HOANG THÀNH TÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Artist: 七月痕
Tiết Dương cực kỳ khó chịu, hai mươi năm qua, hắn cũng chưa từng có loại cảm giác này.
Không phải đau đớn do đao kiếm cắt da xẻ thịt, cái này hắn hoàn toàn có thể chịu, cũng không phải phẫn nộ do bị người nhục mạ, thứ này hắn không thèm để ý, mà là một loại tâm tình, loại tâm tình này chậm rãi ngưng kết trong từng suy nghĩ, thậm chí là cả mỗi một bộ phận trên cơ thể. Ghen tỵ, không cam lòng, phẫn nộ, hận thù, sau khi tùy tiện phát tiết, chúng lại biến thành thứ gì đó thâm trầm hơn, chảy vào huyết dịch, ngấm vào xương tủy, giống như độc dược mãn tính ăn mòn hắn.
Hắn muốn làm cái gì đó, nhưng lại không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể không ngừng trầm luân, thậm chí còn trong vực sâu thăm thẳm này mà sinh ra khao khát. Hắn điên cuống muốn Hiểu Tinh Trần, không chỉ mỗi thân thể, mà là muốn chiếm giữ toàn bộ y. Tựa như một hành khất sắp chết khát, biết rõ chính mình bò vào miệng giếng chứa độc dược, vẫn cứ khom lưng xuống uống.
Mặc cho tâm tư Tiết Dương trăm chuyển thế nào, Hiểu Tinh Trần đều lãnh đạm, nhưng cũng không giống hồi mới tỉnh lại coi hắn như không khí, mà Tiết Dương phát hiện Hiểu Tinh Trần tránh né hắn, hơn nữa là tránh né theo bản năng.
Ví dụ như, thời điểm Tiết Dương ở bên cạnh, y nhất định sẽ từ một bên mà lẩn mất, tránh thật xa; không chịu ăn đồ Tiết Dương mang về, vì phòng ngừa Tiết Dương lại như trước bóp cằm cưỡng ép ăn, thậm chí còn tự mình làm vài thứ qua loa lấp bụng. Khi Tiết Dương cưỡng bách lôi kéo, y thật không có chống cự, chỉ cố tránh tiếp xúc, nếu Tiết Dương thực sự cường ngạnh, thì cũng không có biện pháp.
Đúng thôi, toàn tâm đều hướng về một người, sao có thể chịu được kẻ khác đụng chạm.
Trước kia Tiết Dương nghĩ Hiểu Tinh Trần vốn là người từ đầu đến chân đều thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu, toàn bộ tâm tư đều dành cho cái thứ lý tưởng mà bản thân tự cho là lớn lao cao thượng, hay là một kẻ ngốc làm chút chuyện tốt mà nghĩ có thể bảo toàn thiên hạ thái bình.
Không nghĩ tới y thế nhưng cũng sẽ cảm mến một người. Điều này thật sự nằm ngoài ý muốn của hắn.
Tiết Dương không muốn nghĩ sâu tới việc này, nhưng lúc này đây hắn không khống chế được, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không cam lòng. Hắn nhìn thân ảnh Hiểu Tinh Trần, dần sinh ra một loại vô thố, thậm chí còn có một chút ủy khuất.
...
Thời tiết thật nóng, Tiết Dương chuẩn bị chút đậu xanh định bụng nấu nước uống.
Hắn gần đây có phần dễ nổi nóng hơn. Trong tiệm cơm, đám người ra vào đủ loại, nào là tốp năm tốp ba kẻ kề tay người khoác tay, ăn nói thì buồn nôn ghê tởm, người người lại còn cực kỳ thân thiết. Tiết Dương lạnh mắt nhìn, rất muốn tiến lên chém luôn đầu, cắt luôn lưỡi bọn chúng.
Dựa vào đâu những người này đều một bộ dáng tháng năm êm đẹp, vừa nhìn liền muốn tức lộn ruột.
Tiết Dương chưa bao giờ hâm mộ người khác, nhưng mà hắn cảm thấy rất chướng mắt.
Hắn không nhịn được nghĩ, nếu Hiểu Tinh Trần có thể đáp lại hắn nửa phần, vậy hắn không phải có thể thoải mái hơn chút.
Buổi tối, tại nghĩa trang, Tiết Dương đem chút nước đậu xanh đã nấu xong tới phòng ngủ Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần nghe được động tĩnh, biết Tiết Dương đi vào. Nếu là trước đây, thể xác cùng tinh thần tuyệt vọng, ngay cả bài xích cũng đều chết lặng, hờ hững không nhúc nhích. Hiện tại y thế nhưng lại ngoảnh đầu đi, khiến cho vẻ chán ghét hiện lên cực kỳ rõ ràng.
Y mặc dù tính tình tựa bồ vi, ôn hòa văn nhã, nhưng thực tế rất giống Tống Lam, là một người yêu ghét rõ ràng, lúc trước chính là không che giấu chính mình, tính tình thuần lương lại có chút ngây thơ. Hiện nay không ngừng chịu đựng Tiết Dương thô bạo quái đản, lại phát hiện hắn không thật sự bắt Tống Lam đi làm gì, rốt cuộc chịu biểu lộ cảm xúc thật ra ngoài.
Tiết Dương thu hết vào mắt, biết rõ Hiểu Tinh Trần vì sao như vậy. Hắn mừng thầm vì Hiểu Tinh Trần rốt cuộc thể hiện chút tâm tình, cho dù là không tốt, nhưng cũng chẳng còn là trầm trầm lặng lặng nữa. Song hắn cũng ảo não vì thái độ trắng trợn của Hiểu Tinh Trần, như một cái tát đánh thẳng vào mặt, khiến hắn vừa đau vừa giận.
Tiết Dương không lên cơn mà lại cười, bước tới ân cần nói: "Hiểu Tinh Trần, cầm lấy bát nước đậu xanh này uống đi, ta nấu rất lâu đấy."
Hiểu Tinh Trần càng ngày càng không chịu nổi bộ dáng thế này của Tiết Dương, thanh âm ngọt ngào khiến y toàn thân sợ hãi, không hiểu mà sợ hãi.
Hiểu Tinh Trần cắn môi, biết nếu chính mình không uống, Tiết Dương cũng sẽ tìm cách bắt mình uống, vì thế cầm luôn chén, hung hăng dốc vào miệng, uống nhanh quá khiến y có chút sặc.
"Ôi, chậm một chút, chậm một chút nào." Tiết Dương vội vàng vỗ lưng giúp y thuận khí.
Hiểu Tinh Trần tránh đi, uống cho xong chén nước. Tiết Dương cầm lấy cái chén trống không đặt sang một bên, kéo y phục, ngồi xuống bên Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần nghĩ mau uống hết thì Tiết Dương sẽ nhanh chóng biến khỏi, không nghĩ tới thế nhưng chẳng phải, đợi một lát, thấy hắn lặng thinh, dứt khoát đứng dậy tự mình rời đi.
"Hiểu Tinh Trần, tối muộn rồi ngươi còn đi đâu chứ?" Tiết Dương nhìn y, lười biếng hỏi.
Hiểu Tinh Trần nói: "Ta không muốn ở cùng một chỗ với ngươi."
Hiểu Tinh Trần rốt cuộc bằng lòng chịu nói chuyện với chính mình, tuy rằng không phải lời gì hay, nhưng Tiết Dương vẫn thích nghe.
Tiết Dương nói: "Vậy ngươi muốn ở cùng ai, Tống Lam sao?"
Tiết Dương càng để tâm lại càng thích soi mói, soi tới mức làm chính mình khó chịu, nhưng vẫn cứ nói ra. Hiểu Tinh Trần lắc đầu, cảm thấy Tiết Dương quả thực không có thuốc chữa, chẳng tranh luận hắn.
