HÔN ĐỦ CHƯA

Trên đường về, Hứa Thanh Nhiên lái xe cực kì nghiêm túc, tốc độ xe cực nhanh, sàn xe cũng sắp bay lên.

Tô Mộ Tinh có kinh hãi, cô ấy khẽ cổ, gọi: "Hứa Thanh Nhiên, dừng xe!"

Hứa Thanh Nhiên liếc xéo cô ấy một cái, thong thả ung dung hỏi ngược lại: "Dừng xe?"

Tô Mộ Tinh gật đầu, hai tay kéo dây an toàn trước ngực, "Đúng, dừng xe!"

Hứa Thanh Nhiên không nhìn cô ấy nữa, tầm mắt nhìn chăm chú tình hình giao thông, "Tại sao?"

Tô Mộ Tinh trừng mắt nhìn, trịnh trọng bịa chuyện, "Em muốn đi tè...."

"......"

Ngón tay Hứa Thanh Nhiên nắm tay lái chợt khựng lại, khóe mắt thoáng qua.

Tô Mộ Tinh lẩm bẩm, "Em phải đi tè em muốn xuống xe... Em muốn xuống xe đi tè..."

Hứa Thanh Nhiên híp híp mắt, phun ra hai chữ, "Nhịn đi."

"......"

Tô Mộ Tinh cụp mắt, ngón tay khẩy dây an toàn, giọng nói chứa sự bất mãn, "Hứa Thanh Nhiên... Nếu anh không dừng xe... Hôm nay anh đừng mong vào phòng..."

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên lướt qua, một câu nhẹ bẫng: "Cái này... không phải cứ em nói là được."

"......"

Tô Mộ Tinh nằm nhoài trên cửa xe, ánh mắt lơ lửng.

Chưa đến vài phút, thế mà Hứa Thanh Nhiên dừng xe thật.

Ô tô vững vàng đỗ ở ven đường, rời đi khu phố đại học không xa, đoạn đường hẻo lánh, trên đường gần như không có mấy xe.

Tầm mắt dán chặt ngoài cửa xe bay trở về, Tô Mộ Tinh tháo dây an toàn, sáp lại bên cạnh Hứa Thanh Nhiên, âm thanh mềm như bông, "Xin lỗi mà..."

Hứa Thanh Nhiên hỏi chẳng hề mang cảm xúc: "Xin lỗi cái gì?"

Tô Mộ Tinh trề khóe miệng, ngón tay đan vào nhau, tìm lý do cho mình: "Yêu quái ăn thịt Đường Tăng cũng đều phải chọn ngày lành tháng tốt kia kìa..."

Khuỷu tay trái của Hứa Thanh Nhiên chống trên vô lăng, tay phải tì vào lưng ghế, đầu ngón tay gõ từng cái một trên vỏ da, phát ra tiếng vang tạch tạch.

Hai tay Tô Mộ Tinh tì ở mép ghế, cười cực hèn hạ: "Bác sĩ Hứa à... Bác sĩ Hứa ơi... Anh đừng không nói thế chứ."

Đôi mắt Hứa Thanh Nhiên hơi nhếch, thong dong nhìn cô ấy, lát sau, môi mỏng khẽ hé, lên tiếng tổng kết, "Trêu chọc xong không chịu trách nhiệm, là giở trò lưu manh điển hình."

Tô Mộ Tinh nhẹ xì một tiếng, đuôi lông mi khẽ nhướn, tính toán công nợ, "Hình như em từng mới mọc anh vô số lần... Không phải chỉ thích tắm à?"

Hứa Thanh Nhiên nghẹn họng, "......"

Tô Mộ Tinh cười ha hả, "Háng anh cứ tự mà tắm cho đủ đi... Bản thân thì không được."

"............"

Trong lòng Tô Mộ Tinh thoải mái hơn nhiều, vừa định rụt đầu về, cánh tay Hứa Thanh Nhiên vươn dài, nắm lấy hai cánh tay Tô Mộ Tinh, dồn sức, hơi nhấc người lên kéo về phía mình, để cô gái ngồi nghiêng trên đùi.

Hai tay Tô Mộ Tinh đè lên ngực người đàn ông, nhìn anh ấy đầy cảnh giác, khóe miệng hơi run rẩy, "Bác sĩ Hứa... Hứa Thanh Nhiên... Anh phải khống chế bản thân..."

