HÔN NHÂN DỤC VỌNG: CỐ PHU NHÂN MUỐN CHẠY?


Cô nhanh chân vào nhà, trở về căn phòng của mình rồi bước vào phòng tắm, cởi bỏ bộ quần áo dính đắt bẩn xuống nền sàn.

Đôi chân thon dài nhẹ nhàng bước vào bồn tắm.

Cả thân thể cô từ từ nhấn chìm trong nước.

Làn nước sóng sánh tươi mát ôm trọn lấy thân thể khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tiêu Nhã bây giờ rất khổ não, phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự rung động đó.

Nếu còn có lần sau không biết cô còn có thể khống chế nổi không.
"Aizzz...nghĩ mà đau đầu"
Thực sự phiền não, Tiêu Nhã úp mặt vào nước cho tỉnh táo.

Cô cầm lấy một ít sữa tắm, thoa lên người, mùi hương thơm ngát cứ thế lưu lại trên làn da trắng nõn của cô.

"Chậc, với cái làn da này của mình đi quảng cáo sữa tắm là chuẩn cơm mẹ nấu"
Nghĩ lại mới thấy, chẳng phải cô vừa tốt nghiệp đã đi lấy chồng luôn rồi???? Thế thì...cô vẫn chưa từng đi làm việc nhỉ???
Sau một hồi cô cũng tắm xong, Tiêu Nhã cầm khăn bông lau người.

Cô với tay đến kệ để quần áo.
"Ơ, quên lấy quần áo rồi"
Tiêu Nhã quấn khăn bông bước ra ngoài, mái tóc chưa lau nhỏ nước trên sàn.


Vừa định mở cửa tủ lấy đồ bỗng cửa phòng mở toang.

Cô giật mình nhìn sang.
"A, anh....anh sao không gõ cửa"
Là Cố Tư Dật, cái tên chó bự đây mà! Theo phản xạ Tiêu Nhã vội vàng lấy tay bắt chéo che trước ngực.

Hai mặt đột nhìn nóng bừng nhìn hắn.

Ngược lại hắn đứng đó không phản ứng gì, ánh mắt đảo lên đảo xuống rồi lẩm bẩm.
"Ngon thế..."
"Hả?!?!"
Tiêu Nhã không nghe rõ lắm, hắn không nói gì, đứng nhìn rồi rời khỏi phòng.
Cảnh cửa khép lại, Tiêu Nhã vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tình huống lúc nãy là gì vậy???
- ----------
Tư Dật trở lại phòng làm việc, hắn đóng sầm cửa lại.

Tạ Đô ở bên trong đang xem tài liệu thì giật mình.
"Thiếu gia, có chuyện gì à?"
Cậu khó hiểu nhìn hắn.
"Không có gì"
Ôi cái không có gì mà sao vành tai đỏ lựng thế kia? Lại muốn lừa cẩu độc thân cậu cơ à?
Tư Dật ngồi vào ghế, tay đan lại chống trán rồi suy ngẫm.


Bất chợt hắn xoay ghế nhìn chằm chằm vào Tạ Đô.
Cái ánh nhìn đó là ý gì vậy chứ? Cậu đổ mồ hôi hột, mắc mớ gì nhìn bóng lưng người ta chằm chằm vậy, thích thì đi nhìn Cố phu nhân đi chứ???
"Thiếu gia, ngài...ngài có việc gì muốn nói với tôi sao?"
Tạ Đô đặt xấp tài liệu xuống, xoay người đối diện với Tư Dật, khuôn mặt gượng gạo nhìn hắn.
"Hm....tôi muốn hỏi cái này"
Nghe giọng điệu của hắn khá nghiêm trọng, Tạ Đô liền tập trung lắng nghe, e rằng có chuyện gì đó rồi.
"Vâng ngài cứ nói"
Tư Dật ngả người vào ghế, chân bắt chéo lên.
"Một người phụ nữ ăn mặc hở hang trước mặt cậu là có ý gì, có phải là muốn 419 không?"
Tạ Đô hơi bất ngờ, tự dưng hỏi cậu cái chuyện tế nhị, không lẽ.....
"Dạ?"
"Ý ngài là sao ạ?"
Tư Dật hơi mất kiên nhẫn nhìn cậu.
"Thì là kiểu chỉ quấn mỗi cái áo tắm rồi để cậu nhìn ấy!"
"Áo tắm? Ngài nói đến phu nhân sao?"
"Không phải, là...một người phụ nữ thôi"
Ai mà chả biết phụ nữ của ngài chỉ có mình phu nhân thôi chứ?
Tạ Đô vừa định trả lời liền bị Tư Dật chặn lời.
Hắn thở dài nhìn cậu rồi bỗng dưng đứng dậy.
"Chắc là vậy rồi.

Những kẻ không có vợ như cậu đúng là chẳng giúp được gì.

Haizzz"
Nói rồi Tư Dật liền bước ra khỏi phòng để lại một mình Tạ Đô ngồi bơ vơ đang hoang mang.

Hắn đây là đang khịa cậu???
"Hơ, làm thuộc hạ 24/7 thế này thì kiếm đâu ra vợ hả thiếu gia của tôi????"
Cuộc đời đúng là như cọng lông không bao giờ thẳng....
Còn.....


Bình luận

Truyện đang đọc