HÔN ĐỦ CHƯA

Tô Mộ Tinh từ bệnh viện đi ra thì đã gần trưa, vụ mang thai hộ lúc trước cô hẹn phỏng vấn vào buổi chiều, phải đến đại học C một chuyến.

Cô lái xe về đài truyền hình trước, vừa đánh tay lái cua vào bãi đỗ xe liền nhìn thấy Đường Lâm đang ngồi xổm ở góc Tây Nam trước cổng đài truyền hình, miệng đang gặm bánh mì, bên chân còn đặt chai nước khoáng đã uống dở một nửa.

Đường Lâm là nhiếp ảnh gia trong đài, hai người thường xuyên hợp tác cùng nhau ra ngoài phỏng vấn, lại còn vào đài truyền hình cùng một năm, quan hệ cũng rất tốt.

Tô Mộ Tinh dừng xe, hạ cửa xe gọi người: "Đường Lâm."

Đường Lâm vặn mở nắp chai nước khoáng vừa đưa đến bên miệng, tay chợt run một cái, miệng chai hướng xuống đất, nửa chai nước còn lại ào một cái toàn bộ đổ thẳng lên ... của anh, phản ứng của người đàn ông cũng nhanh, giật bắn mình đứng phắt dậy, bắt đầu co giật lẩy bẩy như bị động kinh, y như một chiếc minibus sạc đầy điện...

(chi tiết này bạn nào mà xem phim hoạt hình Vương quốc xe hơi rồi thì có thể hình dung được cái xe nó rung lắc giãy giụa như thế nào, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu^^)

"..." Tô Mộ Tinh nhìn mà đau đầu.

Đường Lâm cúi đầu nhìn vệt nước thẫm màu trên quần jean, khóe miệng co rút, vị trí này thật sự quá lúng túng, mẹ nó thật giống như anh vừa đái dầm vậy, một người đàn ông trưởng thành đái dầm... 

Anh ngẩng đầu trừng mắt nhìn người nào đó đang cười đến run rẩy cả người, khom lưng cầm ba lô và máy ảnh dưới đất rồi đi về phía đối phương, mở cửa xe sau ra thả đồ đạc lên ghế rồi vòng qua bên kia ngồi lên ghế phó lái.

Tô Mộ Tinh thu lại ý cười, khó hiểu nhìn người đang lên xe, "Cậu lên xe làm gì?" Cô còn phải lái xe vào bãi đỗ sau đó ngồi xe phỏng vấn của đài ra ngoài phỏng vấn.

Đường Lâm rút một tờ khăn giấy trên bệ điều khiển lau chỗ đó, giãy giụa nội tâm lần cuối, vốn chẳng muốn nói chuyện.

Tô Mộ Tinh nhìn bộ dạng thấy chết không sờn của anh, vừa buồn cười vừa bực mình: "Câm rồi sao?"

Đường Lâm oán giận vo khăn giấy thành một cục vứt xuống chân, nghiêng người trừng mắt nhìn người ngồi ghế lái, "Chị đại à, xin hỏi là chị hẹn xe phỏng vấn lúc mấy giờ?"

Tô Mộ Tinh rất mẫn cảm, "Tôi nhỏ hơn cậu đấy." Chị đại cái ông nội nhà cậu ấy.

Đường Lâm nhướng nhướng mày, "Cũng chỉ năm tháng thôi."

"Vậy cũng là nhỏ hơn."

"..." Cùng với phụ nữ nói chuyện tuổi tác, mẹ nó thật là ngu xuẩn, âm thanh anh cao lên tận quãng tám, kéo đề tài câu chuyện trở về, " Cậu hẹn xe phỏng vấn mấy giờ! Mấy giờ!"

Mặt Tô Mộ Tinh vô tội: "Mười một giờ, làm sao?"

Đường Lâm: "..."

Tô Mộ Tinh bất tri bất giác giơ cổ tay lên nhìn thời gian, sắp 12 giờ 30 phút rồi.

