HÔN ĐỦ CHƯA

Tô Mặc đưa tổ viên về đơn vị, đoàn người Quý Nham còn đang trên đường về cục, giám định dấu vết cần thời gian, vừa vặn trống ra thời gian ăn cơm.

Cửa phòng họp kéo ra, Tô Mặc xách đồ ăn nhanh tiến vào, đẩy cơm hộp đến đối diện, "Cũng không tệ lắm, tạm một tí vậy."

Tô Mộ Tinh hơi đứng dậy, với lấy hai hộp, một hộp đẩy đến trước mặt Hứa Thanh Nhiên, "Ăn cơm nào."

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên từ từ trượt xuống dừng ở hộp giấy màu trắng, dây chun màu vàng quấn chặt thành chứ "Điền", giọng điệu anh ấy hờ hững: "Em mở hộ anh."

Tô Mặc ngồi ở đối diện, tay đang tách chiếc đũa không kìm nổi run lên, ánh mắt liếc qua, "Anh tàn phế à?"

Hứa Thanh Nhiên mặt không biến sắc, Tô Mộ Tinh lừ mắt nhìn Tô Mặc, giọng lạnh nhạt cất lên: "Tô Mặc, anh nói chuyện kiểu gì đấy."

Tô Mặc: "......"

Tô Mộ Tinh cởi bỏ dây chun, vạch nắp giấy lật sang một bên, "Được rồi."

Khóe môi Hứa Thanh Nhiên giương lên rất khẽ, giơ tay đón lấy, nói giọng ấm áp: "Cảm ơn em yêu."

Tô Mặc lắc đầu cạn lời, vùi đầu ăn của mình.

Thời điểm Hứa Thanh Nhiên ăn cơm, không nói chuyện mấy, ngược lại Tô Mộ Tinh thường thường thì thầm mấy câu, Hứa Thanh Nhiên thấy cô ấy ăn nhanh, lẳng lặng gắp món mặn trong hộp cơm chuyển sang phần cơm tẻ cho Tô Mộ Tinh.

Tô Mộ Tinh và sạch đồ ăn của mình, nghiêng mắt thoáng qua, "Anh không ăn tí nào à?"

Đuôi mắt Hứa Thanh Nhiên lướt qua Tô Mặc vài giây, nói một câu cực có ý ám chỉ: "Em vất vả rồi."

Đáy lòng Tô Mộ Tinh mềm nhũn, tay rảnh rang không kìm được sờ đùi Hứa Thanh Nhiên, lực nắm vừa vặn, đầu ngón tay vuốt ve theo quy luật cái được cái chăng, có ý đồ xấu xa.

Tô Mặc khẽ xì một tiếng, lời ẩn ý của Hứa Thanh Nhiên sao anh ấy có thể không hiểu, anh ấy ngẩng đầu, chợt vươn đôi đũa gắp cái đùi gà đang chuẩn bị gặm sang cho Tô Mộ Tinh, cũng nói: "Vất vả quá, ăn nhiều một tí."

Tô Mộ Tinh ngước mắt lẳng lặng nhìn Tô Mặc, ngữ khí hòa hoãn, "Anh...."

Tô Mặc cho rằng Tô Mộ Tinh ngại, anh ấy lắc đầu không tán đồng, "Nên mà, ăn đi."

Tô Mộ Tinh liếm liếm môi, ánh mắt ghét bỏ, "Tô Mặc... trên đùi gà có nước bọt của anh, anh không biết dùng đũa chung hả?"

"......." Tô Mặc thiếu điều sặc chết, anh ấy ngơ ngẩn nhìn về phía Tô Mộ Tinh, lại chỉ chỉ Hứa Thanh Nhiên bên cạnh, "Không phải anh ta cũng không dùng đũa chung!"

Tô Mộ Tinh "Ờ" một tiếng, khẽ giễu cợt: "Bọn anh có thể giống nhau chắc?" Nói xong tay trái cô ấy hơi hơi dùng lực, ngón tay nhóe đùi ai đó một cái.

Hứa Thanh Nhiên túm lấy cái tay quấy rối của Tô Mộ Tinh, hời hợt mở miệng, "Đương nhiên không giống nhau."

"......."

