HOANG THÀNH TÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Artist: Zaneri
Tiết Dương đè người xuống, một tay đỡ lấy bên mặt Hiểu Tinh Trần, một tay xoa nhẹ gò má y, cúi đầu hôn.
Tiết Dương bịn rịn trên cánh môi, đầu lưỡi liếm láp, ẩm ướt mềm mại. Hắn thử thăm dò vào sâu, dễ dàng cạy mở đôi môi đó, lưỡi luồn vào khoang miệng, chỉ cảm thấy một vùng ấm áp, hắn liếm mút, đầu lưỡi trơn mềm quét qua vòm họng, lực độ nhẹ nhàng, gần như không phải chiếm cứ, mà là một loại an ủi.
Rời khỏi khoang miệng ấm áp, môi tách ra một chút, Tiết Dương nhìn gương mặt an tĩnh của Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương nói: "Sao ngươi không phản kháng giãy giụa? Ngươi hẳn phải giãy giụa chứ, bị ta giày vò như vậy, cho tới giờ ngươi hẳn vẫn rất hận ta chán ghét ta."
Hiểu Tinh Trần lặng im không lên tiếng, Tiết Dương cười tự giễu, cúi đầu hôn lên trán cùng mi tâm y, môi như có như không chạm phải mép băng vải trắng, đó là tội nghiệt mà hắn sẽ không bao giờ xóa được.
Hắn một đường hôn xuống, tinh tế chạm lên gò má cùng chóp mũi y, sau đó là cổ, hôn như vậy đối với Tiết Dương mà nói có phần quá mức triền miên, gần như không thuộc về hắn, nhưng lúc này lại chính xác là hắn đang hôn, đang an ủi.
Toàn thân Tiết Dương đè lên người Hiểu Tinh Trần, để khí tức người này bao trọn lấy chính hắn, đầu hắn vùi vào cổ y, lẩm bẩm: "Sao lại thích như vậy chứ, rõ ràng phiền phức nhất chính là ngươi, nhưng đến cuối cùng, tại sao lại thích ngươi như vậy."
Lọn tóc hơi vểnh lên của thiếu niên nhè nhẹ cọ trên cằm Hiểu Tinh Trần, thanh âm thiếu niên cũng rất khẽ, tựa như một thứ gì đó rất kỳ quái, một mực đào sâu lòng người, hắn cứ nói như vậy, xông ngang đánh thẳng mà đạp phá thành lũy cố chấp kia, dẫu chính mình có bể đầu chảy máu cả người đầy thương tích, cũng sẽ không quay đầu, không dừng lại.
Hiểu Tinh Trần nói: "Ta cũng thế."
Tiết Dương rầu rĩ: "Là thiếu niên kia hả."
Hiểu Tinh Trần đáp: "Là ngươi."
Tiết Dương trợn to hai mắt.
Tựa như không thể tin được, Tiết Dương động cũng không dám, hắn sợ vừa động một cái, sẽ làm vỡ tung cái cảm giác không chân thật này.
Hắn gắng sức bình tĩnh, nhưng thanh âm vẫn run run.
Hắn nói: "Ngươi nói gì... Ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa?"
Hiểu Tinh Trần nghe được khao khát đến từ trái tim, tình cảm nào đó luôn chất đống giờ nứt toác ra, là sợ hãi cũng là tuyệt vọng. Thiếu niên kia và Tiết Dương căn bản chính là một người, y vốn không muốn thừa nhận, quá mức kinh khủng, thậm chí chính là sợ hãi. Y nói cảm mến người thiếu niên kia, đã là quá thể rồi, lại còn muốn bức ép y thừa nhận bọn họ là cùng một người, y không muốn. Nhưng phòng tuyến của y cuối cùng vẫn sụp đổ, y biết bản thân không thể mang bộ dáng này, song vẫn cứ thế, không còn cách nào khác. Y trốn không thể trốn, tránh không thể tránh, tiếng thở dài kia càng ngày càng khắc sâu, trái tim giao động cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Rốt cuộc vẫn cứ thất bại.
Hiểu Tinh Trần nâng tay lên, chậm rãi ôm thiếu niên trên người: "Cảm mến thiếu niên kia, thích thiếu niên kia, nhưng cũng chính là ngươi. Người ta thích, là ngươi."
Cánh tay trước giờ luôn vững chắc của Tiết Dương giờ lại giống như thanh âm hắn vậy, khe khẽ run lên.
Hắn nắm chặt tay, móng tay gần như đâm sâu vào da thịt, nhưng hắn không thấy đau, hắn không cảm nhận được gì nữa, toàn bộ tư duy trên người hắn đều như thủy triều như lũ quét, kêu gào xuôi nhanh chảy xiết, những lời này rất nhẹ, nhưng lại khiến hắn nhức óc đinh tai. Thật ra hắn biết trái tim Hiểu Tinh Trần nghĩ gì, nhưng giờ chính tai nghe được, lại cảm thấy không chân thật lắm. Là hắn quá mức phong ma, đắm chìm trong ảo mộng của mình không muốn thoát ra ư? Nhưng cái ôm người này rõ ràng ấm áp như vậy, như muốn xua tan rét lạnh trời đông tháng giá cả đời hắn.
Tiết Dương cắn môi, lần nữa hôn lên cánh môi Hiểu Tinh Trần, lần này không ôn hòa nữa, nhưng cũng không phải hung bạo, mà là tình cảm nồng cháy quá mức chịu đựng, hắn hôn y thật sâu, liếm lộng cắn mút, lần vào tận sâu vẫn thấy chưa đủ, đầu lưỡi gần như thăm dò tới tận yết hầu.
Tiết Dương một bên hôn, một bên mò tới đai lưng Hiểu Tinh Trần, kéo xuống, đạo bào rộng lớn tản rộng, lộ ra xương quai xanh rõ ràng cùng lồng ngực trần trụi. Hắn rời khỏi khoang miệng ấm áp, dứt theo một sợi chỉ bạc, môi bị nước bọt thấm ướt, dính chút thủy quang, Tiết Dương đột ngột hôn lên phần xương quai xanh lộ ra đó.
Trước đây Hiểu Tinh Trần kiếm pháp như gió, bước đi như trăng, trường thân ngọc lập, phong thái kiệt xuất, nhất kiếm Sương Hoa động thiên hạ, không khỏi khiến người ta thán phục. Hôm nay y nằm chỗ này, Tiết Dương thấy trên thân thể bạch ngọc mà đơn bạc gầy yếu kia còn lưu lại những vết thương mờ mờ, đó là kết quả trước kia hắn dùng tính mạng thôn dân khống chế tạo thành, có vết sẹo không còn thấy được, nhưng cũng có cái nghiêm trọng, phải rất lâu mới có thể biến mất, mà không chừng vĩnh viễn sẽ ở đấy luôn.
Tiết Dương hôn những vết thương kia, giống như vuốt ve tất cả đau đớn của người này. Hắn vuốt ve vết sẹo nhỏ dài rõ thấy nhất trên cổ y, chậm rãi dè dặt, cảm nhận bên dưới đầu ngón tay hơi lồi lên, đôi mắt hắn cay cay, nhưng vẫn cố chấp sờ tiếp.
Hiểu Tinh Trần kéo tay hắn xuống, nắm trọn, Tiết Dương trở tay, cùng y mười ngón đan cài, đè sát bên thân, tay khác bắt lấy đai lưng y kéo hẳn xuống, lộ ra mảng lớn da thịt. Hắn lưu luyến trên tấm thân thể này, hôn, rồi nhẹ nhàng cắn lên điểm hồng mai trước ngực, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm, lượn vòng quanh điểm nhô ra kia, tay còn lại leo lên đầu nhũ khác, ngón tay xoa nắn vân vê.
Vài âm tiết rên rỉ từ trong cổ họng Hiểu Tinh Trần bật ra, Tiết Dương hàm hồ nói: "Đạo trưởng... Hiểu Tinh Trần đạo trưởng..." 
Hắn một đường hướng xuống, hôn lên phần bụng bằng phẳng, Hiểu Tinh Trần không nhịn được khẽ co rụt người, lại bị Tiết Dương vòng tay giữ chặt eo, khiến cả người y hơi nâng lên sát gần hắn, tay còn lại vẫn tiếp tục vân vê trên đầu nhũ, trực tiếp làm nó đỏ bừng tới mê người. Quần bị kéo xuống, Tiết Dương tách mở hai chân y, vùi đầu tấn công chỗ giữa bắp đùi, đem toàn bộ tính khí của y ngậm vào trong miệng.
Tiết Dương trước nay chưa từng làm qua loại chuyện này, chỉ theo bản năng cấp thiết cháy bỏng mà ngậm lấy, đầu lưỡi quét qua chóp đỉnh nhạy cảm, liếm láp, nuốt vào nhả ra, muốn để người dưới thân cảm nhận được nhiệt tình của hắn.