Một tay cô hơi nắm thành quyền đưa lên bên môi khẽ ho khan hai tiếng: "Gọi điện thoại cho trung tâm điều phối của đài bảo bọn họ cho một chiếc xe phỏng vấn và tài xế khác đến lần nữa đi."

Đường Lâm trợn trắng mắt với không khí, "Chị hẹn phỏng vấn lúc một giờ, từ đây đến trường đại học ít nhất cũng phải mất nửa tiếng." Anh hơi ngừng lại, tức giận nói: "Mau mau lái xe đi."

Anh vốn đã bực mình, rõ ràng hẹn mười một giờ xuất phát thì cũng còn thời gian ăn cơm trưa, thế mà cứ để anh và tài xế hai người nhìn nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, kết quả tài xế bị điều đi phỏng vấn khẩn cấp, để lại mình anh ngồi xổm ở vệ đường thổi gió lạnh, gặm bánh mì thì cũng thôi đi, vậy mà mẹ nó cái người này gọi điện thoại còn không bắt máy, thật sự là anh đi không được mà ở cũng không xong, cuối cùng còn ướt đũng quần.

Tô Mộ Tinh bĩu môi, cởi dây an toàn.

Đường Lâm: "???"

Tô Mộ Tinh híp nửa con mắt, "Giữa trưa thế này, hơi buồn ngủ, anh lái xe đi."

Đường Lâm run rẩy cơ mặt, ngay cả vụn bánh mì trên khóe miệng cũng rơi xuống, anh duỗi hai chân ra, giọng điệu rất chân chó, "Tôi cũng buồn ngủ, muốn ngủ."

Người nào đó mặt lạnh đạm mở cửa xuống xe.

Tô Mộ Tinh làm tổ ở trên ghế phó lái, nhắm mắt lại, căn bản là không ngủ được, Đường Lâm giống như đang trả thù cô vậy, mở chương trình quảng cáo cực to, hai MC một nam một nữ không hổ là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, có thể từ chuyện trưa nay ăn gì kéo đến giấc mộng Trung Quốc, Đường Lâm vừa lái xe vừa bồi dưỡng giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.

Tô Mộ Tinh chấp nhận số mệnh, cơn buồn ngủ biến mất, cô liền nhớ lại cảnh vừa nãy ở bệnh viện, nhịn không được lấy điện thoại ra nhắn Wechat cho Hà Gia Mộc, "Cậu hiểu Hứa Thanh Nhiên được bao nhiêu?"

Hà Gia Mộc trả lời: "Hai tuần trước mới từ bệnh viện quân y số 2 chuyển đến, năng lực rất tốt, mấy ngày trước vừa thực hiện hai ca phẫu thuật."

Tô Mộ Tinh hỏi, "Cái khác thì sao?"

"Không biết rõ lắm, sao vậy?"

Tô Mộ Tinh nói: "Cậu còn nhớ tớ từng nói với cậu có một người đàn ông đã cứu tớ ở huyện Nham không?"

Hà Gia Mộc trả lời rất nhanh, "Đương nhiên, không phải lần trước cậu còn nói đã nhìn thấy anh ấy sao?"

Tô Mộ Tinh nói: "Là anh ấy."

Ở huyện Nham Hứa Thanh Nhiên cứu được cô, đưa cô đi bệnh viện huyện, cô tỉnh lại sau ca phẫu thuật thấy anh ngồi bên giường bệnh, có thể đó cũng là lần cuối cùng, tựa như xác định là cô không sao, trong ngày đó anh liền rời đi.

Sau này không biết Diệp Lộ từ đâu biết được tin cô xảy ra chuyện liền cho người chạy đến huyện Nham ngay trong đêm, một khi cô qua cơn nguy hiểm thì lập tức đón cô trở về An Thành, đưa đến bệnh viện tốt nhất để điều trị dưỡng bệnh.

