HÔM NAY CÔNG TỬ HẮC HÓA CHƯA

Ngu Phương Linh hơi sửng sốt, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trước hai người kết làm vợ chồng, Bách Lí Triều Hoa cũng đã từng nói với cô.

Bảy năm, hắn còn nhớ rõ lời nói lúc trước.

“Chọn xong?” Bách Lí Triều Hoa lên tiếng đánh gãy vẻ trầm tư của cô.

Ngu Phương Linh nghĩ ngợi, cảm thấy vẫn nên cần thiết nhắc nhở Bách Lí Triều Hoa một chút, người hắn nhặt về kia có tính toán xấu. Cô muốn dùng hàng giả để thử thái độ của Bách Lí Triều Hoa đối với cô, không nghĩ rằng Bách Lí Triều Hoa không những không hận nàng oán nàng, còn nghĩ đến việc tặng quà.

Trong lòng Ngu Phương Linh lên men, đồng thời, lại kéo theo vài phần áy náy, suýt chút nữa là phun hết ra với Bách Lí Triều Hoa, cô mới là Ngu Phương Linh.

May mà cô không có xúc động.

Duyên phận giữa cô cùng Bách Lí Triều Hoa, giống như giọt sương trên cỏ, gió nhẹ thổi, ánh nắng chiếu vào, duyên phận liền tan. Vui thích ngắn ngủi trôi qua, khó tránh khỏi lưu lại đau đớn cùng dày vò vô tận, chi bằng, mượn cơ hội này cắt đứt sạch sẽ.

“Giáo chủ, nghe nói ngài cùng phu nhân xa cách đã bảy năm, lúc trước khi ngài cùng phu nhân thành hôn, hai mắt không thể nhìn thấy, cho đến khi hai người xa cách, vẫn chưa từng thấy được bộ dáng chân chính của phu nhân, làm sao có thể chắc chắn, người được đón về kia chính là phu nhân của ngài đây?” Tâm tư của Ngu Phương Linh thay đổi rất nhanh, uyển chuyển mở miệng.

Bách Lí Triều Hoa cũng không phải người ngu ngốc vô năng, nhưng chỉ cần đó là chuyện liên quan đến Ngu Phương Linh, bởi vì cá nhân, sẽ ảnh hưởng đến sức phán đoán. Thời gian bảy năm, đủ để làm một người bình thường mất đi lý trí, hàng giả dùng mặt của Ngu Phương Linh, Bách Lí Triều Hoa sẽ nhận sai, cũng không kỳ lạ.

“Tuy ta chưa từng thấy mặt nàng, nhưng A Lam lại từng thấy. Trong phòng ta có một bức tranh, nữ tử trên tranh chính là nàng, nếu ngươi từng gặp, nhất định sẽ không nghi ta tìm lầm người.” Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô, dường như đang chờ mong gì đó.

Thế lại khó xử. Ngu Phương Linh cũng không thể nói với Bách Lí Triều Hoa, phu nhân của ngài có quá nhiều áo choàng, khi nàng quay về, chắc chắn sẽ thay áo choàng. Nếu muốn nói thật như vậy, chẳng phải là bại lộ chính mình?

“Hiện giờ giáo chủ ở trong chốn giang hồ gây thù chuốc oán vô số, vẫn nên cẩn thận làm đầu. Trước kia Uyển Âm từng nghe nói, có một số tổ chức sát thủ chuyên môn huấn luyện một ít nữ tử xinh đẹp đi ám sát người khác, các nàng mỗi người đều có võ công cao cường, tinh thông mười tám môn võ nghệ, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, ví như thuật dịch dung, đổi khuôn mặt, đều là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Ngu Phương Linh nhắc nhở đã rất rõ ràng, trên giang hồ có quá nhiều đường ngang ngõ tắt, chỉ cần hơi thêm bớt một chút, chắc hẳn Bách Lí Triều Hoa có thể nghĩ đến chuyện đổi mặt, lại thử cô hàng giả kia một chút, thì sẽ phát hiện, người hắn đón về chỉ là giả.