Dứt lời, đầu cô ấy xoay một vòng, chột dạ mà liếm môi dưới, trái tim cứ đập thình thịch.

Lần đầu tiên đã làm kích thích như vậy... Chết mất thôi, chết mất thôi.

Ngón tay Hứa Thanh Nhiên búng một cái vào trán Tô Mộ Tinh, cười mỉm, cúi đầu nhìn cô ấy, "Em nghĩ vớ vẩn gì đấy?"

Tô Mộ Tinh nghiêng đầu sang trái, xuyên qua kính chắn gió đằng trước, đánh mắt nhìn tình hình giao thông phía trước.

Một cây cổ thụ ven đường vừa vặn chắn mất đèn đường cách đó không xa, dưới tán cây khổng lồ, ô tô bị che khuất trong bóng đêm, xa hơn chút nữa, mấy chiếc đèn đuôi xe trên phố càng đi càng xa, mãi đến lúc thành mấy điểm nhỏ li ti mờ mờ, nhìn không rõ nữa.

Tô Mộ Tinh thu tầm mắt, khẽ nuốt nước miếng, hàng mi dài giương lên, nhìn sang Hứa Thanh Nhiên với vẻ thấy chết không sờn.

Bốn mắt giao nhau.

Tô Mộ Tinh chợt cắn răng, cúi đầu lôi dây thắt lưng của Hứa Thanh Nhiên, "Phải làm nhanh nhanh lên! Nhân lúc đang không có ai làm một lần?"

"......"

Tô Mộ Tinh không tháo được dây lưng, cô ấy nhíu nhíu mi có chút không vui, "Sao lại không tháo được? Bác sĩ Hứa? Tháo kiểu gì...."

Mới nói được nửa câu, cổ tay đột nhiên bị bàn tay to giữ chắc, Hứa Thanh Nhiên nghiêm mặt, con ngươi đen sâu thẳm, khẽ xuỵt: "Đừng làm loạn."

Tô Mộ Tinh nhướn đuôi mắt, "xì" một tiếng, nói lẩm bẩm: "Anh xem đi... Mỗi lần người sợ hãi đều là anh."

"............"

Tô Mộ Tinh vừa định nói chuyện, bả vai bỗng nhiên bị bẻ về phía trước, sau lưng đụng phải vô lăng, cô ấy khẽ suýt xoa, hơi đau.

Tay Hứa Thanh Nhiên ôm trọn cô ấy, vây người trước lồng ngực.

Tô Mộ Tinh nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, Hứa Thanh Nhiên cúi đầu hôn cô ấy, đầu lưỡi quấn lấy nhau, sự ám muội xoay vòng trong không gian chật hẹp.

Tô Mộ Tinh không nhịn nổi, hai tay thò vào vạt áo Hứa Thanh Nhiên.

Động tác của Hứa Thanh Nhiên cũng nhanh, tay phải lại nắm lấy cổ tay cô ấy lần nữa, ngăn động tác tiếp theo của cô ấy, hôn từ cánh môi Tô Mộ Tinh hôn đi, hướng xuống phía dưới vùi vào cổ đối phương, giọng khàn đặc, "Đừng nhúc nhích nữa, được không..."

Tô Mộ Tinh có chút sửng sốt.

Hứa Thanh Nhiên rên ậm ừ.

Một hồi lâu, Hứa Thanh Nhiên ngẩng đầu, hai tay nâng eo Tô Mộ Tinh, nghiêng người sang phải, đặt người ta về lại ghế phụ.

Anh ấy phủ người về phía trước, kéo dây an toàn khóa chặt, ngước mắt nhìn Tô Mộ Tinh, nói với vẻ không biết phải làm sao: "Ngồi yên."

Ô tô chạy như bay, ánh sáng lập loè.

Đèn đường và đá phản quang ven đường kéo ra những dải sáng, rơi vào đôi mắt, nhảy nhót hân hoan.

Tô Mộ Tinh tựa hờ đầu, lẳng lặng nhìn Hứa Thanh Nhiên trên ghế điều khiển, ánh đèn đường lung linh từ bên cạnh rọi vào, tia sáng khi tỏ khi mờ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím nhẹ, đôi mắt sáng lấp lánh, điểm xuyết biển sao.

Trái tim, kiên định chưa từng có.

......

Móc chìa khóa, mở cửa, động tác liền mạch lưu loát.