Không phải là cô chưa từng nghĩ đến đi tìm anh, lúc rời khỏi bệnh viện cô có hỏi bác sĩ và y tá ở bệnh viện huyện, nhưng lại không có ai biết anh đến từ đâu hay số điện thoại thế nào, chỉ biết hình như anh là đến gần đây du lịch, là bác sĩ, lúc xảy ra chuyện thì liền ở lại làʍ ŧìиɦ nguyện viên tại khu vực thiên tai.

Đến cả một câu cảm ơn cô cũng không kịp nói liền trời nam đất bắc.

Hà Gia Mộc lại gửi Wechat đến – "Đưa tới cửa rồi, chị em à cậu không cua anh ấy sao?"

Tô Mộ Tinh nhớ đến một màn kia ở bệnh viện, người đàn ông hỏi cô có phải thích anh hay không, cô không trả lời được, nhưng sự trào phúng trong mắt anh thế mà cô lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Cô thở dài, trả lời: "Hơi khó."

"Đừng từ bỏ chị em à! Chỉ cần Hứa Thanh Nhiên không phải gay thì cậu vẫn có cơ hội."

"..."

Tô Mộ Tinh cất điện thoại đi, Hà Gia Mộc thật không đáng tin, chỉ như cô, đều là ít hơn một chân, những vấn đề như thế này vẫn nên thỉnh giáo "nhóm sinh vật ba chân" thì tốt hơn.

Cô hơi liếc Đường Lâm, hỏi một cách đường đường chính chính: "Đàn ông các cậu thích con gái chủ động không?"

Đường Lâm cà lơ phất phơ, "Muốn khai trai?"

Anh hiểu rõ Tô Mộ Tinh, làm đồng nghiệp gần năm năm rồi chưa từng thấy cô yêu đương, lần uống rượu nào đó cô ngẫu nhiên kể qua lịch sử yêu đương của mình, có một người thanh mai trúc mã, hẹn hò hai năm, hết năm nhất đại học thì chia tay.

Tô Mộ Tinh mặt không đổi sắc bịa chuyện, "Tôi cũng có nhu cầu chứ."

Đường Lâm nghẹn họng, thiếu chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi, chị đại à chị có thể kín đáo một chút không?

Tô Mộ Tinh lại lạnh nhạt quăng ra một chất vấn: "Cậu không có chắc?"

Đường Lâm xù lông: "Tôi có! Tôi đương nhiên có! Tôi làm sao lại không có!" Anh là đàn ông, làm sao lại không có nhu cầu, loại chất vấn này anh không tiếp nhận nổi.

Tô Mộ Tinh chẳng để ý anh ta xù lông hay không, liếc xéo anh: "Nói chuyện nghiêm túc đi, đáng tin không?"

Đường Lâm đánh tay lái rẽ trái, nói: "Nhìn mặt đã."

Tô Mộ Tinh chống cắm, mím môi khẽ cười: "Như tôi thì sao?"

Đường Lâm hừ lạnh: "Không đáng tin."

Tô Mộ Tinh thì có hơi...

Đường Lâm tiếp tục bồi thêm một nhát: "Tính cách của cậu quá tệ."

"..."

"Đầu óc cũng không tốt."

"..."

Tô Mộ Tinh lạnh lẽo nhìn Đường Lâm bằng một con mắt khác, người này là thành tâm muốn cô ngột ngạt mà.

Đường Lâm chọc tức Tô Mộ Tinh xong liền cảm thấy cả người thư thái, anh cũng biết chừng mực mà ngừng lại: "Ở đây có thể dừng xe chỗ nào?" Anh biết Tô Mộ Tinh cũng học đại học ở khu này.

Tầm nhìn của Tô Mộ Tinh bay ra phía ngoài xe, thì ra đã đến khu đô thị đại học, cô tốt nghiệp trường đại học A, người khác học đại học đều là bốn năm nhưng cô lại học năm năm, tạm nghỉ một năm.

"Tới giao lộ trước mặt thì rẽ phải, có một bãi đậu xe nhỏ, được miễn phí."



Cuộc phỏng vấn được hẹn ở một quán cà phê lịch sự tao nhã gần khu đô thị đại học.

Lúc hai người Tô Mộ Tinh đến thì đương sự Lâm Hiểu Mẫn đã chọn một vị trí khá hẻo lánh trong góc để ngồi rồi.

"Hiểu Mẫn." Tô Mộ Tinh đi lên phía trước, thấy Lâm Hiểu Mẫn đang ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay cô nhẹ nhàng đặt lên vai cô ấy, thấp giọng nói: "Thật ngại quá, để em đợi lâu rồi."

Lâm Hiểu Mẫn thấy Tô Mộ Tinh thì muốn đứng lên chào hỏi, Tô Mộ Tinh liền vội vàng ngăn lại, ý bảo cô cứ ngồi còn mình vòng qua chiếc bàn vuông ngồi xuống ở phía đối diện.

"Chị Mộ Tinh, vị này là?" Lâm Hiểu Mẫn nhìn Đường Lâm, nhưng lại hỏi Tô Mộ Tinh.

Nghe Lâm Hiểu Mẫn hỏi như thế Tô Mộ Tinh mới nhớ ra trước kia đều là mình đại diện đài truyền hình đơn phương liên hệ riêng với cô ấy, ngoài trừ bản thân ra thì cô ấy vốn chưa từng gặp người nào khác trong đài, trong lòng sinh ra tâm lí cảnh giác đối với người xa lạ cũng là lẽ đương nhiên.

"Đường Lâm, phóng viên nhiếp ảnh, hôm nay là buổi phỏng vấn chính thức, cho nên anh ấy đến cùng." Tô Mộ Tinh giới thiệu với cô ấy.

Lâm Hiểu Mẫn gật gật đầu, hai tay vuốt ve cốc nước đặt trên bàn, khe khẽ chau mày.

Tô Mộ Tinh chuyển tài liệu trong tay đến bên Lâm Hiểu Mẫn: "Đây là bản thảo phỏng vấn ngày hôm nay, nội dung trong này hôm qua chị đã gửi mail cho em xem qua rồi, em xác nhận lại lần cuối, có vấn đề gì thì vẫn có thể đưa ra."

Ánh mắt Lâm Hiểu Mẫn rơi vào tài liệu bên cạnh, tay vẫn giữ chiếc cốc như cũ, cô lắc đầu: "Không có vấn đề gì."

"Được." Tô Mộ Tinh thấy Đường Lâm đã dựng giá ba chân và chuẩn bị xong máy ảnh, cô cầm bản thảo phỏng vấn trên bàn: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nhé."

Tô Mộ Tinh: "Trước tiên mời cô giới thiệu một chút về bản thân."

Lâm Hiểu Mẫn: "Tôi tên XX (dùng tên giả), 23 tuổi, đang học đại học năm thứ tư."

Tô Mộ Tinh: "Vì sao cô lại làm người mang thai hộ?"

Lâm Hiểu Mẫn: "Điều kiện gia đình tôi không tốt, cha mẹ chỉ là công nhân bình thường, năm ngoái bị cho thôi việc rồi, còn có một người anh trai, trong nhà miễn cưỡng mới có thể chu cấp cho tôi học đại học, bình thường tôi sẽ đi làm thêm cộng với tiền học bổng nữa thì tiền sinh hoạt căn bản không cần bố mẹ cho. Nhưng mùa đông năm ngoái trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trận hỏa hoạn lớn lan cháy nhà chúng tôi, đợi đến khi phát hiện thì đã quá trễ, mặc dù người đều thoát được ra ngoài nhưng nhà đã không còn nữa, đột nhiên phải vay một món nợ, mẹ lại bị bệnh không khỏi, mùa xuân năm nay anh trai muốn cưới vợ, đối phương muốn sính lễ những mấy vạn, tôi thật sự không có cách nào, không có cách nào... mới... mới đi mang thai hộ, một lần mang thai được một trăm vạn, một trăm vạn đấy... tôi cũng hết cách rồi..."

Lâm Hiểu Mẫn càng nói càng kích động, nước mắt rơi lã chã, Tô Mộ Tinh rút khăn giấy tới, đợi cô ấy bình ổn lại một chút mới tiếp tục phỏng vấn.

