HÔN NHÂN DỤC VỌNG: CỐ PHU NHÂN MUỐN CHẠY?


"Thì ra...anh đã vốn không tin tưởng em"
Tiêu Nhã cười nhạt.

Cho dù có quay ngược thời gian thì hắn vẫn như vậy, không tin tưởng cô!
Tư Dật nghiến răng, lập tức đứng dậy.
*Xoảng
Bát cháo bị hắn hất cuống vỡ thành từng mảnh, chảo nóng vương xuống sàn, âm thanh vỡ nát vang dội trong phòng, trái tim cô cũng như vậy, dần dần không thể hàn gắn lại.
Tiêu Nhã vô thức mân mê ngón tay, có lẽ mọi thứ rồi cũng đi đúng quỹ đạo của nó thôi.
*Rầm
Hắn bước ra ngoài, cũng không quên đóng sầm cánh cửa thật mạnh.

Hắn...tức giận rồi!
- -----------
Tạ Đô đứng ngoài cửa thì nghe thấy âm thanh, định xông vào thì thấy hắn bước ra.
"Thiếu gia....có chuyện gì sao? Tôi vừa nghe thấy âm thanh...."
"Dọn dẹp đi!"
Không để cậu nói hết, hắn liền ngát lời, lạnh lùng bước qua.
Tạ Đô nhanh chóng bước vào trong, hóa ra là bát cháo vỡ.

Cậu nhìn sang Tiêu Nhã, vẻ mặt của cô....chắc hẳn hai người đã xảy ra chuyện.

"Phu nhân cứ nghỉ ngơi, tôi sẽ dọn cho"
Cô cười nhẹ, gật đầu cho qua chuyện rồi đắp chăn nằm xuống.
"Phiền cậu rồi"
- ----------
*Két
Cửa hầm mở ra, Tư Dật đùng đùng sát khí bước vào.

Mấy người hầu nhìn hắn như thấy thần thánh, con mắt sáng rực không thể rời khỏi người hắn.
"Cậu chủ tha mạng, tụi tôi thất trách, mong cậu bỏ qua"
"Chúng tôi chỉ sơ suất một chút, mong cậu bỏ qua"
"..."
Hết quỳ lạy thì van xin.

Đôi mày hắn bất giác chau lại, Tư Dật tặc lưỡi nhìn bọ họ bằng nửa con mắt.
"Sơ suất một chút? Nực cười thật!"
"Nào là xé nát bộ mặt phu nhân, nào là hận thù, coi bộ các người không biết thân biết phận cho lắm?"
Từ khi hắn biết bọn họ bàn tán cô thế nào thì đã không còn hai từ tha thứ! Mấy người hầu khiếp sợ nhìn hắn.

Thân thể run lên bần bật, làm sao, làm thế nào mà hắn có thể biết???
"Có vẻ như phải cần giáo huấn một chút, quản gia à!"
Quản gia cúi đầu tuân lệnh, hắn quay lưng rời đi mặc kệ bọn họ van xin thẩn khiết như nào.

"Đừng mà, tôi hứa sẽ làm trâu làm ngựa cho Cố gia, xin ngài!"
Bất chợt Tư Dật xoay người lại, bọn người hầu cũng được một phen vui mừng, bày rõ vẻ mặt hớn hở nhìn hắn như đang trông chờ thứ gì đó.
"Suýt thì quên, ngoại trừ cô gái nhỏ tuổi đó và bà Vương"
"Hả, cái gì?!?!"
Bọn người hầu trợn mắt nhìn Nhược An Hy và bà Vương, ánh mắt hiện rõ vẻ thù địch.

Làm thế nào mà hai người họ lại có được đặc ân đó cơ chứ!
"Ha"
Bước qua khỏi cánh cửa, hắn không quên cười lạnh một tiếng.

Cánh cửa khép lại, không khí u tối bao trùm căn hầm, từng tiếng kêu thảm thiết van xin vang liên hồi cũng là lúc...cuộc đời của bọn họ đặt dấu chấm hết.
- -----------
Tạ Đô dọn xong thì ra ngoài.

Căn phòng phảng phất hương thơm của hoa nhài.

Một mùi hương dịu nhẹ.

Có lẽ là từ hoa viên.
Tiêu Nhã ngồi ngẫm nghĩ.

Rốt cuộc cô có gì để bọn chúng hành động như thế?
Nếu nghĩ kỹ lại thì chẳng phải là từ lúc cô cưới Tư Dật mới xảy ra chuyện hay sao....
Tiêu Nhã nhếch môi.

"Yên ổn lại không muốn, lạ thật đấy Tiêu Kì"
Xem ra món nợ của Tiêu gia đã đến lúc thanh toán rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc