HÔN ĐỦ CHƯA

Về đến nhà, thời gian đã không còn sớm.

Hứa Thanh Nhiên vẫn luôn bế Tô Mộ Tinh, bón cơm cho cô ấy, giúp cô ấy tắm rửa, thay xong đồ ngủ, bế lên giường, Tô Mộ Tinh mặc cho anh tùy ý, toàn bộ quá trình không nói câu nào, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn.

Tô Mộ Tinh ngồi ở mép giường, Hứa Thanh Nhiên ngồi xổm dưới đất, hộp y tế đặt cạnh chân anh ấy, lòng bàn tay nâng mu bàn tay Tô Mộ Tinh, giúp cô ấy bôi thuốc ở cổ tay phải.

Đầu lông mày anh ấy nhíu lại, đường quai hàm căng chặt, động tác hết sức cẩn thận.

Tô Mộ Tinh nhìn một lúc, rốt cuộc đã mở miệng nói chuyện, "Hứa Thanh Nhiên..."

Hứa Thanh Nhiên khẽ "Ừ" một tiếng, lực chú ý vẫn ở vết thương của cô ấy.

Tô Mộ Tinh nói nhẹ giọng: "Có phải... có phải anh cảm thấy em rất vô dụng không?"

Động tác tay Hứa Thanh Nhiên chợt ngừng, ngước mắt nhìn cô ấy, cảm xúc trên gương mặt Tô Mộ Tinh rất nhạt nhòa, lông mi uể oải rũ xuống, bình tĩnh nhìn anh.

Bốn mắt giao nhau, hai người đối diện vài giây.

Hứa Thanh Nhiên cúi đầu không nói, động tác tay tiếp tục, chẳng mấy chốc, bôi xong thuốc, Hứa Thanh Nhiên đứng dậy thu dọn đồ bên cạnh.

Tô Mộ Tinh lặp lại một cách tẻ ngắt.

Hứa Thanh Nhiên để hộp y tế lên kệ gần đó, quay người nhìn cô ấy, chẳng bao lâu, anh ấy vén chăn lên, ôm Tô Mộ Tinh nằm xuống.

Hai tay Tô Mộ Tinh vòng quanh eo Hứa Thanh Nhiên, mặt vùi trong lòng ngực anh ấy, thanh âm rầu rĩ, "Anh vì sao không nói câu nào..."

Hứa Thanh Nhiên vuốt lưng cô ấy lặp đi lặp lại, cằm gác trên đỉnh đầu Tô Mộ Tinh, nhẹ giọng trấn an: "Em mệt rồi..."

Tô Mộ Tinh lắc đầu.

Hứa Thanh Nhiên ôm cô ấy thật chặt, dỗ cô ấy bằng giọng ấm áp: "Ngủ đi... đến khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt lên."

Tô Mộ Tinh từ trong ngực anh ấy ngẩng đầu, tầm mắt hướng lên, ngơ ngẩn nhìn anh ấy, Hứa Thanh Nhiên cúi đầu tì vào trán Tô Mộ Tinh, chóp mũi chạm nhau, anh ấy nói nhẹ nhàng: "Nghe lời..."

Tô Mộ Tinh mím môi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Hứa Thanh Nhiên khe khẽ thở dài, cánh tay siết chặt.

Tô Mộ Tinh nằm im, không động đậy, vừa nhắm mắt, thì lại là một màn ban sáng.

Cốp sau xe mở ra, cánh hoa hồng đẹp đẽ, tươi tắn mềm mại, rơi bên chân cô ấy, còn có gương mặt trắng bệch của Tống Duy... cấu thành hình ảnh quỷ dị...

"Vì sao cậu thích anh ta?"

"Sao lại văn vẻ thế! Bạn học cũ!"

"Cậu còn biết lo lắng cho tôi à?"

Tô Mộ Tinh ra sức cắn chặt răng không dám phát ra một chút âm thanh nào, lại như tự trừng phạt mình mà ép bản thân nhớ lại hết lần này đến lần khác, không biết qua bao lâu, hình ảnh thoắt đổi, trong cánh hoa đầy mặt đất xuất hiện khuôn mặt Hứa Thanh Nhiên... không một chút sức sống... Nỗi sợ hãi ùn ùn kéo đến đẩy cô ấy rơi xuống vực sâu.

"A ——" Tô Mộ Tinh đột nhiên ngồi dậy, ôm đầu khổ sở.

Hứa Thanh Nhiên bừng tỉnh, ngồi phắt dậy, xoay người Tô Mộ Tinh đối diện với mình, giọng điệu lo lắng: "Làm sao đấy? Chỗ nào không thoải mái? Có phải chỗ nào khó chịu không?"

Cơ thể Tô Mộ Tinh phát run, đôi tay hoảng loạn đụng vào Hứa Thanh Nhiên, giọng nói run rẩy: "Bác sĩ Hứa... Anh có sao không... anh có sao không..."

Trái tim Hứa Thanh Nhiên bỗng chốc đau thắt, nắm chặt lấy đôi tay Tô Mộ Tinh, "Đừng sợ đừng sợ... anh ở đây anh ở đây... anh không sao..."

Tô Mộ Tinh bắt đầu khóc, nghẹn ngào, "Hứa Thanh Nhiên... Anh đừng rời xa em được không... em em em... anh đừng rời xa em..."

Hai tay Hứa Thanh Nhiên dùng sức đè lên vai Tô Mộ Tinh, ngước mắt nhìn thẳng cô ấy, kiên định hứa từng câu từng chữ: "Sẽ không đâu, em hãy tin anh."

Nước mắt Tô Mộ Tinh rơi tí tách, lắc đầu khóc nức nở: "Em không tin... mọi người đều lừa em.. Sau đó đều không cần em nữa..."

Tô An năm đó, sau lại là Lâm Thâm.

Mỗi người đều nói yêu cô ấy, đến cuối cùng đều không cần cô ấy.

Tô Mộ Tinh nhào vào lòng Hứa Thanh Nhiên, nâng loạn xạ mặt anh ấy, nói gấp gáp: "Hứa Thanh Nhiên.. anh ôm em anh ôm em được không..."

Cô ấy hôn Hứa Thanh Nhiên, khẩn cầu đáng thương, "Anh hôn em... hôn em đi... Hứa Thanh Nhiên em xin anh... em xin anh đấy......"

Cổ họng Hứa Thanh Nhiên chua xót, hốc mắt cay xè, anh ấy đỡ sau gáy Tô Mộ Tinh, cúi đầu ngậm môi cô ấy, hôn ngấu nghiến.

Tô Mộ Tinh ôm chặt cứng Hứa Thanh Nhiên, một hồi lâu, cô ấy thoáng đẩy anh ấy ra một chút, đôi tay tì trước ngực Hứa Thanh Nhiên, nhìn anh ấy không chớp mắt, dùng giọng hèn mọn đến cùng cực: "Hứa Thanh Nhiên.... em... em..."

Mắt Hứa Thanh Nhiên đỏ bừng, lòng bàn tay miết khóe mắt Tô Mộ Tinh, nhìn cô ấy đầy thương tiếc, khàn giọng: "Anh yêu em... Tô Mộ Tinh, anh yêu em... anh yêu em..."

Tô Mộ Tinh rớt nước mắt, đôi tay cởi áo ngủ của Hứa Thanh Nhiên, "Hứa Thanh Nhiên.... em sinh con cho anh được không... thế thì anh sẽ không bỏ em nữa... có con thì anh sẽ không bỏ em nữa phải không..."

Trong lúc nói, cô ấy đã cởi cúc áo ngủ của Hứa Thanh Nhiên, luống cuống tay chân, cởi không ra, cô ấy ngẩng đầu nhìn anh đầy bất lực, "Anh giúp em đi... Bác sĩ Hứa bác sĩ anh giúp em đi..."

Cuối cùng Hứa Thanh Nhiên không kìm được, đôi mắt chớp một cái, nước mắt lăn dài. Mất một lúc, ngón tay anh vuốt nhẹ bên thái dương cô ấy, âm thanh khàn đặc, "Em muốn à?"

Tô Mộ Tinh điên cuồng gật đầu, cô ấy cởi quần áo của mình, khóc lóc cầu xin anh, "Bác sĩ Hứa... bọn mình có con đi... anh cho em... em xin anh đấy..."

Mắt Hứa Thanh Nhiên cay cay,nhìn Tô Mộ Tinh thật lâu, mở miệng khó khăn: "Con... Em không hối hận?"

Anh ấy biết.

Hiện tại Tô Mộ Tinh... quá thiếu cảm giác an toàn.

Chứ không phải thật sự......

Tô Mộ Tinh lại điên cuồng lắc đầu, vài ba cái đã tự cởi hết sạch, đến ôm Hứa Thanh Nhiên, quàng cổ anh ấy, kiên định hôn lên môi, gần như hoảng loạn quấn lấy, cấp thiết, mãnh liệt.

Hứa Thanh Nhiên sững sờ một hồi, sau cùng, anh ấy ôm Tô Mộ Tinh, đáp lại cô ấy càng nhiệt liệt hơn.

"Được... bọn mình có con."

......

Ánh mặt trời vàng óng len vào qua khe rèm, xua tan cái giá lạnh âm u sau bao ngày, giọt nắng rơi lả tả trên sàn nhà, mạ lên một lớp ánh sáng ấm áp.

Hứa Thanh Nhiên cúi đầu, ghé bên tai Tô Mộ Tinh, nói dịu dàng: "Anh dậy trước... em nằm thêm một lúc?"

Tô Mộ Tinh cười với anh ấy, khẽ trả lời: "Vâng..."

Đầu ngón tay Hứa Thanh Nhiên vén mấy sợi tóc lòa xòa của Tô Mộ Tinh ra sau tai, ngón tay cạo qua chân tóc ướt đẫm mồ hôi, khẽ hỏi: "Có muốn ăn gì không..."

Tô Mộ Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, "Cái gì cũng được...."

Một tay Hứa Thanh Nhiên nâng mặt cô ấy, cúi đầu hôn một cái lên cánh môi Tô Mộ Tinh, nới vòng tay đang ôm eo cô ấy, xốc chăn xuống giường.

Hứa Thanh Nhiên rửa mặt xong, rời phòng ngủ.

Sau khi Hứa Thanh Nhiên ra ngoài, Tô Mộ Tinh chống người ngồi dậy, nửa người trên dựa vào thành giường, mặt chôn giữa hai chân, không động đậy, được một lúc, hai tay cô ấy vuốt mặt thật mạnh.

Một đêm hoang đường... Nhưng cô ấy đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Ích kỷ... cô ấy quá ích kỷ.

Nhưng... cô ấy thật sự thích Hứa Thanh Nhiên... nhưng vẫn khiến một người khác trả giá vì cô ấy nhiều như vậy.

Hít một hơi thật sâu, cô ấy mặc chỉnh tề rồi xuống giường, Hứa Thanh Nhiên nấu cơm ở phòng bếp, Tô Mộ Tinh đi đến phòng sách.

Cô ấy đến bên cửa sổ, mở rèm, vừng dương vừa ló trên không, ánh nắng chói chang, chiếu vào mặt, ấm áp dễ chịu.

Tô Mộ Tinh nhẹ cong cong khóe môi, lộn trở lại bàn đọc sách, cô ấy mở ngăn kéo lấy ra chỗ tài liệu về Hoàng Chinh.

Lật xem lại một lượt.

Cô ấy không nhớ lầm.

Hoàng Chinh, con một, trong nhà chỉ có một đứa con, 12 năm trước bố mẹ mất tích một cách li kì, đến nay chẳng có tin tức...

Nhưng... Cô ấy có một cảm giác mãnh liệt... Sự tình không đơn giản như vậy.

Cô ấy thả lại tư liệu vào trong ngăn kéo, di động trong túi rung lên, Tô Mộ Tinh móc di động ra, là tin nhắn.

Người phụ trách ngôi nhà Thiên sứ liên hệ với cô ấy, hẹn lại thời gian phỏng vấn trước, vào thứ sáu tuần sau.

Tô Mộ Tinh đang chuẩn bị cất di động, lại có cuộc gọi đến, đúng dự liệu, vẫn là dãy số xa lạ kia. Mặt cô ấy không biểu cảm nhìn một lát, nhấc tay, đột nhiên đập điện thoại vào tường.

Động tác quá ồn ào, Hứa Thanh Nhiên tưởng như là vọt vào, nhìn thấy Tô Mộ Tinh bình yên vô sự đứng đó, hàng lông mày nhíu chặt của Hứa Thanh Nhiên giãn ra, rõ ràng là thở phào.

Anh ấy đi tới, cánh tay duỗi ra, ôm Tô Mộ Tinh vào lòng, hạ giọng: "Em làm anh sợ chết khiếp."

Tô Mộ Tinh túm một bên góc áo Hứa Thanh Nhiên, đáp giọng hờ hững: "Bác sĩ Hứa... em không sao..."

Hứa Thanh Nhiên rũ mắt nhìn cô ấy, âm thanh trầm mà chậm rãi, "Anh rất lo..."

Tô Mộ Tinh nhón mũi chân, đôi tay hướng về phía trước đặt trên Hứa Thanh Nhiên, "Bác sĩ Hứa anh yên tâm, em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch... Em... Em nhất định sẽ tìm ra hắn... Vì mẹ em vì Tống Duy..."

Cô ấy dừng một chút, mới nói tiếp: "Cũng vì chúng ta..."

Trong đôi đồng tử trong veo của Hứa Thanh Nhiên hiện lên nét tươi vui, trả lời kiên quyết: "Anh tin em."

Tô Mộ Tinh ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau, cô ấy bỗng nhớ tới cái gì, lông mi run run, cánh mũi phập phồng.

Hứa Thanh Nhiên rõ ràng nhận thấy được cảm xúc của Tô Mộ Tinh dao động, anh ấy vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Mộ Tinh liếm liếm bờ môi, tầm mắt hướng xuống phía dưới dừng ở bụng, hỏi nhỏ: "Có khi nào... Có khi nào có không nhở..."

Ngày hôm qua... Bọn họ không dùng bao... Mỗi một lần đều giữ bên trong.

Hứa Thanh Nhiên thu cánh tay vào trong, ôm Tô Mộ Tinh càng chặt hơn, khẽ nói: "Có thì sinh, bọn mình cần đứa bé."

Ánh mắt Tô Mộ Tinh lộn trở lại, đối diện Hứa Thanh Nhiên, trong lòng dâng lên nỗi xót xa, môi mấp máy rồi lại nhất thời không biết nói gì, hồi lâu, nặn một câu: "Em đói..."

Hứa Thanh Nhiên cười khe khẽ: "Chúng ta đi ăn cơm..."

Trên bàn cơm, Tô Mộ Tinh vùi đầu và cơm, Hứa Thanh Nhiên sợ cô ấy nghẹn, đứng dậy rót cho cô ấy cốc nước, đẩy đến trước mặt, nói giọng ấm áp: "Ăn từ từ, không vội."

Tô Mộ Tinh nghiêng mắt liếc chiếc cốc thủy tinh ở bên, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn sang Hứa Thanh Nhiên, ánh mắt hai người giao nhau, Hứa Thanh Nhiên thấp thoáng cười với cô ấy, sự dịu dàng đung đưa.

Tô Mộ Tinh dịch tầm mắt, không dám nhìn nữa, cúi đầu tiếp tục và cơm.

Trong đầu hiện lên hình ảnh, làm trái tim cô ấy nhói đau, cũng khiến cô ấy hạ quyết tâm.

Người tốt biết mấy...

Nếu có một ngày... Cũng bởi vì cô ấy...... Cô ấy không dám tưởng tượng nữa...

Từ cuộc điện thoại nguy hiểm gọi cho cô ấy, đến ngang nhiên khiêu khích ở cửa cục cảnh sát... cô ấy thật sự sợ hãi.

Cơm nước xong, Hứa Thanh Nhiên dọn dẹp bát đũa trên bệ rửa bát, Tô Mộ Tinh đứng ở cạnh cửa, nhìn một lúc, cất tiếng nói: "Bác sĩ Hứa...."

Hứa Thanh Nhiên quay đầu, nhìn về phía cô ấy, hỏi giọng dịu dàng: "Sao thế?"

Tô Mộ Tinh nói: "Em đi ra ngoài một lát..."

Hứa Thanh Nhiên lập tức buông bát đũa trên tay, dùng khăn lông khô lau tay, đi qua chỗ Tô Mộ Tinh, "Đi đâu? Anh đi với em."

Tô Mộ Tinh vội vàng lắc đầu, nói từ chối: "Em chỉ xuống dưới tiểu khu... sẽ về ngay..."

Hứa Thanh Nhiên kiên trì: "Anh đi xuống cùng em."

Tô Mộ Tinh mềm giọng: "Thật mà, sẽ về ngay."

Hứa Thanh Nhiên lẳng lặng nhìn cô ấy mấy giây, đứng đấy không nhúc nhích, Tô Mộ Tinh chu miệng, sáp lại hôn lên khóe miêng anh, "Sẽ về ngay..."

Hứa Thanh Nhiên nghĩ đến cái gì, một lúc sau, anh ấy lựa chọn nhượng bộ: "Được..."

Tô Mộ Tinh gật gật đầu.

......

Tô Mộ Tinh không nói dối, cách tiểu khu không xa, cô ấy đi đến một cửa hàng thuốc, lấy một hộp thuốc trên kệ hàng, ra quầy thu ngân, cô ấy hỏi nhỏ: "Cái này uống thế nào?"

Dược sĩ trẻ mỉm cười trả lời: "Trong vòng 72 giờ sau khi làm xong, chỉ là dùng càng sớm càng tốt."

"Cảm ơn."

Chuyển khoản xong, Tô Mộ Tinh từ tiệm thuốc đi ra, ánh mặt trời chói mắt lạ thường, cô ấy không nhịn được hơi nheo mắt, đi về hướng máy bán hàng tự động gần đó.

Tiền xu nhét vào khe cắm tiền, "leng keng" vài tiếng, Tô Mộ Tinh khom người xuống, lấy nước khoáng để khe ra đồ.

Lúc đứng dậy, khóe mắt lướt qua siêu thị nhỏ bên cạnh, cửa lớn bày hai chiếc xe đẩy trẻ em, một trái một phải mỗi bên một đứa bé gái đang ngồi, buộc tóc đuôi ngựa hai bên, mặc áo khoác đỏ giống hệt nhau, trong tay cầm búp bê Barbie cùng mẫu, xe đẩy đu đưa, ánh đèn nhấp nháy, tấu một bài hát đồng dao vui vẻ.

Ánh mắt Tô Mộ Tinh dừng lại vài giây, lát sau, thu tầm nhìn về, chân lùi về sau một bước, dựa vào máy bán hàng tự động, cúi đầu suy tư, mũi chân đá xuống từng cái một theo quy luật.

Tổng cộng cô ấy đi đến tiểu khu Hải Hinh ba lần, Tô Mộ Tinh nhắm mắt lại, nhớ lại cảnh tượng từng lần một, cái lần không thích hợp nhất... là lần cuối cùng.

Tô Mộ Tinh cau mày, đầu lưỡi đảo quanh hàm răng, cô ấy vặn nắp chai nước khoáng, xé vỏ bao, moi một viên nhét vào miệng, cô ấy ngẩng lên đầu đang định tu nước, đột nhiên cổ tay bị nắm thật mạnh.

Tay giữ không vững, nước ở miệng bình văng khắp nơi, rơi trên mu bàn tay, lạnh thấu tim.

Ánh mắt Tô Mộ Tinh khựng lại, nhất thời yên lặng, mất một lúc, cô ấy mới chột dạ mở lời: "Bác sĩ Hứa... em..."

Hứa Thanh Nhiên cách cô ấy một bước, lông mày lưỡi mác nhíu vào, ánh mắt quấn chặt cô ấy không buông, giọng lạnh băng: "Em hối hận rồi."

Tô Mộ Tinh giấu hộp thuốc trong tay ra sau lưng, lặng lẽ nuốt nước miếng, miễn cưỡng giải thích: "Hứa Thanh Nhiên.... em không thể..."

"Em muốn chia tay anh?"

Tô Mộ Tinh cúi đầu, lặng im không nói.

Giọng Hứa Thanh Nhiên tưởng chừng vỡ vụn, trầm mà lạnh lẽo: "Tô Mộ Tinh... lời nói tối qua..." Anh nhìn chằm chằm cô ấy, khóe mắt thoáng thấy cái hộp cô ấy bóp trong tay kia, yết hầu run rẩy, một lúc sau, mới khó nhọc lên tiếng một lần nữa: "... Em không thể đối xử với anh như thế."

Trái tim Tô Mộ Tinh thắt lại, miễn cưỡng thốt ra mấy chữ: "Xin lỗi......"

Em thừa nhận không thể xa rời anh, nhưng em cũng không thể làm hại đến anh được.

Lực tay Hứa Thanh Nhiên không hề giảm bớt, giữa hai hàng lông mày ngập tràn vẻ lạnh lùng, hạ giọng đến mức thấp nhất: "Tô Mộ Tinh.... Tô Mộ Tinh em không thể như vậy..."

Cổ họng Tô Mộ Tinh nghèn nghẹn, nói không nên lời.

Không khí xung quanh lắng đọng, những hạt bụi lơ lửng bay.

Thật lâu sau, cô ấy cắn chặt răng, cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Hứa Thanh Nhiên đứng ngược sáng, chùm sáng vàng kim chiếu lên người anh ấy, làm mềm đi những đường nét lạnh lùng, ánh sáng chiết ra đường viền vàng nhàn nhạt, vô tình lộ ra mấy phần dịu dàng.

Tô Mộ Tinh ép bản thân rời ánh mắt, không dám nhìn nữa, móng tay cô ấy cắm vào da thịt, tứa máu, vẫn là câu nói kia, "Xin lỗi......"

Vẻ mặt Hứa Thanh Nhiên cứng nhắc, cực kỳ chậm rãi gọi tên cô ấy, "Tô Mộ Tinh......"

"Chia tay đi."

Rốt cuộc cũng nói ra, trên mặt Tô Mộ Tinh giấu đi những biểu cảm dư thừa.

Lực cổ tay Hứa Thanh Nhiên đột nhiên thả lỏng, tay phải buông xuống chán nản, sầm mặt, con ngươi đen nhánh toát ra sự thất vọng ùn ùn kéo tới cùng nỗi đau đớn chẳng cách nào đè nén, giống như đêm đen không thấy ánh mặt trời, mãi không thấy đến bình minh.

Cánh tay Tô Mộ Tinh nâng lên, tu mấy ngụm nước cố gắng đè xuống nỗi chua xót ập lên tận cuống họng, chẳng mấy chốc, cô ấy vặn chặt nắp bình, hơi dùng sức, ném tất đồ trên tay vào thùng rác bên cạnh, hai tay đúc túi.

Lặng lẽ nhìn anh ấy vài giây, lên tiếng không mang theo bất kì cảm xúc nào: "Hứa Thanh Nhiên, chúng ta chia tay."

Bình luận

Truyện đang đọc