HÔN ĐỦ CHƯA

Phía sau lưng nóng rát, Tô Mộ Tinh cắn răng nhịn đau, hốc mắt đỏ bừng.

Hứa Thanh Nhiên đứng cách một bước, tài liệu trên tay vung ra sau, trầm giọng: "Nói chuyện!"

Tô Mộ Tinh nghe được cả người run lên, ngước mắt nhìn anh ấy, Hứa Thanh Nhiên sầm mặt, mắt đen sắc lẹm như dao cau, sau hồi lâu, cô ấy nặn ra một câu, "Xin lỗi......"

Hứa Thanh Nhiên tiến về phía trước một bước nhỏ, từ trên cao cúi đầu liếc xuống cô ấy, cười nhạt nói: "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi? Tô Mộ Tinh cmn trừ xin lỗi ra cô còn biết nói cái gì nữa!"

Tô Mộ Tinh lui về phía sau, tì vào tường, lại hết đường lùi, trên trán túa mồ hôi mỏng, thấm ướt sợi tóc, "Hứa Thanh Nhiên...... em..."

Hứa Thanh Nhiên hùng hổ doạ người, mỉm cười nói: "Em làm sao?"

Dứt lời, lại là một đợt im lặng.

Hứa Thanh Nhiên môi mỏng mím thành đường cong cứng ngắc, rõ ràng anh ấy mất kiên nhẫn, lui ra sau một bước, một tay ấn tay nắm cửa, kéo cửa ra, liếc xéo cô ấy, giọng điệu đã khôi phục bình tĩnh, là sự lãnh đạm nhất quán của anh ấy, "Không tiễn."

Tô Mộ Tinh đứng như trời trồng, ngơ ngác nhìn anh ấy, run giọng nói: "Bác sĩ Hứa... Anh đừng như vậy..."

Hứa Thanh Nhiên căn bản chẳng nhìn đến cô ấy, nhả mấy chữ không chứa đựng cảm xúc gì, "Đi thong thả, không tiễn."

Tầm mắt Tô Mộ Tinh đóng đinh trên người Hứa Thanh Nhiên, anh của giờ phút này, lạnh nhạt thờ ơ, lạ lẫm xa cách, mọi thứ dường như quay về điểm khởi đầu.

Vì thế, Tô Mộ Tinh cảm thấy bản thân như bị khoét tim.

Tô Mộ Tinh nhắm mắt, không dám nhìn nữa, ép xuống nỗi chua xót dâng lên trong lòng, lát sau, cô ấy mở mắt, hơi hơi nghiêng người bước đi, hai tay túm chặt dây túi xách chạy ra ngoài.

Cô ấy vừa mới ra hành lang, cửa phía sau đã bị đóng sầm thật mạnh, Tô Mộ Tinh lảo đảo một cái suýt thì ngã.

"Phịch" một tiếng, giống một bàn tay, vả vào mặt cô ấy.

Đau... đau muốn chết...

Có thể làm sao đây.

Gần đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không ngừng nhận được cuộc gọi từ số lạ, lễ vật quỷ dị, cục cảnh sát hôm đó, Tống Duy lấy xuất hiện theo cách thức kia, hống hách khiêu khích, Hoàng Bình lặng tiếng bao năm, nhưng bây giờ thì sao, trên vai cô ấy đè nặng hai điều mạng người, nếu Hoàng Bình vì cô ấy mà đến, cô ấy không muốn liên lụy bất kì ai, một Tống Duy còn chưa đủ sao?

Cô ấy muốn bình yên yêu Hứa Thanh Nhiên, yêu anh ấy một cách đơn thuần... Chứ không phải như bây giờ, sau lưng là một mớ rắc rối, thậm chí, tự bản thân còn khó bảo toàn.

Tô Mộ Tinh quay đầu, nhìn về phía sau không biết chán, lại không dám ở quá lâu, sợ một khi không dằn lòng được, tất cả quyết tâm sụp đổ tan tành, cô ấy thu tầm mắt, đi vào phòng vệ sinh trước, vốc mấy vốc nước lạnh hất mặt, ép mình bình tĩnh.