Tô Mặc hoàn toàn nóng máu, đũa của anh ấy ném lên bàn, buông lời căm phẫn: "Tô Mộ Tinh! Mẹ nó chứ em bảy tuổi còn cưỡng hôn anh, tám tuổi rồi còn đòi ngủ với anh!"

Tô Mộ Tinh: "......"

Nói xong, Tô Mặc hừ lạnh một tiếng, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, liếc sang Hứa Thanh Nhiên, mở miệng tằng tằng: "Tình cảm gần 30 năm là thứ mà mấy người mới chỉ được vài tháng có thể so chắc?

Anh ấy hơi dừng, lại là một tiếng hừ lạnh nhạt, "Đẹp trai có gì mà hơn người, cũng không xem xem bản thân đã bao tuổi."

Hứa Thanh Nhiên: "......"

Tô Mộ Tinh gắp trả đùi gà vào hộp cơm của Tô Mặc, lạnh lùng vạch trần: "Đẹp trai là đã hơn anh rồi."

Bàn tay Tô Mặc vuốt tóc mái, khóe miệng xì nhẹ, mở lời với Hứa Thanh Nhiên ở bên: "Nào, gọi một tiếng anh trai thử xem nào."

Tay Hứa Thanh Nhiên nắm lấy cổ tay Tô Mộ Tinh, không cho cô ấy cử động, nâng mí mắt ngó Tô Mặc, không chút để ý mà nói: "Tôi lớn hơn cậu."

Tô Mặc cười: "Thế này nghe mới khoái chứ."

"......"

"......"

Tô Mộ Tinh không nghe nổi nữa, "Tô Mặc, anh bị điên à?"

Tô Mặc không đau không ngứa.

Hứa Thanh Nhiên khẽ xì một tiếng, "Đội trưởng Tô, chăm tra án, bớt nói chuyện."

Tô Mặc cứng họng, Hứa Thanh Nhiên này anh ấy nhìn thế nào cũng thấy khó chịu, vừa định mở miệng phản pháo, cửa phòng họp bị đẩy ra, Trần Bình Dương thò nửa cái đầu vào, "Đội trưởng Tô, đội trưởng Quý đã về."

Nghe vậy, Tô Mặc lập tức đẩy ghế đứng dậy, đi ra ngoài, "Bố mẹ Hoàng Chinh ở đâu?"

Trần Bình Dương buông tay nắm cửa, lùi ra hành lang, "Phòng thẩm vấn ạ."

Tô Mặc vừa đi, Tô Mộ Tinh cũng cuống quýt lên, tay phải Hứa Thanh Nhiên hơi dùng sức, kéo người về lại chỗ ngồi, Tô Mộ Tinh khó hiểu mà nhìn anh ấy.

Hứa Thanh Nhiên nhẹ giọng mở miệng: "Đừng nóng vội, hiện tại em qua cũng giúp không được." Anh ấy ngừng rồi lại nói: "Quý Nham mới là người phụ trách vụ án, theo đúng quy cách thì chúng ta không có tư cách tham dự, đừng làm anh trai em khó xử."

Tô Mộ Tinh hơi hơi sửng sốt, trầm ngâm một lát, cô ấy nghi hoặc hỏi: "Chúng ta có thể biết được gì từ bố mẹ Hoàng Chinh?"

Hứa Thanh Nhiên rút giấy đưa cho Tô Mộ Tinh, nói nhè nhẹ: "Đợi một lát sẽ biết."

Tô Mộ Tinh tự nhiên nhận lấy lau khóe miệng, trầm mặc hẳn.

Hứa Thanh Nhiên thu dọn xong hộp cơm trên bàn, lát sau, nói ra một câu không đầu không đuôi: "Em biết ban nãy em đã làm gì không?"

Tô Mộ Tinh ngẩn ngơ nhìn anh ấy, không rõ ra sao.

Hứa Thanh Nhiên thở dài, rầu rĩ nhắc nhở: "Em sờ đùi anh."

"......"

Tô Mộ Tinh bật cười, cô ấy sáp lại gần, "Lại giận?"

Hứa Thanh Nhiên xoay người, đối mặt với cô ấy, khẽ nói: "Giận đến nỗi đau miệng."

Đuôi lông mi Tô Mộ Tinh nhếch lên, ngả lên người Hứa Thanh Nhiên, khóe miệng hóa nụ cười, "Em xem nào...."

Hứa Thanh Nhiên hơi nheo mắt, cánh môi dán lên, nhẹ nhàng miết vài cái, anh ép xuống bờ môi Tô Mộ Tinh, "Được rồi, không đau nữa."

Ngón tay Tô Mộ Tinh dựng thẳng tì bên môi Hứa Thanh Nhiên, đẩy anh ấy ra một chút, cười nhẹ nói: "Bác sĩ Hứa.... anh thật sự càng ngày càng..."

Hứa Thanh Nhiên nhướn đuôi lông mày, chờ cô ấy khen.

Đôi đồng tử trong veo của Tô Mộ Tinh đảo vòng, từ từ nhả ra hai chữ: "Lẳng lơ."

"........."

"Bất kì lúc nào ở bất kì đâu cũng có thể động dục."

".................."

###

Khi hai người đi sang phòng quan sát, thời gian vừa vặn, thẩm vấn gần kết thúc, mẹ Hoàng Chinh đang khóc thảm thiết trong phòng thẩm vấn, cuộc thẩm vấn của cảnh sát cơ bản bị gián đoạn.

Tô Mặc ngồi luôn lên bàn, đùi phải tì vào lưng ghế, vẻ mặt có phần căng thẳng.

Tô Mộ Tinh vẫn rất hiểu Tô Mặc, bộ dáng này, tám phần là lại gặp vấn đề gì khó giải quyết.

Bước chân Hứa Thanh Nhiên dừng lại, đứng dựa tường, Tô Mộ Tinh đi lên trước, cất tiếng hỏi: "Thế nào?"

Tầm mắt Tô Mặc nhìn thoáng qua Tô Mộ Tinh, khẽ mở miệng nói: "Trên hộ khẩu nhà họ Hoàng quả thật chỉ có một con trai độc nhất, cũng chính là Hoàng Chinh."

Tô Mộ Tinh nhíu nhíu mày, chờ anh ấy tiếp tục.

Tô Mặc nói: "Ban đầu mang thai song sinh, trước kia điều kiện gia đình kém không nuôi nổi hai đứa, bèn lén đem đứa em cho người ta, người kia là người nơi khác, ở quê nhà Hoàng Chinh không bao lâu thì mang theo đứa bé trai rời đi."

Tô Mộ Tinh suy nghĩ một lát, hỏi mấu chốt: "Bố mẹ Hoàng Chinh không biết người kia là ai, cũng chính là chúng ta vẫn chưa biết Hoàng Bình nằm trong hộ khẩu nhà ai, thân phận chân chính là gì?"

Tô Mặc bất đắc dĩ gật gật đầu.

Tô Mộ Tinh theo bản năng ôm cánh tay, "Chúng ta vẫn phải tìm được Hoàng Chinh." Cô ấy ngừng một chút, nói không chắc chắn: "Còn sống không?"

Tô Mặc nói: "Nếu vết máu trong tầng hầm ngôi nhà Thiên sứ là của Hoàng Chinh thì khó mà nói."

Hứa Thanh Nhiên từ cách mấy mét đi vào, đứng bên phải Tô Mộ Tinh, nói giọng nhẹ nhàng: "Dựa vào vết máu phảt hiện trong ngôi nhà thiên sứ, nếu không phải bị thương tới chỗ hiểm đến mức chết, thì chắc chắn cũng bị thương nghiêm trọng."

Hai chân Tô Mặc thả xuống đất, từ trên bàn trượt xuống, tiếp tục nói: "Theo giám định bước đầu của tổ giám định dấu vết, trên món đồ chơi kia xác thực có hai loại dấu vân tay, một cái bé hơn là của Hạ Hạ, cái kia không nghi ngờ gì chính là của Hoàng Chinh chân chính."

"Nhưng...... trong cơ sở dữ liệu bất kể là kí lục vân tay của Hoàng Bình hay Hoàng Chinh đều không có..." Tô Mặc nói: "Chúng ta biết là vân tay của Hoàng Chinh chân chính, nhưng Hoàng Bình hoàn toàn có thể thề thốt phủ nhận."

Tô Mộ Tinh ánh mắt hơi ảm đạm.

