HÔM NAY CÔNG TỬ HẮC HÓA CHƯA

Ngu Phương Linh chậm rãi đi đến trước người hắn, cụp mắt nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Triều Hoa, đã ăn cơm chưa?”

Bách Lí Triều Hoa không có phản ứng.

Theo lời Bách Lí Lam nói, gần đây hắn luôn như vậy, phần lớn thời gian đều đang ngẩn người, hẳn là do dược tính của Thất hồn tán càng thâm nhập thêm một phân.

Ngu Phương Linh thử ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn cũng không từ chối.

Bàn đu dây này là hắn cùng Bách Lí Lam làm, khi hai người họ sóng vai ngồi xuống. Bách Lí Lam nói cho hắn, bàn đu dây này là Bách Lí Triều Hoa làm cho cô.

Lúc trước khi hắn chưa bị điên, từng kêu Bách Lí Lam trồng cây đào, nói khi hoa đào nở, dáng vẻ Linh Nhi của hắn ngồi dưới cây hoa đào chơi đánh đu nhất định rất đẹp. Sau khi hắn điên rồi, không ngờ còn nhớ rõ chuyện này.

Ngu Phương Linh lấy ra thuốc giải Thất hồn tán, dùng lòng bàn tay nâng, quay đầu nhìn Bách Lí Triều Hoa, trên mặt dâng lên ý cười: “Triều Hoa, cho huynh ăn viên đường.”

Rốt cuộc Bách Lí Triều Hoa cũng có một chút phản ứng, hắn liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái.

Bách Lí Triều Hoa đã từng ăn rất nhiều khổ*, việc này dẫn tới hắn so với người bình thường càng thích ngọt hơn một ít, cho dù hắn có điên rồi, đối với từ đường này cũng mẫn cảm hơn so với nói từ khác.

*Khổ mang hai hàm nghĩa: Đắng/ khổ trong đau khổ

“Hé miệng.”

Bách Lí Triều Hoa mở đôi môi, Ngu Phương Linh nhéo viên thuốc, đưa vào trong miệng hắn, khi hắn mím miệng lại, nâng tay che miệng hắn lại.

Sau khi ăn thuốc giải Thất hồn tán vào, tinh thần của hắn sẽ tỉnh táo theo từng ngày, những ký ức đã mất đi đó, cũng sẽ chậm rãi trở lại trong đầu hắn.

Đầu lưỡi Bách Lí Triều Hoa nếm phải cay đắng, biến sắc, chân mày cau lại. Chỉ là Ngu Phương Linh đang che miệng hắn lại, hắn chỉ có thể nuốt viên đường chua xót trong miệng xuống.

Ngu Phương Linh buông tay.

Bách Lí Triều Hoa giận dỗi mà quay đầu, tỏ vẻ hắn tức giận.

Ngu Phương Linh bật cười, tâm trí của Triều Hoa trở lại như khi còn nhỏ, càng đáng yêu hơn so với lúc hắn bảy tuổi. Cô như làm ảo thuật mà lấy ra kẹo đã chuẩn bị từ sớm, quơ quơ trước mắt hắn: “Lần này thật sự là đường, không lừa huynh.”

Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa không tiền đồ mà ngừng trên viên kẹo ở trong tay cô.

Ngu Phương Linh xé mở vỏ bọc, để viên kẹo đến bên môi hắn.

Bách Lí Triều Hoa vươn đầu lưỡi, thử liếm một chút, lần này xác nhận nếm được vị ngọt, ngậm kẹo vào trong miệng.

Ăn đường, vẻ u ám giữa mày hắn tan hết, nhất thời lại khôi phục về dáng vẻ ngây thơ dễ lừa kia.

“Còn muốn không?” Ngu Phương Linh lại biến ra một đống kẹo.

Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa lập tức sáng.

Ngu Phương Linh xòe lòng bàn tay, đống kẹo này làm ra đủ loại màu sắc, từ bề ngoài xem đã tay người động đậy, được tỉ mỉ chọn lựa ra. Cô nắm lòng bàn tay lại, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Ta lấy đống kẹo này, đổi lấy gối đầu của huynh được không?”

Bách Lí Triều Hoa lập tức ôm chặt gối đầu, trên mặt dâng lên vẻ cảnh giác.

Đúng là vô cùng cảnh giác. Ngu Phương Linh bật cười, lại nắm một viên kẹo, lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt hắn: “Quá nhiều luôn? Huynh có chịu đổi hay không nào?”

Tay cô quơ đến đâu, mắt Bách Lí Triều Hoa liền theo tới đó, đáy mắt lộ ra khát vọng.

“Kẹo có thể ăn, gối đầu lại không thể ăn, cái nào tốt hơn, tiểu bảo bối Triều Hoa thông minh như vậy, nhất định có thể so sánh được, đúng hay không?”

Bách Lí Triều Hoa do dự.

Ngu Phương Linh lột vỏ một viên kẹo, nhét vào miệng mình, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc: “Thật là ngọt.”

Ánh sáng trong mắt Bách Lí Triều Hoa càng tăng lên một ít.

Ngu Phương Linh lại lần nữa lột ra một viên kẹo, khóe môi cong lên một độ cung tà ác: “Còn do dự, kẹo sẽ bị ta ăn sạch đấy.”

Cô tắc từng viên vào trong miệng, còn tiếp tục ăn thì kẹo sẽ thật sự hết, Bách Lí Triều Hoa không còn bình tĩnh, nâng tay nhét gối đầu vào người Ngu Phương Linh, cướp kẹo trong tay cô đi.

Ngu Phương Linh kích động mà ôm gối Hoa Tư Du Tiên, e sợ Bách Lí Triều Hoa lại đoạt đi.

Bách Lí Triều Hoa chỉ đang đếm đống kẹo của hắn.

Ngu Phương Linh thoáng yên tâm.

Lấy được gối Hoa Tư Du Tiên, lần này sẽ thật sự phải từ biệt.

“Triều Hoa, ta lại phải đi.” Ngu Phương Linh nhìn bộ dáng ngây thơ này của Bách Lí Triều Hoa, không khỏi thở dài một hơi, cô làm thế nào cũng không thể nghĩ tới, ngay cả cơ hội để cáo biệt với Bách Lí Triều Hoa cũng không có.

Bách Lí Triều Hoa căn bản không nhớ rõ, nàng chính là “Linh Nhi” hắn nhớ mãi không quên.

Tâm tư Ngu Phương Linh đắm chìm trong bi thương không thể nói lời tạm biệt, không chú ý đến bàn tây đang nắm kẹo của Bách Lí Triều Hoa, đang nhẹ run.

Cô dựa đầu lên vai Bách Lí Triều Hoa, nhìn trước mắt toàn cánh hoa đào, giơ tay, tiếp được một đóa hoa vừa bay xuống, trong mắt lộ ra vẻ buồn bã: “Đây là một lần cuối cùng.”

“Triều Hoa, chờ ta rời khỏi thế giới trò chơi này, ta vẫn sẽ nhớ rõ huynh. Cho dù thế giới này khởi động lại, huynh đã quên ta, ta cũng sẽ vẫn luôn nhớ rõ huynh.” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở trên mặt Bách Lí Triều Hoa, cố cong khóe miệng, “Triều Hoa, chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Lông mi Bách Lí Triều Hoa run rẩy.

Ngu Phương Linh gác gối Hoa Tư Du Tiên ở trên đùi, rút từ cổ tay áo ra một chiếc khăn che mặt màu trắng, mang lên mặt mình.

Đôi mắt Bách Lí Triều Hoa hơi trợn to, đôi tay nắm chặt kẹo trong lòng bàn tay.

Ngu Phương Linh tiến đến gần, cách khăn che mặt, in đôi môi của mình lên môi Bách Lí Triều Hoa.

Tình duyên giữa cô cùng Bách Lí Triều Hoa, đàng lấy nụ hôn này làm kết thúc đi. Thế giới khởi động lại, số liệu đổi mới, tất cả ở nơi này đều sẽ không còn tồn tại nữa, Bách Lí Triều Hoa ở trước mắt cũng không còn tồn tại nữa.

Hắn không bao giờ nhớ rõ, hắn đã từng yêu sâu đậm một nữ tử gọi là Ngu Phương Linh, yêu đến khắc tên nàng vào linh hồn.

Nước mắt nóng bỏng, trượt xuống khỏi khóe mắt Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt Bách Lí Triều Hoa đang gần trong gang tấc, nỗ lực giữ kỹ bộ dáng của hắn xuống đáy lòng.

Đột nhiên, tất cả biểu cảm của cô cứng ở trên mặt, con ngươi rũ xuống, một đoạn lưỡi dao sắc bén, hoàn toàn đi vào ngực cô. Máu tươi theo miệng vết thương, tích táp mà chảy, dừng trên vạt áo màu trắng của cô cùng Bách Lí Triều Hoa, như mai đỏ nở trong tuyết trắng.

