HÔN ĐỦ CHƯA

Ngày hôm sau.

Tô Mộ Tinh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, người bên cạnh đã không còn ở đó từ lâu rồi, trong lòng cô ấy có phần mất mát, với lấy di động ở bên nhìn đồng hồ, thời gian cũng còn sớm.

Cô ấy giãy giụa bò dậy, xỏ dép lê đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi: "Hứa Thanh Nhiên... Hứa Thanh Nhiên..."

Nghe được động tĩnh, Hứa Thanh Nhiên từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Tô Mộ Tinh híp mắt di chuyển chậm rì rì qua đây, anh ấy bước chân phía trước, "Làm sao vậy?"

Tô Mộ Tinh tùy tiện sửa sang tóc tai, túm đơn giản sau đầu, cô ấy đi về phía Hứa Thanh Nhiên, giơ tay ôm anh ấy, ngập ngừng: "Sao anh dậy sớm thế?"

Hứa Thanh Nhiên xoa xoa tóc cô ấy, bất giác mỉm cười, "Hôm nay anh phải đi làm."

Giọng Tô Mộ Tinh rầu rĩ không vui, "Hôm nay không phải chủ nhật à?"

Cánh tay Hứa Thanh Nhiên hướng ra phía sau giúp cô ấy chỉnh lại mũ, bên này không để lại quần áo để thay, Tô Mộ Tinh khoác tạm chiếc hoodie của anh, anh khẽ đáp: "Chủ nhật đã xếp ca rồi."

Tô Mộ Tinh bĩu môi, thất vọng rõ ràng, "Em hôm nay nghỉ..."

Hứa Thanh Nhiên khẽ thở dài một tiếng, nói giọng ấm áp: "Xin lỗi."

Tô Mộ Tinh từ trước ngực Hứa Thanh Nhiên ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng mở mắt ra, cô ấy lắc đầu mấy cái, không tán đồng mà nói: "Vì sao phải xin lỗi?"

"Hôm nay chẳng có cách nào ở cùng em."

Ngón tay Tô Mộ Tinh đặt bên hông Hứa Thanh Nhiên đan vào nhau, vẻ buồn ngủ trong giọng nói tan đi, cô ấy nghiêm túc bảo: "Em chỉ buồn tí thôi, nhưng cũng không có nghĩa là em trách anh. Bác sĩ Hứa, chúng ta yêu nhau, em ỷ lại vào anh, nhưng không gây ảnh hưởng tới không gian riêng của mỗi người, em thích anh... là thích mọi thứ thuộc về anh."

Hứa Thanh Nhiên nghe kĩ càng từng câu từng chữ, anh ấy hơi cúi đầu, thu hết những biểu cảm nhỏ nhặt của Tô Mộ Tinh vào mắt, khóe miệng vui vẻ giương lên, "Anh cũng thế."

Tô Mộ Tinh cũng cười, "Hôm nay em đến cục cảnh sát trước, sau đó sẽ về nhà thu dọn hành lý, buổi tối gặp nhé."

Dứt lời, cô ấy quay người đi lộn trở lại hướng phòng ngủ, cổ tay bị túm chặt, Tô Mộ Tinh một lần nữa xoay người, khó hiểu hỏi: "Sao đấy?"

Lông mày Hứa Thanh Nhiên hơi nhướn lên, kéo người vào lòng, cánh môi theo sát áp xuống, nói khe khẽ: "Thời gian còn sớm."

"......"

30 phút sau, hai người ra khỏi nhà.

Cục cảnh sát với bệnh viện, ở hai hướng ngược nhau, lại là giờ cao điểm buổi sớm, vòng qua vòng lại, phỏng chừng có khi tắc đường cả buổi.

Tô Mộ Tinh không để Hứa Thanh Nhiên đưa, hai người tách nhau ở cửa, bắt một chiếc taxi chạy đến cục cảnh sát.

Đêm qua, cô ấy nhận được tin nhắn của Tô Mặc, Diệp Lộ cực kỳ phối hợp, vụ án tiến triển thuận lợi.

Diệp Lộ không phái người theo dõi Hoàng Chinh, mà Hoàng Chinh quả thật đã đi tìm Diệp Lộ, không chỉ một lần, lần gần đây nhất, chính là ngày hôm sau cái lần đầu tiên cô ấy tìm đến tiểu khu Hải Hinh.

Cũng như lúc Hoàng Bình nói trong phòng thẩm vấn, Diệp Lộ đánh sập công ty Hoàng Chinh, là nguyên nhân gây ra vụ bắt cóc năm đó.

Diệp Lộ không biết quan hệ giữa Hoàng Chinh và Hoàng Bình, chủ mưu vụ bắt cóc là Hoàng Bình, là một người "tàng hình", nhưng thời gian phát sinh quá trùng hợp, Diệp Lộ lại là người cực kỳ thông minh, tự nhận chưa từng làm chuyện kết thù, trừ bỏ phá đổ cái cọc Hoàng Chinh kia.