Có thể vì Tiết Dương ở đó, cả căn phòng đều ngột ngạt hẳn lên, hơi nóng làm y không thở nổi, giống như nước đậu xanh kia chẳng thể bớt đi chút oi bức của thời tiết, Hiểu Tinh Trần dứt khoát muốn ra ngoài sân ngồi.
Tiết Dương cũng không ngăn cản y, ung dung khoanh tay, nhướn một bên mày, ánh mắt có phần hứng thú quan sát thân ảnh y.
Hiểu Tinh Trần nhấc chân định bước ra ngoài, nhưng có thể vì bậc cửa nghĩa trang rất cao, mũi chân chạm đến mặt trên, nhưng lại không bước hẳn ra, thân thể lảo đảo, cảm thấy choáng váng.
Hiểu Tinh Trần gần như té ngã, vịn vào cánh cửa mới đứng vững được. Y cảm thấy cả người vô lực, càng lúc càng nóng, trời có nóng cũng sẽ không nóng tới cái mức này.
Tại sao lại vậy, toàn thân từ trong ra ngoài đều giống như bị thiêu đốt, y không nhịn được sờ lên trán, một mảnh nóng hầm hập.
"Đạo trưởng, ngươi sao vậy?"
Thanh âm Tiết Dương truyền đến từ sau lưng.
Hiểu Tinh Trần phản ứng cực nhanh, nói: "Ngươi... Ngươi cho ta uống cái gì..."
"Nước đậu xanh nha." Tiết Dương cười nói: "Chẳng qua, bên trong có bỏ thêm vài thứ."
"Bỏ thêm cái..."
Lời còn chưa dứt, Hiểu Tinh Trần liền nhịn không được hừ một tiếng, y không chỉ nóng nữa, mà tựa như có vô số con kiến ở trên người y bò tới bò lui lúc nhanh lúc chậm, đặc biệt là phần bụng, làm y không kiềm chế được.
Mắt thấy Hiểu Tinh Trần sắp ngã xuống, Tiết Dương tiến lên vài bước đỡ lấy cánh tay y. Địa phương bị đụng tới như có ngọn lửa đốt cháy, Hiểu Tinh Trần giật mình tránh đi, Tiết Dương không buông tha mà kéo y lại, cứng rắn lôi y trở về giường.
Nằm xuống cũng không giảm bớt được chút nào, ngược lại càng thêm khó chịu. Hiểu Tinh Trần gương mặt vốn trắng nõn đã đỏ bừng cả lên, ngay đến cổ cũng hồng thành một mảng, kéo thành vệt dài ẩn bên trong đạo bào. Y khó chịu nằm nghiêng, tay liều mạng nắm chặt lót rơm, ngón tay bấu thật chặt, cả người cuộn tròn lại.
Tiết Dương lại gần quan sát nói: "Sao vậy, rất khó chịu phải không? Ngươi phản ứng cũng quá nhanh đó."
Có lẽ Tiết Dương cách quá gần, hô hấp phả lên trên cần cổ trần trụi của Hiểu Tinh Trần. Y co rúm lại, liều mạng muốn trốn sang bên khác. Hiểu Tinh Trần vừa động liền liên lụy đến thần kinh mẫn cảm nào đó, bộ vị nơi hạ thể ngứa ran lên. Y nhịn không được khẽ rên rỉ.
Đầu óc Hiểu Tinh Trần hỗn loạn, nhưng vẫn liều mạng cắn răng không cho cái loại thanh âm nhục nhã này phát ra.
Hiểu Tinh Trần run run nói: "Ngươi... Ngươi đến cùng... bỏ vào cái..."
"Chuyện đến nước này còn không hiểu?" Tiết Dương kinh ngạc, nhưng lập tức liền hiểu rõ, Hiểu Tinh Trần là người như thế, sao có thể biết trên đời còn có thứ đồ chơi mỹ diệu đến vậy.
Tiết Dương vốn đối với thứ này không có hứng thú, trước kia đi theo Kim Quang Dao ra vào chốn trăng hoa, ngẫu nhiên nhìn qua, khịt mũi khinh thường.
Nhưng giờ khắc này, nhìn thấy bộ dáng Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương lần đầu tiên cảm thấy, thứ này quả nhiên có chỗ diệu dụng.
"Xuân... dược." Tiết Dương cười cười, bổ sung: "Hơn nữa còn là loại đó, tác dụng rất mạnh."
Hiểu Tinh Trần trong đầu ong ong, cắn răng căm hận nói: "Ngươi thật...đồ... không bằng cầm thú... Ngươi... Ưm!"
"Đạo trưởng, ngươi kêu thật là dễ nghe nghe." Tiết Dương niết cằm Hiểu Tinh Trần, nâng mặt y lên. Tóc đã bị mồ hôi thấm ướt, lung tung dán trên trán, trên mặt, bờ môi run run, cực kỳ chật vật.
"Rất khó chịu đúng không? Chẳng hạn như... nơi này?" Tiết Dương buồn cười xoa nắn vài cái trước ngực y, lại một đường hướng xuống dưới, sờ sờ hạ thể đang khép hờ.
Hiểu Tinh Trần muốn điên rồi, y điên cuồng vùng vẫy giãy giụa, còn đánh vỡ cái chén đặt bên cạnh, "choang" một cái rơi xuống đất.
Tiết Dương cũng không cưỡng ép, buông tay, biết điều mà tránh sang một bên. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy cái bộ dạng này của Hiểu Tinh Trần, ánh mắt tối tăm như chưa từng thấy ánh mặt trời trong nháy mắt đột ngột bốc hỏa, toàn thân đều hưng phấn cả lên.
Dược hiệu làm cho bộ phận không còn được chạm đến ngứa càng thêm lợi hại. Hiểu Tinh Trần sắp chịu không nổi, không tự chủ được hướng hạ thể chính mình tìm kiếm, nhưng y sao có thể làm được, lại cách y phục, trong cơn hoảng loạn không biết làm sao cho phải. Huống hồ dù thế nào, y cũng sẽ không thật sự làm việc những việc như vậy với chính mình.
Chợt nghe thanh âm Tiết Dương như ác ma quỷ hồn khẽ tiến vào bên tai.
Tiết Dương cười hừ nói: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ta biết ngươi hiện tại rất khó chịu, nếu ngươi cầu ta, ta sẽ cân nhắc giúp ngươi phát tiết."
Làm sao có thể cầu hắn, nhưng mà Hiểu Tinh Trần cũng sắp chịu không nổi, dược hiệu cuộn trào mãnh liệt làm cho dục vọng chưa bao giờ có trong người y cháy lên, kêu gào, bò tán loạn, kích thích tất cả thần kinh.
Y chịu không nổi, cả người run rẩy, ý thức mơ hồ không rõ, chỉ muốn có cái gì tiến vào trong thân thể, ai cũng được, dù là giảm bớt chút ít!
"Hiểu Tinh Trần, ngươi đừng từ chối nữa, chỉ cần cầu ta lập tức có thể giải thoát cho ngươi. Thế nào? Ý chí của ngươi có mạnh cũng đánh không lại dục vọng, ngươi thấy đúng không hả?"
Người kia vẫn còn đang mê hoặc, như ma như quỷ, tuyệt không buông tha. Đùa bỡn kẻ khác trong lòng bàn tay, bóp nát tinh thần, chính là thế này đây.
Hiểu Tinh Trần cơ hồ cắn nát môi, ngón tay cào loạn trên lớp rơm trải trên giường, xoay đông xoay tây, vùng vẫy giãy giụa, lòng bàn tay cũng bị mấy miếng chén vỡ khi nãy cắt vào.
Trong cơn hỗn loạn ngang ngổn, đau đớn dường như khiến Hiểu Tinh Trần lấy lại chút tỉnh táo, y sờ soạng cầm lấy một mảnh nhỏ giống như đao, vung tay hung hăng hướng hạ thể đâm xuống!

Bình luận

Truyện đang đọc