An Nhược Hy đứng đó mà lặng người.
*Rầm
Hắn bước ra ngoài, không quên đóng thật mạnh cánh cửa.
Nhược Hy giật mình, làm đổ tách trà xuống sàn.
"Chết tiệt"
Ả cau có, lấy giấy ăn lau sạch.
Kế hoạch của ả có vẻ như khởi đầu không được suôn sẻ nhưng không sao, hắn như thế ả lại càng thích.
Nhược Hy bưng khay trà bước ra ngoài vừa hay chạm mặt với Tạ Đô đang đi vào.
"A.."
"Ối, tôi xin lỗi!"
Tạ Đô lúng túng giữ chặt lấy khay trà.
Bất chợt Nhược Hy lại nhìn cậu, hai mắt bỗng sáng lên.
Nếu đối tượng là cậu có vẻ như mọi chuyện sẽ khác.....
"Ui, không sao, đổ một tí trà thôi mà"
Nhược Hy cười nhẹ, ả vờ như giữ lấy khay trà mà thừa cơ động vào tay cậu.
Tạ Đô ngại ngùng rụt tay lại.
"Tôi vô cùng xin lỗi, tại tôi không chú ý nên mới va phải cô"
Ả lại cười nhẹ nhàng rồi nói.
"Hừm, với anh chàng dễ thương như anh thì tôi phải bỏ qua rồi"
Nói rồi ả bưng khay trà rời đi.
Tạ Đô bất chợt đứng hình, trong đầu vô cùng rối ren, mặt cậu đột nhiên đỏ bừng.
Tạ Đô đưa tay lên ngực, không hiểu sao tim lại đập mạnh đến vậy...
Cậu lẩm bẩm trong vô thức...
"Không lẽ, conditinhyeu sắp quật mình rồi sao???"
- -----------
Tiêu Nhã ngồi trong phòng lòng thấp thỏm không yên.
Cô đúng thật là ngốc cơ mà, tại sao lại không giấu kĩ cuốn sổ đấy chứ.
"Aizzzzzzzzzzz....."
Cô nằm trên giường, hai mắt ngước nhìn vào khoảng không, toàn bộ những chuyện đã trải qua lại bất chợt ùa về.
"Nếu mình và hắn....chưa từng yêu nhau thì sẽ như thế nào?"
Tiêu Nhã rơi vào trầm tư, tim cô đột nhiên quặn chặt lại.
Đau thật!
*Tách
"Ơ...."
Tại sao cô lại khóc vậy? Tại sao cô lại thấy đau khi nói câu ấy? Tại sao cô......
*Cốc cốc cốc
Nghe tiếng gõ cửa cô vội lau nước mắt.
"Ai vậy?"
Đầu cô hướng về phía cửa, cửa mở, cô ngỡ ngàng nhìn người đang đứng đó.
Cố Tư Dật tựa vào khung cửa rồi lặng nhìn cô.
Hắn nhìn lấy khuôn mặt với biểu cảm đấy và bất chợt nhói trong tim.
Tay hắn cầm một xấp giấy, giấy bị nhăn vì tay hắn đang siết thật chặt.
"Em.....có gì muốn nói với tôi không?"
Hắn....đang xưng em-tôi ư? Hắn đã bắt đầu chán ghét cô rồi sao? Sao ánh mắt của hắn lại thay đổi thế kia, ánh mắt sắc lạnh nhìn lấy cô chất chứa hàng vạn câu hỏi hàng vạn sự thất vọng và lời nói nghiêm trọng của hắn khiến cô như nghẹn lại trong họng, không thể cất lời thanh minh cũng không thể thở nổi.
"Anh....chán ghét em rồi sao?"
Thật sự không hiểu nổi, tại sao cô lại thốt ra câu ấy? Nước mắt cô lại bắt đầu giàn giụa, cô không hiểu, không hiểu chính bản thân mình.
"Em bị làm sao thế này? Anh giúp em được không? Tim em đau quá!"
Phải làm sao? Làm sao đây? Cổ họng cô nghẹn lại khi hắn chỉ nhìn chăm chăm vào cô và không nói lời nào.
Rốt cuộc thì cô đang mong muốn điều gì từ hắn.
Hắn là kẻ tàn nhấn, độc ác và máu lạnh, cô đã quên rồi sao?
Bất chợt lại cảm thấy bản thân thật thảm hại!
Cô muốn cầu xin sự thương hại hay chỉ đơn giản là tình yêu? Những thứ ấy thật quá xa xỉ rồi!
"Em thảm hại quá nhỉ? Chắc hẳn bây giờ anh đang giận đến mức muốn bóp chết em nhỉ?"
"Hức...."
Tiêu Nhã cúi mặt rồi lau nước mắt.
Bất chợt một bàn tay nâng lấy khuôn mặt cô.
"Ưm..."
Tư Dật ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng hôn.
Cô không hiểu hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, càng không hiểu nổi bản thân đang làm gì.
Hắn mặt lạnh tanh, chỉ dịu dàng hôn lấy cô còn cô thì không từ chối hắn mà lại lún sâu vào.
Phải chăng cô lại yêu hắn lần nữa?
Còn......