Cơ sở dữ liệu đều không nhận dấu vân tay của hai người, vân tay trên Transformers là của Hoàng Chinh chân chính, chắc chắn không giống với vân tay của "Hoàng Chinh giả" hiện tại.

Nhưng Hoàng Bình hoàn toàn có thể phủ nhận mình từng tham gia lắp ráp, tùy tiện khai một người nào đó cùng lắp với Hạ Hạ, giáo viên nhà trẻ, thậm chí người qua đường trong công viên, căn bản là cảnh sát chẳng có cách nào tìm người xác nhận.

Mà khẩu thuật của Hạ Hạ, có thể làm chứng, nhưng vụ án đặc thù, đối tượng đề cập là bố của đứa trẻ, khẩu cung của Hạ Hạ căn bản không thể coi như bằng chứng đúng quy cách.

Nói cách khác, muốn chứng minh Hoàng Bình không phải Hoàng Chinh, một dấu vân tay thực tế của Hoàng Chinh là vẫn chưa đủ.

Tô Mặc móc bao thuốc lá trong túi áo khoác ra, rút một điếu ngậm lên miếng, vừa sờ bật lửa châm thuốc vừa đi ra ngoài.

Tô Mộ Tinh nghiêng mắt nhìn phòng thẩm vấn, cảm xúc của bố mẹ Hoàng Chinh vẫn luôn mất khống chế, Quý Nham cùng một cảnh sát nữ ngồi ở đối diện, nữ cảnh sát thường xuyên an ủi mấy câu, Quý Nham thì im lặng không nói một lời.

Tô Mộ Tinh thu tầm mắt, kéo Hứa Thanh Nhiên đi ra ngoài, "Bác sĩ Hứa..."

Hứa Thanh Nhiên nắm lại tay cô ấy, nhẹ giọng nói: "Không vội, nếu Hoàng Bình đã bị tạm giữ, thì chúng ta vẫn còn thời gian."

Tô Mộ Tinh khẽ thở dài, dụi đầu vào vai Hứa Thanh Nhiên, "Em biết."

Trên hành lang, Tô Mặc dựa vào một bên góc tường hút thuốc, thấy hai người ra, anh ấy búng tàn thuốc, "Bọn em về trước đi, ở đây mãi cũng chẳng được việc gì, anh sẽ bảo Trần Bình Dương tiếp tục theo em."

Tô Mộ Tinh lắc đầu nói: "Không cần đâu, em không ở một mình."

Tô Mặc còn chưa nói, Hứa Thanh Nhiên bên cạnh đã lên tiếng: "Mai anh đi làm, có cảnh sát Trần anh yên tâm hơn."

Tô Mộ Tinh nghiêng người, đang định nói, Hứa Thanh Nhiên lắc đầu với cô ấy, lời đến bên miệng Tô Mộ Tinh lại nuốt xuống.

Chân phải Tô Mặc chống lên sau tường, chậm rì rì nhả ra mấy vòng khói, "Hoàng Bình không phải người an toàn, chúng ta không chắc hắn có còn đồng lõa không, đối với em mà nói thì... điện thoại cũng vậy mà quà tặng cũng thế, mọi thứ từ hắn đều không phải tin tốt......."

Anh ấy hất cằm, liếc đến Hứa Thanh Nhiên, "Em sống ở nhà anh ta sẽ tốt hơn."

Tô Mộ Tinh khe khẽ "Ừ", giọng Hứa Thanh Nhiên ngay sau đó tràn qua đỉnh đầu, "Anh không có ý kiến."

Tô Mặc khẽ xì, khóe miệng mang nụ cười với mấy phần ý vị.

Hứa Thanh Nhiên hơi nhăn mày, giọng điệu cuốn theo vẻ nghiêm túc, "Chờ chút...."

Tô Mộ Tinh xoay người, hai người đứng đối diện, cô ấy ngẩng lên đầu nhìn anh, "Làm sao vậy?"

Ánh mắt sâu xa của Hứa Thanh Nhiên dừng ở Tô Mộ Tinh, môi mỏng khẽ mở, "Em còn nhớ có lần hôm trước em ở nhà anh, ngày hôm sau kiên trì phải về nhà thay quần áo không?"

Nghe vậy, Tô Mộ Tinh nghĩ ngợi, hồi lâu, đôi mắt cô ấy hiện lên một tia ngại ngùng, chọn trọng điểm trả lời: "Diệp Lộ đã ra tay."