Tô Mộ Tinh khom lưng cởi giày, mũi chân mới vừa xỏ vào một bên dép lê, đột nhiên, thân hình lắc lư bị đè lên vách tường, Hứa Thanh Nhiên đã ép tới, đôi môi dán sát.

"Lạch cạch —" một tiếng, chìa khóa trong tay rớt xuống đất.

Tô Mộ Tinh giơ tay câu lấy gáy Hứa Thanh Nhiên, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh ấy.

Đầu lưỡi dây dưa, ngậm cắn bú mút, trằn trọc nghiền ép.

Chân mềm, ngạt thở, Tô Mộ Tinh có phần đứng không vững, bàn tay Hứa Thanh Nhiên hướng xuống dưới nâng vòng eo cô gái.

Một nụ hôn sâu kết thúc, Tô Mộ Tinh đẩy anh ấy, giọng nũng nịu lại quyến rũ, "Đi theo trình tự..."

Hứa Thanh Nhiên ra sức mổ mấy cái lên phiến môi Tô Mộ Tinh, tiếng nói khàn khàn, "Cái gì?"

Một chân Tô Mộ Tinh ngoắc bên hông Hứa Thanh Nhiên, "Tắm trước..."

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên u tối, kéo mông Tô Mộ Tinh, ôm cô ấy, đi về phía phòng ngủ.

Tô Mộ Tinh được đặt ở đuôi giường, Hứa Thanh Nhiên cởi áo khoác vứt trên lưng ghế cạnh đó, giọng điệu chờ mong: "Tắm chung không?"

"......"

Ha ha...thay đổi nhanh thật.

Tô Mộ Tinh đẩy Hứa Thanh Nhiên khỏi mép giường rồi đứng dậy, đi sang bên mở tủ quần áo, đầu ngón tay gạt gạt, chọn ra vài bộ, xoay người ném lên đệm, nhếch nhếch lông mày, "Chọn bộ anh thích?"

"......" Màu mắt Hứa Thanh Nhiên tối sầm, hồi lâu sau, kéo nhẹ khóe môi, "Chuẩn bị từ bao giờ?"

Tô Mộ Tinh cười giảo hoạt, "Mấy hôm nay đấy."

Nói xong, cũng không đợi Hứa Thanh Nhiên trả lời, khom lưng móc lên một bộ áo ngủ hai dây lụa tơ tằm màu đỏ, đi chậm như rùa vào phòng tắm, "Em tắm trước đây."

Hứa Thanh Nhiên theo sau cô ấy, vẫn chưa từ bỏ ý định y như cũ, Tô Mộ Tinh nhếch lông mày nở nụ cười, đóng cửa "phịch" một tiếng.

Hứa Thanh Nhiên: "......"

Hai mươi phút sau, tiếng vòi sen trong phòng tắm ngừng lại, Hứa Thanh Nhiên quăng di động, đứng phắt dậy khỏi mép giường.

Liền đó vang lên âm thanh loạt xoạt, không bao lâu, cửa phòng tắm bị kéo ra, Tô Mộ Tinh chậm rì rì đi ra.

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên thốc tới vồ vập, Tô Mộ Tinh đứng cách vài bước, tay phải nắm chiếc khăn lông màu xanh nhạt, cổ tay nhẹ nhàng đong đưa, lau trọn cả đầu.

Ánh nhìn trượt xuống, cổ cao trắng ngần hút vào tầm mắt, trôi theo đường cong xuống phía dưới là xương quai xanh gợi cảm, dưới nữa là khe sâu khiến người ta mơ mộng, áo ngủ tơ tằm màu đỏ dán vào dáng người lả lướt hấp dẫn của cô gái, được chùm sáng vàng ấm áp phía sau làm nền, làn da mịn màng như có thể nhỏ ra nước, vạt váy cực ngắn, khó khăn lắm mới che khuất bẹn, trên đôi chân thon thả thẳng tắp... chết tiệt chứ đang chảy những giọt nước.

Yết hầu Hứa Thanh Nhiên ngứa ran, không thể dời mắt, bước nhanh về phía Tô Mộ Tinh, ngón tay ngoắc cằm cô gái lên, cúi đầu muốn hôn ngay, ngón trỏ Tô Mộ Tinh tì bên môi người đàn ông đẩy ra ngoài.