Bách Lí Triều Hoa lại chỉ mang dáng vẻ trầm mê vào “Hồng nhan họa thủy”: “Linh Nhi là thần, không ai bắt chước được nàng, là thật hay giả, ta liếc mắt là có thể nhìn ra.”

Ngu Phương Linh tức giận đến nỗi mắt tối sầm. Thổi, cứ thổi phồng, dù sao thời buổi này khoác lác không mất tiền, nếu thật sự chỉ liếc mắt là đã có thể nhìn ra, vậy làm sao còn sẽ bị một hàng giả mê hoặc đến nỗi xoay quanh.

Thật sự làm cô tức chết!

“Liễu cô nương, Minh Châu thích ngươi, chọn ngươi làm thầy dạy, ta mới kính ngươi ba phần, Linh Nhi là thê tử của ta, không chấp nhận được chuyện người khác chửi bới, hy vọng ngươi về sau nhớ kỹ thân phận của mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm, không có lần sau.” Giọng điệu của Bách Lí Triều Hoa vẫn rất ôn nhu, nhưng trong ngoài lời nói đã nghe ra vài phần không khách khí.

Ngu Phương Linh suýt nữa thì bẻ gãy vòng tay trong tay.

“Được rồi, nếu ngươi thích vòng tay, vậy chọn vòng tay đi.” Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa dừng trên vòng tay trong tay Ngu Phương Linh, khóe môi hơi cong một chút.

Ngu Phương Linh thả vòng tay về hộp gấm, đứng dậy, hành lễ: “Nếu giáo chủ không còn chuyện quan trọng, Uyển Âm xin cáo lui trước.”

Về chuyện tố giác hàng giả, xem ra bên phía Bách Lí Triều Hoa đã không thể thực hiện được, hiện tại trong mắt trong lòng Bách Lí Triều Hoa đều là hàng giả kia, ai dám nói một câu không phải, chắc chắn sẽ bị hắn lôi ra để tế kiếm.

Trong lòng Ngu Phương Linh đè nén ngọn lửa, bước chân hỗn độn mà rời đi.

Bách Lí Triều Hoa nhìn bóng dáng vội vã của cô, không khỏi bật cười.

*

Trong suối nước nóng, nước chảy róc rách, sương mù mờ mịt.

Bách Lí Triều Hoa mặc bạc sam, toàn thân ướt sũng nước, bạc sam trong suốt bọc lên thân hình hắn, xương quai xanh tinh xảo gợi cảm như ẩn như hiện.

Màu da hắn vô cùng trắng, phiếm lạnh lẽo, tóc đai đen nhánh, một nửa quấn lên, một nửa thả ở sau người, sợi tóc ngâm trong nước, tỏa ra giống như rong biển.

Nốt ruổi dưới khóe mắt, phiếm ửng đỏ nhàn nhạt, như mai đỏ nở trong tuyết, cách sương mù mông lung, càng thêm đẹp kinh tâm động phách.

Ngu Phương Linh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Bách Lí Triều Hoa, khẩn trương mà nuốt nước miếng.

Khuôn mặt hắn nhiễm sương mù, làm ánh mắt cũng dịu dàng hơn, cúi người tới gần cô.

Tim Ngu Phương Linh đập dồn dập lên, gương mặt trắng trẻo, lộ ra chút đỏ bừng.

Khóe môi Bách Lí Triều Hoa nhẹ cong, cong lên một độ cung tà khí, ánh mắt dừng ở trên môi cô, cúi đầu, chậm rãi tới gần.

Khi môi hắn sắp in lên môi Ngu Phương Linh, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng gọi của Minh Châu: “Tỷ tỷ, mau tỉnh nào, đừng ngủ nữa, sắp muộn rồi.”

Ngu Phương Linh mở to mắt, hình ảnh kiều diễm trong mơ nháy mắt đã tiêu tan sạch sẽ.

Nhìn sang, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt bụ bẫm của Minh Châu. Minh Châu nắm lấy ống tay áo của cô, lắc lắc: “Tỷ tỷ, hôm nay là tiệc Mẫu Đơn, không thể đến muộn đâu.”

Ba chữ “Tiệc Mẫu Đơn” rơi vào trong tai, Ngu Phương Linh hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hôm nay Bách Lí Triều Hoa mở tiệc, mở tiệc chiêu đãi các nhân vật có danh dự uy tín trong Hoa thần giáo, gọi là tiệc Mẫu Đơn, uống rượu ngắm hoa, tìm hoan mua vui, khao thưởng người có công, trên thực tế, cũng là bữa tiệc chào mừng giáo chủ phu nhân trở về.

Ngu Phương Linh là thầy dạy của Minh Châu, lây dính ánh sáng từ Minh Châu, tiệc Mẫu Đơn này cũng có một vị trí nhỏ dành cho cô. Trước khi yến hội bắt đầu, cô cùng Minh Châu đang luyện đàn, không cẩn thận ngủ gật, không ngờ lại làm cái mộng khỉ kia.

Cô dùng tay xoa mặt, gương mặt vẫn còn phiếm vài phần nóng bỏng, cảnh tượng mơ hồ trong mộng rõ ràng trước mắt, cứ như là thật.

Ngay cả khi Bách Lí Triều Hoa chống lên chóp mũi cô, giữa hô hấp toàn là hơi thở nóng bỏng, cũng dường như là thật vậy.

Đều do Bách Lí Triều Hoa, biết rõ cô thích bề ngoài của hắn, còn cả ngày lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt cô. Nếu không phải ngày ấy gặp phải hắn đang tắm gội, thấy một bức mỹ nhân xuất dục đồ kia, cô cũng sẽ không mơ giấc mơ kỳ lạ như vậy.

Cô là một cô gái bình thường, cũng sẽ có nhu cầu sinh lý bình thường, Bách Lí Triều Hoa là chồng của cô, trong ngoài đều phù hợp với thẩm mỹ cô thích. Cô thèm muốn vẻ đẹp của hắn, rất là bình thường. Ngu Phương Linh an ủi mình như vậy.

Đúng, không có gì mất mặt cả, cô thèm muốn chồng của mình, cũng không phải thèm muốn đàn ông bên ngoài.

“Tỷ tỷ, mặt tỷ có chút đỏ.” Minh Châu sờ soạng gương mặt cô.

“Hôm nay tỷ tỷ bôi phấn mặt.” Ngu Phương Linh mặt không đổi sắc mà nói.

Tiệc Mẫu Đơn, tất nhiên không thể thiếu Mẫu Đơn, toàn bộ Hoa thần giáo nở tốt nhất chính là Mẫu Đơn, tất nhiên phải có tác dụng. Nếu Phù Loan biết Mẫu Đơn mà mình âu yếm, bị Bách Lí Triều Hoa lấy ra để mở tiệc, để nhóm tục nhân bọn họ uống rượu mua vui, chỉ sợ phải bị chọc giận hộc đầy ba chậu máu.

Ngu Phương Linh nắm tay Minh Châu, xuyên qua khóm Mẫu Đơn lớn, tìm được ghế của mình.

Yến hội còn chưa bắt đầu, lúc Ngu Phương Linh đến bóng người vẫn còn thưa thớt, chờ khi cô tìm được chỗ ngồi xuống, khi ngẩng đầu lần nữa, yến hội đã ngồi đầy hơn nửa.

Ngay cả Bách Lí Triều Lộ cùng Bách Lí Triều Tịch cũng tới.

Đôi tỷ muội này ngồi cùng nhau, mang dáng vẻ không thân nửa phần, từ đầu tới đuôi, một câu cũng không nói với nhau.