Tay phải Hứa Thanh Nhiên nâng lên đặt ở vai trái Tô Mộ Tinh, nhẹ nhàng đè một chút, "Em nhớ lúc đó em nói thế nào không?"

Tô Mộ Tinh mím cánh môi, rơi vào hồi ức, lúc ấy Diệp Lộ tới tìm cô ấy, bảo cô ấy đừng hành động thiếu suy nghĩ. vụ bắt cóc Tô An, khởi nguồn là cạnh tranh ác ý của Diệp Lộ, Diệp Lộ không muốn cho cô ấy điều tra, hành vi này cũng xem như hợp lý.

Một lúc sau, lông mi cô ấy hơi rung, "Em từng nói... nếu ông ta có liên quan đến vụ án năm đó em sẽ.."

Hứa Thanh Nhiên ngắt lời cô ấy, hạ thấp giọng nói: "Hôm trước em đi tìm Hoàng Chinh, bố em... ngày hôm sau đã tới tìm em, chứng tỏ cái gì?"

Tô Mặc bên cạnh thoạt đầu suy nghĩ cũng không biết phiêu dạt nơi đâu, một vấn đề của Hứa Thanh Nhiên trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý.

Tô Mộ Tinh cũng ngẩn ra, lông mày cô ấy giương cao, bừng tỉnh đại ngộ: "Chứng tỏ Hoàng Chinh đi tìm Diệp Lộ! Hoặc là...."

Trong mắt Hứa Thanh Nhiên hiện lên nét cười, anh ấy gật đầu khẳng định, "Hoặc Diệp Lộ bảo người theo dõi Hoàng Chinh."

Tô Mộ Tinh xoay người, niềm vui sướng nhảy nhót trên hàng mi, "Anh! Manh mối không đứt, chắc chắn Hoàng Chinh có gì đó với Diệp Lộ, có lẽ chính là mấu chốt vụ án."

Tô Mặc khom lưng dụi tàn thuốc, anh ấy nhìn lướt qua Hứa Thanh Nhiên, ngữ khí hòa hoãn không ít, khóe mắt híp lại mà cười: "Không tồi nhỉ, tuổi hơi già nhưng đầu óc vẫn dùng được."

"......"

"......"

Tô Mộ Tinh hơi bực, "Tô Mặc, anh mà còn cứ hai ba câu lại không dời được chữ già, em thật sự sẽ nổi điên với anh."

Hai tay Tô Mặc đúc trong túi, nói trắng phớ: "Anh không thích anh ta." Trước đây Tô Mộ Tinh thân nhất với anh ấy, trước nay đều bảo vệ anh ấy, hiện tại đột nhiên giữa đường xông ra một tên đàn ông hoang dã, anh ấy rất khó chịu.

Tô Mộ Tinh trợn trừng mắt ngay, "Cmn ai cần anh thích." Dứt lời, cô ấy lại lần nữa xoay người, nói dỗ dành: "Bác sĩ Hứa anh không phải để mắt đến anh ấy, anh ấy...."

Hứa Thanh Nhiên cười ôn hòa vô hại, âm thanh bình tĩnh như nước: "Cậu ta bị điên, anh biết."

Tô Mặc: "..........."

Đệch!

Tô Mộ Tinh lông mày thanh tú cong cong, cánh tay choàng quanh eo thon của Hứa Thanh Nhiên, mũi chân kiễng lên cho cao ngang tầm nhìn của anh ấy, nháy mắt cười nói: "Bác sĩ Hứa."

Cánh tay Hứa Thanh Nhiên tự nhiên đặt bên hông Tô Mộ Tinh, hơi hơi cúi đầu, rủ lông mi đối diện với cô ấy.

Trái tim Tô Mộ Tinh đã bị tẩm mật rồi, Hứa Thanh Nhiên luôn có khả năng cho cô ấy niềm vui bất ngờ, bất kể ở phương diện nào, cô ấy sùng bái tận đáy lòng.

Thật sự không nhịn nổi, cô ấy ghé sát mổ nhẹ mấy cái lên cánh môi Hứa Thanh Nhiên, lại đắn đo nơi công cộng, ẩn nhẫn mà khắc chế, lướt qua liền ngừng.