Hứa Thanh Nhiên rũ mắt nhìn ngón tay đang áp lên cánh môi mình, hơi tủi thân, "Em yêu......"

Ngón tay Tô Mộ Tinh lướt xuống dưới, dùng đầu ngón tay gõ gõ lên cánh môi ấm nóng của người đàn ông, mắt cong cong, "Tắm trước nhé."

"......"

Hứa Thanh Nhiên nghiêng người đi về phòng ngủ chính, bỏ lại một câu tẻ ngắt, "Chờ anh."

......

Tô Mộ Tinh ngồi xếp bằng trên bàn trang điểm, giơ máy sấy thổi lung tung tóc.

Chẳng bao lâu, di động bắt đầu rung.

Cô ấy tắt máy sấy, với lấy di động bên cạnh nhìn vài lần.

Là tin nhắn nhóm, Giang Lạc đã gửi một bức ảnh.

Tô Mộ Tinh híp híp mắt click mở, là bức ảnh chụp lịch sử trò chuyện.

【 Hứa Nhất Đao: Tôi rất căng thẳng 】

【 Lăng Nhược Dư: Không sao cậu có thể khóc 】

【 Lăng Nhược Dư: Năm phút cũng không được hả 】

【 Hứa Nhất Đao: Cút. 】

【 Giang soái tra: Năm phút????? 】

【 Giang soái tra: Cậu cần cái chày gỗ ấy để làm gì? 】

【 Lăng Nhược Dư: Cậu có cái biến đổi đấy thì sao nào? 】

【 Hứa Nhất Đao: Ha ha 】

"............"

Tô Mộ Tinh cười đến đau sốc hông, liếc thời gian, chính là lúc cô ấy tắm rửa ban nãy.

Giang Lạc: 【 Kích thích không @ Tiểu Tinh Tinh 】

Lăng bảo bối: 【 Giang Lạc cậu thế này quá thiếu đạo đức 】

Lăng bảo bối: 【Có điều là... tôi rất thích 】

Tiểu Tinh Tinh: 【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha 】

Giang Lạc: 【?????? 】

Lăng bảo bối: 【 Tiểu Tinh Tinh, em luôn có thể cho anh bất ngờ 】

Tiểu Tinh Tinh: 【 ha ha ha ha ha ha cười chết tôi 】

Giang Lạc: 【......】

Lăng bảo bối: 【......】

(Chày gỗ: ở Trung Quốc thời xưa dùng để đập quần áo lúc giặt tay đấy, bác nào hay xem phim cổ trang là biết liền)

Cửa phòng tắm lại mở ra lần nữa, Hứa Thanh Nhiên trần trụi nửa thân trên, bên hông chỉ quây chiếc khăn tắm trắng.

Anh ấy đi đến sau lưng Tô Mộ Tinh, nhìn mái tóc ướt của cô gái đang nhỏ giọt, hơi hơi khom người lấy máy sấy tóc bên cạnh.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Tô Mộ Tinh vội vàng tắt điện thoại vứt lên kệ, vẻ tươi cười thu về, xoay người, đối diện với Hứa Thanh Nhiên.

Một thoáng nhìn rõ Hứa Thanh Nhiên, Tô Mộ Tinh "rít" một tiếng, hô hấp chợt ngưng lại.

Khăn tắm màu trắng thắt lỏng lẻo, đường nhân ngư hướng xuống, như ẩn như hiện.

Muốn kéo, muốn làm.

Hứa Thanh Nhiên một lần nữa mở công tắc, tiếng gió "phần phật" vang lên, ngón trỏ thon dài cắm vào mái tóc, đầu ngón tay khều lên lại rớt xuống, lặp lại đơn giản.

Tô Mộ Tinh ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Hứa Thanh Nhiên rũ hàng mi, đối mặt với cô ấy.

Vài sợi tóc từ đầu vai trượt xuống hõm cổ, giọt nước trên ngọn tóc ngưng kết thành hạt trong suốt, theo cổ áo mở rộng của Tô Mộ Tinh trượt xuống dưới, lăn xuống mảnh đất thần bí không để ai biết.

Yết hầu Hứa Thanh Nhiên thắt lại, giây tiếp theo, tiếng gió gào thét bên tai xa đưa, có tiếng vật nặng dừng ở bên chân, tay người đàn ông nóng bỏng nắm vòng eo mảnh khảnh của Tô Mộ Tinh, kéo người vào lòng.

