HOANG THÀNH TÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Artist: Tiểu Tiểu Tác Văn
Sáng sớm, nắng ban mai rọi vào, Tiết Dương còn lim dim ngái ngủ. Hắn duỗi người một cái, chợt cảm thấy có cái gì đó từ trên người trượt xuống.
Hắn lanh tay lẹ mắt kéo nhẹ, phát hiện đó là một chiếc mền mỏng.
Tiết Dương bần thần một lát, khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười, hai tay ôm mền đi vào trong gian thất.
Hiểu Tinh Trần đã thức dậy, đang rửa mặt. Áo khoác ngoài còn chưa mặc, chỉ mang một thân lý ý bạch tố, tay áo vén lên, lộ ra nửa đoạn cánh tay, khom người rửa mặt.
Tiết Dương tựa vào khung cửa nhìn y. Hiểu Tinh Trần rửa mặt xong rồi, đi đến bên bàn, lục lọi lấy băng vải mới. Tiết Dương đi tới, đặt mền sang một bên, nhanh tay cầm lấy băng vải, Hiểu Tinh Trần liền mò tới mu bàn tay hắn.
Hiểu Tinh Trần rụt tay trở về, Tiết Dương nói: "Để ta giúp ngươi."  
Hiểu Tinh Trần đáp: "Không cần."
Tiết Dương cười cười: "Đừng lãnh đạm như vậy chứ, còn chẳng biết ai nửa đêm đắp mền cho ta đâu, mà có phải còn sờ đầu ta không, cảm thấy thế nào?"
Hiểu Tinh Trần có phần quẫn bách, không biết nói gì cho phải, Tiết Dương nhân cơ hội ấn y ngồi xuống.
Gương đồng vàng nhìn không rõ lắm, mông mông lung lung ánh ra gương mặt Hiểu Tinh Trần. Đó là một khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, ôn văn tuấn tú. Hai mắt y nhắm lại, dưới mí mắt không có con ngươi, lõm hẳn xuống.
Tiết Dương kéo lấy một tấm vải mỏng, xé đoạn, quấn qua đôi mắt y, vòng ra sau tóc, còn thừa lại một đoạn vải dài, rũ xuống bên mái tóc đen huyền, hắc bạch phân minh.
Tiết Dương cảm thấy rất đẹp mắt, hai tay vịn bả vai Hiểu Tinh Trần nhìn thẳng vào gương, Hiểu Tinh Trần theo thói quen nâng tay sờ lên đoạn băng vải đó.
Tiết Dương cầm bàn tay kia kéo xuống, từ sau ôm lấy Hiểu Tinh Trần, đem cả người y giam vào trong ngực.
Hiểu Tinh Trần giãy giụa hai cái nhưng không tránh ra nổi, đôi tay Tiết Dương vẫn giữ chặt y, chiếc cằm nhọn đặt trên đỉnh đầu y, trong mũi hắn đều là khí tức thanh đạm của Hiểu Tinh Trần, cả ngày ngâm trong y quán, còn có chút hương vị thảo dược.
Hiểu Tinh Trần bị hắn ép tới hơi cong người lại, toàn thân cứng đờ.
Hai người cũng không lên tiếng.
Nếu Tiết Dương mà trông đợi một thứ gì đó vĩnh hằng, đó chắc chắn là giờ phút này.
Biết sự nhẫn nại của Hiểu Tinh Trần đối với hắn có hạn, chỉ một lát Tiết Dương liền buông y ra, duỗi người lầm bầm: "Đói đói, phải ăn chút gì mới làm việc được."
Hiểu Tinh Trần nói: "Tiết Dương."
Tiết Dương dừng bước, quay đầu lại "A?" một tiếng.
Hiểu Tinh Trần nói: "Thảo dược còn nhiều, ngươi chưa cần phải ngự kiếm đi tìm đâu."
Lúc trước Hiểu Tinh Trần cưỡng ép đột phá quỷ đạo phong chế, Tiết Dương đem toàn bộ linh lực trong người đều truyền cho y, tốc độ khôi phục của hắn cũng không nhanh như vậy, lấy thuốc trở về lại chọc đến cả người đầy thương tích, giờ còn ngự kiếm bay tới bay lui, thực sự là quá mệt mỏi.
Tiết Dương cười nói: "Sao vậy, đau lòng ta?"
Hiểu Tinh Trần không nói, mặc kệ Tiết Dương trêu đùa, chỉ đáp: "Ta hai ngày nay vừa nghiên cứu ra cách điều chế mới, đối với loại bệnh xuất huyết kịch liệt này có hiệu quả nhất định, ngươi cầm lấy những túi thuốc bột để ngoài phòng kia, phát cho những người mắc bệnh đi, cẩn thận đừng đụng đến máu."
Tiết Dương rất bất ngờ: "Ta hái thuốc đã là bất đắc dĩ rồi, đến cái chuyện giơ tay nhấc chân này ngươi cũng để ta làm ư?"
Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi đi đi, luôn có chỗ tốt."
Tiết Dương không đáp, trong đầu nghĩ Hiểu Tinh Trần đây là bắt hắn làm người giúp việc, trả thù hắn? Nhưng hắn cũng biết rõ Hiểu Tinh Trần không phải loại người này, sẽ không dùng chút việc vụn vặt này để chỉnh hắn.
Trái tim Hiểu Tinh Trần giống như một đầm nước trong suốt, Tiết Dương vốn chỉ nhìn một phát liền thấu, nhưng giờ phút này lần đầu tiên Tiết Dương nhìn không ra ý nghĩ của y. Hắn cũng không muốn phản bác lại y, chẳng thể làm gì khác hơn là gãi đầu đi làm theo ý Hiểu Tinh Trần.
Dân trong thành bị ôn dịch dọa đến không dám ra khỏi cửa, lúc này trên đường không có một bóng người, à không, chính xác mà nói là không có một người sống nào, còn người chết lại rất nhiều, đều là không kịp chôn, lại không ai dám động, liền vứt xác trên đường.
Những người này đều do toàn thân bạo huyết mà chết, thi thể hoàn toàn giống như huyết nhân, máu đặc kết lại thành màu đen tím, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Tiết Dương chịu đựng tất thảy mà mang thuốc phát cho người ta.
Những kẻ này không ít người từng bị Tiết Dương khi dễ. Đối mặt với một Tiết Dương ngang ngược hung tàn, đám dân chúng nhỏ bé này giận mà không dám nói gì, giờ lại thấy ác nhân này mang thuốc tới đây, mọi người đều ngạc nhiên tới không nói lên lời, cho là chính mình hoa mắt.
Thuốc này quả nhiên có hiệu dụng, bệnh nhân vốn chỉ vừa đụng vào liền chảy máu, sau khi uống thuốc liền cải thiện rất nhiều. Nhưng số lượng hộ dân quá nhiều, Tiết Dương nhất thời cũng phát không nổi, vì vậy bên ngoài y quán người lần lượt xếp thành hàng dài, mọi người đều biết y quán tầm thường này nghiên cứu ra thuốc đặc hiệu, dù không ăn không uống cũng phải lấy một phần.
Tiết Dương len lén ngó đầu qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một chút, rồi rụt về nói với Hiểu Tinh Trần: "Ngươi bị bao vây rồi."
Thuốc này hữu hiệu thì đúng là hữu hiệu, nhưng điều chế cũng chẳng dễ dàng gì, người bên ngoài chờ cấp, Hiểu Tinh Trần bên trong bận rộn xoay tới xoay lui, cho dù thêm Trương đại phu hết sức phụ giúp, nhưng nhất thời cũng không phối chế ra nhiều như vậy được.
Chợt nghe dưới lầu có người kêu: "Cầu Tiết công tử ban thuốc!", "Cầu ngài cứu quan nhân cùng tiểu nữ nhà ta!", "Tiết công tử phiền ngài có thể mau một chút không, chúng ta sẽ ở đây quỳ xuống cho ngài xem..."
Trương đại phu chen miệng nói với Tiết Dương: "Người bị vây hình như là ngươi..."
Nói đến thế sự khó liệu, gã lưu manh ngày xưa làm xằng làm bậy, hôm nay lại thành người để kẻ khác gửi gắm, ai cũng biết lấy được một bọc thuốc từ trong tay tay hắn, liền có thể thoa giảm bệnh tình.
Tiết Dương không nhìn đám người đang chen lấn đè ép lên nhau bên dưới nữa, tiện tay đóng luôn cửa sổ lại.
Tiết Dương không nhịn được nói: "Thật là khó chịu, bọn họ nói thì dễ rồi, chỉ việc mở miệng giơ tay là xong, có biết ngươi cả ngày lẫn đêm bận rộn tới sứt đầu mẻ chán không chứ!"
Hiểu Tinh Trần nói: "Nhân mệnh quan thiên, có thuốc này, đương nhiên người người đều muốn cầu một phần."
Tiết Dương khinh thường hừ một tiếng.
Hiểu Tinh Trần gói túi giấy cẩn thận, nói: "Lượng thuốc này được rồi, ngươi đi phát cho họ đi."
Tiết Dương: "..."
Hiểu Tinh Trần chế thuốc, Tiết Dương phân phát, mọi người chỉ biết Tiết Dương, không biết Hiểu Tinh Trần. Chẳng biết từ khi nào, cửa y quán bắt đầu xuất hiện đồ ăn, đều là được người ta dùng giấy gói lại cẩn thận rồi để chỗ này cho Tiết Dương. Buổi sáng Tiết Dương đẩy cửa một cái liền nhìn thấy màn thầu, bánh bao, trái cây, rau cải, còn có đồ dùng hàng ngày, chỉ cần có thể sử dụng được, gần như đều thấy đặt ở cửa.
Nhiều lần hắn ló mặt ra, còn thấy một đám con nít đang bỏ vật phẩm lại, bọn nhóc vừa nhìn thấy hắn, đầu tiên là kinh sợ, nhưng hình như lại nghĩ đến người này cứu người, là người tốt, vì vậy vội vàng chào một cái liền chạy mất.
Lần này thức ăn tại y quán không cần lo, Tiết Dương mang những thứ này lên lầu, cầm một cái bánh bao đưa cho Hiểu Tinh Trần, đặt đám còn lại sang bên cạnh, nói với y: "Đám dân chúng nhỏ bé này còn thật biết cảm ơn đấy, ta nói này, bọn chúng lí ra nên sớm làm như thế, phải biết chúng ta chịu bao nhiêu khổ cực. Hửm? Đây là cái gì."
Tiết Dương móc từ một cái túi may hình quả táo ra một tờ giấy, mở ra xem bên trên có chữ, buột miệng đọc lên: "Ôn dịch hoành hành, cực kỳ hiếm thấy, Tiết công tử cứu vớt trăm họ trong nước sôi lửa bỏng, đại ân đại đức, vô cùng cảm tạ, không biết nên nói như nào. Tiết công tử y thuật cao minh, diệu thủ hồi xuân, không kể hiềm khích lúc trước mà phát thuốc, quả đúng là..."
Tiết Dương nhẫn nại khổ cực, quả thực không đọc nổi nữa, cười phá lên.
Hắn tiện tay cầm lấy một trái táo bên cạnh, vừa gặm vừa cười: " Ha ha ha ha ha ha bọn họ còn tưởng là công lao của ta chứ ha ha ha ha ha ha ha ha ha !"
Hiểu Tinh Trần bình tĩnh nói: "Vốn dĩ ngươi cũng có rất nhiều công lao, cần gì phải chối từ."
Hiểu Tinh Trần lại nói: "Thời kì khó khăn, những thứ này vô cùng quý giá, bọn họ đến bản thân cũng không đủ dùng, nhưng vẫn tiết kiệm đưa tới cho ngươi, nhớ ân tình của ngươi."
Tiết Dương hừ một tiếng nói: "Coi như bọn họ hiểu chuyện."
Hiểu Tinh Trần đáp: "Vậy mùi vị được người khác cảm kích ghi nhớ thế nào?"
Tiết Dương nói: "Tạm được đi, dù sao, ha ha ha ha ha, cười chết ta..."
Bỗng nhiên tay cầm táo của Tiết Dương cứng lại, ngưng cười.
Hắn hạ tay xuống, nhìn Hiểu Tinh Trần một cái. Hiểu Tinh Trần không để ý hắn nữa, xoay người tiếp tục bận chuyện trong tay.
Tiết Dương cổ quái nhìn bóng lưng Hiểu Tinh Trần.
Người này để cho hắn phát thuốc, cố ý bắt hắn xuất đầu lộ diện, hóa ra là có ý như vậy.
Tiết Dương rũ mắt, trầm mặc, chân dài gác trên mặt bàn, lại nhấc tay lên, lười biếng nhét trái táo vào miệng.
Nếu Hiểu Tinh Trần muốn dùng loại chuyện này để cảm hóa hắn thì cũng quá ngây thơ rồi. Chẳng qua là chút lòng tốt của người khác mà thôi, không thần thông quảng đại đến vậy. Chỉ có y mới suốt ngày suốt đêm muốn làm việc tốt giúp thiên hạ thái bình, vì hỉ nộ ái ố của kẻ khác mà bận tâm. Hiểu Tinh Trần có thể vì người khác vui mừng mà hân hoan, nhưng Tiết Dương không thế, càng không cảm thấy việc này là đáng giá.
Trên đời này, sao lại có loại người ngây thơ như Hiểu Tinh Trần chứ.
Tiết Dương nghĩ vậy, gặm quả táo từng miếng từng miếng, nhưng khóe miệng lại bất tri bất giác cong lên.
Hiểu Tinh Trần mấy ngày liên tiếp phối chế thuốc thâu đêm, bệnh tình quả thực thuyên giảm, nhưng căn bản vẫn chưa giải quyết được gốc rễ ôn dịch, bệnh không ngừng lây nhiễm, chỉ mấy chục ngày ngắn ngủi, Nghĩa thành gần như đã biến thành một tòa tử thành.
Có thể nói thời gian chính là tính mạng, Hiểu Tinh Trần liên tiếp thay đổi thảo dược, chủng loại và tỷ lệ phối chế bất đồng, thử trăm ngàn lần, Tiết Dương cũng một mực ở bên cạnh y, làm trợ thủ của y, đưa bút đưa thuốc đưa tài liệu, còn nhét đồ ăn vào trong tay Hiểu Tinh Trần, để y dù bận rộn vẫn không bị đói. Qua qua lại lại, cũng tương đối ăn ý. 
Cuối cùng cũng tìm ra một phương pháp phối chế thích hợp, không biết có đủ khả năng khiến người bệnh hoàn toàn hồi phục không.
Hiểu Tinh Trần chợt nhớ tới A Tinh. Lúc trước y bảo nàng phải ở lại nghĩa trang, không nên đi ra ngoài. Nhưng lượng thức ăn dự trữ có hạn, hiện giờ xem chừng chẳng còn bao nhiêu, đành làm phiền tiểu nhị tại y quán đem một ít qua đó vậy.
Nghĩa trang xa xôi, nhưng tiểu nhị đi hơn nửa ngày liền trở lại. Trên lưng gã cõng một tiểu cô nương, dáng người nhỏ gầy, đang ho khan kịch liệt.
Đúng là A Tinh.
Tiết Dương nhìn thấy A Tinh liền biết tình hình không ổn. Tiểu nhị vừa đỡ nàng xuống, trong miệng A Tinh bất thình lình phun ra một ngụm máu, xối đến cổ áo một mảng đỏ tươi. Tiểu nhị kia sợ tới giật lui mấy bước.
Tiết Dương cả giận nói: "Ngươi cõng nó trở về làm gì, cõng về thì cứu được sao! Ngươi muốn tất cả chúng ta đều nhiễm bệnh chết hết hả?!"
Tiểu nhị này vốn có lòng tốt, gã thấy Hiểu Tinh Trần mấy ngày liền thâu đêm phối thuốc chế dược, cực kỳ cảm phục biết ơn. Nhận ủy thác tới nghĩa trang, gặp cảnh tiểu cô nương này cũng nhiễm bệnh, lại chỉ vừa phát tác chứ chưa đến mức xuất huyết, liền đánh bạo cõng nàng trở về.
Hiểu Tinh Trần biết rõ tâm ý tiểu nhị, trong lòng rất cảm kích, nghĩ đến A Tinh mới chớm bệnh, gã hẳn sẽ không bị lây, y cảm tạ tiểu nhị vài câu rồi để gã đi làm việc khác.
A Tinh đang trong trạng thái bán hôn mê, nhưng vẫn không ngăn được tiếng ho khan trong cổ họng. Hiểu Tinh Trần xót xa, lòng đau như nhỏ máu, vươn tay muốn chạm đến người nàng.
Tiết Dương kéo Hiểu Tinh Trần lại, nói: "Ngươi đừng đụng vào nó!"
Hiểu Tinh Trần lắc đầu, muốn giãy khỏi kiềm chế của Tiết Dương.
Y đã sớm coi nhẹ chuyện sinh tử, còn có việc gì không thể làm. Y biết A Tinh vì lưu luyến mình mới cam nguyện chịu ở lại Nghĩa thành, nếu A Tinh cứ vậy chết đi, tội nghiệt của y sẽ còn sâu nặng đến đâu chứ.
Hiểu Tinh Trần nói: "Thuốc lần này có thể trị tận gốc ôn dịch, ta nắm chắc, ngươi buông ta ra, để ta chữa trị cho muội ấy."
Tiết Dương sao có thể buông tay, gắt gao giữ lấy y, lớn tiếng nói: "Nếu nắm chắc sao ngươi lại kích động đến vậy, ngươi chắc bao nhiêu chứ, có được mười phần không?!"
Hiểu Tinh Trần có chút kích động đáp: "Ta... Tóm lại nhất định phải thử một lần, tuyệt không thể mặc kệ A Tinh như vậy được. Ta không cho muội ấy uống thuốc, chẳng lẽ để người khác làm thay ư!"
A Tinh chẳng có người thân, một thân một mình ở lại Nghĩa thành, nếu không ai dám lại gần chăm sóc, nàng chắc chắn sẽ bị ôn dịch gặm nhấm đến chết mất.
Tiết Dương bực bội vô cùng, trong đầu loạn hết lên, nhưng hắn cũng rõ, Hiểu Tinh Trần người này, cố chấp đến cùng cực.
Hắn buông Hiểu Tinh Trần ra, chạy vội tới bên người A Tinh, nâng một tay lên rồi vòng tay qua bồng nàng dậy.
Máu kia lập tực quệt qua người hắn.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, biến số xảy ra bất thình lình, Hiểu Tinh Trần gần như ngây dại.
Tiết Dương cau mày khẽ hừ rồi cười hai tiếng, nâng A Tinh, đẩy Hiểu Tinh Trần ra, bước nhanh tới căn phòng bên cạnh, tiện tay cầm gói thuốc vừa được điều chế trên bàn, nói: "Ngươi đừng quản, ta chăm sóc nó."
Hiểu Tinh Trần như bừng tỉnh trong mộng, vội vàng chạy qua, Tiết Dương đi trước một bước mang A Tinh vào phòng, cạch một tiếng cửa phòng nhanh chóng bị khóa cứng lại.
Trong đầu Hiểu Tinh Trần ầm ầm vang lên, không ngừng đập mạnh vào cửa, hận không thể dỡ luôn toàn bộ cánh cửa đó, vừa đập vừa gọi lớn.
Hiểu Tinh Trần kêu lên: "Tiết Dương, việc này không được! Ngươi sao có thể... ngươi trước tiên mở cửa ra đi đã! Tiết Dương! Tiết Dương!"

Bình luận

Truyện đang đọc