Đáy mắt Hứa Thanh Nhiên ngập tràn niềm vui, thoải mái tự nhiên.

Tô Mặc đứng kế cụt hứng vô cùng, một đại lão gia mềm giọng "Ai yo wei" mãi không dứt.

Chẳng mấy chốc, anh ấy bước chân về phía trước một bước, khuỷu tay huých một cái sau lưng Tô Mộ Tinh, thần thần bí bí mà nói: "Biết người kia là ai không?"

Tô Mộ Tinh ngoái đầu, nhìn theo hướng ngón tay Tô Mặc, đầu kia hành lang, một người đàn ông trung niên đi tới, bộ cảnh phục khiến cả người càng thêm cao ráo rắn rỏi, biểu tình nghiêm túc, cả người không giận tự uy.

Tô Mộ Tinh vô thức liếm môi, giây lát, cô ấy lắc đầu.

Tô Mặc khoanh tay trước ngực, đôi mắt hơi nhướn, tầm mắt qua lại mấy giây giữa hai người, nói nghiêm trang: "Đại đội phòng chống mại dâm cục thành phố, chuyên môn phụ trách phòng chống mại dâm." Mấy chữ phòng chống mại dâm còn cố tình nghiến mạnh.

"......."

"......"

Tô Mộ Tinh lặng lẽ nuốt nước miếng, gót chân cô ấy hạ xuống đất, kéo giãn khoảng cách với Hứa Thanh Nhiên.

Hứa Thanh Nhiên không có một chút cảm xúc dư thừa, cánh tay vẫn vòng quanh eo Tô Mộ Tinh, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Không sợ, chúng ta là quan hệ hợp pháp."

Đầu lưỡi Tô Mộ Tinh để giữa hai hàm răng cắn nhẹ một cái, giọng nhỏ hơn một chút, lên tiếng sửa miệng: "Anh Thanh Nhiên, chúng ta chưa hợp pháp mà..."

Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên giật dữ dội: "........."

Nhìn thấy ai đó phải chào thua, Tô Mặc đứng ở một bên cười đến khanh khách một trận như tiếng lợn kêu.

Hứa Thanh Nhiên hung hăng lườm cậu ta, Tô Mặc vẫn làm theo ý mình, Tô Mộ Tinh híp mắt cười.

Hứa Thanh Nhiên vội chuyển đề tài, "Đội trưởng Tô, nếu Hoàng Chinh đã tìm Diệp Lộ, vụ án vẫn xem như chưa đến ngõ cụt."

Hứa Thanh Nhiên nhắc nhở như vậy, Tô Mặc lập tức thu vẻ cười cợt, đứng đắn hẳn lên, "Đúng vậy, Tiểu Mộ, anh dẫn người đến nhà họ Diệp một chuyến, bọn em về đi." Nói xong, anh ấy móc di động chuẩn bị gọi điện thoại cho Trần Bình Dương.

Tô Mộ Tinh ngẩn người một lát, ngăn cản anh ấy, "Anh, em đi cùng anh nhé."

Động tác Tô Mặc hơi khựng, hỏi dò: "Em đồng ý về?"

Anh ấy quá hiểu Tô Mộ Tinh, con bé cố chấp chết đi được, đã ra đi thì không quay đầu, một mình mười năm.

Năm ngón tay Tô Mộ Tinh miết nhẹ dọc theo đường chỉ quần mấy vòng, kiên trì nói: "Diệp Lộ không chắc sẽ phối hợp, em đi sẽ tốt hơn một chút."

Lông mày Tô Mặc nhíu chặt lại giãn ra, lời này có lý, khi Tô An còn sống, nghỉ đông và nghỉ hè anh ấy cũng đến nhà họ Diệp vài lần, con người Diệp Lộ như sấm rền gió cuốn, tính tình quá cứng rắn, ngày thường nói chuyện cũng không nhiều lắm, chắc chắn sẽ không phối hợp phía cảnh sát bọn họ.

Cuối cùng Tô Mặc khuyên một câu, "Tiểu Mộ, đừng miễn cưỡng."

Tô Mộ Tinh không nhìn Tô Mặc, tầm mắt hững hờ dừng ở Hứa Thanh Nhiên, hai người chạm ánh mắt, khóe môi cô ấy khẽ giương, "Suy cho cùng cũng phải đối mặt."