Mười phút sau, trở lại phòng bệnh Tưởng Mộng.

Tô Mộ Tinh kéo ghế ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cô ấy, thỉnh cầu hèn mọn: "Tiểu Mộng... em giúp chị đi.... được không?"

Cô ấy cũng chẳng có tâm tình thăm dò hay phỏng đoán nữa, thừa nhận chính mình là kẻ yếu, hạ mình, cúi đầu nhận mệnh.

Tưởng Mộng hoàn toàn không dự đoán được phản ứng của Tô Mộ Tinh, cô ta không biết làm sao, "Chị... Chị..."

Giọng Tô Mộ Tinh hạ rất thấp, "Tiểu Mộng, mẹ chị... bạn chị... Đều bởi vì Hoàng Bình... Chị không biết hắn có ân tình gì với em, lại hoặc giữa bọn em đã xảy ra cái gì, nhưng..."

Cô ấy tạm dừng một chút, từng câu từng chữ: "Với chị mà nói, hắn ta đáng chết."

Diệp Mạc Đình không ở đây, trong phòng bệnh cũng chỉ có hai người bọn họ, Tưởng Mộng căng thẳng đến mức môi run lên, "Chị... chị đừng ép em.... Em không muốn nói dối chị, chị cũng đừng ép em được không?"

Tô Mộ Tinh nói: "Tiểu Mộng... em không nghĩ đến bố mẹ mình sao?"

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Tưởng Mộng chợt tái đi, lắc đầu nói: "Không nghĩ."

Tô Mộ Tinh sửng sốt.

Tô Mặc từng điều tra bối cảnh của Tưởng Mộng, cái tên này quá sạch sẽ, không điều tra được gì, nhà ở là phòng cho thuê, trên danh nghĩa không có thẻ ngân hàng, không có nhật kí giao dịch tiền mặt với bất kì ai, một chút dấu vết cũng không có.

Tưởng Mộng tiếp tục nói: "Trong trí nhớ của em khi còn nhỏ, bố em là một con ma men, uống say cũng chỉ biết đánh người, mẹ em ngốc nghếch, đã như thế rồi vẫn không dám bỏ ông ta, là tự em bỏ nhà ra đi... Không ai cưỡng ép em, là ông ta... cho em thoát khỏi cái nhà kia, cho dù cũng có cái giá phải trả..."

Tô Mộ Tinh trầm ngâm một lát, an ủi cô ta: "Tiểu Mộng, em còn trẻ... Mạc Đình cũng thật lòng với em."

Tưởng Mộng lắc đầu như cũ: "Hết thời gian rồi." Cô ta ngừng lại rồi nói: "Chị... em thực sự quý chị..."

Tô Mộ Tinh đi thẳng vào vấn đề, hỏi trực tiếp: "Em ở ngôi nhà thiên sứ bao lâu?"

Lông mi Tưởng Mộng rung lên, không trả lời mà hỏi lại: "Lần trước em có nói, khi còn nhỏ có một chị xinh đẹp vì cứu em... mất đi tính mạng... chị còn nhớ không?"

Tô Mộ Tinh gật gật đầu, cô ấy có ấn tượng.

Câu kia của Tưởng Mộng, đến bản thân em em còn không tự cứu được, sao cứu được người khác, khiến cô ấy vừa đau lòng lại bất đắc dĩ.

Tưởng Mộng hơi ngồi dậy một chút, bởi vì điều trị thuốc dài ngày, gò má cô ta sắp trắng bệch như tờ giấy, làm đôi mắt càng thêm đen láy không thấy đáy, ánh mắt cô ta dừng trên mặt Tô Mộ Tinh, im lặng một lúc, nhẹ nhàng mở miệng: "Chị... Cái chị xinh đẹp kia... cái chị xinh đẹp kia rất giống... rất giống chị."

Tô Mộ Tinh khiếp sợ đến mức sắc mặt nhợt nhạt trong chớp mắt.