Một chỗ khác của lưỡi dao nắm ở trong tay Bách Lí Triều Hoa, cái tay kia nổi đầy gân xanh, không ngừng run rẩy, ngay cả đầu ngón tay cũng trắng bệch.

Không chỉ mỗi tay hắn đang run, thân thể hắn cũng đang run rẩy.

Ngu Phương Linh nâng mắt, nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa.

Sắc mặt Bách Lí Triều Hoa tái nhợt, đáy mắt đựng đầy vẻ thống khổ, nốt ruồi dưới khóe mắt, tựa như một giọt huyết lệ chảy xuống từ trong mắt. Ngu Phương Linh thấy bóng dáng của mình hiện ra dưới đáy mắt hắn, dường như đang đi theo ánh sáng trong đáy mắt hắn, từng chút mà vỡ vụn.

“Thực xin lỗi.” Hắn khàn giọng mở miệng, một tay ôm cô vào trong lòng ngực, “Thực xin lỗi, Linh Nhi, tha thứ cho ta.”

Tha thứ hắn ích kỷ, dùng phương thức này để giữ nàng lại. Hắn biết nàng không đau, nhưng hắn lại đau, đoạn dao kia thật ra đang cắt dưới đáy lòng hắn.

Hắn đau lòng như là có một ngàn thanh đao, từng chút lăng trì hắn, hắn hận không thể chết đi.

Nếu như cứ vậy đã chết, đau đớn khi luân hồi từng lần, có phải cũng nên kết thúc hay không?

Bên môi Ngu Phương Linh trào ra vết máu, cô giơ tay xoa giữa mày Bách Lí Triều Hoa, muốn vuốt chặt nếp gấp giữa mày hắn.

Cô nên hận hắn, hận hắn một lần lại một lần giết cô, chỉ là Bách Lí Triều Hoa như vậy, cô thật sự không biết nên dùng tâm tình như thế nào để đi hận hắn.

Đau đớn cô gia tăng trên người hắn đã đủ nhiều.

“Tỉnh táo từ bao giờ?” Dược hiệu của thuốc giải Thất hồn tán không hề nhanh như vậy.

“Có khi tỉnh táo, có khi mơ hồ, sau khi nàng trở về, đã tỉnh hơn rất nhiều.”

Hắn tình nguyện hồ đồ, hắn ăn thất hồn tán, không chủ là vì bức nàng hiện thân, cũng là vì trốn tránh đau đớn vô tận.

Hắn tình nguyện điên.

Nàng xuất hiện ở trước mặt hắn, trong thế giới hỗn độn của hắn, đột nhiên có ánh sáng, những ký ức đứt quãng, từng chút trở lại trong đầu hắn.

Ngày đó, là sinh nhật của hắn. Nàng ngồi ở trước mặt, thấp giọng nói về cảnh trong mơ của nàng.

Nước mắt của nàng kích thích làm hắn không có biện pháp yên tâm thoải mái mà điên.

“Lúc này ta thật sự phải đi, Triều Hoa, huynh chờ một chút, chờ một chút… Tất cả đau đớn ở nơi này sẽ có thể kết thúc.”

“Cái gì gọi là kết thúc? Nàng lại phải về đến đâu?” Bách Lí Triều Hoa nhớ tới những lời từ biệt nàng vừa nói, đột nhiên ôm chặt nàng, “Linh Nhi, nàng ta quen biết lâu như vậy, trước nay đều là ta truy đuổi nàng. Nói cho ta, nàng có từng yêu ta hay không?”

Hắn điên đã lâu, lập tức nhớ lại quá khứ của hắn cùng Ngu Phương Linh, bừng tỉnh phát giác, hắn yêu Ngu Phương Linh tận xương, nhưng Ngu Phương Linh đến một câu “Thích” cũng chưa từng chính miệng nói với hắn.

Từ lúc bắt đầu, chỉ là hắn một bên tình nguyện. Bọn họ bắt đầu, đã là sai lầm, là hắn ép buộc giữ nàng lại.

Ánh mắt nàng nhìn hắn, thương hại luôn nhiều hơn tình yêu.

Có lẽ, ngay cả nàng yêu hắn, đều chỉ là hắn tự mình bịa đặt ra mà thôi.

Đột nhiên một làn khói trắng ập vào trước mặt, Bách Lí Triều Hoa chỉ cảm thấy cánh tay bị vật bén nhọn đâm vào, theo bản năng mà buông lỏng hai tay đang ôm lấy Ngu Phương Linh.

Một bàn tay đeo bao tay da vươn ra, nắm lấy cổ tay Ngu Phương Linh, túm cô từ trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa ra ngoài, tiếp theo, thân thể của cô bị người khác ôm vào trong ngực.

Người kia ôm cô chạy như điên ở trong gió.

Bách Lí Triều Hoa nâng tay áo phất bay khói trắng, đứng dậy, đã không thấy Ngu Phương Linh bóng dáng đây, chỉ còn lại vết máu trên đất, uốn lượn kéo dài về nơi xa.

Gió mạnh nghênh diện đánh tới, Ngu Phương Linh hơi nhắm lại hai tròng mắt, máu xói mòn mang đi lực sinh mệnh của cô, tầm mắt cô đã mơ hồ.

Cô vươn tay, muốn bắt lấy cái gì đó, lại nắm được một miếng ngọc bội lạnh lẽo. Từ hình dạng ngọc bội để phán đoán, là ngọc bội phượng hoàng triền ti.

Trên tay cô toàn là máu, làm ngọc bội phượng hoàng triền ti càng thêm đỏ tươi.

Úc Cẩm Huyền ôm cô, tiến vào một gian thạch thất, ầm một tiếng, cửa đá sau lưng hắn đóng lại.

Hắn đặt Ngu Phương Linh ở trên giường, chạy vội tới trước một loạt giá gỗ, cầm lâyd một đống chai lọ vại bình, bổ nhào vào bên giường, mở nút bình, rắc thuốc bột lên vết thương của Ngu Phương Linh, trong miệng an ủi: “Ngu cô nương, ngươi đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi, lần này ta nhất định có thể cứu ngươi.”

Nghe thấy câu xưng hô này, Ngu Phương Linh chợt sửng sốt, hóa ra Úc Cẩm Huyền đã sớm nhìn ra thân phận của cô.

Cô bắt lấy cổ tay của hắn, ngăn trở động tác của hắn, lắc đầu: “Không cần, ta đã uống thất hồn tán cùng đoạn trường tán, độc đã thâm nhập phế phủ, cho dù không có vết thương này, ta cũng không thể sống nổi.”

Khuôn mặt Úc Cẩm Huyền vốn đã tái nhợt, nháy mắt tràn đầy lạnh lẽo của sương tuyết.

Chung quy hắn vẫn không cứu được nàng.

“Hoa, Hoa Tư Du Tiên đâu?” Ngu Phương Linh liều chút ý thức cuối cùng, run giọng hỏi.

Úc Cẩm Huyền phục hồi tinh thần lại, cầm lấy gối Hoa Tư Du Tiên đã mang theo, để vào trong tay cô.

Ngu Phương Linh nhét gối Hoa Tư Du Tiên vào ô đựng đồ của hệ thống, chờ đợi, nhưng vẫn chưa nghe được âm thanh nhắc nhơt của hệ thống. Cô không thấy ngoài ý muốn chút nào, nếu tinh thần của Bách Lí Triều Hoa đã sớm tỉnh táo, cũng biết được bí mật cô rời đi, làm sao sẽ thật sự đưa gối Hoa Tư Du Tiên thật cho cô?

Uổng công phần cảnh cô diễn lúc đầu, kết quả ngược lại là bị Bách Lí Triều Hoa lừa.

Ngu Phương Linh bất đắc dĩ mà cười khổ.

“Hệ thống kiểm tra đo lường cho thấy nhân vật khuôn mẫu đã tử vong, có muốn tiêu hao 10% tiến độ xuyên qua, đưa ký chủ về đến thơi điểm sống lại hay không?” Trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống.

Ngu Phương Linh lựa chọn “Đúng vậy”.

Ánh sáng chói mắt sáng lên trước mắt Úc Cẩm Huyền, Úc Cẩm Huyền kinh ngạc mà nhìn giữa mày Ngu Phương Linh hiện lên mạn châu sa hoa. Nàng có thể từ hư không làm gối Hoa Tư Du Tiên biến mất đã làm hắn vô cùng giật mình, ánh sáng cùng đồ án hoa đột nhiên xuất hiện này, làm hắn càng thêm chứng thực phỏng đoán trong lòng mình ——

Ngu Phương Linh không phải người phàm, chỉ sợ nàng là hoa yêu chỉ có thể xuất hiện trong thoại bản.

Mạn châu sa hoa, nghe đồn nở bên bờ sông Vong Xuyên, loài hoa đại biểu cho tử vong.

Editor: Q17

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc