HÔM NAY CÔNG TỬ HẮC HÓA CHƯA

Chỉ có khi Bách Lí Triều Hoa hôn mê, Ngu Phương Linh mới dám quang minh chính đại mà gọi hắn một tiếng Triều Hoa. Không phải cô tuyệt tình, là do duyên phận giữa bọn họ quá ngắn ngủi, cô cũng không thể ra sức.

Sống cùng nhau đến già, với hai người bọn họ mà nói, là thứ xa xỉ nhất trên thế gian này. Tham luyến vui thích nhất thời, chỉ biết càng lún càng sâu, sau khi quyết biệt, chỉ dư lại thương tâm vô tận cùng thống khổ.

Cô vươn cánh tay, xuyên qua nách hắn, dùng sức lực cả người, nâng Bách Lí Triều Hoa từ trên mặt đất dậy.

Thân hình của Liễu Uyển Âm gầy yếu, nội công vô dụng, Ngu Phương Linh tốn rất nhiều sức, lung lay vất vả đỡ Bách Lí Triều Hoa đến giường.

Cô buông tay, chậm rãi đặt Bách Lí Triều Hoa lên giường.

Bỗng nhiên, một lực đạo rất lớn truyền tới, trời đất dường như chợt điên đảo, khi phục hồi tinh thần lại, cô đã bị Bách Lí Triều Hoa đè ở dưới thân, mà bàn tay tái nhợt thon chắc của Bách Lí Triều Hoa, đang chặt chẽ bóp chặt cổ cô.

Ngu Phương Linh mở miệng, sắc mặt tím đi, cô hoảng loạn mà nâng mắt, đối diện với đôi mắt của Bách Lí Triều Hoa.

Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa ẩn ẩn phiếm ánh sáng đỏ đậm, tràn ngập hận ý mà nhìn cô, bộ dáng kia dường như hận không thể chặt cô thành trăm mảnh.

“Bách Lí Triều Hoa, buông tay.” Ngu Phương Linh nắm lấy cổ tay của hắn, gian nan mà nói.

Bệnh trạng này của Bách Lí Triều Hoa thoạt nhìn như là đang tẩu hỏa nhập ma, từ bảy năm trước, Bách Lí Triều Hoa cũng đã từng tẩu hỏa nhập ma, Ngu Phương Linh không chút nghi ngờ, nếu không tự cứu, cô nhất định sẽ bị Bách Lí Triều Hoa bóp chết.

Trong đầu cô lập tức sinh ra rất nhiều suy nghĩ, liều mạng sức lực quay đầu, cắn lên mu bàn tay của Bách Lí Triều Hoa.

Bách Lí Triều Hoa ăn đau, theo bản năng mà buông lỏng cổ cô ra.

Ngu Phương Linh đẩy mạnh, dừng trên đầu vai Bách Lí Triều Hoa, thừa dịp hắn không phòng bị, xoay người dậy, nhảy xuống giường.

Mới vừa chạy được một bước, từ phía sau đã vươn tới một bàn tay tái nhợt, bắt lấy cổ tay của cô, dùng sức mà túm cô về.

Lần này Ngu Phương Linh ngã vào trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa.

Hai tay Bách Lí Triều Hoa từ sau lưng khóa chặt cô, ôm vào trong lòng ngực, chống bên tai, mùi rượu phun ở bên gáy cô, nhẹ giọng gọi một câu: “Linh Nhi.”

Cả người Ngu Phương Linh cứng đờ, thề thốt phủ nhận: “Ta không phải, ngài nhận nhầm người.”

“Sẽ không nhận nhầm, ta biết là nàng, Linh Nhi, nàng đã trở lại.” Bách Lí Triều Hoa nhận thấy được cô giãy giụa, buộc chặt cánh tay, cằm chống trên đầu vai cô, khẽ than thở, “Linh Nhi, ta đã đợi nàng bảy năm rồi, nàng thật tàn nhẫn, rõ ràng đang ở trước mắt ta, còn muốn giả bộ không quen biết ta.”

