HOANG THÀNH TÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Artist: 今天也在鸽
Hiểu Tinh Trần cảm nhận được lồng ngực ấm áp của thiếu niên, hắn bọc lấy cánh tay y, nhẹ hô hấp.
Hiểu Tinh Trần đứng lặng ở đó, lát sau nói: "Muốn ra ngoài không?"
Cho dù bảo hắn phải an ổn nghỉ ngơi trên giường, thì mấy ngày nay hắn vẫn thường xuyên xuống giường đi tới đi lui hoặc là trực tiếp chạy ra ngoài chơi. Huống chi hắn hết bệnh rồi, chạy nhiều một chút ngược lại giúp thân thể bình phục nhanh hơn.
Tiết Dương nói: "Được đó, may là ngươi hiểu ta, biết ta không chịu yên một chỗ."
Hiểu Tinh Trần nói: "Mang theo Tiểu Ninh cùng A Tinh đi."
Tiết Dương rất biết lắng nghe đáp: "Được."
Dẫu đã vào cuối năm, trên đường vẫn chẳng náo nhiệt mấy, Nghĩa thành nơi đây chỉ là một thành trấn nhỏ bé vắng vẻ, dường như cứ luôn luôn lạnh ngắt, lại mới trải qua một trận ôn dịch, thì càng chẳng có ai có tâm tư vui thú. Nhưng nơi này lại có bầu không khí yên hòa mộc mạc nhất, những sạp hàng nhỏ xíu vào mấy hôm rét mướt như này vẫn không nghỉ ngơi, mọi người vì muốn kiếm sống mà vẫn khai trương như thường. Thời tiết lạnh, hơi nước trắng đục mù mịt trong cái nồi lớn của gian hàng nghi ngút tỏa ra, lượn lờ từng vòng.
Thật sự chẳng có gì để xem, nhưng Tiết Dương không hề thấy nhàm chán. Hắn đi bên người Hiểu Tinh Trần, song lần này không kéo tay y, càng không như trước bám dính bên người y nữa. Bọn họ sóng vai đi.
Hắn không làm gì, Hiểu Tinh Trần lại càng không, nhưng chẳng sao, Tiết Dương thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy người này đi chung với hắn, cảm thấy rất vui.
Tiết Dương tiện tay cầm luôn trái táo bên sạp hàng nọ, xoa xoa rồi há miệng cắn.
Chủ sạp thầm nghĩ tiểu lưu manh vẫn là tiểu lưu manh, nhưng mà dù sao hắn cũng từng có ơn cứu mạng, lại chỉ, ai da, không so đo nữa, ăn thì ăn đi, không đủ thì lấy thêm một ít cũng được.
A Tinh không muốn đi chung với hắn, nói chính xác hơn là không biết dùng biểu tình gì đối mặt với hắn, bởi kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên, liền kéo Tiểu Ninh đi bên kia Hiểu Tinh Trần. Nàng thấy Tiết Dương tùy tiện lấy đồ người ta như vậy, bĩu môi, thầm nghĩ bản thân trước kia trà trộn đầu đường xó chợ mấy chuyện kiểu này cũng từng làm không ít, song mấy năm nay đi theo Hiểu Tinh Trần đã không còn nữa rồi. Thế nhưng Tiết Dương vẫn vậy, không chịu thay đổi, thật là đáng ghét, ghét hắn vô cùng.
Nhưng mà nàng không muốn quấy rầy tới đạo trưởng, đành nhịn không lên tiếng, trực tiếp kéo Tiểu Ninh sang bên mình, không cho nàng nhìn thấy hành động của Tiết Dương.
Tiết Dương nói: "A Tinh, ngươi làm sao lại che mắt nhóc con vậy?"
A Tinh hừ một tiếng: "Để nàng không trở nên thối nát đấy."
Tiết Dương cười hì hì: "Ngươi thì biết cái gì, trước kia những người này cứ liên tục tặng đồ ăn cho ta, ăn còn ăn không hết, bây giờ ta cầm một quả có sao đâu."
