HÔM NAY CÔNG TỬ HẮC HÓA CHƯA


【 Đinh, hệ thống kiểm tra đo lường thấy nhân vật khuôn mẫu đã tử vong, phán định nhiệm vụ lần này thất bại.

Có muốn tiêu hao 10% tiến độ xuyên qua, đưa ký chủ truyền tống về thời điểm sống lại? 】
Bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Ngu Phương Linh lựa chọn “Đúng”.
Một tiếng ầm ầm, thân thể Sở Dao Hề ngã xuống đất, ý thức của Ngu Phương Linh bị rút ra.
Sau một trận choáng váng, Ngu Phương Linh về lại thân thể của mình.
Hệ thống: “Truyền tống thành công, hoan nghênh trở về.”
Ngu Phương Linh mở ra giao diện của hệ thống, lần này không những không hoàn thành nhiệm vụ, còn phải tiêu hao 10% tiến độ xuyên qua, hơn nữa còn đổi 2% cho thuộc tính ẩn thẩn, vất vả lắm mới tích cóp được 90% tiến độ xuyên qua, lập tức lại ngã về 78%.
Ngu Phương Linh ủ rũ cụp đuôi mà ngồi xổm dưới góc tường.
Hệ thống nhận thấy được mất mát của Ngu Phương Linh, cổ vũ nói: “Ký chủ đừng khổ sở, còn có nhiệm vụ mới, lần này chọn phần đơn giản chút.

Cố lên! Cố lên! Cố lên!”
Cũng làm khó hệ thống dùng âm thanh máy móc lạnh như băng, còn mạnh hơn là giả vờ dễ thương.

Ngu Phương Linh bật cười, giải thích nói: “Tôi nghỉ để thở đã, cứ chậm mà đi.”
Cho dù là trò chơi, nhân vật luôn tử vong, cũng sẽ mất sức.

Dù sao cũng phải cho cô chút thời gian, tự mình chữa khỏi.
Ngu Phương Linh muốn về nhà, nghỉ ngơi trong chốc lát, đã tỉnh hơn, đứng dậy, click mở hệ thống: “Có nhiệm vụ đơn giản nào, tùy ý hiện lên mấy cái xem sao.”
Đến nỗi Bách Lí Triều Hoa, cô đã tận lực, vận mệnh của hắn sẽ như thế nào, đã không phải là việc cô có thể quản được.
Hệ thống: “Đinh, phát hiện nhiệm vụ mới.”
Ngu Phương Linh: “Nhận.”
Hệ thống: “Nhiệm vụ mới đã được tiếp nhận.

Nhiệm vụ khó khăn: Cấp A.

Nội dung nhiệm vụ: Thu hoạch đàn Hồng Ngọc Nô.

Thời hạn nhiệm vụ: Ba ngày.


Khen thưởng hiệm vụ: 13% tiến độ xuyên qua.”
“Đàn Hồng Ngọc Nô?” Ngu Phương Linh bóp cằm, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không phải cô không biết đây là đàn gì, mà là cô biết đây là đàn nào, mới cảm thấy giật mình.
Hồng Ngọc Nô là đàn của Phù Loan, Phù Loan là người mê võ, cũng là người mê đàn.

Một tay ra chưởng, một tay đánh đàn, là việc hết sức phong nhã, Phù Loan còn có một nhã hào, tên là “công tử Mẫu Đơn”.
Mẫu Đơn, kiếm, đàn, là ba thứ trên đời Phù Loan yêu nhất.
Không khéo chính là, Hồng Ngọc Nô là một cây đàn Phù Loan yêu nhất.
Muốn lấy được đàn từ trong tay Phù Loan, cũng không phải một chuyện dễ.

Có điều, Ngu Phương Linh đến người khó gặm như Bách Lí Triều Hoa vậy mà cũng dám gặm, còn có cái gì mà phải sợ Phù Loan.
Lần này bận việc lâu như vậy, một chút tiến độ xuyên qua cũng không kiếm được, mệt muốn chết, không bằng từ chỗ của Phù Loan kiếm về một chút.
Cô cắn chặt răng, lựa chọn “Tiếp nhận nhiệm vụ”.
Hệ thống: “Đinh, nhiệm vụ đã được tiếp nhận.

Mời ký chủ lựa chọn nhân vật: 1, nhân vật tự kiến; 2, nhân vật khuôn mẫu.”
“Nhân vật khuôn mẫu.” Ngu Phương Linh không chút nghĩ ngợi mà nói ra.

Hoa thần giáo là chỗ nào, không có thân phận tiện ra vào, người xa lạ vào giáo chính là một chữ “Chết”.
“Đinh, đang sưu tầm nhân vật khuôn mẫu.

Đinh, đã sưu tầm xong, mời ký chủ kiểm tra và nhận kết quả.”
Ngu Phương Linh click mở nhân vật khuôn mẫu, lần này nhân vật khuôn mẫu chỉ có một lựa chọn, nhưng cũng không ngoài ý muốn, dù sao cũng là một nơi như Hoa thần giáo, không có vài người có thể tự do ra vào, cố tình người này còn phải phù hợp với điều kiện “Đã chết”.
Nhân vật khuôn mẫu tên là “Tư Họa”.
Ngu Phương Linh từng tiếp nhận ký ức của Sở Dao Hề, tuy rằng mỗi lần sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ký ức của nhân vật khuôn mẫu sẽ tự động bị xóa bỏ, nhưng những hoạt động khi cô từng làm nhật vật khuôn mẫu đã trải qua, sẽ không bị xóa.
Nói cách khác, chỉ cần cô từng dùng qua kỹ năng của nhân vật khuôn mẫu, mấy ký ức này sẽ luôn tồn tại, cho nên kỹ năng cũng có thể truyền thừa xuống.
Khi làm nhân vật Sở Dao Hề, cô đã từng gặp Tư Họa, ký ức trong đầu về Tư Họa, không hề bị xóa, bởi vì đây không phải là ký ức của Sở Dao Hề, mà là ký ức của cô.
Thị Kiếm cùng Tư Họa, một nam một nữ, người hầu bên người Phù Loan, là người trong toàn bộ Hoa thần giáo, có khả năng tiếp xúc với Phù Loan nhất.
Lần này lại làm cô chiếm tiện nghi lớn.


Ngu Phương Linh rất vừa lòng.
Âm thanh của hệ thống lại lần nữa vang lên: “Kiểm tra đo lường thấy ký chủ đã chọn nhân vật khuôn mẫu, ký ức đang hoàn thành, mời ký chủ kiểm tra và nhận.

Sắp khởi động thông đạo truyền tống, ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Ngu Phương Linh nhắm mắt lại, cảm giác choáng váng quen thuộc lại lần nữa đánh úp về trong óc, theo đó mà đến, còn có ký ức của Tư Họa.
Hóa ra Tư Họa chết, không thoát khỏi liên quan với nữ nhân Chúc Lan Nhược này.
Tư Họa chính là bị Chúc Lan Nhược giết.
Ngày đó, cô vì thoát khỏi truy đuổi của Hoa thần giáo, trói lại mấy thám tử kia.

Sau khi thám tử thoát thân, đem tin tức truyền về Hoa thần giáo, Phù Loan tức khắc lệnh Chúc Lan Nhược khởi động bí thuật truy tung, truy tung cô cùng Bách Lí Triều Hoa.
Sau khi tìm được cô cùng Bách Lí Triều Hoa, Phù Loan lấy Mẫu Đơn truyền tin, truyền cô đến gặp.

Chúc Lan Nhược mượn cơ hội này, giải bỏ huyệt đạo cho Bách Lí Triều Hoa, khiến Bách Lí Triều Hoa chính mắt thấy mặt nạ của cô rơi xuống, ở trước mặt Phù Loan sử dụng bảy chiêu của kiếm pháp Vô Song.

Bách Lí Triều Hoa cho rằng cô là kẻ lừa đảo, chịu đả kích.
Nhưng tất cả việc Chúc Lan Nhược làm, đều dừng ở trong mắt Tư Họa, sau khi trở lại Hoa thần giáo, Tư Họa lấy áp bức, áp chế Chúc Lan Nhược tiến cử nàng làm hữu hộ pháp.
Chúc Lan Nhược tàn nhẫn độc ác, sao lại sợ nàng được, hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, lau cổ nàng, ném vào vực Vô Hồi trong Hoa thần giáo.
Giờ phút này Ngu Phương Linh đang đứng ở dưới vực Vô Hồi, ngửa đầu nhìn vách núi.
Vô hồi, vô hồi, có đi mà không có về, cô đang ở đáy vực này, bảo cô quay về kiểu gì.
Ngu Phương Linh cắn răng.

Cô cùng cái người tên Chúc Lan Nhược này, quả thực chính là không hợp mệnh, đừng để cô gặp được Chúc Lan Nhược, nếu không thế nào cũng phải cho nàng ta chiêm ngưỡng ra trò.
Thời gian làm nhiệm vụ chỉ có ba ngày, chỉ với việc tìm cách về, đã tốn mất gần hai ngày.
Hai ngày sau, Ngu Phương Linh quần áo tả tơi mà đứng ở trước vực Vô Hồi.
Quần áo trên người là khi leo lên vách núi, bị bụi gai cùng núi đá cứa rách, bùn đất trên mặt là bị dính trong quá trình leo lên, càng miễn bàn một thân bẩn thỉu cùng dính đầy vết máu.
Cô nhìn thoáng qua ánh trăng trên đỉnh đầu.
Hôm nay chắc là mười sáu, ánh trăng mới có thể đẹp như vậy, ánh trăng sáng tỏ bao phủ Hoa thần giáo, liếc mắt nhìn một cái, phảng phất giống như đang đặt mình trong tiên cung.
Chỉ là hiện tại không phải thời điểm để cảm thán, thời gian nhiệm vụ mất đi hiệu lực còn dư lại 6 tiếng, cô phải nắm chắc thời gian.

Người như Phù Loan, ngày thường ngoại trừ tập võ, chính là chăm đủ loại Mẫu Đơn, ngồi đánh đàn.

Hồng Ngọc Nô là một cây đàn hắn thích nhất, tất nhiên phải cất ở Cầm Trai, tự mình xử lý.
Cầm Trai, nhìn tên đoán nghĩa, chính là nhà ở Phù Loan dùng để sắp xếp đống đàn hắn yêu thích.

Phù Loan sưu tập đủ loại đàn vang danh thiên hạ, ngoại trừ Hồng Ngọc Nô, Cầm Trai còn có rất nhiều danh cầm, có cái thậm chí còn là trân bảo đã thất truyền.
Ngu Phương Linh đối với loại đàn khác không có hứng thú, mục tiêu công lược của cô chính là Hồng Ngọc Nô.

Cô tìm theo ký ức của Tư Họa, đi về phía Cầm Trai.
Bóng đêm đã buông xuống, trên đường không có người.

Dưới hành lang treo đèn lồng, tản ra ánh sáng màu cam.
Ngu Phương Linh đi đường lén lút nhìn xung quanh, tránh nhóm thị nữ cùng bọn thị vệ, xuyên qua dưới tàng cây, ngừng ở trước Cầm Trai.
Cửa lớn của Cầm Trai đóng chặt, trên cửa thủ sẵn một móc khóa, chìa khóa Phù Loan cùng Thị Kiếm mỗi người có một cái.
Cô nhìn cái khóa này, đang tự hỏi làm sao để mở ra.
Phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh: “Người nào đang ở nơi đó!”
Nghe được âm thanh này, Ngu Phương Linh liền bực mình.

Cô nói đúng là không sai, cô với Chúc Lan Nhược đúng là không hợp mệnh.

Vừa rồi rõ ràng cô đã cẩn thận quan sát, nơi này không có người khác, cố tình lại lòi ra một Chúc Lan Nhược.
“Xoay người lại.” Chúc Lan Nhược thấy cô hồi lâu không nhúc nhích, không khỏi sinh nghi.
Ngu Phương Linh thở dài, run run tay áo, giơ tay, vén sợi tóc vướng ở trên mặt, xoay người lại, buồn bã nói: “Tả hộ pháp, ngươi nhìn rõ đi, ta là ai.”
Ánh trăng chiếu vào đình, chiếu ra vết máu loang lổ trên mặt cô.
“Ngươi, ngươi…” Sắc mặt Chúc Lan Nhược biến đổi, chỉ vào mặt cô, hai mắt trừng lớn, tròng mắt đều sắp trừng ra ngoài, “Ngươi là Tư Họa! Không thể nào, không phải ngươi đã chết sao? Không có khả năng! Ngươi rốt cuộc là từ đâu chui ra?”
“Ta đương nhiên là tự mình bò lên rồi.” Gương mặt Ngu Phương Linh âm trầm trắng bệch, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ.
Vì đuổi kịp thời gian, quần áo dính máu trên người cô cũng chưa kịp đổi, thứ y phục màu máu âm trầm khủng bố, giờ phút này lại thành đạo cụ tốt nhất.
“Không có khả năng, ngươi không có khả năng là Tư Họa!” Chúc Lan Nhược lắc đầu, sắc mặt xanh trắng đan xen.

Tư Họa bị nàng ta giết, một kiếm cắt đứt họng, tuyệt đối không có khẳ năng sống lại, người này chắc chắn là người khác giả trang.
Tay Chúc Lan Nhược run rẩy, lấy ra một cây ngân châm, bắn về phía Ngu Phương Linh.
Tay nàng ta run lên, ngân châm vẫn chưa đâm trúng huyệt trí mạng của Ngu Phương Linh, nhưng trên ngân châm có độc, chỉ là độc kia đã đủ để làm người đau đớn muốn chết.
Ngu Phương Linh không làm một phản ứng gì, giống như vô tri vô giác.

Làm sao cô sẽ vô tri vô giác, chỉ có người chết mới có thể vô tri vô giác.

Chúc Lan Nhược vốn đã tin năm sáu phần, giờ này lại tin bảy tám phần.
Ngu Phương Linh nghiêng đầu, âm thầm thả huyệt đạo của mình, ép độc trên ngân châm đến gần tâm mạch, trên mặt lộ ra một ý cười cổ quái: “Tả hộ pháp thật tàn nhẫn, thủ pháp này lại giống như đúc với cách ngươi ám sát hữu hộ pháp lúc trước.”
“Sao ngươi có thể biết…” Mồ hôi lạnh trên người Chúc Lan Nhược đổ ròng ròng, khiếp sợ mà nhìn cô.

Nàng ta dùng ngân châm ám toán Sở Dao Hề, về chuyện đó, không có người biết.

Sở Dao Hề đã chết, nàng ta đã chết hai lần, không có khả năng lại trở về.
“Tất nhiên là hữu hộ pháp nói cho ta, đúng rồi, hữu hộ pháp còn có câu khác nhờ ta chuyển cho ngươi.”
“Câm miệng, ta không muốn nghe!” Chúc Lan Nhược lần này đã tin mười phần.

Chuyện Sở Dao Hề bị ám toán, chỉ có một mình Sở Dao Hề biết, trừ phi, Tư Họa thật sự gặp được nàng.
“Hữu hộ pháp nói, từ nhỏ nàng với tả hộ pháp cùng nhau lớn lên, lần này một mình xuống hoàng tuyền, thật sự tịch mịch vô cùng.”
“Ta nói ngươi câm miệng!” Chúc Lan Nhược hỏng người mà che lại hai lỗ tai, hét to một tiếng.
Chỉ trong chớp mắt, Ngu Phương Linh đã đến trước mặt nàng ta, cơ hồ là dán vào, một khuôn mặt chiếu vào đáy mắt nàng ta, gương mặt này rõ ràng đến lông tơ cũng có thể thấy được, không có khả năng là dịch dung giả trang.
Nàng ta thật sự là Tư Họa, Tư Họa đã trở lại!
Chúc Lan Nhược sợ tới mức cả người run rẩy.
Lúc trước nàng ta đối với việc Sở Dao Hề chết mà sống lại là một chuyện cực kỳ khó hiểu, lại thấy Tư Họa bò lên tìm nàng ta lấy mạng, sớm đã tin tưởng là ác quỷ báo thù, không còn bất chấp dáng vẻ gì, la lên một tiếng, xoay người bỏ chạy như điên.
Ngu Phương Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cái người Chúc Lan Nhược, rõ ràng sợ quỷ sợ đến muốn mạng, còn làm nhiều chuyện xấu như vậy.

Nói ra chắc cũng không đúng, hẳn là Chúc Lan Nhược làm nhiều chuyện xấu, trên tay dính không ít mạng người, mới có thể sợ quỷ.
Nàng ta giết nhiều người như vậy, cũng không gặp ai trở về báo thù, lần này chính mắt nhìn thấy “Tư Họa”, chỉ e sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán.
Sau khi dọa Chúc Lan Nhược chạy đi, Ngu Phương Linh một lần nữa đi về trước Cầm Trai, gỡ cây trâm trên đầu xuống, thử mở khóa.
Chúc Lan Nhược hạ độc với cô, đã bị cô phong bế gần tâm mạch, chỉ sáu tiếng sẽ không có vấn đề.
Cây trâm mới vừa cắm vào ổ khóa, một tiếng nói mềm nhẹ bay vào trong tai: “Ngươi ở chỗ này làm gì?”
Âm thanh này là dán bên tai cô vang lên.
Thân hình Ngu Phương Linh cứng lại, tay phản ứng cũng nhanh, không dấu vết mà thu cây trâm vào trong tay áo, xoay người lại, lui về phía sau một bước, quỳ xuống với người vừa tới: “Nô tỳ gặp qua giáo chủ.”
Nói không khoa trương chút nào, vừa rồi Phù Loan chính là dán ở phía sau cô.

Võ công của hắn đã đạt đến cảnh giới cao ngất, đi đường không có bất kỳ âm thanh gì, Ngu Phương Linh không phát hiện ra, cũng không kỳ lạ.
Trên gò má Phù Loan trước sau đều đeo một chiếc mặt nạ Mẫu Đơn, hôm nay khoác một áo choàng thuần trắng, bên hông rũ ngọc bích cùng tua.
Nói thật, Ngu Phương Linh cũng không biết Phù Loan rốt cuộc có khuôn mặt như thế nào, trên bức vẽ về hắn cũng đeo mặt nạ, phỏng chừng là người trong tổ kế hoạch trò chơi cũng chưa quyết định xong, rốt cuộc nên cho Phù Loan một khuôn mặt như thế nào.
*
Đàn Hồng Ngọc Nô còn sẽ được đề cập đến trong phần cốt truyện chủ tuyến thứ năm, trước chôn ở đây đã ~


Bình luận

Truyện đang đọc