Ngu Phương Linh thật sự không giả vờ nổi nữa, sau một lúc lâu không nói gì.

“Linh Nhi, nàng phải biết được, ta cũng có biện pháp nghiệm chứng ra nàng, không nên ép ta.” Giọng nói của Bách Lí Triều Hoa vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến nỗi phải làm cổ Ngu Phương Linh nổi tầng da gà.

Ngu Phương Linh do dự một lát, rốt cuộc khô khốc mà gọi: “Triều Hoa.”

Cô thật sự sợ hắn, hắn nói phương pháp nghiệm chứng, đơn giản chính là lại đâm cô một kiếm.

“Nàng rốt cuộc chịu nhận ta.” Khóe môi Bách Lí Triều Hoa cong lên, lộ ra tươi cười vui vẻ, rõ ràng là đang cười, nhưng ở góc độ Ngu Phương Linh không nhìn tới, đáy mắt che một tầng khói mù.

“Huynh buông ta ra đã.” Ngu Phương Linh bất đắc dĩ.

“Buông nàng ra, liệu nàng có lại chạy?” Trong giọng nói của Bách Lí Triều Hoa tràn đầy hoài nghi.

“Huynh đã nhận ra ta, nơi này lại là địa bàn của huyng, ta còn có thể chạy đi đâu.” Ngu Phương Linh thở dài, cô bị Bách Lí Triều Hoa ôm sắp không thể thở nổi.

Bách Lí Triều Hoa chần chờ trong chốc lát, chậm rãi buông lỏng cô ra.

Ngu Phương Linh xoay người lại, nhìn Bách Lí Triều Hoa. Gương mặt hắn vẫn còn phiếm ửng đỏ nhàn nhạt, hai tròng mắt u ám thâm thúy, lúc nhìn chằm chằm cô vô cùng chuyên chú.

“Huynh khi nào nhận ra ta?”

“Nàng đoán thử.” Bách Lí Triều Hoa cười.

Ngu Phương Linh nhăn mày, cô nhớ lại tất cả chuyện xảy ra từ lúc mình đi vào Hoa thần giáo, rốt cuộc là phân đoạn nào làm bại lộ áo choàng. Tiếp theo, cô mới bừng tỉnh: “Là ngày ấy bên hồ…”

Ngày ấy cô giúp Minh Châu vớt khóa trường mệnh lên, vẫn là làm bại lộ mình, khó trách lúc ấy Bách Lí Triều Hoa nhìn cô, bộ dáng như muốn lôi cô đi lột da róc xương.

Bách Lí Triều Hoa cười xoa gương mặt cô: “Ta bị nàng lừa nhiều lần như vậy, cũng nên thông minh lên một chút.”

“Huynh đã sớm biết người được đưa về kia là hàng giả, còn cố ý tiêu khiển ta.” Ngu Phương Linh chải vuốt rõ ràng những việc này, tất cả đều sáng tỏ ra. Minh Châu rõ ràng là được hắn cố ý sai khiến, lừa cô làm thầy dạy, lại dùng dáng vẻ đẹp của mình, nơi chốn trêu chọc cô, kế đầu không thành, thế nhưng còn lấy hàng giả kia ra kích thích cô.

“Nhưng nàng không hề mắc mưu bị lừa.” Vẻ mặt Bách Lí Triều Hoa ảm đạm.

Không, cô bị lừa, mất lý trí, chạy tới tính tố giác hàng giả kia, chỉ là tới chậm một bước, chính mắt thấy hắn lấy đi tính mạng của hàng giả, sợ tới mức ba hồn đi mất bảy vía.

Ngu Phương Linh không nói chuyện đó cho Bách Lí Triều Hoa.

“Vì buộc ta chủ động thừa nhận, huynh không tiếc tàn phá thân thể của mình.” Ngu Phương Linh ngẩng đầu lên, chỉ vết máu trên vạt áo hắn, “Nếu ta không tới thì sao?”

