HÔM NAY CÔNG TỬ HẮC HÓA CHƯA


Ánh mắt Ngu Phương Linh quét qua đại điện một lần, dừng lại trên ánh đèn, tiếp theo, ánh mắt cô sáng lên, nhanh chóng chạy tới, xốc chụp đèn lên, lấy hai ngọn đèn, quay lại trước quan tài, hắt dầu thắp vào quan.
Hoa Hi phu nhân vẫn luôn quan sát cô, thấy cô như thế, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Ngu Phương Linh lại lấy một ngọn đuốc, đứng ở trước quan tài, cao giọng nói: “Hoa Hi phu nhân, ta biết bà hận phu quân của mình đến thấu xương, không bằng ta thay bà động thủ, một mồi lửa đốt ông ta sạch sẽ, từ nay về sau, ân oán thanh toán xong, chẳng phải vui sướng!”
“Ngươi dám!” Sắc mặt Hoa Hi phu nhân dữ tợn mà quát.
“Dù sao ta cùng với Bách Lí công tử đều là người sắp chết, không có gì không dám.” Ngu Phương Linh làm bộ muốn ném đuốc vào quan tài.
Trong quan tài có đặt mấy khối băng, mấy khối băng này bao phủ, như thế mới có thể bảo đảm xác của phu quân bà ta không bị hủy, khuôn mặt sinh động như thật.

Hiện tại quan tài bị dính dầu thắp, một khi bắt lửa, băng nhất định sẽ hòa tan, cho dù không đốt được, cũng sẽ tổn hại đến xác chết.
Hoa Hi phu nhân điên cuồng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, một bên ứng phó với Bách Lí Triều Hoa, một bên lại lo lắng Ngu Phương Linh phóng hỏa.

Chợt, một đoạn mũi kiếm lạnh lẽo đặt ở trên cổ bà ta, mũi kiếm cắt qua da thịt non mịn, trên cổ tuyết trắng lập tức nhiều ra một vệt máu.
Mũi kiếm kia chống ở cổ bà ta, chưa tiến thêm một bước, bởi vì bọn họ bị nhốt ở đây, nếu như giết Hoa Hi phu nhân, nhóm Lục Châu vì báo thù, rất có thể sẽ lựa chọn cùng bọn họ đồng quy vu tận, không bằng lấy Hoa Hi phu nhân làm con tin, ngược lại sẽ làm bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ.
Ngu Phương Linh thấy Hoa Hi phu nhân bị bắt, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, bỏ đuốc trong tay xuống, đi đến trước mặt Hoa Hi phu nhân, cười cười: “Quả nhiên bà còn đối với phu quân của mình dư tình chưa đứt, đến xác chết của ông ta cũng luyến tiếc vứt bỏ, đáng tiếc, ông ta chết ở trong tay bà, nhất định hận bà thấu xương, nếu có kiếp sau, cũng không muốn nối lại tiền duyên với bà, không bằng bà buông tay sớm, buông tha ông ta, cũng là buông tha chính mình.”
Hoa Hi phu nhân trừng mắt, trên gò má tuyết trắng phiếm ra vài phần hận ý: “Ngươi biết cái gì, ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, vị Bách Lí công tử này đối với ngươi tình thâm tận xương, nơi chốn lấy mạng bảo hộ, ngươi làm sao sẽ hiểu được thống khổ cùng không cam lòng của ta.”
Ngu Phương Linh không tự chủ được mà nhìn Bách Lí Triều Hoa một cái.
Xem ra, vị Hoa Hi phu nhân hiểu lầm cô cùng Bách Lí Triều Hoa thật sự sâu.

Cô cùng Bách Lí Triều Hoa đồng sinh cộng tử, cũng không phải là tình thâm tận xương gì đó, ước chừng chỉ là vì lợi ích mà thôi.
Bách Lí Triều Hoa là một người mù, cô là đôi mắt của hắn, hắn là kiếm cho cô, hai người bọn họ, muốn toàn thân mà lui khỏi Bách Hoa Giản, ai cũng không thể thiếu.

Có vị Hoa Hi phu nhân này làm con tin, rời khỏi Bách Hoa Giản sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Hoa Hi phu nhân ngày thường hà khắc biến thái, nhưng lại không nhìn ra, nhóm Lục Châu lại rất trung thành và tận tâm, thấy bà ta bị bắt, không nói hai lời, lập tức bỏ binh khí xuống, mở cơ quan của Bách Hoa Giản, thả Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa ra ngoài.
Hai người thuận lợi đi ra khỏi phạm vi của Bách Hoa Giản, Bách Lí Triều Hoa điểm mấy cái lên người Hoa Hi phu nhân, dùng sức đẩy bà ta ra ngoài.
Mấy người trong nhóm Lục Châu phi thân bay lên, đỡ được Hoa Hi phu nhân, tháo giải huyệt đạo cho bà ta, đợi các nàng phục hồi tinh thần lại, Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh đã không thấy bóng dáng.
Ánh trăng nhạt nhòa, mấy ngôi sao phía chân trời ngược lại càng thêm sáng ngời, ánh trăng mông lung bao trùm nơi hoang dã, gió đêm phất qua bụi cỏ xanh tươi.
Ngu Phương Linh túm tay áo của Bách Lí Triều Hoa, đón bóng đêm chạy như điên mà đi, đợi khi cô dừng lại, tập trung nhìn quanh, chỉ thấy bốn phía lờ mờ, không biết là vùng hoang vu dã ngoại nào.
Dù sao còn ở trong Thất Tuyệt Lĩnh là được.
Cô không tin cô tùy tiện chạy như vậy, còn có thể chạy ra khỏi Thất Tuyệt Lĩnh.
Xác nhận nhóm người của Hoa Hi phu nhân sẽ không đuổi theo, cô buông tay áo Bách Lí Triều Hoa ra, mệt mỏi thở dốc.
Hơn nửa đêm, lăn qua lộn lại như vậy, cũng thật sự không chịu nổi.
Ngu Phương Linh nghỉ ngơi trong chốc lát, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ mệt, đứng thẳng người, nói với Bách Lí Triều Hoa: “Bách Lí công tử, đã hơn nửa đêm rồi, cũng mệt mỏi, lúc này phỏng chừng khách điếm dưới chân núi đã đóng cửa, không bằng chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng mai lại xuống núi.”
“Ngươi đói không?” Bách Lí Triều Hoa bỗng nhiên không đầu không đuôi mà hỏi một câu.
Ngu Phương Linh hơi sửng sốt, gật đầu: “Cũng có chút, nhưng nơi này…”
“Ta gọi Đinh Đương tới đây.”
“Chúng ta mất tích sáu ngày, Đinh Đương chắc đã sớm xuống núi rồi.”
“Sẽ không, hắn ăn hóa cốt đan, không dám đi.” Khóe môi Bách Lí Triều Hoa ẩn ẩn cong một chút, vươn tay, “Ngắt một mảnh lá cây cho ta.”
Ngu Phương Linh bán tín bán nghi, ngắt một mảnh lá xanh xuống, để vào lòng bàn tay hắn.
Bách Lí Triều Hoa đặt lá cây ở bên môi, tiếp theo, một chuỗi âm trong trẻo từ bên môi hắn tràn ra.
Bách Lí Triều Hoa thổi xong khúc, cũng không vội mà đi, cứ như vậy mà đứng dưới ánh trăng.
Ngu Phương Linh đứng nửa ngày, có chút mệt, đơn giản đi tìm tảng đá ngồi xuống, xoa xoa tay nói: “Bách Lí công tử, Đinh Đương có lẽ không nghe thấy, chúng ta đi tìm nơi tránh gió trước đi, để đỡ bị cảm lạnh.”

“Ngươi lại đây.”
“Hả?” Ngu Phương Linh cảm thấy hiện tại mình có hơi không theo kịp ý nghĩ của Bách Lí Triều Hoa.
“Ta giúp ngươi chắn gió.”
“Không, không cần, cảm ơn.” Ngu Phương Linh ngượng ngùng mà nói.
Vừa dứt lời, dưới ánh trăng mơ hồ có một bóng người chạy như điên mà đến.

Ngu Phương Linh cảnh giác mà nhìn bóng người càng ngày càng gần kia, cho đến khi bóng người chạy tới trước mắt, Ngu Phương Linh mới phát hiện, đúng là Đinh Đương, hắn bị Bách Lí Triều Hoa triệu hồi tới!
“Công tử! Công tử! Cuối cùng ngài đã trở lại!” Đinh Đương nhìn thấy Bách Lí Triều Hoa, trên mặt đều là vẻ vui mừng, “Từ sau khi công tử mất tích, ta vẫn luôn ở Thất Tuyệt Lĩnh đợi ngài.”
Bách Lí Triều Hoa hơi gật đầu.
“Đúng là không dám đi thật.” Ngu Phương Linh nói thầm một câu.
Không thể tưởng được Bách Lí thiếu hiệp trời quang trăng sáng lúc trước, hiện giờ cũng học được cách dùng độc để khống chế người bên cạnh.