Mười năm, cũng đủ để ông ấy chỉnh lí ngọn nguồn trong đó, ông ấy không đoán được có sự tồn tại của một người như "Hoàng Bình", nhưng tuyệt đối chắc chắn việc này tám phần không thoát được có can hệ với Hoàng Chinh, đương nhiên, ông ấy không có chứng cứ, nhưng ông ấy càng chột dạ thêm.

Hạng mục núi Linh, mấy trăm triệu quăng vào, thời gian hoàn vốn quá dài, cơ bản là vụ kinh doanh lỗ vốn.

Vì thế, bắt đầu từ ba năm trước, cũng chính là lúc Hoàng Chinh từ chức giáo viên để khởi nghiệp, Diệp Lộ chủ động liên lạc với Hoàng Chinh, mất bò mới lo làm chuồng. Chuyển một món tiền lớn dưới danh nghĩa Hoàng Chinh, đây cũng chính là lí do mà hồi đó trong lúc phỏng vấn, cô ấy có thể vô tình nhìn thấy ảnh chụp của Hoàng Chinh trên tường của một viện phúc lợi.

Hoàng Chinh nhận số tiền này, cứ cách quãng lại quyên góp cho các tổ chức phúc lợi khác nhau, mà yêu cầu của Diệp Lộ đối với Hoàng Chinh là phải bảo mật.

Bảo mật tuyệt đối với cô ấy.

Diệp Lộ không muốn để cô ấy biết, Hoàng Chinh cũng giữ chữ tín, cô ấy vô tình tra được tuyến Hoàng Chinh, Hoàng Chinh lập tức tìm Diệp Lộ, đây cũng là lí do Diệp Lộ ngày hôm sau đã đến tiểu khu Thang Thần tìm cô ấy.

Mà chuyện Hoàng Chinh không ngờ tới là mối quan hệ của cô ấy và Diệp Lộ đã căng thẳng đến đỉnh điểm vì Lục Y Vân.

Tô An xảy ra chuyện không bao lâu, Diệp Lộ đã đón Lục Y Vân cùng Diệp Mạc Đình về nhà. Mà cô ấy hoàn toàn thành người ngoài ở nhà họ Diệp, huống hồ ngày đó cô ấy hoài nghi một cách nghiêm trọng là Lục Y Vân tiết lộ tin tức lộ trình của cô ấy và Tô An, chỉ là không có chứng cứ, đến nay cũng chưa có, lùi một vạn bước mà nói thì, cho dù có thể chứng minh Lục Y Vân tiết lộ thì đã làm sao, cho đến hiện tại cũng chỉ là một bài đăng Weibo trên bảng tin vô tình để lộ, lại trùng hợp bị người ta cố ý lợi dụng, căn bản chẳng có cách nào bắt bà ta, không thể trị tội.

Mấy năm nay, cô ấy hận Lục Y Vân sống thoải mái quá, đổi cách âm thầm tìm manh mối, nhưng y như cũ cô ấy vẫn không cam tâm, là mối hận chết tiệt.

Bắt đầu từ tối hôm qua, cô ấy cứ cách quãng lại hỏi Hứa Thanh Nhiên rất nhiều lần, Hứa Thanh Nhiên vẫn không hé miệng, rốt cuộc nửa tiếng trong phòng sách cùng Diệp Lộ đã nói cái gì, dường như cô ấy sẽ không thể biết được.

Tựa như cô ấy từ chối Trần Bình.

Trong lời nói của Trần Bình, ý vị ám chỉ cực nồng đậm.

Diệp Lộ với Lục Y Vân ở bên nhau có lẽ có lí do gì khó nói, nhưng lý do có quan trọng gì đâu.

Tổn thương là sự thật chắc chắn, nỗi khổ khó nói sao? Ai chẳng có nỗi khổ, làm chu toàn nỗi khổ tâm của mình, lại trông mong người khác thấu hiểu, không thực tế biết bao nhiêu.

9 giờ, Tô Mộ Tinh đến cục cảnh sát.

Hoàng Bình ở phòng tạm giữ lại lần nữa bị đưa tới phòng thẩm vấn, thẩm vấn vẫn chưa bắt đầu.

Đoàn người cố ý dụ dỗ hắn, mài mòn lí trí.

Quý Nham cùng Tô Mặc đứng trên hành lang, nói chuyện câu được câu chăng, nhìn thấy Tô Mộ Tinh từ đằng kia đang đến gần, Tô Mặc tung chân đá tường xi măng, "Đệch! Con hàng Hứa Thanh Nhiên đâu rồi?"

Tô Mộ Tinh không vui nhíu mày, "Mới sáng sớm đã ăn thuốc nổ rồi à?"

Tô Mặc phỉ nhổ, "Đừng để anh nhìn thấy anh ta, ông đây gặp một lần đánh một lần."

Tô Mộ Tinh: "......"

Quý Nham cũng không nghe nổi nữa, cất tiếng dẹp loạn: "Cmn Tô Mặc ông bị điên à."

Tô Mặc tức giận mắng, "Hôm qua ông đây hóng gió lạnh đến hơn nửa đêm, ngồi xổm mấy tiếng đồng hồ trên đường lớn!"

Nói chuyện với Diệp Lộ xong, Tô Mặc vốn dĩ muốn ông ấy phái tài xế đưa mình về, nhưng Diệp Lộ căn bản chẳng hề có ý này, Thanh Thiển Ốc rộng vô cùng, chỉ riêng đi ra cổng tiểu khu đã mất hơn nửa tiếng, không biết xui xẻo thế nào gửi tin nhắn cho Tô Mộ Tinh xong thì điện thoại hết pin tắt nguồn, thế là ngồi xổm cả buổi mới bắt được taxi.

Tô Mộ Tinh lạnh lùng lườm Tô Mặc, nói cảnh cáo: "Nếu Hứa Thanh Nhiên mà thiếu một cọng tóc nào... thì anh chờ xuất gia đi."

Tô Mặc: "Đệch! Anh là anh mày đấy."

Tô Mộ Tinh đột nhiên cười, "Anh ấy là chồng em."

"!!!"

"!!!"

Tô Mộ Tinh không để ý tới hai con người thích buôn chuyện kia, cô ấy hất cằm ý chỉ cửa phòng thẩm vấn đang khép chặt bên cạnh, chuyển đề tài, "Có thể chứng minh hắn không phải Hoàng Chinh không?"

Hôm qua, Tô Mặc nói đơn giản một chút tình hình trong tin nhắn, nhưng không đề cập cụ thể.

Lực chú ý bị kéo vào vụ án, Tô Mặc rõ ràng trở nên thuần hơn, anh ấy nói: "Manh mối Diệp Lộ đưa, dư dả chứng minh hắn không phải Hoàng Chinh."

Hoàng Chinh đến nhà họ Diệp tìm Diệp Lộ, video, vân tay, chữ kí, bút tích đều để lại.

Đều là sự thực chắc như đinh đóng cột.

Điều Hoàng Bình không ngờ tới là, hắn hận Diệp Lộ lòng dạ hẹp hòi làm sụp đổ Hoàng Chinh, thậm chí ác ý bắt cóc mẹ con Tô An, mà Hoàng Chinh từ đầu chí cuối đều không trách Diệp Lộ, thậm chí từ ba năm trước đây đã lén giữ liên lạc với Diệp Lộ.

Có lẽ xuất phát từ tình cảm với Tô An, hai người dùng rất nhiều năm để dỡ bỏ ân oán, lại có vài phần cảm tình tâm đầu ý hợp.

Anh ấy hoàn toàn chẳng cách nào lý giải được mối giao tế phái sinh quái lạ giữa Hoàng Chinh và Diệp Lộ, nhưng mối giao tế này không thể nghi ngờ gì đã chứng minh người ngồi trong kia không phải Hoàng Chinh.

Hai tay Tô Mộ Tinh đút trong túi, dựa hờ vào một bên trên tường, "Hiện tại chúng ta có thể chứng minh người bên trong không phải Hoàng Chinh, lời làm chứng của bố mẹ Hoàng Chinh cũng có thể chứng minh hắn là anh em song sinh của Hoàng Chinh, nhưng chúng ta vẫn cứ không lôi ra được chứng cứ hắn là "Ngũ tiên sinh"."

Chỉ có chứng minh Hoàng Bình là "Ngũ tiên sinh", mới có thể phá vụ án buôn người, mới có thể giải vụ án Tống Duy, "Hoàng Bình" chỉ là một tên hiệu, muốn chứng minh hắn không phải Hoàng Chinh còn lâu lắm mới đủ.

Nhắc tới bố mẹ Hoàng Chinh, trong đầu Tô Mộ Tinh hiện lên một tia nghi hoặc, "Không đúng... nếu bố mẹ Hoàng Chinh vẫn luôn ở trấn Nê, vì sao 12 năm trước có thể báo án mất tích?"

Quý Nham bên cạnh lập tức lên tiếng giải thích, "Đoạn sau phần thấm vấn ngày hôm qua em không ở đó, hộ khẩu thường trú của bố mẹ Hoàng Chinh là trấn Châu Phổ chứ không phải trấn Nê hiện tại đang cư trú, năm đó bố mẹ Hoàng Chinh trong một đêm đã dọn khỏi trấn Chu Phổ, hàng xóm hai bên báo mất tích."

Hoàng Chinh có ý đồ giấu giếm sao kê chuyển tiền, Tô Mộ Tinh nhớ tới khả năng nào đó, "Có khi nào bố mẹ Hoàng Chinh là vì trốn Hoàng Bình?"