A Tinh trong lòng rủa thầm hắn, Tiểu Ninh đứng một bên nhìn nhị phụ thân và A Tinh tỷ tỷ nói chuyện, cảm thấy rất thú vị, cười khanh khách.
Hiểu Tinh Trần hỏi: "Đang nói gì vậy? Sắp đến y quán rồi sao?"
Tiểu Ninh nhìn chung quanh một lát, bỗng nhiên ánh mắt lóe sáng lên, vui sướng nói: "Ở trước mặt nha!"
Xem ra tiểu cô nương rất thích nơi này, vừa nói chuyện vừa chạy vào trong. Hiểu Tinh Trần cất bước theo nàng.
Vào đại sảnh, Tiết Dương cảm thấy Hiểu Tinh Trần tới đây hẳn không liên quan tới mình, liền đứng xa một bên, khoanh hai tay tựa cột chờ bọn họ. Hắn thấy Hiểu Tinh Trần nói gì đó với Trương đại phu, có lẽ đang bàn chuyện.
Hắn nhai xong quả táo, tiện tay ném hạt về sau, tiếp đó lại thấy Hiểu Tinh Trần dắt A Tinh và Tiểu Ninh tới bên cạnh Chu đại phu, nói gì đó, Chu đại phu gật đầu liên tục, chắp tay hướng Hiểu Tinh Trần thi lễ, Hiểu Tinh Trần cũng đáp lễ lại.
Y trước đây vốn đã an bài Tiểu Ninh chu đáo ở y quán này, giờ lại tới lần nữa, hẳn là dặn dò thêm chút nữa.
Bước ra khỏi y quán, Tiểu Ninh tham ăn liền bước từng bước chân nhỏ bé chạy bạch bạch đến bên Hiểu Tinh Trần, đong đưa tay y nũng nịu: "Phụ thân, vừa nãy mới nói rất nhiều lời, Tiểu Ninh đói, chúng ta khi nào ăn cơm vậy?"
Hiểu Tinh Trần đáp: "Đói nhanh vậy sao? Ừm, bằng không chúng ta tới một quán ăn được không? Ta nhớ có một quán cũng không tệ lắm."
A Tinh nói: "Đạo trưởng, huynh còn tiền không?"
Hiểu Tinh Trần có phần quẫn bách: "Cái này... có lẽ còn một chút."
Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ, y vốn có chuyện phải tới y quán, thuận tiện dắt mấy nàng giải sầu chút luôn, nhưng trên đường vắng tanh, chẳng có gì chơi cả, còn rất lạnh, giờ ngay đến việc tiểu cô nương đói bụng cũng giải quyết không xong.
Tiết Dương nói: "Quán ăn gì chứ, khó ăn chết đi được. Chúng ta mua chút thức ăn về nhà làm, được không?"
Hiểu Tinh Trần hỏi Tiểu Ninh: "Tiểu Ninh có nhịn được không? Không thì để ta mua trước cho Tiểu Ninh hai cái bánh bao lót dạ?"
Tiểu Ninh vừa nghe nhị phụ thân làm cơm, lập tức những mỹ vị trong trí nhớ liền nhảy xông ra ngoài, liếm liếm miệng vui vẻ nói: "Có ạ! Vậy chúng ta mau về nhà thôi, về nhà thôi!"
Tiết trời ngày đông, bên ngoài rét buốt, nhưng trong phòng lại ấm áp vô cùng. A Tinh nhóm một đống lửa lên, cùng Tiểu Ninh trong phòng sưởi ấm. Nàng len lén nhìn ra bên ngoài, thấy đạo trưởng cũng Tiết Dương đang lục đục bận bịu trước bếp.
Rõ ràng là hình ảnh rất hài hòa, nhưng nàng bỗng thấy thật khổ sở. Mấy lời trong y quán ban nãy, nàng nghe không hiểu hết, song mấy ý trên mặt chữ vẫn rõ ràng, chỉ là nàng không biết tại sao đạo trưởng lại nói vậy.
Mà có lẽ A Tinh cũng biết tại sao, nàng nhạy bén vô cùng, nàng cảm thấy, trạng thái đó của đạo trưởng, giống như người sắp đi xa giao phó hậu sự, cảm thấy hết thảy đều không yên tâm, chưa thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Nhưng nàng không thể xác định có phải hay không, hoặc nên nói là, không đành lòng nghĩ như thế.
Hiểu Tinh Trần cho dù không thấy được vẫn cắt củ cải rau xanh rất tốt, y thái nhỏ nguyên liệu bỏ vào trong khay, giao cho Tiết Dương chế biến nấu xào. Một người thái một người làm, hai người lại ở chung suốt mấy năm, phối hợp vô cùng ăn ý.
Tiết Dương thấy trong khay có thịt, liền hỏi: "Ngươi chẳng phải không ăn thịt sao?"
Hiểu Tinh Trần đáp: "Ngươi và các nàng có thể ăn."
Tiết Dương nói: "Ờ, nhưng mà ta hi vọng ngươi cũng có thể ăn, thân thể ngươi hiện tại không tốt lắm, nên bồi bổ nhiều. Chỉ là, ai da, thôi ngươi thích thế nào thì cứ thế ấy đi."
Hắn ở đó lải nhải một chút, Hiểu Tinh Trần thì lặng lẽ cắt đậu phụ thành từng miếng nhỏ đặt bên cạnh Tiết Dương. Y biết Tiết Dương có sở trường làm đậu phụ khô, rõ ràng là nguyên liệu nấu ăn cực kỳ đơn giản, qua tay hắn liền trở nên đầy mỹ vị.
Tiết Dương thông minh khéo léo, chỉ cần hắn muốn, dường như không gì là không thể.
Tiết Dương nhận lấy, đầu ngón tay chạm phải ngón tay Hiểu Tinh Trần, khẽ sượt qua, ống tay áo rộng thùng thình cũng phất nhẹ qua cổ tay hắn. Hắn bỏ đậu phụ vào trong chảo, không biết có phải tại hơi nước quá lớn không, mà mắt hắn hơi mở lớn.
Nửa ngày không nghe được thanh âm trộn xào, rồi trong chảo dầu bỗng truyền ra tiếng tí tách. Hiểu Tinh Trần ngạc nhiên: "Ngươi sao vậy? Thức ăn sắp cháy rồi."
Tiết Dương như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng nhấc cái chảo để lật, nhưng không kịp nữa, đậu phụ là nguyên liệu nấu ăn mềm mại cỡ nào, hắn chỉ một phát thất thần, liền làm hỏng hết.
Tiết Dương vỗ đầu một cái, ảo não nói: "Thôi xong, không ăn được nữa, vứt đi vậy."
Vừa nói liền định đem mấy cái kia đi đổ sạch, bỗng bị Hiểu Tinh Trần đè lại mu bàn tay.
Hiểu Tinh Trần nói: "Đừng lãng phí, ta ăn được."
Tiết Dương không chút nghĩ ngợi nói: "Ngươi bị bệnh à, cháy luôn rồi."
Hiểu Tinh Trần cầm lấy chảo trong tay Tiết Dương, xúc phần đậu phụ mặt trên còn ăn được bỏ vào trong một cái nồi khác, lặp lại mấy lần, trong chảo cũng chỉ còn một lớp đậu phụ mỏng không ăn được kia.
Hiểu Tinh Trần nói: "Vậy là được rồi, tuy phần đậu phụ này không xào được nữa, nhưng vẫn có thể nấu canh."
Tiết Dương lẩm bẩm: "Không ngờ ngươi còn có thể biến đồ đã hư thành dùng được, điểm này, ta xác thực không bằng ngươi."
Hiểu Tinh Trần người này cũng chẳng ít tâm tư, nếu không phải cuộc đời toàn gặp bất trắc, hẳn cũng sẽ là một người rất linh động.
Tiết Dương gọi: "Hiểu Tinh Trần..."
Hiểu Tinh Trần đáp: "Ừm, sao vậy?"
Tiết Dương nói: "Không có gì, chúng ta tiếp tục đi, nhóc Tiểu Ninh kia cứ kêu đói suốt, thật phiền phức mà."