Bách Lí Triều Hoa nắm lấy tay cô, giấu trong lòng bàn tay, thấp giọng cười nói: “Thương này bảy phần thật, ba phần giả, nếu nàng không tới…”

Hắn không nói thêm gì nữa. Nếu nàng không tới, hắn cũng không biết mình sẽ làm như thế nào. Đó nhất định sẽ là một chuyện cực đáng sợ, hắn không muốn nghĩ sâu.

May mắn nàng tới.

Giọng nói của hắn tràn đầy sung sướng: “Sớm biết rằng chiêu này hữu dụng, ta cần gì phải phí nhiều sức như vậy, vòng một vòng lớn. Linh Nhi, nàng vẫn rất quan tâm ta, đúng hay không?”

“Đúng, ta quan tâm huynh, huynh uống nhiều rượu như vậy, không chỉ hộc máu, còn tẩu hỏa nhập ma…”

“Có những lời này của nàng là đủ rồi.” Bách Lí Triều Hoa cười trầm ngâm mà đánh gãy lời nói của cô, trong ánh mắt đựng đầy ánh sáng động lòng người, “Ta không có việc gì.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Bách Lí Triều Hoa đột nhiên trắng, há miệng phun ra một ngụm máu.

“Triều Hoa!”

Chuyện Bách Lí Triều Hoa hộc máu hôn mê rất nhanh đã kinh động đến Bách Lí Lam, Bách Lí Lam lập tức mời y sư chuyên dụng của Bách Lí Triều Hoa vào viện Mẫu Đan, chẩn trị cho Bách Lí Triều Hoa.

Bách Lí Triều Hoa nói đúng, thương thế của hắn bảy phần thật, ba phần giả, đại phu cau mày viết toa thuốc cho hắn, miệng nói thẳng: “Làm bậy! Thật là làm bậy! Chữa khỏi thân thể, cũng không chịu nổi dày vò như vậy.”

Ngu Phương Linh vội vàng hỏi: “Giáo chủ ngài ấy không có việc gì chứ?”

“Tạm thời không có việc gì, chỉ là ngày sau không được tàn phá thân thể như thế nữa.” Đại phu ở Hoa thần giáo nhiều năm, trước sau đều từng chẩn bệnh cho hai đời giáo chủ, thân thể Bách Lí Triều Hoa vẫn do tay ông ấy điều trị, đối với thương thế của Bách Lí Triều Hoa, ông ấy luôn rõ hơn ai khác.

“Nhớ lấy, trong lúc dưỡng bệnh cấm rượu.” Đại phu nghiêm túc dặn dò một câu.

Bách Lí Lam cầm phương thuốc đại phu đưa, sai người đi Dược Các lấy thuốc, mang đi nấu. Ngu Phương Linh đứng ở cạnh giường, lo lắng mà nhìn Bách Lí Triều Hoa.

Bách Lí Triều Hoa còn hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt tái nhợt, bộ dáng cực kỳ suy yếu.

Ngu Phương Linh không khỏi nhớ lại, lúc trước chân tay Bách Lí Triều Hoa đều bị phế, cô cứu Bách Lí Triều Hoa từ Hoa thần giáo ra ngoài, Bách Lí Triều Hoa nằm ở trên giường, cũng là bộ dáng suy yếu này.

“Liễu cô nương, hôm nay đa tạ ngươi. Sắc trời không còn sớm, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, nơi này có ta trông giữ là được.” Bách Lí Lam nói.

Ngu Phương Linh vừa muốn trả lời, trên giường truyền đến một trận ho khan trầm thấp, Ngu Phương Linh quay đầu, Bách Lí Triều Hoa không biết đã tỉnh lại từ khi nào.

Hắn vươn tay với Ngu Phương Linh.

Ngu Phương Linh bất đắc dĩ, đặt tay vào lòng bàn tay hắn.

Bách Lí Triều Hoa chuyển ngón tay đan vào giữa khe hở các ngón tay của Ngu Phương Linh, năm ngón tay dán chặt, khóe môi cong lên tươi cười thỏa mãn: “Nói cho ta, ta không phải đang nằm mơ, đúng không?”

Bách Lí Lam: “…” Ta cảm thấy ta đang nằm mơ!!!

“A Lam.” Bách Lí Triều Hoa thấp giọng kêu.

“Có ta, giáo chủ.” Bách Lí Lam tiến lên một bước.

“Bái kiến phu nhân đi.” Bách Lí Triều Hoa thở một hơi, ánh mắt dừng ở trên người Ngu Phương Linh.

Bách Lí Lam đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn về phía Ngu Phương Linh, vẻ mặt khiếp sợ: “Giáo chủ, ngài nói nàng nàng nàng nàng chính là…”

“Đinh Đương, đã lâu không gặp.” Ngu Phương Linh hơi mỉm cười.

Bách Lí Lam suýt nữa mắc một ngụm máu trong cổ họng.

Bách Lí Lam đi theo Bách Lí Triều Hoa cũng nhiều năm, chính mắt chứng kiến hắn cùng Ngu Phương Linh từ yêu nhau đến xa cách, sau khi Ngu Phương Linh mất tích trên biển, Bách Lí Lam tuy chưa nói, nhưng trong lòng cũng nhận định những lời đồn trên giang hồ là thật. Bách Lí Triều Hoa tẩu hỏa nhập ma, giết nhầm thê tử của mình, chỉ vì thi thể của nàng rơi vào trong biển, mới tạo thành biểu hiện mất tích giả dối.

Bách Lí Triều Hoa luôn nói Ngu Phương Linh sẽ trở về, còn nhận định nàng sẽ mượn xác hoàn hồn, Bách Lí Lam cho rằng, đó cũng chỉ do Bách Lí Triều Hoa nói mê sảng. Hắn không đành lòng chọc phá lời nói dối của Bách Lí Triều Hoa, có thứ để tưởng niệm luôn là tốt.

Hiện giờ Bách Lí Triều Hoa nói cho hắn, Ngu Phương Linh thật sự đã trở lại, nhờ vào thân thể của Liễu Uyển Âm, trở lại bên cạnh hắn. Cái này làm Bách Lí Lam tin tưởng kiểu gì.

Bách Lí Lam khiếp sợ xong, đáy mắt có vẻ khả nghi. Không phải không có kẻ lừa đảo giả bộ mượn xác hoàn hồn tới lừa gạt Bách Lí Triều Hoa, người trước mắt này không phải định chơi lại trò cũ đấy chứ?

Ngu Phương Linh biết hắn không tin, cũng không giải thích nhiều, thân phận chân chính của cô, càng ít người biết càng tốt. Bách Lí Lam là người Bách Lí Triều Hoa tin tưởng, Bách Lí Triều Hoa cũng không muốn giấu hắn.

Bách Lí Triều Hoa cũng không giải thích nhiều, phu thê hai người đều ăn ý mà bảo trì trầm mặc, nhìn lẫn nhau, chỉ bỏ lại Bách Lí Lam đầy đầu mờ mịt.

“A Lam, thân phận của phu nhân chớ bàn nhiều.” Bách Lí Triều Hoa thấp giọng nói.

Bách Lí Lam gật đầu: “Giáo chủ yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối giữ kín như bưng.”

Mặc kệ người trước mắt này là thật hay giả, chỉ cần là mệnh lệnh của Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Lam đều sẽ tuân thủ. Nếu Bách Lí Triều Hoa có thể tiêu tan đau đớn, một lần nữa tỉnh lại, thì cho dù trước mắt này có là hàng giả, Bách Lí Lam cũng nhận.

Ngu Phương Linh buông tay Bách Lí Triều Hoa ra, cầm lấy gối mềm, lót dựa vào phía sau Bách Lí Triều Hoa, đỡ hắn ngồi dậy.

Không khí nhất thời có chút im lặng.

Ngu Phương Linh nhẹ giọng hỏi: “Có khát hay không? Ta đi lấy nước cho huynh.”

Đôi mắt Bách Lí Triều Hoa nhìn chằm chằm cô, lắc đầu: “Không khát.”

“Có đói bụng không?” Ngu Phương Linh lại hỏi.

“Không đói bụng.”

“Ta đọc sách cho huynh nghe.” Ngu Phương Linh thấy có chút nhàm chán, kiến nghị.

Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa vẫn luôn không rời khỏi Ngu Phương Linh nửa phần: “Vậy nàng đọc cho ta nghe.”

“Được.” Ngu Phương Linh nói.

Bách Lí Lam: “…”

Phương thức rải cơm chó quen thuộc này, Bách Lí Lam hiện tại xác nhận, người trước mắt này thật sự chính là Ngu Phương Linh. Hắn phải đi tìm chút chuyện để làm, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ bị hai người này làm ngán chết.

Bách Lí Lam xoay người, khom người thu dọn mấy bầu rượu vứt lung tung trên mặt đất.

Ngu Phương Linh đi đến bên kệ sách, tùy ý cầm một quyển, ngồi ở bên giường, mở sách, từng câu từng chữ đọc cho Bách Lí Triều Hoa nghe.

Nội dung trên sách Bách Lí Triều Hoa nghe nhiều đã thuộc, nhưng hắn vẫn nghe rất chăm chú, từ đầu đến cuối, bên môi luôn treo nụ cười, ánh mắt dịu dàng mà nhìn Ngu Phương Linh.

Đọc sách trong chốc lát, phòng bếp đưa thuốc đã nấu xong lại đây. Ngu Phương Linh chờ thuốc nguội bớt, bưng chén thuốc lên, tự mình múc cho Bách Lí Triều Hoa uống.

Bách Lí Triều Hoa uống một ngụm, nhíu mày, hơi nghiêng đầu: “Đắng.”

“Sợ đắng còn tàn phá thân thể của mình, xứng đáng, lần sau còn làm bậy như vậy, cho huynh uống hoàng liên.” Ngu Phương Linh tức giận, dáng vẻ giận dữ, giận xong rồi lại quay đầu hỏi, “Đinh Đương, có mứt hoa quả không?”

Đang cần cù chăm chỉ giúp Bách Lí Triều Hoa quét tước phòng, Bách Lí Lam ngẩng đầu lên, trả lời: “Phu nhân, ta đã sửa tên, hiện tại ta tên là Bách Lí Lam. Nếu ngài ngại phiền, có thể giống như giáo chủ, gọi ta là A Lam.”

“Phu nhân thích kêu ngươi tên gì, chính là tên đó.” Bách Lí Triều Hoa nói.

Bách Lí Lam: “…” Giáo chủ sao ngài lại có thể lật lọng, lúc trước là chính ngài nói tên này gọi ra thấy mất mặt, mới sửa lại tên cho ta.

Ngu Phương Linh nhìn vẻ nghẹn khuất của Bách Lí Lam, nhịn cười: “Được rồi, về sau trước mặt người khác ta sẽ gọi ngươi là Tả hộ pháp đại nhân, sau lưng họ thì sẽ gọi ngươi là A Lam. A Lam, nhanh nào, lấy cho giáo chủ nhà ngươi ít mứt hoa quả lại đây.”

Bách Lí Lam đành phải buông chổi lông gà trong tay xuống, đi ra cửa lấy mứt hoa quả.

Bách Lí Triều Hoa trước kia vốn thích ngọt, nhưng bảy năm tới nay lại ít khi ăn ngọt. Bách Lí Lam chạy một đoạn đường dài, mới tìm được mứt hoa quả. Vì không bị hai người này làm ngán chết, hắn đưa xong mứt hoa quả, quyết đoán ôm chổi lông gà bỏ đi.

Editor: Q17

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc