HÔM NAY CÔNG TỬ HẮC HÓA CHƯA

Nhóm người này nói dễ nghe thì sẽ là nhân sĩ chính nghĩa, tham dự trận chiến diệt ma, cũng chỉ là bởi vì muốn có lợi ích. Dọc theo đường đi lần này, Bách Lí Triều Hoa vì trấn áp bọn họ, kiếm Linh Tê không biết đã đắc tội với bao nhiêu người, bọn họ sớm đã muốn dạy dỗ Bách Lí Triều Hoa, giờ phút này đương nhiên sẽ lựa chọn bỏ đá xuống giếng.

Cũng có người tiếc hận Bách Lí Triều Hoa, không đành lòng nhìn hắn rơi vào ma đạo, khổ tâm khuyên bảo.

Bách Lí Triều Hoa giơ kiếm Linh Tê trong tay lên, một bộ dáng nhìn một nhóm hề, lạnh lùng nhìn bọn họ nhảy nhót lung tung.

Phù Loan nói đúng, bọn họ đều là một đám ô hợp, có lẽ cũng chỉ bởi vì lợi ích cộng đồng, mới đi cùng nhau. Chờ đến khi trận chiến diệt ma kết thúc, minh chủ như hắn, sẽ thành thùng rỗng kêu to.

Hắn thừa nhận, Phù Loan nói tới những quyền thế cùng tài phú đó, hắn động tâm.

Hắn chờ Ngu Phương Linh, đã chờ đến tuyệt vọng. Hắn cần phải có lực lượng của Hoa thần giáo, tới giúp hắn tìm Ngu Phương Linh về.

Đến tận đây, đại hội diệt ma thanh thế to lớn đã rơi vào đường ranh giới.

Không đành lòng để bảo vật cùng bí tịch võ công của Hoa thần giáo rơi vào tay Bách Lí Triều Hoa, lấy danh nghĩa diệt ma, lại lần nữa giơ kiếm trong tay lên, chỉ là lần này đối tượng bị diệt, lại là Bách Lí Triều Hoa.

Cũng có người không nghĩ nhảy vào vũng nước đục này, như là Độc Vương Cốc, lựa chọn phe trung lập, ngay từ khi đại chiến bắt đầu, Úc Cẩm Huyền đã đưa đệ tử bên mình xuống núi.

Lấy Đường Tinh Dao làm người cầm đầu Đường Môn, Bách Lí Triều Ca cầm đầu Bách Lí thị, đứng về phía Bách Lí Triều Hoa.

Trận đại chiến mới lại mở màn ở trên chiến trường cũ.

Không có đại quân là Bách Lí Triều Ca cùng Bách Lí Triều Hoa diệt ma, giống như một kích làm tan đàn xẻ nghé, rất nhanh đã bị thua, xám xịt mà bỏ trốn xuống núi.

Bách Lí Triều Hoa trở thành giáo chủ mới của Hoa thần giáo, chính thức tiếp quản Hoa thần giáo. Phù Loan đã thành phế nhân, bởi vì theo như bí thuật truy tung mà Phù Loan nói, hắn giữ lại cho Phù Loan một mạng, gọi người giam hắn vào ngục tối.

Khung cảnh Bách Lí Triều Hoa diệt ma kia, đã lưu lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Liễu Uyển Âm, sau khi nàng trở lại Danh Kiếm sơn trang, cố ý chú ý tin tức về Bách Lí Triều Hoa.

Sau khi Bách Lí Triều Hoa khống chế Hoa thần giáo, huyết tẩy Hoa thần giáo một lần, giáo chúng lúc trước từng tham dự tàn sát Bách Lí sơn trang, một tên cũng không để sót.

Dần dần, trên giang hồ lại lần nữa nhắc tới Bách Lí Triều Hoa, không còn là công tử Triều Hoa nhẹ nhàng như ngọc nữa, mà là đại ma đầu thích giết chóc tàn bạo.

Mọi người đối với hắn, càng hận thấu xương hơn cả Phù Loan, mỗi khi nhắc tới hắn, đều mang một vẻ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nghiền xương hắn thành tro.

Lúc sau, lại truyền ra lời đồn Bách Lí Triều Hoa đang mời chào nhân sĩ khắp mọi nơi.