Tô Mộ Tinh: "Làm sao cô lại quen được chủ thuê?"

Lâm Hiểu Mẫn: "Chúng tôi được người môi giới giới thiệu vào một nhóm mang thai hộ, bọn họ là thành viên, có rào cản gia nhập, họ yêu cầu  xin giấy chứng thực để xác nhận thông tin cá nhân. Đầu tiên phải tự mình đăng kí và gửi các thông tin cá nhân, sau đó bọn họ sẽ cho người có chuyên môn đến xác thực rồi đưa đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, chờ được thông qua một loạt sát hạch, thì tự nhiên sẽ có chủ thuê đến tìm mình."

Tô Mộ Tinh: "Trước mắt cô đang gặp phải tình huống gì?"

"Tôi... hiện tại tôi đang mang thai bốn tháng rồi, nhưng mà... chủ thuê đột nhiên lại không cần đứa bé này nữa." Lâm Hiểu Mẫn hơi phân vân mới nói tiếp: "Bọn họ không muốn đứa bé trong bụng tôi, bảo tôi tự mình bỏ nó đi, một đồng tôi cũng chưa lấy được, trong bụng còn có thêm một đứa trẻ..."



Sau khi phỏng vấn kết thúc, Tô Mộ Tinh và Đường Lâm đưa Lâm Hiểu Mẫn đến cổng chính đại học C.

Hai người Tô Mộ Tinh định rời đi nhưng Lâm Hiểu Mẫn gọi cô lại: "Chị Mộ Tinh, có thể nói chuyện riêng với em không?"

Mấy năm nay làm phóng viên, từng phỏng vấn biết bao kiểu người, cũng xem như đã thấy cuộc sống muôn màu, xã hội này chính là như vậy, cô cũng chỉ là một phàm nhân, không có đủ năng lực giải cứu khắp chúng sinh.

Tô Mộ Tinh thấy hốc mắt cô ấy đỏ ửng lên, trên mặt lại giàn giụa nước mắt, cuối cùng vẫn không đành lòng, cô bảo Đường Lâm về xe trước đợi cô.

Lâm Hiểu Mẫn kéo cô ngồi xuống bộ bàn ghế nâu ở ven hồ.

Hai người ngồi một lát.

Lâm Hiểu Mẫn do dự mở miệng: "Chị Mộ Tinh, thật ra em đã lừa chị."

Cô cắn cắn môi, lâu sau mới nói tiếp: "Trước đó em nói em chỉ là người mang thai hộ, thật ta không phải... Khi ấy, bọn họ đón em vào biệt thự ở, tìm bảo mẫu ngày đêm chăm sóc em rất tốt, nhưng mà lúc đứa bé hơn một tháng thì bị sảy thai, em cứ tưởng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, không nghĩ tới... người đàn ông kia...anh ta..."

"Là anh ta cưỡng bức em! Lần đầu tiên em không dám nói, đã nhẫn nhịn rồi, nhưng mà... lại có lần thứ hai, lần thứ ba.. về sau thì em cũng chấp nhận số mệnh."

Qua một lúc, Lâm Hiểu Mẫn không nói gì nữa, nhìn về phía hồ cách đó không xa, lòng ngẩn ngơ.

Tô Mộ Tinh hơi nhíu đầu mày, cô nói: "Hiểu Mẫn, em không nên giấu chị, em còn có gì chưa nói nữa không?"

Mọi chuyện đều mong biết được sự thật, làm tin tức lại càng cần như thế, cô không thể chấp nhận một đương sự giấu diếm sự thật được.

Lâm Hiểu Mẫn khẽ cụp mắt, giọng nói rất nhỏ: "Người đàn ông kia giấu vợ mình, làm em có thai, vợ của anh ta vẫn luôn cho rằng cái thai là của lúc trước... cho nên... một tháng trước khi người đàn ông kia động tay động chân với em thì bị vợ anh ta thấy được, anh ta sợ vợ, sau khi ép hỏi cái gì cũng kể hết..."

Cho nên mới không cần đứa bé nữa.

Hoàng hôn buông xuống, trời dần dần chuyển tối, một đàn chim bay lướt qua mặt hồ, bay về phương xa.

Trong lòng Tô Mộ Tinh đang tiêu hóa những lời của Lâm Hiểu Mẫn, điều này tương đương với việc cô ấy bị ép làʍ ŧìиɦ nhân, nếu như chỉ là mang thai hộ mà nói thì ít nhất đứa bé vẫn là sự kết hợp của chủ thuê và vợ, nhưng bây giờ thì cô ấy không khác gì tiểu tam, còn có thai.

Điện thoại trong túi rung lên, tiếng chuông"ting ting" vang lên không ngừng.

Số lạ, là số máy cố định có đầu số của khu này.

Tô Mộ Tinh bước ra chỗ khác mấy bước nhận điện thoại, "Xin chào, tôi là Tô Mộ Tinh.

Sau khi đối phương nói gì đó một cách máy móc, đầu mày Tô Mộ Tinh nhíu chặt, cô qua loa tắt máy.

Quay người nhìn về phía Lâm Hiểu Mẫn, không biết nên mở miệng thế nào, tình hình hiện tại mà cứ thế đi thì không hay lắm, nhưng cô lại không thể không đi.

Lâm Hiểu Mẫn hiểu rõ tâm tư cô, cũng không miễn cưỡng, "Chị Mộ Tinh, chị đã ở cùng em rất lâu rồi, chị đi làm việc đi, em cũng muốn ở một mình."

Tô Mộ Tinh vỗ vai cô, nói an ủi: "Được, nhớ về ký túc xá sớm một chút, có chuyện gì có thể gọi điện cho chị bất cứ lúc nào."



Đoạn đường phải lái xe mất ba mươi phút nhưng cô lại chỉ tốn mười lăm phút.

Tô Mộ Tinh đạp phanh, xe dừng trước cửa đồn cảnh sát, lốp xe ma sát với mặt đường xi măng để lại mấy vết cực sâu.

Đường Lâm còn đang hết hồn, nuốt nuốt nước miếng, "Chết tiệt! Kỹ thuật lái xe của cậu cũng ghê gớm thật!"

Anh quen biết Tô Mộ Tinh lâu như vậy, trước nay không biết trình độ lái xe của cô lại khiến người ta kinh ngạc như vậy, xém chút nữa anh đã bị dọa tè ra quần rồi, khốc thật, ngày hôm nay của anh, mẹ nó đúng là gắn với nướƈ ŧıểυ mà.

Tô Mộ Tinh xách túi đeo chéo trên hộp chứa đồ, tháo dây an toàn: "Cậu về đài trước đi."

"Cần tôi vào cùng không?" Đường Lâm hỏi cô, trên đường Tô Mộ Tinh đã nói khái quát tình hình với anh rồi, anh lại hỏi thêm, "Một mình cậu có thể giải quyết chứ?"

"Không có việc gì, cậu về đài trước đi."

Động tác Tô Mộ Tinh lưu loát xuống xe, ngược tay đóng sầm cửa.

Trong tầm mắt xuất hiện một chiếc Audi màu đen đánh tay lái rẽ trái một cách đẹp mắt tiến vào, vừa vặn đỗ sát ở bên kia, sạch sẽ gọn gàng, người ngồi ghế lái mở cửa xuống xe, thân hình mảnh khảnh cao ráo, chân dài sải bước.

"Bác sĩ Hứa?"

=========

Tác giả có lời muốn nói:

Đọc truyện vui vẻ ~~

Ngày mai gặp lại, ngày mai gặp lại ~~~ đọc truyện vui vẻ

Hà Nội, 20/7/2020

Chương trước ngắn mà chương này dài muốn ngất

Nếu thấy lỗi chính tả thì chỉ giúp mình nha

Yêu yêu (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bình luận

Truyện đang đọc