Như người sắp chết đuối đến nơi, bị người ta bóp cổ thật mạnh.

Cô ấy nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên thấy Tưởng Mộng, Tưởng Mộng kinh ngạc và sợ hãi, cô ấy vẫn nghĩ là Tưởng Mộng áy náy với Diệp Mạc Đình, cho nên mới quá mức kinh hoảng với người chị đột nhiên nảy ra này, không ngờ...

Rất lâu rất lâu sau, cô ấy mới miễn cưỡng tìm lại giọng nói, "Là mẹ chị......"

Tưởng Mộng dường như đoán được, chẳng hề kinh ngạc, chỉ nói bình tĩnh: "Chị.... Cho dù ông ta là ác ma, em cũng không muốn... không muốn ông ta vì em... Em có lỗi với chị xinh đẹp năm đó cứu em, hại chị ấy bỏ mạng, cho nên em không sống lâu được, đây là báo ứng... em đáng đời, cũng chấp nhận số mệnh..... Chị, em xin chị... chị đừng hỏi em, thứ em có thể nói đều đã nói rồi...."

Rời đi phòng bệnh, cả người Tô Mộ Tinh đều phát run.

Tô An vì cứu Tưởng Mộng, chết trong tay Hoàng Bình, Tưởng Mộng đến chết vẫn bao che cho Hoàng Bình.

Nực cười, nghe có vẻ rất giống chuyện cười.

Trần Bình Dương bị phê bình một trận, đã từ cục cảnh sát qua đây, canh sẵn ở cửa, nhìn thấy Tô Mộ Tinh ra, vẻ mặt không còn tí huyết sắc nào, hồn bay phách lạc, anh ta bước nhanh lên, "Phóng viên Tô? Xảy ra chuyện gì?"

Tô Mộ Tinh đè xuống cảm giác lạnh lẽo cuồn cuộn trong lòng, đầu tiên là lắc đầu, rồi sau đó lên tiếng hỏi: "Tô Mặc và Quý Nham ở cục thành phố?"

Tưởng Mộng bước ra từ ngôi nhà thiên sứ, hết thảy mọi phỏng đoán của cô ấy đều đã tỏ tường.

Trần Bình Dương gật gật đầu, trả lời: "Lúc tôi đi thì vẫn ở đấy."

Tô Mộ Tinh chạy tới thang máy, nói gấp gáp: "Chúng ta tới cục thành phố!"

Trần Bình Dương theo sát sau Tô Mộ Tinh, nghi hoặc hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tô Mộ Tinh bấm nút thang máy, "Anh lái xe?"

Trần Bình Dương nói: "Lái chứ... lái xe cảnh sát đến đây, đỗ trong bãi đỗ xe bệnh viện."

Tô Mộ Tinh lại ấn số tầng lần nữa, cắn chặt môi, ra khỏi thang máy, cô ấy chạy chậm, thấy cảnh này, Trần Bình Dương cũng không dám chậm trễ, động tác lên xe nhanh gọn khởi động động cơ.

Nhưng động tác của Tô Mộ Tinh chợt dừng lại, một tay đặt trên cửa xe, tầm mắt dừng ở chỗ cách đó không xa.

Trần Bình Dương nhìn theo tầm mắt cô ấy, cảm thán: "Đây không phải người lần trước à?"

Anh ta từng gặp Hứa Thanh Nhiên ở nhà Tô Mộ Tinh, chỉ có điều anh ta vừa đến, người ta đã xách hành lý đi rồi.

Tô Mộ Tinh không tiếp lời, ánh mắt tối đi, tầm mắt thu về, khom lưng lên xe.

30 phút sau, cục thành phố.

Tô Mặc mở cuộc họp trong phòng hội nghị, Quý Nham làm việc ở ngoài.

Tô Mộ Tinh trực tiếp đẩy cửa phòng họp, Tô Mặc cả kinh, từ vị trí đầu đứng dậy.

Tô Mặc đi đến chỗ cô ấy, nói giọng nghi hoặc: "Đã xảy ra chuyện rồi?"