Nghe nói, hắn từng có một thê tử, chết ở dưới kiếm của hắn, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng quên nàng, cũng muốn học theo một ít đế vương, tìm tới vong hồn của thê tử, muốn gặp gỡ nàng ở trong mộng.

Danh môn chính phái từng tham dự đại chiến Hoa thần giáo, sau khi trở về càng nghĩ càng giận, liên hợp lại, lại mở một trận đại hội diệt ma mới. Lúc này đây, bọn họ đến cửa của Hoa thần giáo cũng chưa sờ được, đã bị Bách Lí Triều Ca dẫn đại quân Hoa thần giáo đến trấn áp.

Bách Lí Triều Ca buộc bọn họ ký xuống hiệp nghị ngưng chiến, trở thành môn phái phụ thuộc vào Hoa thần giáo, mỗi năm phải dâng lên công phẩm cho Hoa thần giáo. Vì phòng ngừa bọn họ phản công, Bách Lí Triều Ca còn hạ hóa cốt đan cho bọn họ, hơn nữa yêu cầu mỗi một môn phái đều cần phải phái ra một truyền nhân hoặc cháu gái, đưa vào Hoa thần giáo.

Liễu Uyển Âm chính là người mà Danh Kiếm sơn trang tiến cử.

Nhóm truyền nhân cùng các cô gái, sau khi vào Hoa thần giáo, lấy diễn xuất tàn bạo thích giết chóc hiện giờ của Bách Lí Triều Hoa, một khi gia tộc phản bội Hoa thần giáo, người thứ nhất bị giết chính là bọn họ, chọn đương nhiên đều là con cái của gia tộc có thế lực vô dụng nhất.

Liễu Uyển Âm là con gái thứ, mẹ đẻ mất sớm, từ nhỏ bị mẹ cả cùng kế tỷ ức hiếp, người được chọn lần này, tất nhiên sẽ rơi xuống đầu nàng.

Trước một ngày xuất phát, Liễu Uyển Âm sửa sang lại hành lý, lại bị té ngã một cái, gáy đập vào thành ghế, đi đời nhà ma.

Nàng chỉ là một người râu ria trong nhà, cho đến khi Ngu Phương Linh xuyên qua, đều không có ai phát hiện, tứ tiểu thư của bọn họ đã chết.

Ngu Phương Linh ngồi dưới đất, sửa sang lại hồi ức của Liễu Uyển Âm, rơi vào trầm tư.

Nhiệm vụ lần này là lấy mặt nạ Mẫu Đơn của Phù Loan, cô cho rằng sẽ giống việc lấy Hồng Ngọc Nô như lần trước, trực tiếp truyền tống cô tới Hoa thần giáo, bất luận ra sao, cũng không thể dự đoán được, sẽ là tình huống như vậy.

Cô muốn tránh Bách Lí Triều Hoa, vận mệnh luôn có biện pháp, liên hệ cô với Bách Lí Triều Hoa.

Phù Loan bị giam trong ngục tối, nếu muốn lấy được mặt nạ của hắn, chỉ có thể vào Hoa thần giáo, lại nghĩ cách trà trộn vào trong ngục. Đây là lý do vì sao hệ thống lấy áo choàng Liễu Uyển Âm cung cấp cho Ngu Phương Linh, lấy thân phận này để vào Hoa thần giáo, là cách tốt nhất để tiếp cận Phù Loan.

Ngu Phương Linh thở dài một tiếng.

Nhiệm vụ này nhận cũng đã nhận, giờ từ bỏ lại không ổn.

Tất cả mục tiêu vật phẩm cần công lược, đều có quan hệ với nhân vật bị công lược trong trò chơi, Bách Lí Triều Hoa là nam chính, cốt truyện của vai phụ đều triển khai quay xung quanh hắn, cho dù cô có từ bỏ nhiệm vụ lần này, cũng khó bảo toàn nhiệm vụ lần sau sẽ không gặp lại Bách Lí Triều Hoa.

Cô đã hao phí quá nhiều thời gian ở trong trò chơi này này, vẫn nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi về nhà thôi.

Ngu Phương Linh giãy giụa nho nhỏ một phen, rồi thản nhiên tiếp nhận sự thật này. Sáng sớm hôm sau, Ngu Phương Linh lấy thân phận con tin, ngồi trên xe ngựa đi tới Hoa thần giáo.

Nghĩ đến việc lại lần nữa nhìn thấy Bách Lí Triều Hoa, còn là Bách Lí Triều Hoa của bảy năm sau, Ngu Phương Linh ngồi ở trong xe ngựa, không khỏi nắm chặt năm ngón tay, trong lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi.

Ngoại trừ Liễu Uyển Âm của Danh Kiếm sơn trang, lần này lấy thân phận con tin cùng vào Hoa thần giáo, còn có con cháu của bảy môn phái khác, sau khi bọn họ vào Hoa thần giáo, tả hộ pháp Bách Lí Lam của Hoa thần giáo gọi người sắp xếp bọn họ vào ở trong tiểu viện Hà Phong.

Dàn xếp xong nhóm con tin này, Bách Lí Lam đi tới viện Mẫu Đan nơi Bách Lí Triều Hoa ở. Viện Mẫu Đan từ trước vốn là chỗ ở của Phù Loan, sau khi Bách Lí Triều Hoa thành giáo chủ, gọi người tùy ý dọn dẹp rồi vào ở.

Phù Loan là người phong nhã, chỗ hắn ở tất nhiên cũng cực kỳ lịch sự tao nhã. Bách Lí Lam xuyên qua rừng trúc tùng, vòng qua một khóm hoa Mẫu Đơn lớn, bước vào trong phòng.

Bách Lí Triều Hoa mặc một bộ bạch sam, khoanh tay đứng bên cửa sổ, nhìn lên một bức họa trên vách. Gió nhẹ phất qua song cửa sổ màu đỏ thắm, nhẹ nhàng phất bay vạt áo của hắn.

Trên bức họa vẽ một nữ tử mặc y phục đỏ, khuôn mặt phiếm vài phần ý cười. Tươi cười kia, dường như có ngân hà đang chảy xuôi, muôn vàn ánh sáng tụ hội vào đáy mắt.

Nữ tử trên bức họa là Ngu Phương Linh.

Khi Bách Lí Triều Hoa bảy tuổi đã từng gặp bộ dáng chân chính của Ngu Phương Linh, nhưng mà thời gian đã qua mười lăm năm, cho dù hắn có hồi tưởng như thế nào, trước sau cũng không thể phác họa ra ngũ quan rõ ràng. Hắn thử vẽ ra bộ dáng của Ngu Phương Linh, vứt đi mười mấy bức họa, đều chấm dứt bằng thất bại.

Ngày thứ hai Đinh Đương vào nhà hầu hạ, thấy mấy bức họa trên mặt đất, khi nhặt lên, thấy hắn đang vẽ thê tử Ngu Phương Linh đã bái đường thành thân với hắn, chỉ ra mấu chốt trong đó, ngũ quan của Ngu Phương Linh rốt cuộc hiện ra trên giấy, trùng hợp với bộ dáng của nữ tử y phục đỏ trong trí nhớ.

Bách Lí Triều Hoa đến tận đây đã chắc chắn, người sư phụ từng dạy hắn một chiêu kiếm pháp Vô Song năm bảy tuổi kia, với thê tử Linh Nhi của hắn, đều cùng một người, dùng cùng thân thể, thân thể kia hẳn là chân thân của Ngu Phương Linh.

Đã có thân thể của mình, vì sao lại phải mượn thân thể của người khác?

Lúc trước Bách Lí Triều Hoa cho rằng, Ngu Phương Linh là cô hồn dã quỷ, yêu cầu phải mượn xác hoàn hồn hoàn thành một ít nhiệm vụ, mới có thể về lại nhân gian.

Hiện nay hắn lại thay đổi ý tưởng, Ngu Phương Linh vốn là yêu tinh trong núi, có chính bản thể của mình, khả năng bởi vì nguyên nhân nào đó, không thể lúc nào cũng có thể dùng bản thể của mình, lúc này mới bám lên người người khác, du tẩu nhân gian.

Có thể chắc chắn chính là, mỗi một lần nàng đến bên cạnh hắn, đều có mục đích của chính mình.

Nói cách khác, Bách Lí Triều Hoa là yêu cầu để nàng phi thăng lịch kiếp.

Lần này sau khi Ngu Phương Linh biến mất, Bách Lí Triều Hoa tin tưởng vững chắc, nàng sẽ giống như trước kia, dùng thân phận của người khác, trở về bên cạnh hắn.

Lúc đầu mất đi nàng, đích xác ruột gan đứt từng khúc, đau triệt nội tâm, nhưng vì biết Ngu Phương Linh sẽ trở về, trong lòng mong đợi, giống như bôn ba trong bóng đêm, trước sau có một luồng ánh sáng, chống đỡ hắn.

Dần dần, luồng ánh sáng kia càng lúc càng mờ nhạt, nhạt đến nỗi mất đi trong bóng đêm…

Hắn đợi nàng bảy năm, tìm nàng bảy năm.

Bách Lí Triều Hoa dùng thời gian bảy năm, rốt cuộc hiểu ra một chuyện, Ngu Phương Linh sẽ không còn trở về.

Bảy năm nay, Bách Lí Triều Hoa không chịu từ bỏ, như tìm kim trong biển rộng, bôn ba với thế gian này, muốn tìm ra nàng từ trong biển người mênh mông.

Bách Lí Lam nhớ không rõ có bao nhiêu lần, mỗi một lần gặp chuyện hư hư thực thực, Bách Lí Triều Hoa đều mừng rỡ như điên, đều không ngoại lệ, cuối cùng luôn thất vọng mà về.

Loại quá trình cho hy vọng, rồi lại đánh nát hy vọng này, sắp ép Bách Lí Triều Hoa phát điên.

Hiện giờ Bách Lí Triều Hoa, so với ngày đó ở trên chiến trường diệt ma Hoa thần giáo, càng thêm đáng sợ, Bách Lí Lam thậm chí không biết, có nên chờ mong Ngu Phương Linh trở lại hay không.

Một khi Ngu Phương Linh xuất hiện ở trước mặt Bách Lí Triều Hoa, đại khái đến Bách Lí Triều Hoa cũng không biết, chính mình sẽ làm ra loại hành động gì.

“Giáo chủ.” Bách Lí Lam lên tiếng đánh gãy Bách Lí Triều Hoa đang trầm tư.

Bách Lí Triều Hoa xoay người lại, vẻ mặt nhạt nhẽo nhìn hắn, nốt ruồi màu đỏ thắm kia, giống như một giọt huyết lệ, chấm ở khóe mắt hắn, vừa lạnh nhạt, lại yêu mị.

“Giáo chủ, nhóm người của các đại môn phái đã tới rồi, nên sắp xếp họ ra sao?” Bách Lí Lam chắp tay ôm quyền với Bách Lí Triều Hoa.

“Ban hóa cốt đan.” Đôi môi Bách Lí Triều Hoa hé mở, phun ra bốn từ lạnh như băng.

“Thuộc hạ đã biết.” Bách Lí Lam gật đầu, như hắn dự đoán, quả nhiên lại là hóa cốt đan.

Hóa cốt đan là một phương thuốc Bách Lí Triều Hoa có được từ Dược Vương Cốc, phương thuốc giải nằm ở trong tay Bách Lí Triều Hoa, bản sao chép lại duy nhất của Dược Vương Cốc đã bị Bách Lí Triều Hoa huỷ hoại.

Bách Lí Lam đã từng bị Bách Lí Triều Hoa ép ăn hóa cốt đan, nó sẽ không lấy mạng người, chỉ cần đúng hạn uống thuốc giải là được, dùng để kiềm chế người không đủ tín nhiệm, hóa cốt đan vẫn cực kỳ hữu dụng.

Bách Lí Lam lấy hóa cốt đan từ trong tay Bách Lí Triều Hoa, sai người chuẩn bị một bầu rượu, thả hóa cốt đan vào trong rượu, đi vào tiểu viện Hà Phong.

Ngu Phương Linh mới vừa sắp xếp xong hành lý của mình, đã bị người gọi vào trong viện.

Bách Lí Lam được nhóm vú già dẫn vào từ ngoài viện, chợt vừa nhìn thấy hắn, vẻ mặt Ngu Phương Linh hơi thay đổi, trái tim suýt nữa nhảy lệch một nhịp.

Tả hộ pháp Bách Lí Lam này không phải ai khác, mà chính là Đinh Đương đã từng làm người sai vặt của Bách Lí Triều Hoa, sau khi Bách Lí Triều Hoa tiếp quản Hoa thần giáo, ban chỗ trống tả hộ pháp cho hắn, còn lấy cho hắn một cái tên mới —— Bách Lí Lam.

Lấy họ Bách Lí này, đã nói lên, ở trong cảm nhận của Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Lam đã là người một nhà.

Editor: Q17

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc