dương nói: "Hiểu Tinh Trần, ngươi trốn ở đây, đừng động, ta ra ngoài gặp bọn chúng một chút."
Ngón tay Hiểu Tinh Trần hơi động, còn chưa kịp lên tiếng, Tiết Dương đã thong thả lách đến bên cạnh những người kia, cười nói: "Các ngươi từ chỗ khỉ gió nào tới, tìm bổn đại gia gấp như vậy, muốn sớm chết để rồi sớm siêu sinh sao!"  

Bình luận

Truyện đang đọc