Tô Mộ Tinh nói thẳng: "Vụ án mất tích bố mẹ Hoàng Chinh 12 năm trước... là mấu chốt."

Tô Mặc hỏi: "Em có ý gì?"

Tô Mộ Tinh nhìn lướt qua loa những cảnh sát trong phòng họp, lát sau, tầm nhìn của cô ấy dừng ở Tô Mặc, mở lời từng câu từng chữ, ngữ khí chắc chắn: "Hoàng Chinh chính là Hoàng Bình."

Nghe được cái tên Hoàng Bình, người trong phòng họp xôn xao nhìn sang Tô Mộ Tinh.

Lông mày Tô Mặc nhíu chặt, lắc đầu: "Hoàng Chinh không phải."

Chứng cứ không có mặt ở hiện trường, là tự anh ấy điều tra ra, tuyệt đối không sai.

Tô Mộ Tinh gật đầu, cũng nói: "Hoàng Chinh quả thật không phải."

Tô Mặc nhăn mày kiếm: "Có ý gì?"

Tô Mộ Tinh nói: "Em cảm thấy... Hoàng Chinh chân chính có lẽ..."

Một cảnh sát nữ bên cạnh vội không đợi nổi đón lời, "Có lẽ gì?"

Tô Mộ Tinh nói: "Đã chết."

Phòng họp thoáng chốc yên tĩnh.

Tô Mộ Tinh lặp lại một lần, "Hoàng Chinh đã chết, Hoàng Chinh hiện tại là Hoàng Bình."

Loại trừ tất cả các nhân tố không khả năng, kết quả dư lại không thể tưởng tượng nổi cũng là chân tướng sự việc.

Lúc trước cô ấy luẩn quẩn không thoát ra được, chính là mẫu thuẫn về Hoàng Chinh.

Nếu căn bản chính là hai người thì sao, tất cả mâu thuẫn đều được hóa giải dễ dàng.

Hoàng Chinh mà cô ấy từng tiếp xúc căn bản chính là hai người khác nhau.

Hoàng Chinh chân chính muốn giúp cô ấy, mà Hoàng Chinh giả thì không phải vậy.

Một viên cảnh sát đầu đinh khác trong phòng họp lắc đầu: "Chúng ta không có cách nào chứng minh đây là hai người đâu, ADN của cặp song sinh là giống nhau, vân tay thì, bọn họ chưa có lí lịch tư pháp, trong ngân hàng dữ liệu chắc chắn cũng không có, chúng ta bắt "Ngũ tiên sinh" lâu như vậy, nếu hắn có thể thành công thay thế thân phận Hoàng Chinh, chắc chắn đã có chuẩn bị, không thể dễ dàng để chúng ta tìm được sơ hở."

Đầu lưỡi Tô Mặc đá quanh hàm răng một vòng, nhìn về phía Tô Mộ Tinh, nói điểm mấu chốt: "Trên hộ khẩu Hoàng Chinh là con một, cho nên em bảo phải điều tra vụ án bố mẹ Hoàng Chinh 12 năm trước, nếu Hoàng Bình thật sự có quan hệ với Hoàng Chinh, vụ mất tích này tuyệt không phải vụ mất tích đơn giản như vậy, sẽ là đầu vào để trực tiếp điều tra Hoàng Bình."

Tô Mộ Tinh gật gật đầu, lại nói: "Thời đại học, mẹ em và Hoàng Chinh là người yêu."

Cô ấy nhớ tới tấm ảnh chụp chung kia, lần đó cùng Hứa Thanh Nhiên đến làng đại học tìm giáo sư Hứa, đánh giá của giáo sư Hứa về Hoàng Chinh: Có đôi khi, như là hai người.

Với tư cách là bạn gái, chắc chắn Tô An nhận thấy Hoàng Chinh có điểm không thích hợp, hai anh em sống dưới cái bóng của nhau, cho nên Tô An mới chia tay Hoàng Chinh.

Còn về mười năm trước, Hoàng Bình vì sao muốn bắt cóc cô ấy và Tô An thì vẫn là ẩn số, điều có thể xác định chính là, khi đó Hoàng Bình đã là tội phạm "Ngũ tiên sinh" trong vụ buôn người, Tưởng Mộng không thể chịu đựng được bạo hành gia đinh, bỏ nhà ra đi, gặp Hoàng Bình lúc ấy bị cảnh sát truy quét nghiêm ngặt, mà Tô An mắt thấy cái gì? Lại vì sao có thể vì cứu Tưởng Mộng mà mất đi tính mạng? Vẫn đều là ẩn số.

Người duy nhất biết sự tình, là "Hoàng Chinh" của ngôi nhà thiên sứ.

Tô Mộ Tinh ngừng giây lát, thuật lại thông tin biết được từ Tưởng Mộng ở bệnh viện hôm nay.

Tô Mặc nghe xong, anh ấy nói với cảnh sát bên cạnh: "Điều tra lại vụ mất tích 12 năm trước, điều tra quan hệ xã hội của Hoàng Chinh, còn sàng lọc cả các vụ báo án trẻ em mất tích 10 năm trước trong phạm vi toàn thành phố, tiêu chí sàng lọc là khoảng 7—9 tuổi, bố mẹ có điều kiện kinh tế kém, chủ yếu là tầng lớp công nhân, đến nay vẫn chưa tìm được."

Cảnh sát trong phòng họp đứng dậy, rời văn phòng, ai nấy đều đi làm việc.

Mười phút sau, Tô Mặc đưa Tô Mộ Tinh đến cửa cục cảnh sát, ltrước khi lên xe, Tô Mộ Tinh nghiêng người nhìn về phía Tô Mặc: "Anh, có phải không có cách nào bắt trực tiếp Hoàng Bình không?"

Tô Mặc gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Không có chứng cứ, bắt tạm giam 24 giờ cũng sẽ thả thôi."

Vẻ mặt Tô Mộ Tinh buồn bã, đáp án trong dự liệu.

Tô Mặc nói: "Đường dây buôn bán người gần như đều bị triệt phá, hai ngày nay anh cùng Quý Nham tra xét ba hang ổ lớn, áng chừng cũng chính là con cá lớn "Ngũ tiên sinh"."

Một tay Tô Mộ Tinh đúc trong túi áo khoác, khẽ nói: "Em nghĩ không ra, tại sao Hoàng Bình muốn bắt cóc mẹ em."

Tô Mặc dựa vào một bên thân xe, đưa ra suy đoán của mình: "Nếu Hoàng Chinh và Hoàng Bình đúng là anh em sinh đôi, vì sao trên hộ khẩu nhà họ Hoàng không có Hoàng Bình, bố mẹ Hoàng Chinh 12 năm trước mất tích, hiện tại Hoàng Chinh cũng mất tích, vậy thì Hoàng Bình chính là nhân cách phản xã hội điển hình..."

Tô Mộ Tinh nói: "Thoạt nhìn ông ta có vẻ không nguy hiểm."

Tô Mặc cười hờ hững, tiếp tục nói: "Hoàng Bình bắt cóc cô... Diệp Lộ 10 năm trước chẳng khác nào hạ sập công ty Hoàng Chinh công ty, bản thân Hoàng Chinh có khả năng là chẳng hề gì, nhưng... không có nghĩa Hoàng Bình sẽ vì vậy mà không trả thù Diệp Lộ, sau đó còn theo dõi mẹ con em."

Tô Mộ Tinh ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Khả năng là thời đại học Hoàng Bình đã quen mẹ em, nếu Hoàng Bình thao túng vụ án bắt cóc, lúc ấy rõ ràng ông ta đã bị cảnh sát quét sạch ốc còn không mang nổi mình ốc, sao vẫn còn vì Hoàng Chinh..."

Tô Mặc nói ngắt lời: "Tiền là nguồn gốc tội lỗi... Hắn làm mấy chuyện phi pháp này rốt cuộc cũng là vì tiền, khi đó cảnh sát tiễu trừ gần hết, tổ chức tổn hại nặng, hắn phát hiện công ty Hoàng Chinh phá sản không giúp được mình, lại là Diệp Lộ làm hại, hắn sẽ tìm đến Diệp Lộ cũng không kì lạ... Đương nhiên những điều này đều là phỏng đoán."

Tô Mộ Tinh nghĩ mà đau đầu, xô ấy hạ thấp giọng: "Anh..."

Tô Mặc nhìn về phía cô ấy, chờ cô ấy nói xong.

Tô Mộ Tinh thở dài, khẽ nói: "Anh... lúc nào mới là điểm cuối..."

Tô Mặc đau lòng, bước lên phía trước một bước, duỗi tay ôm lấy Tô Mộ Tinh, nói khe khẽ: "Mùa đông sắp qua rồi."

Tô Mộ Tinh ngoan ngoãn cho Tô Mặc ôm, giọng mang theo âm mũi: "Em sợ... Em sợ kéo dài lâu quá.... sẽ không thể quay lại..."

Tô Mặc xoa nhẹ đầu cô ấy, đáp khẽ: "Sắp rồi..."

Đầu lưỡi Tô Mộ Tinh mỏi cứng, nói đứt quãng: "Hôm nay ở bệnh viện em nhìn thấy anh ấy... Anh ấy... anh ấy không để ý đến em nữa... Anh, anh nhanh lên được không...... Em thật sự rất nhớ anh ấy... Nhưng mà em cũng sợ làm hại đến anh ấy... Tống Duy cậu ta..."

Tô Mặc vuốt lưng Tô Mộ Tinh hết cái này đến cái khác, trấn an cô ấy, cũng không nói lời nào, chỉ lặng yên như vậy nghe cô ấy nói hết, chờ cảm xúc của Tô Mộ Tinh ổn định trở lại, anh ấy mới gọi Trần Bình Dương qua, đưa Tô Mộ Tinh về nhà.

Tiểu khu Thang Thần.

Trần Bình Dương cùng Tô Mộ Tinh mới vừa ra khỏi thang máy, Trần Bình Dương vỗ vỗ đầu, lại lui vào trong thang máy, vội vàng nói: "Phóng viên Tô, cô vào trước đi, tôi quên mất túi ngủ."

Tô Mộ Tinh hơi ngại, nói: "Anh có muốn vào trong ngủ không, phòng ngủ phụ trống đấy, thật sự không được thì sô pha cũng có thể mà."

Trần Bình Dương lắc đầu: "Đội trưởng Tô đặc biệt dặn dò, phóng viên Tô đẹp người đẹp nết, đồng chí nam chúng tôi phải tránh tị hiềm."

"......"

Tô Mộ Tinh chép chép miệng, "Được thôi, tôi vào trước đây."

Thang máy khép lại lần nữa, Tô Mộ Tinh vựa lục tìm chìa khóa vừa đi về hướng cửa, chìa khóa cắm vào ổ, cửa lớn mới vừa được đẩy ra một khe nhỏ, đột nhiên phía sau lưng có một lực dội vào.

Cơ thể Tô Mộ Tinh nhào về phía trước, mắt thấy sắp ngã đến nơi, eo được một đôi cánh tay ôm chặt cứng, vòm ngực dày rộng tì sát sau lưng cô ấy, cô ấy bị đẩy một cái, bị động ngã đâm đầu vào trong, phía sau truyền đến "bịch" một tiếng, cửa lớn bị đá vào.

Trong phòng tối thui một mảnh, loáng thoáng có tiếng đồng hồ chạy.

Tâm tư Tô Mộ Tinh rối loạn, vừa định kinh hô ra tiếng, cánh tay bên hông lăn vòng, cơ thể bị bẻ ngược lại, đổi hướng, cô ấy còn chưa kịp thấy rõ, cánh môi của đối phương đã hung hãn ép xuống, gần như cắn cô ấy điên cuồng.

Bình luận

Truyện đang đọc