Đồng thời.

Tô Mộ Tinh kéo bỏ khăn tắm trên hông Hứa Thanh Nhiên, ném sang bên.

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên càng tối hơn, giữ chặt người trong lòng, quay người đi đến đuôi giường, đặt người lên giường, gấp gáp đè xuống.

Từ cái ngày Tô Mộ Tinh gặp chuyện vì anh, bắt đầu từ lúc anh đưa người từ cục cảnh sát về, anh đã muốn ăn hiếp cô ấy, chiếm hữu điên cuồng, khiến cô ấy trở thành người phụ nữ của anh, không bao giờ chia cách.

Hứa Thanh Nhiên hấp tấp kéo bỏ mảnh vải đỏ trên người Tô Mộ Tinh, chưa mất đến vài giây, hai người cởi mở với nhau, da thịt dính sáp lại, cánh tay dài của anh ấy duỗi ra mò chiếc hộp cứng ngắc dưới gối.

Ngón tay Tô Mộ Tinh vẽ vòng tròn trên vòm ngực rắn rỏi của người đàn ông, khe khẽ cười thành tiếng.

"Cười cái gì?" Âm thanh trầm khàn ấm ớ.

Tô Mộ Tinh giơ tay câu lấy gáy Hứa Thanh Nhiên, nũng nịu nói hai chữ, "Vui vẻ."

Cơ thể Hứa Thanh Nhiên càng nóng hơn, đôi mắt như sói quắp chặt người ở dưới, trong chốc lát, anh ấy hơi hơi nhỏm dậy, xé gói trong tay nhét vào lòng bàn tay Tô Mộ Tinh, "Đeo cho anh."

Tô Mộ Tinh rũ mắt nhìn về chỗ nào đó, khóe mắt xinh đẹp yêu kiều, giọng ỏn ẻn, "Em không biết đâu...."

Hứa Thanh Nhiên cười một tiếng cực kì kìm nén, "Anh dạy em."

......

......

......

Tia nắng ban mai hé rạng, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua khe rèm nhỏ len vào, trong phòng ngủ được mạ lên một lớp ánh sáng ấm áp.

Tô Mộ Tinh trở mình, chóp mũi đập vào lồng ngực rắn chắc, cô ấy hừ một tiếng, có vẻ chịu đau, khó chịu một lúc, cô ấy chậm rãi mở mắt ra.

Hứa Thanh Nhiên dậy rất sớm, rũ mắt nhìn cái đầu không an phận trong lòng, đầu ngón tay quấn vòng tròn tóc cô ấy, hỏi nhẹ nhàng: "Tỉnh rồi à?"

Tô Mộ Tinh xoa xoa mắt, ngước mắt nhìn anh ấy, chóp mũi ngửi nhẹ vài cái, "Bác sĩ Hứa......"

Hứa Thanh Nhiên ôm eo cô ấy, xúc cảm mềm mịn trơn mướt nơi đầu ngón tay khiến anh ấy có phần xáo động, lòng bàn tay không kềm được vuốt ve mấy cái, "Sao thế?"

Cả đêm lăn lộn, Tô Mộ Tinh mẫn cảm vô cùng, cô ấy lại sợ ngứa, hơi bực bội đẩy anh ra, oán giận nói: "Mệt lắm..."

Hứa Thanh Nhiên móc lọn tóc rủ xuống ra sau tai Tô Mộ Tinh, trong khóe mắt, là những vết đỏ đậm đậm mờ mờ ở cổ cô gái, anh ấy cúi đầu hôn hôn trán Tô Mộ Tinh, "Ngủ thêm lúc nữa, vẫn còn sớm."

Tô Mộ Tinh dụi vào lòng anh ấy, lẩm bẩm: "Vẫn hơi đau..."

Ngón tay Hứa Thanh Nhiên men theo tóc mai Tô Mộ Tinh trượt xuống, nâng chiếc cằm nhỏ của cô ấy lên, "Đau ở đâu?"

Tô Mộ Tinh khẽ hừ một tiếng, ở trong chăn lấy mũi chân đá cẳng chân Hứa Thanh Nhiên.

Hứa Thanh Nhiên khe khẽ cười, ánh mắt tối đi, "Anh giúp em xem thử..."

Dứt lời, anh ấy làm tư thế vén chăn, đầu thò xuống dưới.

Tô Mộ Tinh từ trước ngực Hứa Thanh Nhiên ngẩng đầu lên, căm giận nguýt anh ấy, "Hứa Thanh Nhiên! Cmn anh còn không biết xấu hổ nữa thì em sẽ đá anh một phát xuống giường."

Mắt Hứa Thanh Nhiên hơi nheo lại, lật người một cái đè Tô Mộ Tinh bên dưới, "Còn có thể đá? Xem ra vẫn có thể làm lần nữa."

Tô Mộ Tinh: "......"

Hứa Thanh Nhiên ghé đến hôn phiến môi cô ấy, ánh mắt tuần tiễu trước ngực Tô Mộ Tinh.

Tô Mộ Tinh túm góc chăn, "Bác sĩ Hứa..."

Hai tay Hứa Thanh Nhiên bắt đầu ngao du bốn phương, hỏi với giọng đè nén: "Hử?"

Tô Mộ Tinh chớp chớp mắt, "Đau thật..."

Tối hôm qua làm dữ dội quá, từ trên giường đến phòng tắm, lại từ phòng tắm trở lại giường, y như phát điên.

Động tác tay Hứa Thanh Nhiên ngừng lại, anh ấy ẩn nhẫn cúi đầu hôn nhẹ đôi mắt Tô Mộ Tinh, lật người xuống nằm cạnh, nói khẽ khàng: "Xin lỗi..."

Tô Mộ Tinh lăn vào lòng Hứa Thanh Nhiên, đầu ngón tay chọc chọc sống mũi cao thẳng của anh ấy, to gan thẳng thắn: "Nói xin lỗi gì chứ... Em thấy sướng lắm á..."

"......"

Hứa Thanh Nhiên không nói lời nào.

Tô Mộ Tinh hơi chống nửa người lên, đôi tay nâng má Hứa Thanh Nhiên, chất vấn: "Anh không sướng à?"

"......"

"Sao anh không nói câu nào?"

Hứa Thanh Nhiên gian nan nặn ra một chữ từ kẽ răng, "Sướng."

Tô Mộ Tinh ghé vào ngực Hứa Thanh Nhiên cười đến mức bả vai run lên, gương mặt đỏ bừng, Hứa Thanh Nhiên nhìn mà trái tim run rẩy, đẩy cô ấy ra, khẽ nói: "Anh nấu đồ ăn sáng trước, em nằm thêm lúc nữa."

Hứa Thanh Nhiên xốc chăn, vớ quần áo bên cạnh nhanh chóng mặc vào.

Trái lại Tô Mộ Tinh không nằm vạ trên giường, cũng vội theo xuống giường, "Bác sĩ Hứa, tí nữa em đi cùng anh đến bệnh viện."

Hứa Thanh Nhiên xoay người nhìn cô ấy, ánh mắt bỗng nhiên khựng lại, trên người Tô Mộ Tinh không một mảnh vải che thân, mái tóc đen dài xõa xuống, trên làn da trắng trẻo mịn màng toàn là dấu vết của anh ấy, đỏ có tím có.

Anh ấy lặng lẽ nuốt nước miếng, cổ họng ngứa ngáy.

Tủ quần áo ở bên cạnh Hứa Thanh Nhiên, Tô Mộ Tinh xỏ dép lê, tự nhiên vòng qua giường đuôi mở tủ quần áo.

Tầm nhìn của Hứa Thanh Nhiên cố định sau lưng Tô Mộ Tinh, "Đến bệnh viện?"

Tô Mộ Tinh chọn quần áo, không quay đầu lại, "Định đi thăm Tưởng Mộng, sau đó mới về đài."

Diệp Mạc Đình mềm lòng quá, căn bản chẳng moi được gì từ miệng Tưởng Mộng, nếu cảnh sát trực tiếp tham gia thẩm vấn thì động tĩnh lại quá lớn, sợ rút dây động rừng, Tô Mặc bảo cô ấy thử xem.

Phía sau lan tràn tiếng bước chân, eo bị một đôi tay ôm chặt, nụ hôn dịu dàng ướt nóng rơi trên bả vai, Hứa Thanh Nhiên nói khẽ: "Về sớm một tí."

Tô Mộ Tinh xoay người sang, nhìn anh ấy, cố ý nói: "Đêm nay em tăng ca."

"......"

"Không về."

"............"

Bình luận

Truyện đang đọc