Diệp Lộ trái lẽ thường, cô ấy tha thứ hay không là một chuyện, nhưng bất kể như thế nào, bọn họ là bố con, đây là sự thật, chẳng cách nào thay đổi. Trốn tránh nhiều năm như vậy, cũng phải đối mặt, vì chính mình thì cô ấy không sao cả, nhưng nếu còn có cả Hứa Thanh Nhiên nữa, tất cả những thứ không sao dường như đều trở thành có sao.

###

Thăm hỏi đơn giản, Tô Mặc không đưa theo tổ viên, trước khi đi chỉ dặn dò đơn giản mấy câu với Quý Nham.

Màn đêm buông xuống, đèn hoa rực rỡ.

Trên đường phố, dòng xe cộ lướt qua, quang cảnh phố xá biến đổi, ven đường đèn giăng sáng ngời vây quanh, xa xa uốn lượn nối tiếp nhau.

Thiển Thanh Ốc, khu người giàu có tiếng ở An Thành, xây thành những tòa biệt thự đơn lập, kề sông tựa núi, môi trường trong lành, bảo an nghiêm mật, giữa mỗi hộ lại cách nhau khá xa, sống ở đó đều là những người làm chính trị và kinh doanh.

Bảo vệ ở cửa an ninh không cho xe lạ tiến vào, Tô Mặc đưa thẳng thẻ cảnh sát, bảo vệ trực ban lải nhải vài câu, cuối cùng cho đi.

Chẳng mấy chốc, ba người xuống xe.

Cửa lớn biệt thự mở rộng, trong phòng ánh nắng ấm áp ào ạt rót xuống, tràn lan trên mấy bậc thềm lát đá hoa cương bóng loáng.

Vào huyền quan, mùi hương đồ ăn bay tới, trên bàn cơm đằng xa, bày đồ ăn chỉnh tề, Diệp Lộ ngồi quay lưng về phía cửa, trên bàn ăn dài khá to, chỉ có một mình ông ấy.

Lòng bàn tay Tô Mộ Tinh túa mồ hôi, lòng bàn tay hơi ướt, trong lòng không biết là tư vị gì.

Có người giúp việc từ phòng bếp ra, nhìn thấy mấy người ở cửa, ánh mắt dừng ở Tô Mộ Tinh, bát canh trên tay có phần cầm không vững, bà ấy kinh hỉ thành tiếng: "Tiểu Mộ! Tiểu Mộ về rồi!"

Là dì Trần, đã làm ở nhà họ Diệp rất nhiều năm, cũng xem như nhìn cô ấy lớn lên, Tô Mộ Tinh nhếch nhếch khóe miệng, cười chào bà ấy: "Dì Trần."

Diệp Lộ không xoay người, tay trái cầm đũa để trên mặt bàn, giọng chất phác dày dặn: "Còn biết về?"

Tô Mộ Tinh đứng ở chính giữa nhất, Tô Mặc cùng Hứa Thanh Nhiên chia ra đứng hai bên trái phải cô ấy, cô ấy buông tay Hứa Thanh Nhiên, đi lên trước, nói thẳng vào vấn đề: "Con tới là muốn hỏi chuyện về Hoàng Chinh."

Nghe vậy, thoáng chốc lông mày Diệp Lộ chau thành chữ xuyên " 川 ", đũa trên tay đập mạnh xuống bàn, ông ấy khẽ mắng: "Tô Mộ Tinh!" Ông ấy đẩy ghế đứng dậy, giọng không vui, "Lần trước tôi đã bảo, đừng có làm loạn!"

Nếu đặt vào ngày thường, Tô Mộ Tinh chắn mẩm sẽ dùng ngữ khi không vui giống y hệt để đối chọi, trước giờ hai người vừa thấy mặt một cái chưa nói được mấy câu đã giương cung bạt kiếm.

Tính nết cô ấy hơi có bóng dáng của Diệp Lộ, không chịu thua, cũng tích cực. Hai người như vậy, đối lập, sẽ không có ai chịu cúi đầu.

Ngón tay Tô Mộ Tinh đặt bên mép quần nắm chặt lại buông ra, môi mấp máy, nhưng cổ họng ram ráp.

