HÔN NHÂN DỤC VỌNG: CỐ PHU NHÂN MUỐN CHẠY?


"A..."
Còn chưa kịp nghe quản gia trả lời, hắn đã bị cô đầy ngã xuống giường, chiếc điện thoại yêu quý cũng rơi xuống nền sàn.

Màn hình liền biến thành màu đen.
Tư Dật trợn mắt nhìn cô.

"Chàng trai trẻ, anh muốn làm trên hay làm dưới trước?"
Cô dùng lực khóa chặt hai tay hắn lên đỉnh đầu.

Lại còn dùng ánh mắt nham hiểm, giọng điệu mê hoặc đó mà bỡn cợt hắn.

Không ngờ cô lại cầm thú đến vậy!
"Vợ à, em bình tĩnh chút"
Tư Dật kháng cự, hắn muốn ngồi dậy nhưng chẳng biết thế quái nào mà cô lại mạnh đến vậy, tay hắn còn không thể nhúc nhích nổi.
"Ồ, có phải ý anh là làm từ từ cho sướng đúng không, hửm?"
Cô vừa nói vừa cười với hắn, ánh mắt tràn đầy dục vọng, đôi mày nhích lên nhích xuống hai cái khiêu khích hắn.
"Em không được tỉnh táo lắm, có thể buông anh ra trước được không?"
Cố Tư Dật bất lực nhìn cô.


Hắn cũng không ngờ khi bị kích thích cô sẽ thành bộ dạng này.

"Hmm....có lẽ em không tỉnh táo được là vì anh đấy!"
Tiêu Nhã vừa nói xong, tay cô liền kéo áo hắn lên.

Khuôn ngực rắn chắc, cơ bụng 8 múi ngon lành dâng đến tận miệng.

Cô tủm tỉm nhìn hắn như con hổ chết đói vớ được miếng mồi ngon.
"Em...em làm cái gì đấy?!?!"
Tư Dật hoảng hốt nhìn cô.

Tiêu Nhã rút thắt lưng của anh, cột khóa hai tay vào đầu giường.

Rốt cuộc cô học cái trò này ở đâu vậy trời ơi????
Từng ngón tay thon dài mềm mượt mơn trớn trên da thịt hắn, Tư Dật bị kích thích đến run người.
Cầm thú! Cô chính là cầm thú! Tại sao hắn lại là người nằm dưới cơ chứ????
"Ư.....hm....a....nhột..."
Cô nhẹ nhàng liến cổ hắn rồi lại nhẹ nhàng cắn vào đánh dấu chủ quyền.

Tiêu Nhã đặt tay lên ngực hắn, tinh nghịch đùa cợt nhũ hoa đỏ hồng rồi nắn chặt.
"A....đừng...."
Áo anh bị kéo lên đến tận cổ, tay cô vẫn không yên phận mà mò xuống khóa quần, dứt khoát kéo khóa xuống, vật nóng hổi kia hóa ra đã sớm ngóc đầu dậy rồi.

Tiêu Nhã ngắm nhìn rồi khẽ cười.
"Cơ thể anh rất thành thật đấy"
Tư Dật đỏ mặt, hai mắt anh nhắm chặt lại, miệng thở hổn hển.

Sống bao năm trên đời, không ngờ Cố Tư Dật hắn lại phải nằm dưới!!!!
Tiêu Nhã vuốt ve vật nhỏ, vuốt lên vuốt xuống rồi lại chà xát nó với hai bàn tay của mình.

Hắn không nhịn được khẽ gầm một tiếng.


Cảm giác cứ khó chịu như muốn nổ tung nhưng tay cô lại siết chặt lấy vật nhỏ rồi cười ma mị.
"Anh chưa được phép xuất!"
Đôi mày anh chau lại chịu đựng.

Tiêu Nhã cầm lấy vật nhỏ đưa vào miệng nhấm nháp, vật nhỏ nóng hổi như muốn đốt cháy lưỡi cô.

Tư Dật giật nảy người, cảm giác nóng ran và ướt át, cuối cùng hắn không chịu được mà thả từng binh lính vào khuôn miệng nhỏ bé của cô.

"Đừng....hộc...."
Tiêu nhã cười hài lòng, ăn sữa chua thật ngon lành.

Cô cởi bỏ chiếc váy vướng víu trên người, rồi đến cả đồ trong cũng bỏ nốt.
"Ngoan nào ~"
Cô sát lại gần hắn, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên môi hắn.

Chiếc lưỡi luồn lách vào khoang miệng hắn, chủ động quấn lấy lưỡi hắn.

Tư Dật cũng đáp lại cô, môi hắn mút chặt lấy môi cô, cả hai đều gặm nhắm, hôn sâu đến mức hắn như muốn tan chảy.
"Ưm...hm.....ư.....ah.....hộc"
Người đưa, người đẩy, cả hai đều phối hợp nhịp nhàng.


Cô ngồi lên người hắn, vật nhỏ dần dần lấp đầy hang động ướt át kia.
"A.....ư.....ah~"
Tiêu Nhã nhấp lên nhấp xuống, một làn nước đỏ thẫm chảy xuống, thấm vào ga giường.

"Hộc hộc.....ư...."
Tư Dật cũng nhanh chóng bắt theo nhịp của cô.

Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng, tiếng rên kiều diễm của người phụ nữ và tiếng gầm của người đàn ông hòa vào nhau khiến người nghe thấy cũng phải đỏ mặt.

Tiếng sột soạt của chăn ga và tiếng cọt kẹt của giường làm xáo động bầu không khí trong phòng.

Tiêu Nhã thở hổn hển nhìn anh, ánh mắt mơ hồ ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng của anh.

Thật giống chú chó bự, đáng yêu quá đi!!!
Cô vươn lên, tay thành thục tháo khóa cho anh, môi khẽ cong cong.
"Anh có muốn nằm trên không?"
Còn.....


Bình luận

Truyện đang đọc