Giờ khắc này không đề cập tới hối hận hồ đồ, không liên quan tới ân oán thị phi, ít nhất lúc này trong nghĩa trang lượn lờ khói bếp, mùi cơm mùi thức ăn ngập tràn, giống y những ngày tháng ba năm kia vậy. Nhưng rõ ràng cũng không giống, bất luận bây giờ có chuyện gì đòi hỏi, hay có chuyện gì không thể buông xuống, thì ít nhất, sau mấy bận đầm đìa máu tanh, trải qua một hồi sinh tử dây dưa, bọn họ vẫn còn có thể đứng chung một chỗ, sóng vai cảm thụ hơi thở nhân gian yên bình.
Có lẽ chút này là đủ rồi, ít nhất không có lừa dối, không phải hư vọng, không phải ảo ảnh.
Có lẽ kiếp này được một lần như thế, cũng đủ rồi.
A Tinh và Tiểu Ninh ăn uống no nê, đã sớm đi sang gian phòng khác ngủ.
Đêm khuya thanh vắng, tiếng trống canh ngân xa. Tiết Dương hai cánh tay vòng qua bả vai Hiểu Tinh Trần, ôm cả người y vào trong ngực.
Hiểu Tinh Trần cầm lấy cánh tay Tiết Dương, yên lặng hồi lâu không nói lên lời. Y cảm thấy thiếu niên sau lưng tựa đầu vào cổ mình, tiết trời giá rét, nhưng thân nhiệt thiếu niên thật nóng.
Cơm nước xong, cả người Tiết Dương liền thấy uể oải, gò má ửng đỏ, Hiểu Tinh Trần sờ trán hắn, hình như có sốt một chút. Nhưng chỉ là một chút, không nghiêm trọng, tư chất thân thể Tiết Dương, dù không để ý tới nó, sau hai ba ngày cũng có thể hoàn toàn bình phục.
Thân nhiệt Tiết Dương từ trước đến giờ luôn cao hơn người ngoài một chút, giờ lại càng ấm hơn. Chung quanh hầu như không còn chút tiếng vang, là một đêm vô cùng yên tĩnh, những đêm khác, cũng không tĩnh lặng đến vậy, ngay cả ánh lửa trên ngọn đèn dầu cũng đứng im, thẳng liu riu cháy.
Tiết Dương nâng tay y lên, bốn ngón tay xen giữa những ngón tay Hiểu Tinh Trần, đan chặt vào đặt bên môi khẽ hôn, từ đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng chạy dọc tới mu bàn tay, tỉ mỉ cẩn thận, mềm mại ấm áp, từng chút nhấm nháp tới đáy lòng. Hiểu Tinh Trần chỉ cảm thấy mỗi mạch máu trên mu bàn tay đều nhảy rộn. Y đứng dậy lấy chút thuốc giảm sốt cho Tiết Dương, uống xong, Hiểu Tinh Trần bỏ thuốc lại ngăn kéo, vừa quay người, liền bị hắn khẽ đẩy sát vách tường.
Lưng Hiểu Tinh Trần dựa sát vách tường, đầu Tiết Dương dụi vào cần cổ y, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đối diện.
Sự ấm áp này luôn khiến hắn lưu luyến như thế, nhưng sẽ không lo được lo mất nữa, bởi giờ đây chảy xuôi trong thân thể hắn là linh khí của y, linh mạch của hắn được y tu bổ, truyền tất cả ấm áp cho hắn, khiến cả người hắn đều được vây trong vòng ấm áp này.
Tiết Dương trầm giọng: "Đạo trưởng..."
Hiểu Tinh Trần cảm nhận được hô hấp của Tiết Dương phả nhẹ trên cổ y, cánh môi lúc có lúc không dán trên phần da lộ ra đấy. Tiết Dương đè ép y, hôn lên cổ lên má y, cẩn thận dè dặt, dường như hết sức yêu quý. Hắn dán lên người Hiểu Tinh Trần, đỡ lấy hai vai y, nửa dìu nửa kéo đẩy y nằm ngửa xuống giường.     

Bình luận

Truyện đang đọc