Nhất thời, trong căn phòng rộng lớn, yên tĩnh như thể nghe được tiếng kim rơi.

Diệp Lộ hiển nhiên chẳng giữ được kiên nhẫn, ông ấy có tật chân, tay phải với gậy bên cạnh, "thuỳnh thuỵch" đập xuống mặt đất, "Tô Mộ Tinh!"

Ánh mắt Tô Mộ Tinh nặng nề, cô ấy nhìn chăm chú Diệp Lộ vài giây, rốt cuộc mở miệng, âm thanh không gợn sóng: "Bố."

Đồng tử của Diệp Lộ chợt co rụt, thậm chí đến bước chân cũng hơi không vững, khẽ lùi về phía sau tì vào mép bàn, vẻ mặt ông ấy lúc sáng lúc tối luân phiên đổi thay, cuối cùng quy về cảm xúc phức tạp khó có thể miêu tả, ông ấy đứng ngược sáng, dáng vẻ hòa nhã thuận theo, trên khuôn mặt anh tuấn là những nếp nhăn chằng chịt theo năm tháng.

Già rồi.

Biểu cảm trên gương mặt Tô Mộ Tinh rất nhạt nhòa, ánh đèn xuyên qua hàng mi, rọi thành vạt bóng mờ dưới mí mắt, lại lần nữa mở miệng, ngữ khí bình tĩnh như cũ: "Vụ án của mẹ, hung thủ, tìm được rồi."

Đôi mắt đen của Diệp Lộ hoàn toàn sầm lại, không nói một lời.

Tô Mộ Tinh nói: "Con cũng biết rồi, vì sao năm đó con và mẹ xảy ra chuyện."

Lưng Diệp Lộ đột nhiên cứng đờ, năm ngón tay bóp chặt gậy nắm lại thành quyền, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên.

"Hoàng Chinh từng tới tìm bố hay bố vẫn luôn phái người theo dõi hắn?" Không chuẩn bị quanh co lòng vòng, cô ấy nói thẳng, hỏi trọng điểm.

Diệp Lộ vẫn trầm mặc không nói, một lát sau, ông ta nặng nề rên một tiếng, chân bước đi, vòng qua Tô Mộ Tinh đi sang cầu thang bên cạnh, gậy gõ từng tiếng lên nền nhà, phát ra tiếng vang giòn giã.

Tô Mộ Tinh xoay người, tầm mắt đuổi theo Diệp Lộ, Diệp Lộ một tay chống gậy, tay kia vịn lan can, thong thả lên cầu thang.

Thoạt đầu tiếng nện gõ giòn giã rơi xuống bậc thang gỗ sồi đỏ sẫm, rồi biến thành những loạt sấm rền.

"Bố!"

Tiếng bước chân trên cầu thang dừng lại.

Bốn bề tĩnh lặng.

Hứa Thanh Nhiên cùng Tô Mặc mím môi không nói, hai bố con, là lùi hay tiến, là hòa hợp hay chia cách, suy cho cùng chỉ là một cách nói, bọn họ không nên tham gia.

Hồi lâu, Diệp Lộ xoay người, ông ta nhìn chăm chú Tô Mộ Tinh, tiếp đó tầm mắt dịch về phía sau, thô lỗ vượt qua Tô Mặc, cuối cùng dừng ở Hứa Thanh Nhiên, mắt đen trùng xuống, cuối cùng ông ta mở miệng, giọng nói đàng hoàng nghiêm túc, lại kèm theo sự giận dữ, "Để thằng oắt này lên cùng tôi."

Nhắc tới Hứa Thanh Nhiên, Tô Mộ Tinh rõ ràng có phần nóng nảy, "Bố định làm gì?"

Diệp Lộ lạnh giọng: "Tôi còn có thể ăn nó chắc."

Tô Mặc đứng ở một bên chen lời: "Chú, chuyện Hoàng Chinh..."

Diệp Lộ xoay người, tiếp tục đi lên trên, trầm giọng đáp: "Sẽ không để anh thất vọng."

Nghe vậy, Tô Mặc nhếch mày cười, liều mạng đẩy Hứa Thanh Nhiên về phía trước, "Đi đi đi, mau cút ngay lên đó cho ông đây."

Hứa Thanh Nhiên: "......"

Tô Mộ Tinh: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc