HÔN NHÂN DỤC VỌNG: CỐ PHU NHÂN MUỐN CHẠY?


"Ưm, trời sáng rồi à"
Tư Dật mắt nhắm mắt mở nhìn về hướng cửa sổ.

Hôm nay quả thật là trời đẹp!
Hắn quay sang nhìn Tiêu Nhã đang say trong giấc mộng mà phì cười.

"Đúng là hôm qua em làm anh phát điên"
Nói xong, hắn rời khỏi giường, bước vào nhà tắm tiến hành tắm rửa cho sạch sẽ.
Làn nước mát lạnh chảy dọc khắp cơ thể hắn, cuốn hết những giọt mô hôi rít người còn lại.

Tắm xong, Tư Dật khoác áo choàng tắm rồi vừa lau đầu vừa bước ra ngoài.

Hắn ngồi lên giường đang định ôm cô nhưng lại thấy lộm cộm.
Tư Dật mò tay xuống dưới tấm nệm, bất chợt hắn lại lôi ra được một cuốn sổ.
"Hửm, đây là...?"
Hắn mở cuốn sổ ra, đôi mắt đảo trên những dòng chữ.

Cho đến dòng cuối, mắt hắn liền khựng lại.

Bàn tay vừa run vừa siết chặt lấy cuốn sổ.

Khuôn mặt hắn bất chợt tối sầm.


Tưởng chừng như có một chuyện động trời không thể tin vào mắt.
Tư Dật vừa nghiến răng vừa tức giận run người, hắn nhanh chóng mặc đồ vào rồi cầm theo cuốn sổ bước ra ngoài.
*Cạch
"Tạ Đô!"
Hắn vừa gọi tên, ngay lập tức Tạ Đô đứng ở lầu dưới liền phóng như bay đến cửa phòng.
"Thiếu gia? Người có việc gì dặn dò ạ?"
Tạ Đô nhìn Tư Dật, chưa bao giờ cậu thấy hắn phẫn nộ đến như vậy.

Cậu lặng lẽ thở nhẹ, không dám hỏi thêm gì.
"Bắt đầu từ bây giờ, Cố phu nhân chỉ được ở trong phòng, nếu cô ấy bước nửa ngón chân ra khỏi đây thì cậu biết chuyện gì rồi chứ?"
Tạ Đô lập tức cúi đầu tuân lệnh.

Tư Dật nhanh chóng rời khỏi đó, đi thẳng đến phòng làm việc.
"Phu nhân của tôi ơi, rốt cuộc cô đã làm gì vậy?"
- -------------
"Ưm..."
Tiêu Nhã vừa thức dậy liền ngáp một tiếng, cô nửa mê nửa tỉnh với tới tủ đầu giường, cầm lấy cái điện thoại rồi mở mắt nhìn đồng hồ.
"8 giờ rồi à?"
"Vâng ạ"
Vừa định ngồi dậy tự nhiên không biết cô hầu gái kia vào phòng từ lúc nào làm cô giật cả mình.
"U là trời, cô làm tôi giật cả mình!"
Cô hầu gái liền quỳ xuống.
"Tôi xin lỗi phu nhân"
Đúng thật là không biết mấy người hầu nghĩ gì nữa, cứ hở một tí là lại quỳ.


Tiêu Nhã ngồi dậy, cô mệt mỏi xoa thái dương.
"Thôi cô đứng đi, sàn cũng không có bẩn lắm đâu mà cứ phủ tà váy chùi thế kia"
Cô hầu gái nghe thế liền đứng dậy.

Tiêu Nhã gãi đầu, tóc của cô chưa được chải nên rối tung cả lên.

Cô ngáp thêm một tiếng rồi mới chợt nhận ra.....
Đựu má chưa mặc đồ?
Cô ngượng chín cả mặt, vội lấy chăn che lại rồi nhìn người hầu mà lắp bắp nói.
"À...à.....cô ra ngoài....trước đi....không...không cần phục vụ...."
Người hầu nghe thấy thế cũng chỉ biết lui xuống.

Cánh cửa đóng lại cô mới dám đứng dậy rồi chạy thẳng vào nhà tắm.
Ôi chồi má ơi, trần như nhộng thế này lại còn lộ mấy cái vết hôn nữa chết thật!!!!!
Tắm xong, cô liền thay đồ.

Tiêu Nhã muốn rời phòng, cô mở cửa nhưng quái lạ thật cửa lại không mở được.

Cô lay tay cầm, cố hết sức nhưng lại không được.

Tiêu Nhã bực quá định kêu người đến nhưng vừa hay, Tạ Đô lại đứng ở ngoài nói vào.
"Phu nhân, người không thể ra ngoài đâu"
Tiêu Nhã khó hiểu tiếp lời.
"Tại sao?"
Từ trong phòng cô nghe thấy tiếng thở dài của cậu.
"Phu nhân từ nay bị cấm túc rồi ạ"
"Hả????"
Ăn nằm với cô suốt cả một ngày rồi tự nhiên giở chứng cấm túc??? Đàn ông khó hiểu đến vậy à??????????
Còn.....


Bình luận

Truyện đang đọc