Khi còn nhỏ Hoàng Bình bị đem cho người khác, hai anh em căn bản không có liên hệ, thậm chí cũng không biết đối phương tồn tại. Căn cứ vào kí ức của giáo sư Hứa, thời điểm đại học Hoàng Chinh đã xuất hiện mâu thuẫn, nói cách khác muộn nhất là thời kì đại học hai anh em đã gặp nhau, khuôn mặt của hai người xa lạ giống nhau như đúc.

Dựa theo tính cách Hoàng Chinh, ông ta sẽ cảm thấy mắc nợ vô hạn với người em bị bố mẹ mình bỏ rơi này, mới có sự dung túng về sau. Nhưng Hoàng Bình thì sao? Sau khi hắn biết chân tướng sẽ có cảm xúc gì?

Hoặc nữa là Hoàng Bình có tình cảm gì đối với Tô An - bạn gái của Hoàng Chinh, mẹ của cô ấy. Chỉ với ba lần tiếp xúc với Hoàng Bình, cảm giác Hoàng Bình mang lại cho cô ấy rất mâu thuẫn, tình cảm của hắn dành cho Tô An quá phức tạp, kiểu tình cảm phức tạp này ở một mức độ nào đó đã chuyển dời sang cô ấy.

Quý Nham gật đầu, "Không sai, bố mẹ Hoàng Chinh cũng nói như vậy, Hoàng Chinh bảo bọn họ trốn, còn về lý do bọn họ hỏi thế nào Hoàng Chinh cũng không chịu nói."

Tô Mặc giải thích bổ sung: "Tên "Ngũ tiên sinh" này lần đầu tiên xuất hiện cũng vào 12 năm trước, nói cách khác Hoàng Bình hoàn toàn đi lên con đường phạm tội từ 12 năm trước, mới có vụ bắt cóc 10 năm trước, từ đó về sau hắn bặt vô âm tín vài năm, mấy năm nay mới quay lại ngón nghề, mà ADN vết máu ở tầng hầm Ngôi nhà thiên sứ, ăn khớp với cái chúng ta lấy trên người Hoàng Bình, không mảy may nghi ngờ nữa chính là của Hoàng Chinh."

Anh ấy lấy hơi, tiếp tục nói: "Vụ án Tống Duy hắn làm quá chặt chẽ, thông tin thi thể quá ít, chiếc xe van kia được xe tải hạng nặng kéo đến cửa cục cảnh sát, tài xế chỉ là người giao hàng bình thường, nhân đơn của khách hàng và lấy hàng từ một bãi đỗ xe quy mô lớn, anh ta căn bản không biết thùng xe có cái gì. Bọn anh kiểm tra camera giám sát của bãi đỗ xe quy mô lớn kia, vừa khéo video ghi hình trong một tuần gần nhất lại bị người ta rắp tâm phá hủy. Mở rộng phạm vi điều tra đến camera giao thông vùng lân cận, căn bản không có tung tích chiếc xe van, nếu hắn dùng thủ đoạn cũ, dùng xe tải hạng nặng vận chuyển xe van, đoạn đường kia lại vừa đúng là đầu mối giao thông then chốt, số lượng xe tải hạng nặng rất nhiều, phạm vi điều tra bị phóng đại vô hạn, không khác gì mò kim đáy bể."

Tô Mặc nói một đoạn dài, Tô Mộ Tinh nghe mà đau đầu, điều tra vụ án hình sự cô ấy không hiểu, nói trắng ra chính là trong vụ án Tống Duy, chứng cứ quá ít. Cô ấy thở dài thườn thượt, "Bố mẹ Hoàng Chinh mất tích lúc nào?"

Quý Nham: "Ngày 9 tháng 9, 12 năm trước."

Tô Mộ Tinh sửng sốt, cô ấy khẽ nhíu mày, "Ngày 9 tháng 9?"

Quý Nham không rõ nguyên do trong đó, "Sao vậy?"

Ấn đường của Tô Mộ Tinh nhăn lại càng sâu, "Ngày 9 tháng 9 là sinh nhật mẹ em."

Tô Mặc sững người, "Không phải chứ, trên thẻ căn cước của cô không phải ngày này."

Tô Mộ Tinh giải thích: "Trên thẻ căn cước là sinh nhật âm lịch, dương lịch là ngày 9 tháng 9, em không thể nhớ nhầm."

Cô ấy nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng cất tiếng, "Ngày trước em từng nhận được hoa hồng của một người thần bí tặng, bó đầu tiên là 98 bông, sau lại chỉ đưa đến độc một bông, cộng vào vừa vặn 99 bông."

Quý Nham nói: "Kẻ thần bí là Hoàng Bình." Đây là sự thật đã định.

Trong đầu Tô Mộ Tinh chợt có ánh sáng lóe lên, hiện lên một chuỗi con số, cô ấy hoàn toàn kinh ngạc: "Hai số cuối của số điện thoại lạ mỗi lần em nhận được cuộc gọi cũng là 9."

Chết tiệt.

Thế nào mà bây giờ cô ấy mới nhớ tới.