Sơ sơ nghe qua ba chữ “Hóa cốt đan”, Ngu Phương Linh vẫn thấy có chút khó có thể tin.
Đinh Đương nhìn thấy Ngu Phương Linh cũng ở đây, vẻ vui mừng trên mặt nháy mắt chuyển sang kinh ngạc, đại khái là không dự đoán được cô cũng đi theo Bách Lí Triều Hoa quay lại, nhưng hắn sợ Bách Lí Triều Hoa tức giận, không dám nói ra, chỉ dám ỷ vào Bách Lí Triều Hoa không nhìn thấy, đem vẻ không chào đón Ngu Phương Linh viết hết ở trên mặt.
Ngu Phương Linh da mặt dày coi như không nhìn thấy.
Nửa đêm lại ở nơi hoang dã, bảo cô đi một mình, cô sợ bị sói tha đi mất.
“Có đồ ăn không?” Bách Lí Triều Hoa hỏi.
“Có, công tử mời đi theo ta.” Đinh Đương gật đầu.
Từ sau khi Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh mất tích, Đinh Đương chạy đi tìm cũng không thấy, liền ở Thất Tuyệt Lĩnh ngày đêm bồi hồi.


Bồi hồi qua hai ngày, hắn trong lúc vô ý phát hiện ra một sơn động, đơn giản đi xuống chân núi thu mua đủ vật tư, ở lại Thất Tuyệt Lĩnh này, ban ngày tiếp tục tìm kiếm Bách Lí Triều Hoa đã mất tích, buổi tối mệt mỏi thì về trong sơn động nghỉ ngơi.
Trong sơn động châm lửa trại, ngọn lửa không ngừng nhảy lên, tản ra ánh sáng ấm áp.

Đinh Đương dẫn Bách Lí Triều Hoa bước vào sơn động, Ngu Phương Linh đi theo sau.
Ánh lửa chiếu ra Bách Lí Triều Hoa một thân hồng y diễm liệt, sáng quắc lọt vào trong tầm mắt, khiến cho Đinh Đương chú ý.
Đinh Đương do vừa rồi quá hưng phấn, lại vì ánh trăng ảm đạm, không có chú ý tới hắn mặc gì, lúc này thấy hắn mặc hồng y, không khỏi ngây người trong chớp mắt.
Không chỉ mỗi Bách Lí Triều Hoa một thân hồng y, Ngu Phương Linh cũng có một thân hồng y, hai người bọn họ cùng một thân hồng y thoạt nhìn như là một đôi.
Tim Đinh Đương thình thịch mà nhảy lên, có một loại dự cảm không tốt.
Ngu Phương Linh tìm một chỗ ngồi xuống, lười biếng mà mở miệng: “Không phải nói có đồ ăn sao?”
Tinh thần của Đinh Đương bị đánh gãy, hắn liếc mắt nhìn Ngu Phương Linh một cái, xoay người đi chuẩn bị đồ ăn cho Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh hơn nửa đêm không ngủ, còn chạy lâu như vậy, mới vừa ngồi xuống, bị lửa trại nướng cho ấm áp dễ chịu cả người, buồn ngủ tập kích vào óc.
Cô ngáp một cái, híp mắt xem Đinh Đương nướng thịt.
Bách Lí Triều Hoa ngồi bên cạnh Đinh Đương, Đinh Đương vừa chuyển thịt nướng trong tay, vừa thấp giọng báo cáo tiến triển nhiều ngày qua cho hắn: “Tin tức thú Ngũ Độc ở Bách Hoa Giản mọi người đều đã biết, chỉ do ngại có nữ nhân điên như Hoa Hi phu nhân ở đó, nên không dám tùy tiện đi trước, hiện giờ đều canh giữ ở cửa Bách Hoa Giản, định chờ ôm cây đợi thỏ.

Đúng rồi, hiện tại Thất Tuyệt Lĩnh có khá nhiều động vật có độc, đều do những người đó thả ra dụ dỗ thú Ngũ Độc, công tử ngài ra ngoài phải cẩn thận.”
Bách Lí Triều Hoa hỏi: “Nướng xong chưa?”
“Công tử chờ ta thêm một lát.” Đinh Đương cho rằng Bách Lí Triều Hoa đói bụng, không nói sang chuyện khác nữa, vội vàng rải gia vị lên thịt nướng, lật sang mặt khác tiếp tục nướng.
Một lát sau, thịt nướng phát ra tiếng “Tách tách”, mỡ theo thịt nướng chảy xuống, rơi vào trong lửa, tạo ra một làn khói trắng, nhất thời một mùi hương mê người xông vào mũi.
Đinh Đương hít hít mũi, cầm thịt nướng đưa cho Bách Lí Triều Hoa: “Công tử, nướng xong rồi, cẩn thận nóng.”
Bách Lí Triều Hoa nhận thịt nướng, đứng dậy đi về phía Ngu Phương Linh.
Mắt hắn không nhìn thấy, nhưng lại có tai nghe cùng trí nhớ siêu phàm, nghe âm thanh của Ngu Phương Linh, có thể phán đoán ra vị trí của cô, hơn nữa đi xong một lần, liền nhớ rõ rành mạch bố cục trong sơn động.
Hắn chuẩn xác không lầm mà vòng qua tất cả vật chướng ngại trên đường, ngừng ở trước mặt cô.

Ngu Phương Linh dùng tay chống cằm, đầu gật gà gật gù, ý thức đã vào lúc nửa mộng nửa tỉnh.
Bách Lí Triều Hoa ở trong bóng đêm vươn tay, gác ở đỉnh đầu cô, xoa nhẹ.
Ngu Phương Linh kinh sợ, mắt đột nhiên trừng lớn, phát hiện một bóng người cao lớn đứng ở trước mặt mình.
Bách Lí Triều Hoa đưa lưng về phía ánh lửa, đứng ở trước mặt cô, bóng ma bao phủ toàn thân cô, từ góc độ mà cô nhìn qua, hắn như đang cõng ánh sáng, nhìn không rõ ràng lắm vẻ mặt hắn.
Nhưng không hiểu sao, Ngu Phương Linh cảm thấy Bách Lí Triều Hoa giờ phút này đứng ở trước mặt mình rất ôn nhu, thế cho nên cô có chút hoảng hốt, cho rằng Bách Lí Triều Hoa này, là Bách Lí Triều Hoa năm mười sáu tuổi.
“Cầm lấy.” Bách Lí Triều Hoa đưa thịt nướng trong tay ra.
Chóp mũi Ngu Phương Linh ngửi được mùi thịt nướng, bụng không biết cố gắng thầm thì kêu lên, cô nhận thịt nướng, thấp giọng nói: “Đa tạ.”
“Cẩn thận nóng.” Bách Lí Triều Hoa dặn dò một câu.
Đinh Đương ngồi ở trước lửa trại mang vẻ mặt như gặp quỷ trừng mắt nhìn Bách Lí Triều Hoa, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài.

Hắn thề, từ khi hắn đi theo Bách Lí Triều Hoa đến nay, hắn chưa bao giờ gặp qua Bách Lí Triều Hoa ôn nhu như vậy.
Bách Lí Triều Hoa là một thanh hàn kiếm đóng băng, cho dù nhìn hắn mặt ngoài lạnh nhạt, cũng sẽ bị mũi nhọn hắn phong ấn ở đáy lòng tổn thương đến.
Hắn là chủ nhân của kiếm Linh Tê, từ trước cũng không phải không có nữ tử muốn lừa lấy kiếm Linh Tê từ trong tay hắn, cuối cùng đều không ngoại lệ mà chết hết ở dưới kiếm của hắn.
Ngu Phương Linh đi theo Bách Lí Triều Hoa, không phải vì kiếm Linh Tê, chỉ là vì thú Ngũ Độc.

Đinh Đương cho rằng, nàng cũng sẽ giống những nữ tử trước kia, bị Bách Lí Triều Hoa giết chết.
Hắn đã từng nhắc nhở nàng, nên làm được đều làm, đã tận lực, là nàng chấp mê bất ngộ, cho rằng tâm của Bách Lí Triều Hoa không nhìn thấu giống như đôi mắt, sẽ bị lời nói ngoài miệng của nàng lừa bịp.
Nhưng hiện tại, sự thật chứng minh, Bách Lí Triều Hoa tâm luôn như gương sáng, lúc này không chỉ có đôi mắt mù, tâm cũng đi theo mà mù luôn.
Cư nhiên bị nữ tử giảo hoạt như Ngu Phương Linh lừa gạt.
Càng làm Đinh Đương khiếp sợ chính là, vì lấy lòng Ngu Phương Linh, hắn không chỉ có lấy kiếm Linh Tê hắn luôn âu yếm ra để nướng thịt, còn học mấy từ ngữ bây giờ hay dùng, tạo niềm vui cho Ngu Phương Linh.
Đúng là gặp quỷ!
Ngu Phương Linh nữ nhân này, chắc chắn là thừa dịp mấy ngày hắn không ở bên cạnh công tử, đã làm chú thuật mê hoặc công tử!


Bình luận

Truyện đang đọc