"Ư..."
Hiểu Tinh Trần không nhịn được nghẹn ngào thành tiếng, thanh âm rất nhỏ nhưng tràn đầy sắc dục khó nhịn. Bụng dưới Tiết Dương căng lên, giống như một ngọn lửa chen chúc cháy bỏng, hận không thể khiến người này hòa tan vào thân thể, càng nuốt nhả sâu hơn. Hai chân Hiểu Tinh Trần không kiềm được co lên, đầu gối gập cong, giữa một vùng ấm áp trút ra hết cả. Tiết Dương ngẩng đầu, cười một tiếng, nhấc tay lau lau bạch trọc bên mép, khẽ thở hổn hển hỏi y: "Rất thoải mái, phải không?"
Phát tiết xong, tư duy trước nay luôn rõ ràng của Hiểu Tinh Trần chớp mắt liền rỗng tuếch, ngón tay Tiết Dương cọ xát tính khí y, rồi chất lỏng trơn trượt lành lạnh dò tới phía sau hạ thể Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần cảm giác có cái gì đó luồn vào trong hạ thể, từ từ tiến sâu rồi chậm rãi khuếch trương, thăm dò trong vách thịt mềm mại, còn chưa đợi y quen với thứ dị vật bất ngờ xuất hiện này, ngón tay thứ hai đã đi vào, tiếp đó là ngón thứ ba.
Thân thể vừa mới mềm nhũn lần nữa căng cứng lên, Hiểu Tinh Trần theo bản năng muốn khép chặt hai chân, lại bị Tiết Dương đè chặt, y không động nữa, định nghênh hợp hắn mở hai chân ra, nhưng xúc giác sau khi phát tiết quá mức mẫn cảm, ngăn trở động tác, Hiểu Tinh Trần lại bật rên, không tự chủ mà giơ tay lên bịt kín miệng, liền bị kéo xuống nắm trong tay.
Mấy ngón kia rút khỏi thân thể, còn chưa kịp để y thở ra hơi, một vật khác nóng bỏng hơn to lớn hơn đã chen vào cửa miệng, Hiểu Tinh Trần a một tiếng, bản năng muốn rúc về sau, nhưng y không làm vậy, ngược lại gắng mở hai chân ra, dường như muốn để vật thô cứng kia tiến vào dễ dàng hơn chút.
Hiểu Tinh Trần làm thế này, Tiết Dương trong lòng xót xa, nói: "Không sao đâu, không để ngươi đau nữa, ngươi thả lỏng, như vậy sẽ dễ chịu hơn." Nói rồi Tiết Dương không trực tiếp xông thẳng mà tiến vào thật chậm rãi, như sợ làm y bị thương. Miệng huyệt kia đã được khuếch trương, không quá chặt như trước, Tiết Dương từng chút từng chút sáp nhập, rốt cuộc vẫn không vào được hết. Hiểu Tinh Trần toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, hai tay không kiềm được níu lấy ga trải giường, một mảnh xốc xếch.
Tiết Dương nói: "Vẫn rất đau, phải không?"
Hiểu Tinh Trần run môi: "Không, không sao, ta không sao..."
Tiết Dương gật đầu, hắn vừa không dằn nổi lại vừa vạn phần xót xa, cẩn thận rút côn thịt ra ngoài, rồi lần nữa tiến vào, luật động chậm rãi khiến huyết mạch toàn thân hắn căng lên, nhưng hắn không muốn dùng quá gấp, tránh cho người dưới bị thương đau đớn. Hiểu Tinh Trần nói: "Nhanh một chút, không sao..."
Nghe y nói như vậy, Tiết Dương không thể kiềm được, đè chặt hai chân Hiểu Tinh Trần rút ra rồi cắm vào, cự vật được vách thịt hút lấy, chặt chẽ bao quanh, một vùng ấm áp khiến hắn lưu luyến, hắn quá thích người này, muốn dùng tất cả khí lực toàn thân mà sáp nhập, hận không thể cứ thế hòa thành một thể với y.
"A... Ưm..."
Hiểu Tinh Trần không nhịn được kêu thành tiếng, giọng nói dịu dàng trong trẻo xen lẫn tình dục khó nén và sợ hãi cùng cực. Chuyện như vậy với y mà nói thật quá mức kịch liệt, thân thể Hiểu Tinh Trần theo từng giao động cắm rút mạnh bạo mà nhấp nhô, trên trán cùng lồng ngực trần trụi rịn đầy mồ hôi. Trong đầu y hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ được gì cả, tất thảy tư duy đều bị người trên thân này tri phối, thừa nhận chiếm hữu nóng bỏng của hắn, tựa như tất cả đều bị hắn chiếm trọn.
Tiết Dương luật động, ánh mắt có phần mê loạn, nói: "Ngươi nói đi, gọi tên ta, để ta nghe nào."
Hiểu Tinh Trần đắm chìm trong cơn cực cảm, nào còn nhớ được gì khác, vô thức bật lên: "Ta... ưm... Tiết, Tiết Dương... Tiết Dương..."
Tiết Dương nảy sinh ác ý mà đem côn thịt chôn sâu trong thân thể người này, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy toàn bộ giác quan đều nhạy bén đến cực điểm, tất cả khó khăn không đáng nhắc tới nữa, máu trong cơ thể chen chúc dồn lên, mọi đau khổ không đều biến mất, thay vào đó là cảm giác yên lòng ôm trọn, tất thảy ánh sáng tồn tại mãi mãi.
"Hiểu Tinh Trần... Hiểu Tinh Trần..."
Hắn không ngừng gọi tên y, ba chữ này, khiến hắn từ bụi gai bóng tối đi về phía rạng sáng bình minh, vững vàng chiếm cứ hắn, hắn cuối cùng cũng giống như Hiểu Tinh Trần.
Hai người dính sát vào nhau, nóng bỏng cùng cuồng loạn chưa bao giờ có, da thịt tương liên, máu thịt tương hòa, mười ngón tay quấn quýt, tựa như giữa thiên địa không còn sợ hãi bất kỳ thứ gì nữa, không cần lo lắng gì cả, trần thế lắm nhiễu loạn, ân oán thị phi tàn nhẫn, nhưng lại cũng rất đơn thuần, dường như chỉ nhìn chăm chú ôm gắt gao một người là đủ. Thế gian vạn vật, hắn chỉ muốn một thôi. Hắn phát tiết tất cả vào cơ thể y, dịch thể trắng đục hơi lạnh tràn khỏi miệng huyệt, theo bắp đùi từ từ chảy xuống. Toàn thân Hiểu Tinh Trần đầy rẫy mồ hôi, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Tiết Dương chầm chậm chống đỡ thân thể y, cúi người bọc lấy Hiểu Tinh Trần, giống như ôm lấy trân bảo hiếm thế duy nhất của hắn. Hắn hôn lên băng mắt trên mặt y, phảng phất muốn xuyên qua lớp vải trắng này, khẽ vuốt ve tất cả vết thương trên người Hiểu Tinh Trần.
Cuồng loạn một đêm, sáng hôm sau, tia nắng ban mai mông lung rọi vào qua khung cửa sổ.
Tiết Dương mở mắt, đầu óc choáng váng quay cuồng, liền an tĩnh nằm đó chốc lát. Sau đó hắn ngồi dậy, ngay lập tức một chiếc khăn trên trán rơi xuống chân hắn.
Hắn vươn tay cầm, phía mặt trên còn có chút ẩm ướt. Hắn vốn bị cảm nhẹ, xuất ra chút mồ hôi khiến hắn thấy khá hơn nhiều. Giờ thật sự khỏi luôn rồi.
Tiết Dương không nhìn người bên cạnh, bởi trên giường ngoài hắn đã không còn ai nữa.
Hoàn toàn trống trơn.
Tiết Dương xuống giường, hoạt động thân thể một chút, ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng bếp trống không, bước qua ngưỡng cửa thật cao, băng qua tiền sảnh không một bóng người, đi vào sân, A Tinh và Tiểu Ninh đang đút thức ăn cho lũ gà trống gà mái đã lớn.
Hắn lấy một thùng nước trong sân, tự mình tắm rửa chút, vắt sạch cái khăn kia lau mặt, lại quay về phòng ngủ, hong khô cái khăn đó trên khung cửa sổ. Không có gió, bầu trời cũng chẳng mấy sáng sủa, một vùng ảm đạm mênh mông, nhìn như sắp có tuyết, đứng trong phòng cùng cảm thấy ẩm ướt, không biết đến lúc nào mới khô được.
Tiết Dương xoay người, trên ghế cạnh cửa sổ cũng không một bóng người. Tiết Dương rũ mắt, vừa định bước qua, chân bỗng khựng lại.
Hắn thấy một viên kẹo nho nhỏ lẳng lặng nằm trên bàn. 

Bình luận

Truyện đang đọc