Một tay Tô Mặc vuốt cằm, ánh mắt dò xét: "Ý của em là?"

Tô Mộ Tinh lập tức trả lời: "Hoàng Bình có chấp niệm với tổ hợp số này."

Hoặc có thể nói đây là kí hiệu đặc thù.

Giống như hình xăm màu đen.

Là dấu hiệu sở thích cá nhân cực đậm.

Vẻ mặt Tô Mặc căng thẳng, một lát, anh ấy kéo viên cảnh sát vừa từ phòng họp ra, "Trích xuất camera giám sát các con đường lân cận bãi đỗ xe trong vụ Tống Duy, điều tra biển số xe các xe tải hạng nặng, chỉ cần có số 9 đều lọc ra cho tôi!"

Viên cảnh sát trẻ sửng sốt, rõ ràng có phần bất đắc dĩ: "Đội trưởng Tô... vẫn phải dò camera à... không phải..."

Quý Nham lạnh giọng cắt ngang: "Đừng nói lời thừa thãi, cứ theo đội trưởng Tô nói mà làm, tìm hết thảy các biển số xe hàng có số 9, điều tra triệt để."

Viên cảnh sát trẻ hậm hực nhận lệnh, quay đầu vội vã chạy đi.

Trên hành lang rơi vào tĩnh lặng.

Tô Mặc ngước mắt nhìn mặt đồng hồ, "Thời gian cũng tầm tầm rồi, có phát hiện trong tầng hầm Ngôi nhà thiên sứ, hiện tại hắn lại bị lột bỏ thân phận Hoàng Chinh, xem hắn còn có thể nói dối kiểu gì...." Anh ấy ngó Quý Nham, "Hai ta cùng nhau vào thôi."

Quý Nham gật mạnh đầu với anh ấy, giây tiếp theo, tầm mắt dừng ở Tô Mộ Tinh, "Tiểu Mộ, hay là em về trước..."

Tô Mộ Tinh lắc đầu, "Đã đến bước này, hiện tại bảo em tránh né cũng không còn kịp rồi."

Quý Nham nghẹn lời, ngẫm nghĩ, ánh mắt đảo qua Tô Mặc cầu cứu, Tô Mặc nhếch mi đi thẳng vào phòng thẩm vấn bên cạnh.

"......"

Hai người một trước một sau vào phòng thẩm vấn, Tô Mộ Tinh thì quay đầu đi vào phòng quan sát.

Cách kính một chiều, ba người ngồi mặt đối mặt, Hoàng Bình vẫn là bộ tây trang đen như ngày hôm qua.

Thẩm vấn bắt đầu, vấn đề đầu tiên đã là nút chết.

Quý Nham hỏi: "Tên."

Hoàng Bình không phải Hoàng Chinh, nhưng Hoàng Bình cũng không phải tên thật.

Hoàng Bình cúi đầu không nói.

Giọng Quý Nham lạnh lùng lặp lại một lần, "Tên!"

Hoàng Bình cười khẽ, "Hoàng Chinh."

Tô Mặc hừ lạnh: "Ông không phải." Tay phải anh ấy chợt đẩy, đem một xấp lớn tư liệu hình ảnh âm thanh cùng báo cáo giám định dấu vết ném tới trước mặt Hoàng Bình.

Hoàng Bình cúi đầu nhìn một cái, ngữ khí bình tĩnh như cũ: "Cậu nói không phải thì không phải thôi."

Hai tay Tô Mặc đan nhau đặt ở trên bàn, "Vết máu trong tầng hầm Ngôi nhà thiên sứ là thế nào?"

Nghe vậy, đôi mắt Hoàng Bình hiện lên một tia kì quái, thoáng qua trong chốc lát, "Tôi không biết cậu đang nói cái gì." Giọng điệu của hắn ta bình ổn, "Nếu tôi đã không phải là Hoàng Chinh, làm sao có thể biết cô nhi viện của Hoàng Chinh xảy ra cái gì."

Quý Nham nói: "ADN của vết máu khớp với của ông."

Hoàng Bình dường như là giọng kinh ngạc, "Đột nhiên nhớ ra... hình như tôi có anh sinh đôi tên là Hoàng Chinh... Phỏng chừng là ông ấy đi."

Tô Mặc trầm giọng nói: "Ngày hôm qua không phải ông còn tự xưng chính mình là Hoàng Chinh, tố giác bạn mình là Hoàng Bình buôn người còn giết người à?"

Hoàng Bình cười giả lả trả lời: "Xin lỗi, tâm huyết dâng trào đùa giỡn, tôi với anh tôi chán quá."

Quý Nham quát lớn: "Đùa giỡn? Đùa cợt cảnh sát vui lắm hả?"

Hoàng Bình hơi hơi cúi đầu, thái độ cực thành khẩn, "Xin lỗi, chấp nhận chịu trừng phạt."

"......"

"......"

Bên kia, Tô Mộ Tinh hừ lạnh.

Hoàng Bình rõ ràng là giở trò vô lại, hắn bị bóc cái vỏ Hoàng Chinh, liền mượn bậc thang đi xuống, thừa nhận bản thân là em trai Hoàng Chinh.

Thân phận em trai này, cảnh sát vẫn hoàn toàn không biết gì cả, hắn thừa nhận cũng không sao.

Thẩm vấn tiến hành một cách đứt quãng, từ buổi sáng đến buổi chiều, gần như tiến triển bằng không.

Điểm đột phá chân chính đến từ camera giao thông, một tổ gần như dùng thời gian cả ngày để theo dõi camera, trong số lượng lớn xe tải, khoanh vùng ra gần 200 chiếc xe tải hạng nặng có biển số xe chứa số 9, theo dõi toàn diện quỹ đạo di chuyển của hai trăm chiếc xe tải này trong thành phố, trong đó có hơn 150 chiếc ra khỏi ranh giới tỉnh, hơn 50 chiếc còn lại chia ra hướng về các huyện khác nhau ở An Thành, mà nơi xuất hiện cuối cùng của hai chiếc trong số đó là đoạn quốc lộ gần khu quy hoạch mở rộng Thành Tây.

Khu quy hoạch mở rộng Thành Tây, ở ngoại ô thành phố, cách Ngôi nhà thiên sứ rất gần.

Suy đoán căn cứ theo thời gian tử vong của Tống Duy, thời gian phù hợp chỉ có một chiếc xe vận tải hạng nặng mang biển số: 【SXX99】.

Căn cứ hiển thị camera, thời điểm cuối cùng xe vận tải xuất hiện là 9 giờ tối, vào thời điểm tương đồng, Hoàng Chinh xuất hiện trong camera biệt thự của Diệp Lộ ở Thanh Thiển Ốc, nói cách khác, nếu người trên xe tải là hung thủ, chỉ có thể là em trai Hoàng Chinh, là Hoàng Bình.

Manh mối vừa có, Quý Nham mang theo tổ viên tức tốc đến khu quy hoạch mở rộng Thành Tây, tìm kiếm xe tải.

Hoàng Bình rất giảo hoạt, đến vấn đề mấu chốt, liền không nói một lời.

Mãi cho đến buổi tối, vẫn chưa cạy ra được thông tin có tí hữu dụng nào từ miệng Hoàng Bình, Tô Mặc bực bội muốn chết, hút thuốc cho hả giận ở ngoài hành lang.

Nửa giờ sau, nhận được điện thoại của Quý Nham, quả thật đã tìm được chiếc xe mục tiêu ở khu quy hoạch mở rộng Thành Tây, bị vứt bỏ trong một kho hàng cũ nát.

Xe tải đã được cọ rửa, nhưng Quý Nham cùng thành viên tổ dấu vết phát hiện được nửa dấu vân tay ở đường vân lốp sau xe, đồng thời, tìm được dấu vết nghi là máu ở khe cửa và trên đường vân da của vô lăng xe tải.

Xem chừng Hoàng Bình đã quá tự tin, tự cho là xe tải chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

Đoàn người phong tỏa chiếc xe cùng kho hàng, thành viên tổ giám định dấu vết thu thập mẫu vật rồi gấp rút đến phòng giám định vật chứng.

Một khi có kết quả giám định ADN vết máu cùng vân tay, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì có thể là chứng cứ trực tiếp cho việc Hoàng Bình mưu sát Tống Duy.

Vụ án Tống Duy, có chỗ đột phá, mà vụ buôn người cùng cái chết của Tô An, đáp án vẫn không rõ ràng.

Tô Mộ Tinh ngồi cả một ngày ở phòng quan sát, cũng nghển cổ nhìn Hoàng Bình suốt một ngày, cô ấy thật sự không chịu đựng nổi, đi ra phòng vệ sinh vốc mấy vốc nước lạnh rửa mặt, bàn tay chống trên bồn rửa tay, đờ đẫn nhắm đôi mắt một lúc.

Đã có tiến triển rất lớn rồi.

Nên vui vẻ chứ.

Ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên bên hông có một đôi tay vòng lên, ôm eo cô ấy, Tô Mộ Tinh bỗng mở mắt ra.

"Vợ ơi." Giọng nói thong dong của người đàn ông khẽ khàng lan tràn từ trên đỉnh đầu.

Tô Mộ Tinh vui sướng, vội không chờ nổi xoay người lại, ngước mắt nhìn anh ấy: "Anh đến lúc nào?"

Hứa Thanh Nhiên giơ tay, ngón tay lau nhẹ giọt nước chảy xuống bên thái dương của Tô Mộ Tinh, nói giọng dịu dàng: "Tan làm là tới luôn."

Hai tay Tô Mộ Tinh túm hai bên vạt áo Hứa Thanh Nhiên, giúp anh ấy cài lại cúc áo bị lỏng, "Sao anh biết em còn ở cục cảnh sát?"

Động tác tay của Hứa Thanh Nhiên không dừng, khẽ nói: "Anh em bảo."

Nhắc tới Tô Mặc, Tô Mộ Tinh bĩu môi, "Anh vừa chạm mặt anh ấy rồi?"

Hứa Thanh Nhiên hơi hơi gật đầu.

Tô Mộ Tinh nóng nảy, "Có phải anh ấy đánh anh không?" Giọng nói của cô ấy lơ đãng nâng cao thêm mấy đề-xi-ben, "Anh ấy đánh anh, em sẽ gi.ết anh ấy!"

Hứa Thanh Nhiên bật cười, "Vì sao cậu ta muốn đánh anh?"

Tô Mộ Tinh nói nghiêm chỉnh: "Sáng nay anh ấy bảo, gặp anh lần nào đánh anh lần ấy."

"......"

Tô Mộ Tinh buông vạt áo anh ấy, cánh tay hơi chùng xuống, "Vụ án Tống Duy xem chừng có thể phá."

Hứa Thanh Nhiên nhẹ nhàng nhéo nhéo cánh mũi cô ấy, "Vậy sao em còn không vui?"

Tô Mộ Tinh khẽ thở dài một tiếng, ngữ khí khó nén thất vọng: "Vụ buôn người và vụ mẹ em.... vẫn không có manh mối."

Hứa Thanh Nhiên lắc đầu không đồng ý, "Ai bảo không manh mối?"

Tô Mộ Tinh khó hiểu, lẳng lặng nhìn anh ấy.

Hứa Thanh Nhiên cúi đầu nhìn thẳng cô ấy, nhè nhẹ nói: "Không phải anh đến một mình." Anh ấy dừng một chút, giọng nói trầm mà chậm rãi: "Tưởng Mộng hiện đang ở phòng thẩm vấn."

Tô Mộ Tinh khiếp sợ: "Cái gì?!"

Hứa Thanh Nhiên duỗi tay xoa má cô ấy, giải thích: "Con bé hiện tại ở phòng thẩm vấn, đứng ra làm người làm chứng."

Tô Mộ Tinh hoàn toàn không hiểu nổi, lẩm bẩm lặp lại: "Sao có thể... Sao có thể..." Thái độ Tưởng Mộng cự tuyệt cô ấy rất quyết liệt, cái gì cũng không chịu nói.

Hứa Thanh Nhiên nói: "Có lẽ nghe lời khuyên của Diệp Mạc Đình... Hơn nữa, con bé có thể làm phẫu thuật cấy ghép tim, nếu phẫu thuật thành công, có lẽ còn có thể sống khỏe mạnh."

"Có thể làm phẫu thuật?"

"Đúng vậy."

Tô Mộ Tinh dường như có thể hiểu thêm, sự tuyệt vọng của Tưởng Mộng đến từ cái chết, nhưng nếu có thể tiếp tục sống, cho con bé hi vọng sinh tồn, có lẽ tất cả đều sẽ khác.

Cô ấy vừa mừng vừa sợ, "Phẫu thuật là anh làm à? Có thể thành công không?"

Hứa Thanh Nhiên đứng dậy, gật đầu dứt khoát, bàn tay nâng má Tô Mộ Tinh, ngón tay trìu mến vuốt ve mấy cái, "Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn sẽ là anh, em phải tin tưởng anh."

Đôi đồng tử của Tô Mộ Tinh thoáng chốc nổi tầng sương mù, vui từ tận đáy lòng, cánh tay cô ấy ôm ghì Hứa Thanh Nhiên, nhất thời không biết nói gì, cứ ngốc nghếch gọi tên anh ấy: "Hứa Thanh Nhiên Hứa Thanh Nhiên Hứa Thanh Nhiên......"

Đầu ngón tay Hứa Thanh Nhiên nhẹ nhàng gõ chóp mũi Tô Mộ Tinh, khẽ dỗ cô ấy: "Gọi chồng đi."

Tô Mộ Tinh kiễng cao chân, sáp lại hôn lung tung trên mặt anh ấy, giọt nước nóng bỏng nơi khóe mắt rơi tí tách, mang theo một chút giọng mũi, lại không giấu được vẻ nũng nịu, "Chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi..."

Khóe miệng Hứa Thanh Nhiên giương nụ cười rạng ngời, để mặc Tô Mộ Tinh hôn anh ấy như chim gõ kiến, tình yêu trong đôi mắt cuồn cuồn tầng tầng lớp lớp.

Buổi tối đưa Tưởng Mộng cùng Diệp Mạc Đình tới cục cảnh sát, anh biết Tô Mộ Tinh chắc chắn sẽ vui vẻ, chỉ là không ngờ niềm vui của cô ấy vượt xa tưởng tượng của anh.

Tô Mộ Tinh nâng mặt anh ấy, hôn từng cái một, dịu dàng lại nồng nhiệt, từ đôi mắt mà xuống, dừng ở mũi, môi, lại lộn trở lại, theo gò má hướng lên, cuối cùng ngừng ở trán.

Phòng vệ sinh có người đi ra, khóe mắt Hứa Thanh Nhiên thoáng thấy vẻ tìm tòi trong mắt đối phương, cuối cùng hơi đẩy cô ấy ra một chút, nói giọng khàn khàn: "Được rồi... về nhà lại hôn sau."

Tô Mộ Tinh vội gật đầu không ngừng, nước mắt rơi xuống, tâm trạng Hứa Thanh Nhiên chợt căng thẳng, giúp cô ấy lau nước mắt, "Khóc cái gì?"

Tô Mộ Tinh nhếch nhếch khóe môi, nhưng nhất thời không biết phải nói từ đâu, hai tay Hứa Thanh Nhiên ấn đầu vai Tô Mộ Tinh, đẩy cô ấy đi ra ngoài, "Đi nào, đi xem Tưởng Mộng nói gì."

Tô Mộ Tinh bị Hứa Thanh Nhiên đẩy đi ra ngoài, hai người dời bước ra hành lang, Tô Mặc đâm đầu chạy về phía trước, hai ba bước lại phanh lại, "Tiểu Mộ! Chứng cứ Tưởng Mộng xác nhận cùng những chứng cứ đã có, cộng thêm manh mối Quý Nham truy tìm được, dấu vân tay kia bước đầu giám định là của Hoàng Bình, hắn chạy không được rồi."

Tầm mắt Tô Mộ Tinh dừng ở Tô Mặc, nghe anh ấy nói xong, trong lòng nổi lên nghi hoặc, biểu cảm của Tô Mặc hơi sai sai.

Tô Mặc tiếp tục nói: "Hoàng Bình chịu mở miệng, cái chết của cô, cái chết của Tống Duy, hắn đồng ý nói."

Tô Mộ Tinh nghiêng mắt nhìn mắt Hứa Thanh Nhiên, giây tiếp theo, tầm mắt dịch về Tô Mặc, "Đây không phải chuyện tốt sao?"

Tô Mặc gật đầu, "Hắn có điều kiện."

Trái lại, Tô Mộ Tinh không bất ngờ, "Hắn muốn nói với em phải không?"

Tô Mặc không nói, mặc nhận.

Hoàng Bình quá biến thái, lại quá tàn nhẫn với Tô Mộ Tinh.

Tận tai nghe chính miệng kẻ sát nhân giải thích, vì sao giết mẹ mình, lại vì sao giết bạn mình.

Tô Mộ Tinh hít vào một hơi thật sâu, trong dự kiến.

Bàn tay Hứa Thanh Nhiên ấn bả vai Tô Mộ Tinh, khe khẽ trấn an: "Đừng sợ."

Tầm mắt Tô Mặc nhìn Hứa Thanh Nhiên phía sau Tô Mộ Tinh, một lát, lại dịch về phía trước, dừng ở mặt Tô Mộ Tinh, bất đắc dĩ mở miệng: "Hoàng Chinh không chết, ở trong tay hắn, hắn muốn giao dịch."

Đôi mắt Tô Mộ Tinh sáng như sao, "Hoàng Chinh không có việc gì chứ? Giao dịch gì?"

Yết hầu Hứa Thanh Nhiên khẽ nhúc nhích, theo đó lên tiếng: "Hắn muốn dùng tính mạng Hoàng Chinh, đổi lấy tính mạng của mình, muốn cảnh sát thả hắn?"

Tô Mặc nặng nề thở dài, thần sắc trở nên ảm đạm, anh ấy lắc đầu: "Vừa khéo tương phản."

Tô Mộ Tinh nghe được mà như lọt vào trong sương mù, "Rốt cuộc có ý gì?"

Tô Mặc khàn tiếng mở miệng: "Hắn muốn dùng mạng sống của Hoàng Chinh, đổi lấy cái chết của mình."

Anh ấy hơi ngừng rồi mới khẽ tiếp tục: "Hoàng Bình nói, hắn có thể nói cho chúng ta biết tăm tích của Hoàng Chinh, điều kiện là giết hắn, hoặc không thì Hoàng Chinh sống không nổi đến ngày mai."

Niềm vui sướng của Tô Mộ Tinh lúc trước biến mất tông mất dạng trong khoảnh khắc, vẻ mặt nhanh chóng hạ nhiệt độ, lạnh tới đáy.

Tô Mặc nói: "Hắn muốn em ra tay, giết hắn, hắn sẽ thả Hoàng Chinh."

Dứt lời.

Chân Tô Mộ Tinh mềm oặt, không tự chủ mà lui về phía sau, tì vào lồng ngực Hứa Thanh Nhiên, Hứa Thanh Nhiên ôm chặt lấy cô ấy, không để cô ấy nghiêng xuống.

Trán Tô Mộ Tinh bắt đầu đổ mồ hôi, cười lạnh lùng: "Vì sao lại là em?"

"Xin lỗi."

Bình luận

Truyện đang đọc