Một lát sau, Bách Lí Lam cũng tới. Bách Lí Lam hiện giờ hào hoa phong nhã, mặc y phục cẩm tú, lưng đeo bảo kiếm đi đến, lập tức đã hấp dẫn ánh mắt Bách Lí Triều Tịch.

Bách Lí Lam như có sở cảm, nhìn về phía Bách Lí Triều Tịch, Bách Lí Triều Tịch kinh ngạc mà chuyển dời ánh mắt, dường như không có việc gì mà nhìn sang nơi khác.

Bách Lí Lam đã tới, chứng tỏ Bách Lí Triều Hoa cũng sắp tới rồi. Khi mọi người nhìn thấy Bách Lí Lam, tự hiểu mà thu nhỏ tiếng.

Âm thanh trong yến hội dần dần nhỏ đi, hiện ra vài phần yên tĩnh.

Chính trong lúc yên tĩnh này, Bách Lí Triều Hoa xuất hiện ở trước mặt mọi người. Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ yến hội trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ còn gió đêm chậm rãi phất qua cành hoa, phát ra tiếng ào ào rất nhỏ.

Đêm tối là màu lót, trời đất là lồng kính, cuối biển hoa, công tử trẻ tuổi mặc y phục đỏ diễm liệt như lửa, giống như đi ra từ bức tranh.

Trên trời cao một vầng trăng sáng trong, ánh trăng như sương, rải rác quanh người hắn, vì hồng y của hắn mạ lên một tầng ánh sáng trắng. Trong nháy mắt kia, ánh trăng trên đỉnh đầu, Mẫu Đơn trên đất, đều ảm đạm mất sắc, không bì kịp với vẻ đẹp của vị công tử trước mắt này.

Nữ tử đi theo phía sau hắn trên người cũng mặc y phục đỏ, nàng vô cùng xinh đẹp, đứng cùng một chỗ với Bách Lí Triều Hoa, thật sự là một đôi thần tiên quyến lữ do trời đất tạo nên.

Mọi người ở đây, đều đang nhìn hai người bọn họ, ngoại trừ Minh Châu.

Minh Châu cầm lấy một miếng bánh, đưa tới bên môi Ngu Phương Linh: “Tỷ tỷ, cái này ngon, tỷ nếm thử.”

Ngu Phương Linh bừng tỉnh hoàn hồn, mở môi, cắn bánh Minh Châu đưa, đôi mắt còn đang nhìn chằm chằm Bách Lí Triều Hoa.

Bách Lí Triều Hoa hiếm khi mặc y phục đỏ, hắn không biết, cô thích nhìn hắn mặc đồ đỏ nhất. Đồ đỏ quá diễm liệt, rất ít người có thể mặc nó, cũng rất ít người có thể mặc y phục đỏ ra được dáng vẻ phong tình giống Bách Lí Triều Hoa.

Ngu Phương Linh thích xem Bách Lí Triều Hoa mặc y phục đỏ, không chỉ bởi vì hắn mặc nó diễm sắc có một không hai, không người có thể bì kịp, càng là bởi vì dáng vẻ khi mặc đồ đỏ của hắn, làm cô dễ dàng mà nhớ lại, hắn là phu quân của cô, đời này hắn chỉ vì một mình cô mà mặc y phục đỏ.

Hôm nay hắn mang theo hàng giả kia xuất hiện ở tiệc Mẫu Đơn, còn mặc y phục đỏ như vậy, ý tứ rất rõ ràng. Hắn đang muốn làm trò ở Hoa thần giáo, chứng thực danh phận phu nhân giáo chủ của hàng giả kia.

Bách Lí Triều Hoa xuyên qua khóm hoa Mẫu Đơn, vạt áo phiêu phiêu, đi đến vị trí chủ vị ngồi xuống. Lúc đi qua bên người Ngu Phương Linh, gió phất bay tay áo của hắn, lướt qua trước mắt Ngu Phương Linh, lưu lại một bóng dáng đỏ tươi.

Ngu Phương Linh bưng chén rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, dập tắt cảm giác chua xót trong lòng.

“Hôm nay là gia yến, chư vị không cần câu nệ.” Sau khi Bách Lí Triều Hoa ngồi xuống, bưng chén rượu trước mặt lên, dùng tay nâng đáy chén, dẫn đầu uống một chén.

Năm đó Bách Lí Triều Hoa công phá Hoa thần giáo, thả tộc nhân Bách Lí thị ra, tuy đã đọa ma, thành giáo chủ Hoa thần giáo, nhưng vẫn có hơn nửa người của Bách Lí thị nguyện ý đi theo hắn, hôm nay ngồi ở bữa tiệc Mẫu Đơn này, có hơn nửa người đều mang họ Bách Lí, nói là gia yến, cũng không quá.

Bách Lí Triều Hoa uống xong ly rượu, những người khác cũng bưng chén rượu trên bàn lên, nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Lúc sau sẽ là bàn công trao thưởng.

Người được nhận thưởng lần này đều là người có công trong cuộc bình loạn vừa rồi, vàng bạc châu báu, kiều thê mỹ thiếp, bí tịch võ công, địa vị quyền thế, hắn đã hiểu nên thu mua nhân tâm như thế nào. Người được thưởng, mặt mày hồng hào, ngàn ân vạn tạ.

Cầm sư cùng vũ cơ đi ra từ cuối biển hoa, hơi khom người với Bách Lí Triều Hoa, sau khi hành lễ xong, cầm sư tấu nhạc, vũ cơ bắt đầu múa.

Có tiếng đàn cùng dáng múa, tiệc Mẫu Đơn lập tức náo nhiệt lên, mọi người cũng không còn câu nệ, sôi nổi nói chuyện, uống rượu ngon thưởng thức Mẫu Đơn.

Ngu Phương Linh rầu rĩ mà uống rượu, khóe mắt thoáng nhìn chằm chằm Bách Lí Triều Hoa ở trên chỗ ngồi. Hàng giả kia ngồi ở bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, hai mắt hàm chứa vẻ ái mộ, không chớp mắt mà nhìn hắn.

Có người đi lên kính rượu, Bách Lí Triều Hoa ưu nhã mà bưng chén rượu, khóe mắt hàm chứa ý cười không chút để ý, nhợt nhạt nhấp một ngụm.

Hàng giả lấy đũa gắp đồ ăn, để vào chén đĩa trước mặt Bách Lí Triều Hoa, thấp giọng nói câu gì đó.

Bách Lí Triều Hoa nhẹ liếc nhìn nàng ta, nốt ruồi dưới khóe mắt như nhuộm đủ máu, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, dường như có thể câu hồn nhiếp phách.

“Thất thúc ngồi cùng một chỗ với hồ ly tinh, đẹp giống như bức tranh.” Minh Châu cảm thán.

Ngu Phương Linh nhìn hai người họ, ánh trăng mênh mông, ngay cả đèn lồng phát ra ánh sáng cũng ôn nhu, cô lại cảm thấy rất chói mắt.

“Bình hoa khổng tước.” Ngu Phương Linh thấp giọng hầm hừ mà nói một câu.

“Tỷ tỷ, sao lại gọi là bình hoa khổng tước?” Minh Châu khó hiểu hỏi.

“Bởi vì cần chọn ngẫu nhiên.”

“Vì sao thất thúc lại là bình hoa khổng tước?”

“Muội nhìn ngài ấy hôm nay ăn mặc thật đẹp.”

Minh Châu mang dáng vẻ hiểu ra: “Muội đã biết, thất thúc mặc đồ đẹp như vậy, nhất định là mặc cho người trong lòng xem.”

Editor: Q17

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc